Trọng Lai Nhất Thứ

chương 10: thứ nhất toàn huyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện nên đến, cuối cùng sẽ đến. Trầm Thiệu vừa mới trở lại thôn Trầm gia không đến nữa ngày, cửa nhà đã bị cả nam lẫn nữ gõ um sùm, làn da ngăm đen, bàn tay thô ráp nứt nẻ, vừa nhìn đã biết là người đi làm công.

"Con ơi, coi như dì van xin con, con nói cha con trả tiền lại cho chúng ta đi, chúng ta thật sự không còn cách nào khác, gia đình chúng ta cần tiền cấp cứu a!" Người phụ nữ trung niên lau nước mắt, họ vốn đều đi làm thuê ở thành phố Lâm Hải, ba năm trước Trầm Kiến Bình nói với họ, vợ ông bệnh nặng, khóc lóc vay tiền họ để cứu mạng.

Gia đình họ vốn cũng không dư tiền, nhưng nghĩ Trầm Kiến Bình làm cùng họ đã ba bốn năm, là người thành thật kiên định, thấy hắn ta đường đường là nam tử hán lại khóc lóc trước mặt họ đến đáng thương, họ cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ta nhà tan cửa nát, nên mấy người gom được tám ngàn đồng cho hắn mượn. Trầm Kiến Bình sau khi có được tiền rồi, còn ghi giấy nợ, thề son thề sắt tỏ ý nửa năm sau nhất định trả lại.

Kết quả một đi không trở lại, ban đầu họ còn tưởng chuyện trong nhà níu kéo, kết quả hơn nửa năm vẫn không thấy Trầm Kiến Bình trở lại, bọn họ biết đã bị lừa, bắt đầu hỏi thăm nhà của hắn ở đâu, rốt cục tìm được đến nơi, bất quá nghe được chuyện hắn làm, trong nhà chỉ còn đứa con trai mới lớn, nên vẫn luôn không tìm tới.

Hiện tại con của một người trong đó sinh bệnh, ở bệnh viện vài tháng, tiền không đủ, họ không còn cách nào, chỉ có thể nhẫn tâm tìm đến đứa con mồ côi kia.

Không phải bọn họ không biết cảm thông, chỉ là họ đã bị dồn vào đường cùng.

Người trong thôn nghe được động tĩnh, đều chạy tói, vốn cảm thấy những người này ép buộc đứa con nít là thiếu đạo đức, nhưng thấy người phụ nữ khóc như mưa, biết con người ta ở trong bệnh viện, cũng không ra lời, nhiều nhất chỉ có thể chửi Trầm Kiến Bình là tên súc sinh, tiếc là có đứa con tốt như vậy.

Thấy người phụ nữ định quỳ xuống trước mình, Trầm Thiệu vội đỡ lấy bàn, cắn môi nói: "Chú, dì, mọi người lấy giấy nợ ra đi, tôi trả tiền lại cho."

"Tiểu Thiệu, con làm gì có nhiều tiền như vậy." Lưu Thục Liên vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, "Là tám ngàn đồng a!" Bà biết em dâu có để dành ít tiền cho Trầm Thiệu, nhiều nhất cũng chỉ khoảng một vạn đồng. Ba năm nay Trầm Thiệu đi học đã tốn một chút, nếu trả tám ngàn đồng này, sau này học phí cao trung lấy đâu ra?

Trầm Thiệu lắc đầu không nói, đời trước cũng khoảng thời gian này, cậu bị vài người chặn ở cổng thôn, trong lòng đầy sợ hãi, rồi vẫn không thể không trả lại số nợ đó. Dù sao với đời trước, tám ngàn đồng là tiền đi học, là tiền duy trì giấc mơ của cậu. Nhưng với người khác mà nói, cũng là tiền cứu mạng.

Quan trọng hay không, cậu biết rất rõ. Nên mặc dù cậu tiếc số tiền kia, tiếc cơ hội học hành, cuối cùng vẫn đem số tiền kia trả lại. Đời này cậu cố ý trở lại thôn đúng ngày này, chính là chở mấy người tìm đến, nếu không phải không biết địa chỉ của họ, thì cậu đã sớm đem tiền trả lại họ rồi.

"Không sao, tiền có thể kiếm lại được, tiền của người ta là tiền cứu mạng, là gia đình chúng tôi có lỗi, người ta không nợ gì, thiếu nợ phải trả là chuyện phải làm." Trầm Thiệu xoay người vào trong ôm ra một hộp sắt, bên trong không nhiều không ít là tám ngàn đồng.

Người phụ nữa run rẩy hai tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra nhìn, bên trong có tờ tiền một trăm, năm mươi, mười đồng, được xếp rất ngay ngắn, rõ ràng đồ vật không nặng, nhưng bà lại cả thấy nặng tựa ngàn vàng.

Trong lòng bà biết rõ, số tiền kia không nên lấy của thiếu niên kia, nhưng bà vì con mình, đành phải làm chuyện thiếu đạo đức này.

Mấy người còn lại cũng chút luống cuống, rõ ràng người ta đưa tiền cho họ, họ lại thấy mình như tên ác bá khi dễ người ta, ép đứa con nít giao tiền sinh sống ra trả.

"Quên đi, cháu trả tiền cho bà ấy, tiền của chú thì chờ cháu đi làm rồi trả lại cũng được." Một người đàn ông gầy gò rút một điếu thuốc, liếc mắt không rời nhìn hộp sắt, quay đầu sang chỗ khác nói, "Số tiền này giữ lại cho cháu đi học..."

Ông nói chưa dứt lời, đã bị bà vợ bên cạnh nhéo một cái, đành phải đốt điếu thuốc, im lặng.

"Cám ơn chú, nhưng số tiền vốn phải trả lại, là cô chú đã quan tâm, chờ đến bây giờ mới lấy lại," Trầm Thiệu cười cười, "Tôi thay mặt cha tôi xin lỗi mọi người."

"Chuyện không liên quan đến cháu," Người đàn ông hút thuốc buồn bã nói, "Chúng ta có lỗi với cậu." Nói xong, ông đưa giấy nợ cho Trầm Thiệu, không nói thêm nữa.

Người trong thôi thấy cảnh này, chửi mắng Trầm Kiến Bình xối xả, thấy mấy người giao lại giấy nợ, cầm tiền đi, càng thêm thương cảm Trầm Thiệu.

Lưu Thục Liên cau mày nói: "Vậy, giờ phải làm sao đây?" Bà nhìn người trong thôn, rồi lại nhìn Trầm Thiệu, buồn đến mày cũng nhíu chặt lại.

Đúng lúc này, bọn họ nghe được một thanh âm tràn đầy vui mừng không xa truyền đến.

"Tin vui, tin tui, Trầm Thiệu thôn chúng ta đậu hạng nhất toàn huyện, là đứng đầu toàn huyện a!" Người truyền lời là Trầm Quang Huy, y thấy trước cửa nhà Trầm Thiệu có không ít người, liền cười nói, "Sao nhiều quá vậy, mọi người biết không, sáng nay tôi đi ngang qua trường thực nghiệm, đã thấy treo một biểu ngữ cực lớn, trên đó viết nhiệt liệt chúc mừng học sinh Trầm Thiệu đạt được hạng nhất kỳ thi tốt nghiệp toàn huyện, không phải Trầm Thiệu thì còn ai vào đây nữa?"

"Thật không?" Trầm Thiệu vui vẻ, "Là kết quả của trường?" Thành tích của cậu đời trước tuy không tệ, nhưng còn kém xa vị trí hạng nhất toàn huyện, bất quá cũng may lúc đó thành tích cũng không tốt, nếu không trong lòng cậu càng khó chịu hơn.

Người trong thôn nghe được tin này, đều cao hứng, thôn Trầm gia bọn họ xem như cũng có trạng nguyên. Lưu Thục Liên bừng tỉnh, đứng nhất toàn huyện, chính phủ nhất định sẽ cấp thưởng, trường học cũng sẽ không thu học phí.

"Ai, chú không lừa mày." Trầm Quang Huy rất đắc ý với tin mình mang đến, "Không tin mày tự đi xem, biểu ngữ giăng ở cổng trường, rất khí phách!"

"Đúng, cháu đi xem đi." Người trong thôn cũng kịp phản ứng, khuyên Trầm Thiệu đi xem thử, miễn cho vui mừng vô ích.

"Cháu đi xem thử." Trầm Thiệu quay vào phòng lấy túi xách đã chuẩn bị sẵn, tạm biệt người trong thôn liền vội vàng rời đi, không phải cậu thật sự nôn nóng, mà cậu giải quyết xong chuyện ở đây rồi, chuẩn bị đến trường cấp ba Phù Dung ở thành phố Phù Dung.

Trường cấp ba Phù Dung là trường trung học trọng điểm cả tỉnh, trong suy nghĩ mọi người, có thể vào được trường Phù Dung, chẳng khác nào bước được nửa bước vào trường đại học. Học sinh lớp thực nghiệm của trường này nếu thành tích thấp hơn điểm chuẩn của trường đại học, thật sự sẽ không mặt mũi nào ra gặp người, có thể thấy được chất lượng dạy học và yêu cầu nhập học của trường này nghiêm khắc thế nào.

Cậu vừa đến trường thực nghiệm, đã bị thầy giáo trong trường phát hiện, trực tiếp đưa thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Tuy học sinh lớp chín đã tốt nghiệp, nhưng lớp tám vẫn chưa nghỉ, Trầm Thiệu rất nổi tiếng ở trường, rất nhiều học sinh biết cậu, nên dọc đường đi khiến không ít học sinh lớp dưới bu xung quanh nhìn ngắm.

Gần như trên mặt mỗi người đều hiện lên: Má ơi, hạng nhất toàn huyện xuất hiện!

Hai năm nay Trầm Thiệu đã dần thích ứng với cảm giác bị mọi người vây quanh, cho nên dưới mọi ánh nhìn, cậu cũng lạnh nhạt ít nhiều. Chờ đến phòng làm việc của hiệu trưởng rồi, nghe nói trường học sẽ thưởng cho cậu tám trăm đồng, cục giáo dục cũng thưởng cho cậu một ngàn hai trăm đồng, lạnh nhạt trong lòng cậu chuyển thành vui sướng.

Có ai mà đi chê tiền cơ chứ?

"Trường trung học huyện và trung học thị trấn đều đã gửi thông báo cho em, còn cho biết chỉ cần em nhập học, chi phí học tập đều được miễn giảm. Trung học thị trấn còn trợ cấp thêm cho em mỗi tháng năm mươi đồng, còn trung học huyện hứa sẽ cấp cho em tám trăm đồng tiền sinh hoạt phí." Hiệu trường giới thiệu chính sách ưu đãi của hai trường trung học xong, nói tiếp, "Em về nhà suy xét một chút nên đăng ký trường nào."

Xét về điều kiện, trường trung học huyện tốt hơn hơn trung học thị xã, nhưng trung học thị xã lại là trường trung học trọng điểm tốt nhất, nhìn về lâu về dài thì trung học thị trấn tốt hơn nhiều.

Mà ngay cả hiệu trưởng và thầy giáo ở đây cũng nghĩ như vậy, chỉ là bọn họ biết tình cảnh nhà Trầm Thiệu, cũng không cách nào đề nghị như vậy. Cục giáo dục và bọn họ cấp thưởng hai ngàn đồng, thoạt nhìn tuy không ít, nhưng để học trung học, mặc dù không cần đóng học phí, tài liệu tham khảo và sinh hoạt phí cũng tốn không ít. Nhất là tài liệu cấp ba vừa nhiều vừa mắt, còn phải trong tình trạng tập trung cao độ, học sinh cấp ba phải bổ sung dinh dưỡng trí óc, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ học tập. Với những yêu cầu đó, con cái gia đình bình thường cũng đã phải thắt lưng buộc bụng, đừng nói đến hoàn cảnh gia đình Trầm Thiệu.

Cám ơn hiệu trưởng và các thầy cô khác, Trầm Thiệu đặt biệt mua ít hoa quả đến nhà thầy chủ nhiệm Lý Lộc một chuyến, bị Lý Lộc ép ở lại ăn một bữa cơm, sau đó mới quay lại phòng trọ của mình.

Xế chiều hôm đó, Trầm Thiệu liền mua vé xe ngày hôm sau đến thành phố Phù Dung, tuy ba năm trôi qua, đường từ thị trấn Bồng đến thành phố Phù Dung vẫn chưa được tốt hơn, cậu muốn đi sớm, miễn cho đến gần trường Tam Trung Phù Dung rồi lại khó tìm ra chỗ nghỉ chân.

Sáng sớm hôm sau, Trầm Thiệu yên vị trên ô tô đến thành phố Phù Dung, đến bến xe Phù Dung rồi, lại đổi hai chuyến xe buýt, mất không ít thời gian mới tới được trường học.

Lúc nghỉ định kỳ tháng trước, Trầm Thiệu đã đến trường ghi danh, hôm nay đến nhận phiếu báo danh, dù sao ba ngày nữa là đến kỳ thi.

Nhận được phiếu báo danh, Trầm Thiệu còn cố tình tìm phòng thi của mình giữa những dãy lầu, mới xoay người bước ra cổng trường, tìm một phòng khách sạn ở sát bên.

Tuy chi phí khách cao hơn nhà nghỉ nhiều, nhưng yên tĩnh hơn hẳn, hiệu quả cách âm tốt hơn nhà nghỉ. Ba ngày sau cậu còn phải thi, phải nghỉ ngơi thật tốt, còn phải ôn lại các đề thi vật lý và toán học.

Ở khách sạn đến chán, Trầm Thiệu ra ngoài mua mấy tờ báo tạp chí mang về, đến trang tin tức quốc tế, phát hiện một tin với tiêu đề cực lớn đang một trẻ em mười ba tuổi tham gia cuộc thi toán học quốc, qua năm vòng, loại sáu đối thủ đạt được hạng nhất, đồng thời báo chí còn cường điệu vị học sinh họ Cố này là thí sinh nhỏ tuổi nhất tham gia cuộc thi.

Cậu có chút cảm khái nhìn tấm ảnh màu rực rỡ trên báo, bộ dáng cậu bạn này rất tốt, môi hồng răng trắng, vẻ mặt lạnh băng, rất có phong cách của thiên tài.

Xem qua bản tin kia xong, cậu cảm thấy đầu óc mình đột nhiên biến đổi tốt hơn cũng không có gì đặc biệt, thiên tài chân chính nhà người ta xuất hiện rồi, còn cậu chỉ có thể được ông trời ban chút tài trí bình thường, dù sao nếu đời này đầu óc không tốt hơn, ngay cả khi cậu dùng hết sức học tập, cũng không nhớ được nhiều kiến thức như vậy, càng không đạt được thành tích đứng đầu toàn huyện.

Khép tờ báo trong tay, Trầm Thiệu nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm, cậu bước ra cửa sổ rộng lớn quan sát bên dưới, đèn đường sáng rực trên đường, cảnh đêm ở thị trấn Bồng kém hẳn nơi đây. Nhưng cậu ở đời trước khoảnh khắc cuối cùng trước lúc chết, trong đầu lại nhớ đến những ngày còn bé xuống sông mò tôm, lên núi bắt ve.

Có lẽ chỉ có người khi đến lúc cuối cùng của sinh mệnh, mới biết được khoản thời gian vô tư nhất trân quý biết bao nhiêu, chỉ tiếc thời gian như nước chảy, khi muốn quay đầu, thì phát hiện cảnh còn người mất tình đã qua đời.

Cậu là người bình thường, hơn mười ra đời kiếm ăn, giữa dòng đời hối hả học được cách làm hài lòng người khác, sớm đã không còn vô tư. Sau đó thành đầu bếp, thấy nhiều nhân vật, cũng biết gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, ngay cả khi chăm chỉ học hành, cũng nửa vì yêu thích, nửa vì muốn có thêm kiến thức, để khi phục vụ cho thế gia thượng lưu trong tiệc rượu, nếu có khách quý đến xem nấu ăn cũng không đến mức không biết nói chuyện.

Mặc dù... cậu chưa bao giờ gặp được người tài giỏi đẹp trai nhà giàu. Thôi đi, cuộc sống chính là vô tình như thế.

~oOo~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio