Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

chương 69: xà triều

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kì thật không cần Thẩm Trì nhắc nhở, người có thể hỗn đến ngày hôm nay đều không phải đơn giản, bọn họ đã sớm đề phòng, tại thời điểm Thẩm Lưu Mộc dựng thẳng bức tường dây xanh lên, Liễu Minh Tuệ cùng Đàm Nghiên Nhã đã đứng chung một chỗ, Thủy hệ cùng Băng hệ là cặp đôi hợp tác tuyệt phối, tiếng băng ngưng kết thanh thúy vang lên, thanh thế so với một mình dị năng Băng hệ mạnh hơn nhiều lắm.

Xung quanh nơi này đều có đại thụ che trời, căn bản không nhìn thấy mặt trời, tầm mắt cực kỳ hôn ám, dưới chân là tầng lá rụng thật dày, trong không khí có mùi tùng hương nhè nhẹ cùng mùi mốc meo toát ra từ đám lá rụng, phía trước truyền đến động tĩnh quỷ dị lại càng làm da đầu người ta kéo căng.

“Ngày đầu tiên tiến vào Thần Nông Giá, buổi sáng tám giờ ba mươi mốt, phía trước hẳn là một loại côn trùng.” Từ Mộng Chi cầm một thứ dụng cụ chỉ lớn cỡ bàn tay người, cậu nói năng rõ ràng, khá thong thả, từng chữ nhấn rõ, “Một đàn, trình độ nguy hiểm: không biết.”

Đóng máy lại cậu mới giải thích, “Đây là một loại hộp đen đặc biệt, sẽ không bị hư hỏng, nếu chúng ta đã xảy ra chuyện gì, Bắc Kinh sẽ xác định vị trí của hộp đen, để biết chúng ta đến tột cùng là gặp vấn đề gì.”

Trong rừng rậm nguyên thủy có vô số côn trùng, tới đây là loại nào thì ngay cả Từ Mộng Chi bác học như vậy cũng không quá rõ.

Khi những bóng đen phô thiên cái địa tiến vào tầm mắt, trên mặt mọi người cũng không quá biến sắc, Phạm Dịch hất tay ra, một cái ngọn lửa tựa hỏa long đánh tới đàn côn trùng, không có loài côn trùng nào không sợ lửa, nhưng những con côn trùng này lại thật sự không hề sợ lửa, cứ như vậy mà đi xuyên qua tường lửa!

Sau khi lửa phóng ra là từng khối từng khối bóng nước hoàn toàn đóng thành tảng băng lớn của Đàm Nghiên Nhã, bộp bộp bộp rơi lên nền đất, có Liễu Minh Tuệ cùng, sức mạnh của Đàm Nghiên Nhã đề cao hơn vài lần.

Chính là đàn côn trùng này thật sự nhiều lắm, rất nhanh toàn bộ dị năng giả đều gia nhập chiến đấu, có điều chị em họ Phùng như vậy, lại hiển nhiên không thích hợp đối phó thành đàn côn trùng, trong số những người biến hình cũng không phải toàn bộ đều thích hợp, nhưng thật ra Trình Bái một tay cầm cung, một tay ngưng khí thành tên, ầm ầm ầm tựa như nổ mạnh, đem tảng lớn côn trùng nổ thành tro bụi.

Gã có thể được Bắc Kinh trưng dụng, bản thân đã nói lên thực lực của gã thập phần mạnh mẽ.

Thẩm Trì cũng không động thủ, đúng là hắn quần sát cường đại, nhưng giá trị sinh mệnh mỗi con côn trùng không cao, ngược lại năng lực những người khác đối phó bọn chúng càng hữu dụng hơn chút. Hắn thấy trước mặt Thẩm Lưu Mộc dựng thẳng lên một cây hoa nắp ấm to lớn, gốc hoa nắp ấm tiến hóa này Thẩm Lưu Mộc rất ít lấy ra dùng, bởi vì y ghét bộ dạng nó thật sự quá buồn nôn quá khó coi, bình thường hoa nắp ấm chính là một loại thực vật ăn côn trùng, nó ăn thịt, mà gốc hoa nắp ấm tiến hóa này kích thước không chỉ gấp mười lần, liếc mắt nhìn đã thấy cực kỳ ghê tởm, nó hiện tại không chỉ ăn côn trùng, còn ăn cả thịt người, đối phó đám côn trùng này, nó là quen tay hay làm đi, tản ra một loại hương khí ngọt ngào mang đến tác dụng huyễn hoặc rất nhỏ.

Từ Mộng Chi bắt một con côn trùng bay vào đột phá được tầng bao vây, nheo mắt lại đối dụng cụ trong tay nói, “Thuộc loài bọ cánh cứng, nhưng do trải qua nhiều lần tiến hóa tạo nên biến hóa về mặt ngoại hình, không thể xác định giống cụ thể, xác ngoài của nó rất dầy, bóng loáng, bao bọc bởi một tầng chất nhầy hơi mỏng, nên có thể phòng lửa. Miệng có gai sắc nhọn, trong cơ thể có chứa túi độc, là một loại côn trùng kịch độc.”

Côn trùng chỉ là trò vặt, có người bị cắn vài cái, quả thật có kịch độc, nhưng sức chống cự của thân thể dị năng giả cấp năm rất mạnh, loại kịch độc này đối người bình thường là trí mạng, đối dị năng giả cấp năm lại không là gì, có Thẩm Lưu Mộc ở đây, đám độc nho nhỏ đó hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp.

Thần Nông Giá là một nơi thần kỳ cất chứa đủ thứ đặc sắc, những ngọn núi cao hơn một ngàn năm trăm mét so với mặt nước biển, trong đó có tổng cộng hơn hai mươi ngọn núi có độ cao hơn ba nghìn mét so mặt nước biển. Bốn người Thẩm Trì đã tới nơi này, ở khu ngoài cùng bồi hồi một chút, hiện tại muốn đi vào khu trung tâm không người, trước phải xuyên qua đám rừng rậm nguyên thủy. Cùng những năm thường nơi này hiển nhiên vẫn chưa thể được xưng là rừng rậm nguyên thủy, nhưng mạt thế đã qua nhiều năm như vậy, tốc độ phát triển của thảm thực vật nơi đây quả thực có thể đạt đến trình độ không tưởng được, nơi nơi đều bị đại thụ che trời chiếm cứ.

Hiện tại bọn hắn còn chưa xác định được địa phương muốn tìm là ở trên núi hay sâu trong sơn cốc.

Trên tay Niếp Bình cầm một cái hộp gì đó hình vuông, “Từ trường nơi này rất kỳ quái, nhất định có thứ gì đó quấy nhiễu, người Mỹ căn cứ theo thứ gây quấy nhiễu để tìm kiếm và xác định khu vực có vấn đề, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Không giống với rừng rậm thông thường, nơi này không có ánh mặt trời, bốn phía đều là cây cối rậm rạp, nơi chốn có thể thấy được rễ cây quái dị, trông như những xúc tu của bạch tuộc, ngang qua những gốc cây khác, theo mặt đất cứ kéo dài mãi, thường thường một thân cây chiếm cứ một khối địa phương thật lớn. Thân cây cũng đều là bảy vặn vẹo tám nghiêng, hoặc đứng thẳng vươn lên trời cao, hoặc cùng một gốc mọc tách ra, rồi gắt gao quấn quanh một chỗ. Cây nơi này so rừng rậm nguyên thủy cao hơn một ít, mới khiến bọn hắn không cảm thấy khó chịu, nhưng bọn hắn vẫn cần phải lấy ra đèn pin để chiếu sáng, nếu không một cước giẫm xuống rất có thể không biết đang đạp phải thứ gì, bởi khí hậu ẩm ướt oi bức, đi lâu trong này thậm chí có một loại cảm giác không thở nổi.

“Có cái này sẽ tốt hơn chút,” Minh Nguyệt lấy ra một lá bùa, “Bùa Tĩnh tâm.”

Vừa dán lên bùa Tĩnh tâm, Thẩm Trì lập tức cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, một luồng mát mẻ từ tâm tràn ra, thoải mái hơn.

“Nhìn bên trong!” Phùng Ninh bỗng nhiên kêu lên.

Cách đó không xa có một vùng nấm mọc đủ loại màu sắc, hình thái khác nhau, trang trí lên những đầu gỗ rơi xuống mặt đất, kỳ thật cảnh tượng này ở trong rừng rậm nguyên thủy là bình thường, những cây nấm ở nơi này cũng không độc đáo mấy. Nhưng điều kiện tiên quyết của bình thường là, một đám nấm này không có kích thước tựa như cây cối…

Cái loại bộ dáng năm màu sặc sỡ này, tác dụng lên thị giác con người rất mạnh, mà chợt nhìn, sẽ không thấy chúng nó rất đẹp, chỉ gợi lên cảm giác kinh sợ không tên.

Thần sắc Thẩm Trì ngưng trọng lên, hắn thấy trên bản đồ biểu hiện mấy điểm đỏ khá đáng chú ý.

“Ở trong bụi cỏ có cái gì.”

“Là rắn.” Đinh Yến lần đầu tiên mở miệng từ lúc vào rừng đến nay, dị năng giả Ngũ giác hình hiển nhiên không phải để chơi, “Ta nghe thấy thanh âm ‘Tê tê’ của chúng nó, rất nhẹ, tổng cộng có chín đầu.”

Thẩm Trì liếc nàng một cái, đúng vậy, bản đồ vừa mới biểu hiện chín điểm đỏ, nhưng đây là phía dưới, tại thân cây to bên cạnh đám nấm tựa như rừng nấm trong thế giới kỳ huyễn này, còn có một địch nhân.

Nơi này không thấy ánh mặt trời, Thẩm Trì ngẩng đầu lên, nheo mắt lại hướng nơi đó nhìn, địa phương tối đen không sinh ra một chút ảnh hưởng đối với hắn, có một con vật kỳ lạ đang ngồi xổm chỗ đó, nhìn rất giống báo, hẳn là một loại động vật họ hàng nhà mèo, chân trước khuynh thấp xuống, chân sau nhếch lên, nửa người trên lộ ra từ đám lá cây lùm xùm, một đôi mắt tròn sáng ngời từ xa xa mà nhìn chăm chú vào bên này, làm cho người ta có loại cảm giác nó đã sở hữu trí tuệ. Đầu của nó, trên cổ, trên ngực đều bao vây một tầng lông trắng, cũng không phải màu của báo đốm, lại bị lá cây xanh biếc nhiễm lên hiện ra màu xanh tươi, mà lúc Thẩm Trì vừa nhìn qua, nó lại có thể đúng lúc chuyển tầm mắt trực tiếp chống lại đôi mắt Thẩm Trì!

Thẩm Trì cảm giác lông tơ trên cánh tay đều bị dựng đứng lên, hắn không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm giác nếu hắn vừa động thôi, con “Mèo” rõ ràng đứng cách hắn một khoảng không gần kia sẽ lập tức bổ nhào vào hắn.

Loại hung ý bén nhọn làm làn da gần như đau đớn khiến hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy, cùng nó đối diện.

Nó chưa phát ra nửa điểm thanh âm, lấy trình độ mẫn tuệ của Đinh Yến, cho dù là tiếng hít thở, e là nàng cũng có thể nghe được rõ ràng, nhưng con “Mèo” này cứ hoàn toàn che dấu hành tung của mình như vậy.

Trong đám bọn họ, chỉ có Thẩm Lưu Mộc thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh của Thẩm Trì, mới không qua bao lâu, liền theo tầm mắt của Thẩm Trì nhìn sang. Nhưng y và Thẩm Trì không giống, nơi đó hôn ám tối đen, y cơ hồ không thấy được thứ gì, nhưng trạng thái của Thẩm Trì không đúng lắm, cho nên Thẩm Lưu Mộc cũng chấp nhất trừng mắt hướng nơi kia.

Một trận thanh âm lá cây sột soạt, Thẩm Trì nhẹ nhàng thở ra, nó ấy vậy lại xoay người chạy!

Phải biết rằng, hắn vừa mới tập trung vào nó, lượng máu của con động vật kia thế nhưng tương đương với một con quái cấp tinh anh! Nói cách khác nếu một mình hắn xoát quái, muốn thắng cũng phải trả giá đại giới không nhỏ. Thân thể hắn hiện giờ không chỉ là hệ thống trò chơi, bị thương sẽ đổ máu, sẽ đau, sẽ suy yếu, cùng với trong game chỉ cần không chết, tùy tiện rụng máu là khác nhau, cho nên hắn mới thận trọng như vậy.

Lấy thực lực của con vật kia đến phỏng đoán, nó càng mạnh hơn một hai phân so với tang thi F cấp phải đến vài năm sau mới có thể xuất hiện.

Nơi đó vừa động, Đinh Yến lập tức phát hiện nó, sắc mặt không khỏi biến đổi, “Có thứ gì đó phía trên vừa chạy trốn!”

“Nó không phải chạy trốn.” Thẩm Trì thản nhiên nói, “Nó chỉ rời đi thôi, thứ đó rất cường đại, so với đám rắn phía dưới này đáng sợ hơn, may mắn nó đi rồi.”

Những người khác cũng không hỏi hắn sao lại biết, có thể đi tới ngày hôm nay mà gia nhập đội ngũ, sẽ không ai là không ẩn giấu bản lĩnh ép đáy hòm.

Từ Mộng Chi vẫn đang trung thực ghi chép cảnh tượng trước mặt cậu, mồi nhử trong bọn hắn đã tiến lên.

Vệ Đông, người biến hình, vì động vật biến hình là —— ặc, rùa.

Đúng vậy, là rùa, gã có thể biến ra con rùa có kích cỡ không quá lớn, bộ dáng cũng không truyền thống giống như loại rùa đen (rùa biển) kia, mà càng thiên hướng với rùa cá sấu, có bộ phận đặc trưng của cá sấu, nhìn hung mãnh rất nhiều, nhưng trên lưng có mai rùa thật dày khiến Vệ Đông sở hữu lực phòng ngự số một, ở trạng thái biến hóa, có cực nhỏ thứ nguy hiểm gì có thể gây thương tổn cho Vệ Đông đã cấp năm.

Đi thẳng vào ổ rắn!

“Vèo” một tiếng, một bóng rắn mau lẹ như điện, hướng Vệ Đông trực tiếp quấn tới, Vệ Đông mở ra miệng hàm răng tràn đầy sắc bén, đầu của gã cơ hồ không khác cá sấu, lực cắn kinh người, cái cắn này không cắn trúng được thân thể rắn biến dị, chỉ trúng cái đuôi của nó.

Một tiếng “Răng rắc” thanh thúy, nửa đoạn đuôi rắn theo tiếng mà đứt đoạn!

… Thật sự hung hãn…

Ổ rắn này có tổng cộng chín đầu, mỗi đầu đều to như thắt lưng nam nhân trưởng thành, đầu tam giác, thân thể đốm hoa, hiển nhiên không thể vốn là giống rắn độc mà thô to đến được như vậy, tại mạt thế sau mới biến dị. Mà điều khiến người ta kinh ngạc chính là, cầm đầu là một con rắn hình thể nhỏ nhất, lại cả thân tuyết trắng, không ngờ là một con rắn bạch tạng.

“Ngọa tào, đây là Bạch nương tử sao, Tiểu Thanh lại ở nơi nào?”

Thẩm Trì: “…” Mắt thấy một con rùa cá sấu vừa mới hung hãn cắn đứt đuôi của rắn lớn, rồi nhổ ra một ngụm nước miếng đầy máu, miệng lại còn nói một ngụm câu khẩu âm Đông Bắc vân vân, kỳ thật thật sự có cảm giác không khỏe…

Tại lúc con rắn trắng vừa xuất hiện, Thẩm Trì cũng nhìn chằm chằm nó, hộp ngàn cơ trong tay chợt lóe ánh sáng, tên Đoạt phách!

Lúc trước kỹ năng rơi xuống đều thuộc về hệ thống bài võ của Thiên La Ngụy Đạo, kỹ năng Kinh Vũ Quyết hắn sử dụng này là có thương tổn đặc biệt, một mũi tên bắn qua tạo nên thương tổn không hề thấp!

Con rắn trắng kia hiển nhiên cũng nhìn chằm chằm Thẩm Trì, tốc độ nhanh đến không tưởng nổi, uốn éo vài cái liền cơ hồ tới trước mặt Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc khẽ quát một tiếng, võng dây xanh trùm hướng đầu rắn trắng, Kỷ Gia vung tay lên, Tiểu Hỏa phun ra một đám ngọn lửa mang theo màu gần như xanh thẫm, lá bùa trong tay Minh Nguyệt chợt thiêu đốt, “Mau!”

Lập tức tốc độ Thẩm Trì cũng nhanh hơn, nhảy ra sau đứng lại thêm một phát Đoạt phách, thân thể rắn trắng linh hoạt uốn éo tránh né đám lửa nguy hiểm kia, cũng rất nhanh bị võng dây vây khốn, phun ra một đám nọc độc, nháy mắt đám dây xanh bắt đầu ăn mòn, dịch độc này thật sự quá nguy hiểm, không chỉ ăn mòn võng dây xanh, lúc rơi lên mặt đất còn phát ra thanh âm “xèo xèo”, trực tiếp ăn mòn hòa tan đám lá cây khô trên mặt đất, một giọt độc rắn liền ăn mòn hơn hai m thổ địa, có thể thấy được trình độ nguy hiểm của nó.

Nếu như không có Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt phụ trợ, chỉ trông vào một mình Thẩm Trì, như thế nào cũng phải trả giá mới có thể bắt được đối thủ như vậy.

Nhưng chỉ cần thừa dịp một lát thế thôi, hộp ngàn cơ trong tay Thẩm Trì lại bắn ra tên Đoạt phách thứ ba, con rắn trắng kia tựa như linh thông, giống như biết có nguy hiểm, không rên một tiếng liền ưỡn ẹo thân thể muốn lùi, phát ra thanh âm tê tê, rõ ràng vừa rồi chỉ có chín đầu rắn, lúc này lại có vô số con rắn thoát ra từ trong rừng cây, những con này hầu như đều là loại bình thường, ở rừng rậm nguyên thủy vốn có vô số rắn, chúng nó thông thường cũng sẽ không đi đả thương người, lại tại trong tiếng tê tê rắn trắng phát ra, chúng nó giống như sóng triều hướng phía này đổ tới.

Thẩm Trì đã muốn ẩn thân, thân hình của hắn hoàn toàn biến mất, hộp ngàn cơ đã bắn ra tên Truy mệnh.

Ba phát tên Đoạt phách cùng một tên Truy mệnh.

Ở trong trò chơi, khiến một gã Đường môn sở hữu nội công Kinh Vũ Quyết có cơ hội bắn ra tên Truy mệnh, thì đó là trí mạng.

Rắn trắng tựa như cá sắp chết, một mũi bắn qua, hiển nhiên mất đi sinh mạng.

Tám đầu rắn còn lại rất nhanh liền bị dị năng giả khác giải quyết sạch sẽ, nhưng rậm rạp xà triều này lại không có thối lui, hai mươi bốn cá nhân tụ cùng một chỗ, đem Từ Mộng Chi cùng ba dị năng giả không am hiểu chiến đấu vây vào giữa, đối đám rắn bên ngoài chém giết, lấy năng lực vận chuyển cường hãn của bọn hắn, xà triều tưởng chừng vô biên không ngừng đoạn tuyệt này, qua mấy giờ mới thấy vãn, nếu không phải đám bọn hắn đều là dị năng giả cấp năm, chỉ sợ sớm đã hao hết dị năng bị rắn bao phủ. Cho dù là cấp năm, bọn hắn cũng vẫn cảm thấy khá mệt mỏi.

“Con mẹ nó không bị rắn tiến hóa cắn chết, lại thiếu chút nữa bị rắn bình thường ép chết.” Phạm Dịch thở phì phò cười khổ, thân là con lai bộ dạng anh tuấn, một đầu tóc đen ướt đẫm dán vào thái dương hai bên má, nhìn có điểm chật vật, nhưng đã là đẹp trai mặc kệ ở bộ dáng gì đi nữa vẫn là đẹp trai, chẳng sợ chật vật như vậy, vẫn là đẹp.

Xong trận này, thực lực mỗi người liền lộ rõ cao thấp, đồng dạng là dị năng giả cấp năm, trong xà triều cũng không có người nhàn rỗi, cả đám đều tận lực, lúc này vẫn còn ung dung có thừa chỉ có bốn người Thẩm Trì. Kỳ thật thời gian bốn bọn hắn tiến vào cấp năm so với dị năng giả phổ biến khác muốn lâu hơn không ít, cho nên lúc này mới có thể có vẻ thoải mái nhất. Trạng thái của Niếp Bình cũng coi như không sai, còn giống như Phạm Dịch với Đàm Nghiên Nhã mới tiến vào cấp năm không lâu, chưa vượt qua hai tháng là có chút cố hết sức.

Lúc tiến vào mọi người còn đối hai đứa nhóc Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia rõ ràng nhỏ tuổi nhất này còn có chút khinh thị, giờ ánh mắt nhìn hai đứa đã thận trọng rất nhiều. Trừ Thẩm Trì ra, hai đứa mới là hai người nhìn nhẹ nhàng nhất.

“Được rồi, giữa trưa sẽ làm một bữa tiệc rắn đi.” Thẩm Trì cười nói.

… Nói thật, bây giờ nhìn đến rắn liền muốn nôn, ngươi còn có thể nuốt trôi?!

Đây là tiếng lòng mọi người, nhưng có điều tay nghề của Thẩm Trì tuyệt đối không phải cường đại bình thường, dùng công cụ cùng đồ gia vị thô sơ nhất, cái loại mùi mới ngửi thôi đã không chịu nổi này đều khiến bụng tất cả mọi người đều kêu ùng ục.

Nhìn rắn liền muốn nôn gì đó đã sớm bị quăng đến sau đầu rồi.

Bây giờ là mạt thế, thức ăn thơm như vậy bọn họ đã thật lâu không có ngửi thấy, ở mạt thế chỉ quan tâm có thể sống sót hay không, cùng những năm bình thường thức ăn ngon vô cùng có cái mùi vị gì bọn họ đã sớm nhớ không rõ lắm —— đồ gia vị trở nên càng ngày càng càng ít, càng ngày càng đơn giản hóa cũng là một nguyên nhân.

Bắt lấy dạ dày một người có thể bắt lấy tâm người ta gì gì —— không thấy thái độ của mọi người đối với Thẩm Trì lập tức liền thân cận hơn sao?

Chính là Thẩm Lưu Mộc rất không hài lòng.

Con mẹ nó ai dám đối ba ba xum xoe liền băm chết!

=== ====== =========

Suy nghĩ của tác giả: Cám ơn bom nước nông của Hổ Thị Đan Đan, yêu ngươi, sao sao đát, thấy hôm nay lại chậm mười phút, tác giả môi cá cảm thấy vô cùng chột dạ ing… ~~o(>_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio