“Ba không tức giận.” Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, “Mụ đàn bà như ả ta chết đi đã là kết cục tốt nhất cho ả rồi, nhưng Lưu Mộc con phải hứa với ba, cho dù là tận thế cũng không thể vì muốn giết người mà giết người.”
Thẩm Lưu Mộc tựa hồ có chút khó hiểu.
Thẩm Trì thở dài, “Ba biết con không sợ giết người, nhưng mà Lưu Mộc, giết người là một loại thủ đoạn, con không thể đem giết người thành một cách phát tiết nội tâm!” Hắn nghiêm túc nói, “Ở tận thế có rất nhiều người đều đáng chết, con dù có năng lực giết bọn họ, nhưng con còn nhỏ như vậy, không được đem giết người làm niềm vui.”
Thẩm Lưu Mộc chu miệng, tựa hồ có chút hiểu, vì thế nghiêng đầu nói, “Như vậy, ba, con đáp ứng ba, từ hôm nay trở đi con chỉ giết người xấu được không?”
“Người xấu?” Thẩm Trì bật cười, ở tận thế, có bao nhiêu người tốt có thể sống sót? Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của Thẩm Lưu Mộc, hắn chỉ có thể sờ sờ đầu của y, “Được, Lưu Mộc từ hôm nay trở đi, cũng chỉ giết người xấu.”
Khái niệm người xấu có thể không thống nhất, nhưng Thẩm Trì thật tâm không muốn Thẩm Lưu Mộc giống như kiếp trước giết chóc thành tánh như vậy, trở thành người huyết tinh âm độc, người như vậy khiến mọi người sợ hãi, nhưng cũng đồng dạng bị mọi người cố kỵ.
Thẩm Lưu Mộc trong lòng buồn bực, vậy là không thể xử lý Kỷ Gia a! Nó hình như đã phát hiện ra bí mật của mình, con rối gỗ kia nếu y không nhớ nhầm hẳn là của Kỷ Gia…
Kỷ Gia lúc này căn bản không biết Thẩm Lưu Mộc đã động tâm tư muốn giết mình, trên thực tế nó đã bị Thẩm Lưu Mộc dọa sợ, là một cô nhóc mới bảy tuổi, dù cho nó trưởng thành sớm, không nhắc tới nó có tâm trí thành thục như vậy không, lại phải chứng kiến cảnh tượng Thẩm Lưu Mộc máu tanh giết người mà vẫn bình thản thờ ơ, thậm chí thông qua con mắt của con rối, nó nhận ra trong mắt Thẩm Lưu Mộc lúc giết người rõ ràng có vẻ điên cuồng cùng thị huyết.
Thật là đáng sợ!
Ôm đầu gối rúc vào góc, nó lần đầu tiên từ trước tới nay khóc nấc lên, ở nơi này lâu như vậy tới nay lần đầu tiên khóc lên, một lần lại một lần kêu mẹ nhưng mà mẹ của nó sẽ không bao giờ ở bên cạnh nó ôn nhu an ủi nó, không bao giờ ôm nó, bảo hộ nó nữa.
Mẹ đã chết rồi, vì cứu nó mà chết, Kỷ Gia lau nước mắt, cho nên, Gia Gia thế nào cũng phải nỗ lực sống sót!
Ban đêm hôm đó, lúc Thẩm Trì bay qua đầu tường thì thủ vệ vẫn không phát hiện ra. Dưới bầu trời đêm, Thẩm Trì phóng như bay. Ở trong trò chơi, võ công của Đường gia có lẽ không thể xưng là cực mạnh nhưng riêng khinh công lại xuất sắc hơn hẳn, áp đảo tất cả các môn phái khác, cũng bởi vì đây là một cách mượn lực để phóng nên có thể nhảy cao nhảy xa, chắc chắn là một công cụ leo núi hạng nhất. Đương nhiên, nếu không nắm vững thời gian thì có thể dễ dàng ngã chết. Hơn nữa điều khiển nhân vật trong trò chơi vẫn là có sự khác biệt so với khi mình chân chính sử dụng kỹ năng, phải cần một thời gian thích ứng. Đời trước hắn phải dùng gần hết một năm mới hoàn toàn làm quen, thậm chí là đề cao. Thế mà đối với khinh công thì phải hai năm trời sau khi có được thân thể này hắn mới dám chân chính sử dụng, bởi vì lúc này cũng chưa có khó khăn gì đáng giá phải dùng đến khinh công, mà loại kỹ năng này phải đợi đến bao giờ nắm vững đến cực kì thuần thục mới có thể đảm bảo an toàn, nếu không khi sử dụng khinh công Đường Môn rất dễ bị rơi từ trên cao xuống, không cẩn thận là trực tiếp mất mạng.
Nhưng đến lúc này, Thẩm Trì đã sớm quen đến không thể quen hơn.
Nhẹ nhàng từ giữa không trung rơi xuống, đạp thêm hai bước nữa, vững vàng rơi xuống đất.
Nghĩ đến Trình Bái trong mắt hắn thoáng lướt qua một tia thưởng thức, y cùng Trương Khải Nhất hoàn toàn là hai loại người khác biệt. Trương Khải Nhất kiên quyết lại phô trương, Trình Bái trầm ổn lại cẩn thận. Có lẽ bởi vì kiếp sống quy luật của vận động viên, hơn nữa tố chất tâm lý cần thiết nhất đối với môn bắn tên này chính là kiên nhẫn, cho nên Trình Bái mới qua bốn mươi tuổi còn nghĩ xa hơn Trương Khải Nhất rất nhiều.
Thời điểm cùng Trương Khải Nhất đến Mẫn Hàng, Thẩm Trì đã gặp Trình Bái.
Địa điểm gặp mặt của bọn họ vẫn ở trong khu vực Mẫn Hàng, trên đường mặc dù có nhiều thây ma du đãng nhưng Trình Bái là kẻ tài cao gan cũng lớn, đương nhiên là không sợ, đang đứng bên cạnh y là hai nam thanh niên cao lớn, nhìn thân thể căng phồng cũng đủ biết cũng là một tay cự phách.
Đây là lầu hai của một gian trà lâu nhỏ, lộ thiên, bày biện một vài cái bàn gỗ lim coi như chỉnh tề.
“Kế hoạch có thể bắt đầu rồi.” Thẩm Trì vừa đáp xuống đất vừa nói.
Trình Bái mỉm cười, “Vậy ngày mai cậu và Lưu Mộc có thể đến Gia Định của tôi rồi.”
Thẩm Trì nhìn y một cái, “Sau khi thức dậy sao?”
Trình Bái nhún vai, “Tôi cũng phải nhân cơ hội đề cao sức mạnh chính mình giống như cậu vậy. Sau khi lớn mạnh rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ ở lại Thượng Hải, sau khi tận thế bắt đầu, Sùng Minh, Bảo Sơn và Phố Đông – khu vực mới khai phá một lượng lớn đất đai bị ngập chìm, mực nước biển lên cao, nghe Viên Hân Ninh nói nơi đó có một người bị một loài cá không biết tên dưới biển cắn bị thương, ngày thứ hai hẳn là chết không thể nghi ngờ. Loài người chúng ta có một nhóm người bắt đầu tiến hóa, biển cả rộng lớn như vậy chắc chắn cũng sẽ có một ít sinh vật cũng tiến hóa như thế. Chỉ sợ tương lai biển sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm, chúng ta chung quy là vẫn phải hướng về phía đất liền mà đi thôi”
Thẩm Trì không thể không cảm thán y rất có khả năng tiên đoán, bởi vì đúng như y nói, nhân loại bắt đầu tiến hóa, một ít động vật cũng bắt đầu tiến hóa, không biết có phải do biển rộng được ưu đãi, trong đại dương sinh vật tiến hóa nhanh hơn so với đất liền nhiều lắm. Nếu không phải đại bộ phận bọn chúng không thể lên bờ, chỉ sợ bọn chúng còn nguy hiểm hơn xa thây ma.
Trình Bái vừa nói như thế, Thẩm Trì thực ra lại thấy rung động. Nếu như giết chết một ít sinh vật tiến hóa trong đại dương, nguyên tinh lấy được liệu sẽ tốt hơn không? Dù sao bây giờ mới là thời kỳ đầu của tận thế, muốn ở Thượng Hải bắt một con động vật biến dị cũng không phải điều dễ dàng.
“Tùng Giang Tưởng Ba, Phụng Hiền Cố Hào đã mua chuộc hầu hết thủ hạ của Trương Khải Nhất, dù sao mỗi lần bọn hắn muốn đi nội thành ‘săn bắn’ đều phải đi qua Mẫn Hàng, loại tư vị này cũng không quá dễ chịu. Anh cũng biết, Trương Khải Nhất người này cũng không phải loại người rộng rãi” Thẩm Trì thản nhiên nói, “Tôi đã tìm hiểu qua, thủ hạ của Trương Khải Nhất chỉ có hai người có thể thu nhận được, một người là Triệu Khánh, ngoại hiệu “Đầu bếp”, tuy không phải là dị năng giả nhưng bản lĩnh không tồi, đao pháp rất chuẩn, quan trọng nhất chính là hắn làm thức ăn rất ngon.”
Trình Bái bật cười, “Còn gì nữa không?”
“Còn có là một nữ nhân, Chu Vĩ Linh, nguyên bản chỉ là người làm công, nhưng hơn ở chỗ khí lực lớn, chịu được khổ, không ý kiến nhiều, nghe lời, quan trọng nhất là cô ta có khuynh hướng thức tỉnh dị năng.”
Trình Bái lúc này mới cảm thấy hứng thú, thân thể nhịn không được nghiêng tới trước, “Cậu làm sao biết được?”
Làm sao biết được?
Thẩm Trì ngầm thở dài, tôi nói bởi vì tôi thấy thanh máu của cô ta dài hơn anh có tin không? Sau khi có được thân thể này, dù cho hắn không phải ở trong thế giới trò chơi nhưng vẫn có một loại cảm giác không rõ, chẳng hạn như hắn nghĩ trong đầu mở ra bản đồ, hình ảnh bản đồ sẽ hiện ra, thời điểm hắn nhìn một người hắn cũng đại khái biết được trình độ của người đó, mặc dù không có trị số cụ thể nhưng cũng nắm được phần nào.
Ví dụ nếu như giá trị sinh mệnh của hắn là tám vạn, như vậy Trình Bái trước mặt chỉ có hơn năm nghìn đã coi như là không tệ. Phải biết rằng nhân loại bình thường phần lớn chỉ có mấy trăm, đây chính là sự khác biệt giữa dị năng giả và người thường. Mà thây ma bình thường nhất giá trị sinh mệnh cũng chỉ mấy trăm, so với nhân loại chỉ hơn kém mười điểm thôi. Chỉ có thây ma cấp B sau này còn có đến gần một vạn giá trị sinh mệnh, cho dù là Trình Bái lợi hại nhất Thượng Hải cũng không thể một mình đối phó với một thây ma cấp B. Về phần Trương Khải Nhất thân là lực lượng dị năng giả giá trị sinh mệnh còn không cao bằng Trình Bái, chỉ mới vừa vặn vượt qua bốn nghìn.
Giá trị sinh mệnh của dị năng giả cũng có thể chậm rãi tăng lên thông qua tháng ngày tích lũy cùng kinh nghiệm chiến đấu, tuy rằng so với hấp thu nguyên tinh thì chậm hơn nhiều nhưng chắc chắn cũng sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ. Thẩm Trì nhớ rõ thời điểm gặp Trình Bái, hắn có không đến năm nghìn điểm giá trị sinh mệnh. Chu Vĩ Linh nguyên bản vốn là một người làm công ở Mẫn Hàng, khi ở khu vui chơi thấy cô ta cũng không tệ, đều là loại người chịu khó điển hình ở nông thôn, không sợ bẩn lá gan cũng lớn. Gần đây Thẩm Trì bỗng nhiên thấy giá trị sinh mệnh của cô từ tám trăm tăng mạnh lên gần hai nghìn, chắc là chuẩn bị thức tỉnh dị năng. Nghe nói trong một lần đi vào nội thành “săn bắn”, mấy người chị em của cô đã chết mất một nửa, có lẽ là cô ta bị chuyện này kích thích?
“Tôi cũng không chắc chắn, chính là cảm thấy có khả năng như vậy” Thẩm Trì thản nhiên nói: “Đương nhiên anh cũng có thể không tin.”
Trình Bái cười ha ha, “Tôi sao lại không tin lời tiểu Thẩm cậu được chứ! Có điều nghe nói Trương Khải Nhất đối với cậu cũng không tồi—”
Thẩm Trì cười châm biếm, “Xem như là đối với tôi không tồi ư? Người hắn chân chính tín nhiệm cho tới bây giờ vẫn chỉ là mấy thằng đàn em của hắn mà thôi, chẳng lẽ Trình ca anh không nghe nói hắn muốn tôi cưới cái đứa em gái mất nết của hắn sao?”
“Thật sự là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, và tiểu Thẩm cậu chính là bông hoa nhài”, Trình Bái nói đùa, “Như vậy cậu đến cạnh tôi là muốn cái gì?”
“Tôi?” Thẩm Trì đứng lên, thanh âm lạnh nhạt, “Tôi cũng không muốn gì cả, chỉ cần cho tôi và con trai một cuộc sống đầy đủ, để cho nó bình an trưởng thành mà thôi”
Trình Bái lúc này mới nhớ ra, người đàn ông sâu không lường được trước mắt này còn có một đứa con trai nhỏ, nhất thời cũng vơi cảnh giác, nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, tôi đây cam đoan với cậu!”
“Cám ơn Trình ca.” Thẩm Trì xoay người rời đi.
Cam đoan hay không cũng chẳng sao, hắn không quan tâm, điều hắn cần chỉ là một tấm bình phong mới mà thôi.
Như vậy, bước kế tiếp chính là xử lý Trương Khải Nhất, ngay trong đêm nay.
Đúng như hắn đã từng nói, mấy thằng “anh em” thủ hạ của Trương Khải Nhất đều đã bị Tưởng Ba cùng Cố Hào thu mua, cái chết của Trương Vận Nhất lại đụng vào vảy ngược duy nhất của Trương Khải Nhất, hắn ta lại nghi ngờ mấy người hôm nay không tham gia hội nghị, mấy người kia trong lòng sốt ruột, chắc chắn sẽ chó cùng rứt giậu.
Trương Khải Nhất tân tân khổ khổ (cực nhọc, vất vả) tạo dựng thế lực, lại rất nhanh liền bị sụp đổ, chúng bạn xa lánh.
Thẩm Trì kỳ thật cũng không hận hắn ta, bởi vì Trương Khải Nhất cũng không đến mức bị gắn cái mác “phản bội”, cùng lắm chỉ có thể nói là vong ân bội nghĩa, trời sinh tính tình bội bạc mà thôi. Vì vậy để cho đời này hắn bị người khác vong ân bội nghĩa, bị bạn thân mình bảo hộ chặt chẽ phản bội, thân nhân đột tử, chính mình lại chật vật chạy trốn mới là báo ứng tốt nhất dành cho hắn.
“Bốp!” Một thân hình so với cá sấu bình thường dài gấp ba, mang theo diện mạo hung ác của động vật lưỡng cư rơi xuống mặt đất, cái đuôi to khỏe lập tức hướng Trương Khải Nhất quét tới!
Một Cự nhân bàn tay to giống cái quạt hương bồ, hưng hăng vỗ xuống đất dâng lên một đám bụi bặm.
Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc đứng trên mái nhà cao cao, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cuộc ác chiến bên dưới.
Luận về thực lực, lúc đầu loại dị năng giả biến hình so với lực lượng dị năng giả như Trương Khải Nhất còn kém hơn một bậc, cho nên Tưởng Ba cùng Cố Hào chỉ chiếm được địa bàn kém cỏi nhất, cần phải đi qua địa bàn người khác mới có thể tới trung tâm nội thành “săn bắn”, mà theo thời gian trôi qua, bọn họ nếu so với loại dị năng giả lực lượng, tốc độ, thì mạnh hơn một chút.
Tuy nhiên bây giờ mới là đầu tận thế, Tưởng Ba cùng Cố Hào cần tập hợp sức mạnh hai người thì đối chiến với Trương Khải Nhất mới có thể chiếm thượng phong.
Trương Khải Nhất toàn thân căng lên, một phát bắt được đuôi Tưởng Ba, hung hăng ném hắn ra ngoài, trực tiếp đập vào một cái ô tô đã hỏng, gây ra một tiếng vang rất lớn. Sau đó chính hắn lại bị một cái tát giáng trời của Cố Hào làm cho bay ra ngoài.
Hướng bên cạnh nhổ ra một bụm máu, Trương Khải Nhất sắc mặt hung hãn, thiết côn trong tay âm tàn đập vào chân Cố Hào, đau đến mức Cố Hào phải hét to một tiếng, mà lúc này Tưởng Ba đã mở ra cái mồm to như cái chậu máu định cắn Trương Khải Nhất!
Xem dị năng giả chiến đấu so với chiến đấu bình thường thì càng nhiệt huyết hơn, không gian chiến đấu cũng lớn, căn bản không có nhiều người có thể nhúng tay vào.
Có điều khi Thẩm Trì nhìn thấy Trương Khải Nhất mắt cùng mũi đều bắt đầu chảy ra máu tươi là hắn đã biết, trong trận chiến này ngược lại người thường lại có tác dụng mấu chốt.
Dù cho Trương Khải Nhất là dị năng giả, điều kiện tiên quyết là hắn vẫn là một con người, độc đối với loài người thì đối với hắn cũng có tác dụng.
“Quách Bằng…Quách Bằng…Quách Bằng!” Trương Khải Nhất kêu to, một tiếng lại một tiếng thê lương!
“Tao đã đối đãi mày thế nào! Chỉ cần tao còn một miếng ăn tao cũng sẽ không thiếu mày! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên! Tao con mẹ nó đem mày trở thành huynh đệ!”
Quách Bằng, chính là thanh niên duy nhất ở khu vui chơi có thể ngồi cạnh Trương Khải Nhất.
“Tôn Chí Lương, Tân Hạo Hoa, Chương Duy Á! Bọn mày cút hết ra đây cho tao!”
“Con mẹ nó lăn ra đây cho tao! Lăn ra đây!” Trương Khải Nhất thất khiếu cũng bắt đầu đổ máu, khuôn mặt đáng sợ, một quyền đem Tưởng Ba đánh bay ra ngoài.
Lúc này hắn giống như đã phát điên, Tưởng Ba cùng Cố Hào cũng không dám tới gần, mà Trương Khải Nhất cứ như vậy bỗng nhiên lại xông vào một cái ngõ tắt nhỏ bên cạnh.
“Đuổi theo!” Cố Hào vừa lớn tiếng nói xong, một đám thanh niên từ nơi không xa bổ nhào vào hướng trong ngõ hẻm đuổi theo, mà lúc này, Cố Hào đã biến trở về bộ dáng người thường.
Tuy rằng có thể trở thành Cự Nhân, nhưng bộ dáng bình thường Cố Hào còn gầy yếu hơn cả người bình thường, hiển nhiên cũng cực kì mệt mỏi. Bên kia Tưởng Ba cũng biến trở về nhân loại, mặc quần áo do một cô gái diễm lệ mang đến.
Dị năng giả biến hình ban đầu yếu thế hơn rất nhiều, biến hình không thể kéo dài, chiến lực cao không bằng dị năng giả thông thường.
Lúc này sắc mặt của Cố Hào và Tưởng Ba vẫn không tốt, có lẽ không nghĩ đến Trương Khải Nhất dưới tình huống như vậy còn có thể chiến đấu cường hãn như thế.
Đang đứng trên cao Thẩm Trì nhẹ nhàng hạ xuống, từ tầng sáu tòa nhà mà hắn đáp xuống không một tiếng động, chậm rãi đi về một hướng.
Trương Khải Nhất chắc chắn lúc này trong lòng tràn đầy oán giận, Thẩm Trì khẽ cười cười, cũng chẳng biết đang cười cái gì.
Nhìn đi! Rõ ràng ngay từ lần đầu tiên thấy Trương Khải Nhất hắn đã muốn giết chết hắn ta, cũng rất dễ dàng có thể làm được điều đó. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác kiên nhẫn ở chỗ này, chậm rãi nhẫn nửa năm đi từng bước một, không sốt ruột, không nóng nảy. Hiện tại hắn có thể làm như thế thì sau này hắn cũng sẽ làm được.
Cứ như vậy giết chết thì quả thật là quá có lợi cho bọn họ rồi, ít nhất cũng phải giống như Trương Khải Nhất bây giờ vậy, biết được một chút cảm giác phẫn nộ cùng tuyệt vọng tột cùng, a, đúng rồi, lần sau có lẽ nên làm tốt hơn, hiện tại Trương Khải Nhất còn chưa đủ sợ hãi, không có loại sợ hãi khi mình bị Dư tiến sĩ mang đi kia.
“Ba.” Thẩm lưu mộc trong lòng nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên có chút sợ hãi.
Thẩm Trì trấn an vỗ vỗ lưng hắn, “Không sao đâu Lưu Mộc, rất nhanh là xong thôi.”
Trong ngõ hẻm ban đêm tối như mực, có vài phần làm người ta sợ hãi.
Nhưng rất nhanh đã bị tiếng bước chân đánh vỡ.
“Trương Khải Nhất.”
Nghe thấy giọng nói nhẹ như nước vang lên, Trương Khải Nhất ánh mắt sáng ngời, hắn biết đêm nay Thẩm Trì đi vắng, những người đó phản bội hắn, nhưng hình như trong đó không có Thẩm Trì. Thẩm Trì rất lợi hại, nếu…nếu hắn chịu cứu mình…
Ho khan vài tiếng, Trương Khải Nhất nhìn lòng bàn tay đầy máu, trong lòng hận cơ hồ muốn cắn vỡ răng nanh.
“Thẩm Trì! Thẩm Trì, cậu nhất định phải giúp tôi…” Khi nhìn đến ánh mắt không chút cảm tình của Thẩm Trì thì thanh âm bỗng cứng lại.
“Cậu, cậu!”
Thẩm Trì buông Thẩm Lưu Mộc, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, “Rất tuyệt vọng đúng không?”
Trương Khải Nhất thất khiếu đều chảy ra máu đỏ sậm, nhìn cực kì đáng sợ, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đau vô cùng. Thân là dị năng giả, tố chất cơ thể hắn quả thật cao hơn người thường rất nhiều, loại độc mà thường nhân nháy mắt mất mạng tác dụng lên người hắn thì hắn đến bây giờ vẫn còn sống. Nhưng giờ nó chỉ mang đến thống khổ, không thể nghi ngờ đây là một loại tra tấn sống không bằng chết.
“Đứng trên cao, lại bị ném xuống dưới, đặc biệt đau phải không?”
“Bị chính người mình cứu phản bội, cảm thấy thực phẫn nộ phải không?”
“Hiện tại mày trúng độc, phía sau thì có truy binh phía trước thì mịt mù, rất tuyệt vọng phải không?”
Trương Khải Nhất nhìn hắn trợn trừng, trong mắt không ngừng chảy ra máu, nhìn qua rất giống như hai dòng huyết lệ, sắc mặt tái nhợt như tuyết, toàn thân vì trúng độc mà mất cảm giác, không cử động nổi.
“Bọn hắn làm không tồi, chỉ có điều, mạng mày là của tao.” Thẩm Trì nghiêm túc nói, đeo bao tay da, cầm một thanh đao, chậm rãi đâm vào tim Trương Khải Nhất, “Tuy rằng mày đã không nhúc nhích nổi, nhưng vẫn có thể nhận thức được loại đau đớn khi bị khoan tim này”
Hắn buông tay ra, lui về sau hai bước, không để cho máu tươi đang tràn ra kia làm ô uế giầy của hắn.
“Lưu Mộc, đi thôi.”
“Vâng, thưa ba.”
Vừa mới bước ra khỏi ngõ nhỏ, Thẩm Trì bỗng nhiên quay đầu, “Thấy được một màn vừa rồi, cháu xác định vẫn còn muốn theo tôi?”
Một bóng đen nhỏ gầy nhô đầu ra, rõ ràng là Kỷ Gia vẫn còn hơi hơi phát run.
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi.
“Chú Thẩm, chú muốn đi đâu??” Kỷ Gia lấy hết dũng khí hỏi.
Thẩm Trì mỉm cười, “Giết người.” Mạng Trương Khải Nhất là của hắn, có điều từ xưa đến nay hắn ghét nhất là kẻ phản bội, cho nên những người đó cũng cần phải chết. Hắn mặc kệ Tưởng Ba và Cố Hào muốn bao che cho bọn hắn hay không, Thẩm Trì hắn muốn giết người, đương nhiên người đó chỉ có một chữ “chết”.
Kỷ Gia cả người run lên, đôi tay gắt gao cầm lấy vạt áo của mình.
Thẩm Trì liếc nó một cái, xoay người rời đi.
Nhưng Kỷ Gia lại vẫn đi theo.
Trong bóng đêm, Thẩm Trì bất đắc dĩ thở dài.
=== ====== ====== ====== ====== ===
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người chú ý!! Ngày mai bắt đầu đúng chín giờ tối cập nhật, mọi người cũng không cần lúc nào cũng phải chà (refresh) ~(≧▽≦)~ ta tranh thủ ổn định thời gian, như vậy các tình yêu đúng chín giờ đến chà là được!
Cám ơn nic Ky thân nước cạn bom, thân quyết đoán là của ta chân ái a… ~~o(>_