Ngày thứ hai Cao Nhã Cầm và Trầm Tuấn Kỳ ly hôn, Trầm Thiệu nhận được điện thoại của Cao gia, nói sau này họ sẽ không giúp Cao Nhã Cầm bất kỳ chuyện gì, hy vọng cậu mở một đường cho họ, chỉ cần Trầm Thiệu gật đầu đồng ý, họ sẽ chia năm phần trăm cổ phần Cao gia cho cậu, mức phần trăm như vậy sẽ làm Trầm Thiệu là cổ đông có quyền quyết định trong tập đoàn Cao gia.
Người Cao gia thật thông minh, họ biết năm phần trăm cổ phần Cố nhị thiếu sẽ không thèm nhìn đến, nhưng với Trầm Thiệu, có thể là sức hấp dẫn rất lớn. Đáng tiếc họ đã nhìn lầm người, với Trầm Thiệu, cậu cầm năm phần trăm của Cao gia đi xin Cố Ninh Chiêu bỏ qua, cũng giống như đã lãng phí một phần tâm ý của Cố Ninh Chiêu.
Rõ ràng Cố Ninh Chiêu đã tiêu phí không ít sức lực đán hạ Cao gia kiêu ngạo, tiêu tốn nhân lực vật lực cho chuyện này biết bao nhiêu, tuy Cố Ninh Chiêu không nói rõ, nhưng trong lòng cậu rất rõ. Đây cũng không phải tiểu thuyết, có thể tùy tùy tiện tiện khiến đối phương phá sản chỉ trong một đêm, dù Cố gia có lợi hại, cũng không phải thần.
"Xin lỗi, việc này tôi không thể giúp." Trầm Thiệu đứng gần cửa sổ, phát hiện cây đào ngoài sân đã nở ra những đóa hoa nho nhỏ, đẩy mở cửa ra hít thở không khí trong lòng bên ngoài, "Gặp lại sau."
Không do dự cúp điện thoại, ném di động qua một bên, Trầm Thiệu nhìn không được cười khẩy một tiếng, không biết những người đến tột cùng nghĩ cái gì, chẳng lẽ Trầm Thiệu cậu thật sự là một nam sủng ngốc nghếch sao?
Người Cao gia nghĩ thế nào, cậu không quan tâm, cậu chỉ quan tâm Cố Ninh Chiêu sẽ nghĩ sao mà thôi.
Nghĩ vậy, cậu thở dài một tiếng, cảm giác của cậu với Cố Ninh Chiêu phi thường phức tạm, có chút giống như của người lớn quan tâm người nhỏ tuổi, cũng đau lòng với kiếp trước của y có thể đã bị người giết con tin, nhưng nhiều hơn cả là thân thiết giữa anh em không có chút giấu diếm nào.
Đời trước cậu cả ngày vội vội vàng vàng kiếm sống, đối với chuyện tình cảm chưa từng cân nhắc kỹ càng, bây giờ đã có được bằng cấp, có tiền mà mình hằng mong muốn, mới cảm thấy những ngày ấy trôi qua cũng không phải đặc biệt thú vị như vậy.
Chẳng lẽ là kinh tế vững chắc làm trụ cột cho tinh thần trong truyền thuyết, hay là do đời trước cậu quá trì độn, không gặp được người thích hợp.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Thiệu không cần quay đầu cũng biết người tới nhất định là Cố Ninh Chiêu, cận bước đến mở cửa, để Cố Ninh Chiêu bước vào: "Sao vậy?"
Cố Ninh Chiêu đưa một xấp hồ sơ đến trước mặt cậu, hơi do dự mở miệng: "Cao gia đề nghị điều kiện, chỉ cần bên chúng ta không truy xét chuyện quá khứ nữa, họ sẽ chuyển sáu phần trăm cổ phần cho cậu."
Mới vừa rồi còn năm phần trăm, bây giờ đã thành sáu phần trăm?
Cũng không nhìn hồ sơ trên bàn, cậu ngồi xuống cạnh Cố Ninh Chiêu nói: "Chuyện này có làm cậu khó xử không?"
"Khó xử cái gì?" Cố Ninh Chiêu suy nghĩ một giây, "Có phải họ chuyển cổ phần ít quá không, để tôi nói lại với họ."
"Khoan đã." Trầm Thiệu nhìn y muốn đứng lên, ngăn y lại: "Tôi không có ý đó, mà là đối với tôi, cổ phần công ty nhiều hay ít vốn không có gì khác nhau cả."
"Yêu cầu của tôi không nhiều lắm, chỉ cần Cao Nhã Cầm thắp ba nén nhang, lạy ba lạy trước mộ mẹ tôi, tôi sẽ không giận cá chém thớt với Cao gia nữa." Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu nói, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Cố Ninh Chiêu trầm tư một giây rồi nói: "Ba nén nhang ít quá, ít nhất phải lạy chín lạy mới được." Y đứng phắt dậy, "Cậu chờ đó, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời chắc chắn."
"Chờ..." Trầm Thiệu nhìn bóng Cố Ninh Chiêu, muốn nói cổ phần công ty cứ tùy ý, có hay không cũng không sao, dù Cao gia có cho cậu, cậu cũng sẽ chuyển sang cho Cố Ninh Chiêu, thì thấy y đã bước ra khỏi cửa, không còn nói được gì nữa.
Ai, người trẻ tuổi thật nhiệt huyết, Cố Ninh Chiêu nội tâm như vậy, cũng không khác là bao.
Xế chiều hôm đó, Cao gia liền trả lời Cố Ninh Chiêu, cổ phần công ty không thay đổi, họ sẽ tự dẫn Cao Nhã Cầm đến trước mộ mẹ Trầm Thiệu nhận lỗi, làm lễ với bà.
Việc đã quyết định không nên trì hoãn, người Cao gia còn sốt ruột hơn Trầm Thiệu, giống như sợ Trầm Thiệu đổi ý, lúc này liền tỏ ý đã đặt vé máy bay đến thành phố Phù Dung, chỉ cần Trầm Thiệu rảnh, lúc nào họ cũng có thể xuất phát.
Trầm Thiệu vốn muốn dời qua vài ngày nữa mới nhắc đến, nhưng nghĩ cuối tuần này sẽ dẫn Cố Ninh Chiêu đi chơi xuân với bạn cùng lớp, nên đồng ý với đề nghị của Cao gia.
Anh hai Cao gia làm việc rất chu đáo, nên đã đưa xe đến chờ sẵn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, nhưng cũng sắp xếp sẵn vệ sĩ ngồi cùng xe.
Bất quá vệ sĩ Cố gia cũng không đồng ý cho Cố Ninh Chiêu ngồi xe của Cao gia, cuối cùng Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu vẫn ngồi xe của mình ra sân bay. Vừa bước xuống xe, đã có một người đàn ông trung niên nhiệt tình tiếp đón.
"Cố nhị thiếu, Trầm thiếu, phiền hai cậu mệt nhọc một chuyến, thật ngại ngùng. Em gái hồ đồ không hiểu chuyện, làm Trầm thiếu chịu uất ức." Anh hai Cao gia xui xẻo kia nói thông cảm này kia, tư thế hạ thấp vô cùng, liên tục xin lỗi Trầm Thiệu.
Bây giờ hắn đã nhìn được, hắn xin Cố nhị thiếu căn bản không có một chút tác dụng, chỉ cần Trầm Thiệu đồng ý gật đầu một cái, Cao gia họ có thể bình yên vượt qua chuyện này.
Còn cô em gái đáng thất vọng kia, không cần biết nó bằng lòng hay không bằng lòng cũng không sao, lần này hắn không thể không bắt buộc nó tới sân bay.
Cao Nhã Cầm nhìn thấy Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, tuy vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng không dám lên cơn, trong lòng ả biết rõ, lần này ả hạ mình như vậy, sau này anh hai chị hai có thể còn lo cho ả, nếu ả dám trở mặt với Trầm Thiệu, sau này ả chắc chắn không có nơi sống yên ổn với Cao gia, mà ngay cả hai đứa con của ả cũng không đứng được ở Bắc Kinh.
Nên dù ả không cam lòng, nhưng vẫn phải đi, ả biết rõ, việc này nhất định truyền thông sẽ chú ý, danh tiếng kẻ thứ ba của ả cũng sẽ truyền khắp cả nước, nên ả sẽ trở thành đối tượng bị châm biếm của mọi người. Nhưng ả không thể sống nghèo túng được ngày nào, cũng không dám tưởng tượng một ngày nào đó mình không một xu dính túi, nên ả chỉ có thể chọn cách này.
Ngồi máy bay từ Bắc Kinh đến thành phố Phù Dung, chỉ mất khoảng ba tiếng, sau khi ra khỏi sân bay, thì chạy thẳng về trị trấn Bồng, khi họ đến thị trấn Bồng thì đã hơn nửa đêm, nên đành nghỉ lại khách sạn, sáng sớm hôm sau sẽ chạy đến thôn Trầm gia.
Một đội toàn xe sang xuất hiện tại thị trấn Bồng, nhanh chóng khiến người ta chú ý, thậm chí có người biết chuyện chụp hình đăng lên mạng, làm những phóng viên có cảm giác nhạy bén đánh hơi được.
Trầm Thiệu vốn nghĩ mình chờ đến ngày này, nhất định sẽ khó ngủ, kết quả cậu vừa nằm lên giường, đã ngủ luôn, sáng hôm sau khi Cố Ninh Chiêu gõ cửa phòng cậu, cậu vẫn còn đang quấn mền ngủ vùi.
Rửa mặt rồi thay một bộ vest đen, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu cùng xuống dưới ăn sáng, mấy vệ sĩ vội theo sau họ. Không phải họ quá căng thẳng, mà vì danh tiếng của Cao Nhã Cầm ở Bắc Kinh cũng không tốt mấy, họ sợ ả giả vờ giải thích, nhân lúc hai vị thiếu gia không để ý sẽ làm hại họ.
Bữa sáng của khách sạn phần lớn là món ăn Trung Quốc đặc sắc, Trầm Thiệu ăn rất ngon miệng, chưa ăn xong chợt nghe Cao Nhã Cầm chán ghét nói: "Cái chỗ khỉ ho cò gáy, bữa sáng tây phương cũng không làm cho ngon được."
"Câm miệng." Anh hai Cao gia nhất thời trầm mặt mắng, "Không muốn ăn thì đừng ăn, đừng ở đây nói năng bất lịch sự như vậy, giáo dục của Cao gia mấy chục năm, mất hết trong tay mày."
Trước tiên không nói món ăn ở ở đây tuy kém nhà hàng năm sao, nhưng rất tươi ngon, thoạt nhìn đã làm người khác thèm ăn, là một người có giáo dục, sao có thể tùy tùy tiện tiện nói chua ngoa như vậy được?
Vốn là hắn có thể coi như không biết chuyện gì, nhưng sau đó hắn để mặc cho cô em gái này muốn làm gì làm, thì những việc Cao Nhã Cầm đã gây ra khiến hắn cũng có khó chấp nhận, thậm chí còn thấy xấu hổ.
Ở Bắc Kinh tuy Cao gia không được tính là thế gia hạng nhất, nhưng ít nhiều cũng có chút thanh danh, hành động vừa rồi của Cao Nhã Cầm, có khác gì bọn nhà giàu mới nổi đanh đá đâu? Huống chi vuốt mặt phải nể mũi, thị trấn Bồng là quê hương của Trầm Thiệu, ả nói như vậy, không phải khiến Trầm Thiệu mất hứng sao.
Mấy năm nay người trong thôn Trầm gia ngày càng ít, nhiều thanh niên tráng niên ra ngoài làm việc, phần lớn người ở lại đều là người lớn tuổi trẻ con hoặc một vài thanh niên không nỡ bỏ người nhà, khi họ cho rằng hôm nay cũng không khác gì hôm qua, đột nhiên nhìn thấy bảy tám chiếc xe nhìn có vẻ sang trọng chạy vào thôn, còn đậu lại cuối con đường dẫn vào khu mộ Trầm gia.
Vốn quốc lộ thôn Trầm gia cũng không tốt như vậy, nhìn khi Trầm Thiệu quyên hai mươi vạn xong, những người trong thôn ít nhiều cũng quyên tiền thêm, tu sửa con đường chính của thôn từ đường đất thành đường bê tông xinh đẹp, ngày thường đi ra thị trấn cũng dễ dàng hơn.
Vừa sửa đường chưa được bao lâu, đột nhiên nhìn thấy nhiêu xe sang như vậy, người trong thôn có chút ngạc nhiên, nhà ai về thăm một mà rầm rộ như vậy?
Xe xịn mới dừng chưa bao lâu, họ lại nhìn thấy vài đài truyền hình và mấy người nhảy ra khỏi xe tải không biết từ đâu đến, tình hình này, dọa mọi người nhảy dựng.
"Ai da, ông nói có phải thằng bé Trầm Thiệu quay về không?" Một thôn phụ kéo chồng mình, giọng hiếu kỳ hỏi, "Mấy chiếc xe cũng phải mấy chục vạn đi."
"Mấy chục vạn?" Người đàn ông lắc đầu, "E là cũng phải mấy trăm vạn." Ông đã nhìn thấy xe này trên TV, nghe nói là BMW mới ra mắt.
"Quý như vậy?" Người phụ nữ chắt lưỡi, "Thằng bé Trầm Thiệu thật tài giỏi, Thanh Bích cũng có thể hài lòng rồi."
Dân quê đang làm đồng nghe vậy, cũng xúm lại nhỏ nhỏ tám chuyện, mỗi câu nói đều cảm thấy xót xa cho Thanh Bích – mẹ Trầm Thiệu, lại liên tục khen Trầm Thiệu không dứt.
Đoàn người mang theo nhang nến giấy tiền vàng bạc hoa tươi và thêm vài vật dụng, bước đến trước một Thanh Bích. Ngôi mộ đã được sửa sang lại, trước mộ còn có vết tích có người làm lễ. Có thể là hai người cậu của Trầm Thiệu, hoặc là người dân trong thôn cảm động Trầm Thiệu quyên tiền đã làm lễ, Trầm Thiệu nhận lễ từ vệ sĩ mang lên, đốt nến, đốt tiền vàng, rồi quỳ xuống lạy vài lạy.
Cố Ninh Chiêu thấy vậy, chen lên đứng cạnh Trầm Thiệu, cung kính cúi ngưới vái ba cái, sau đó kéo Trầm Thiệu thần sắc sa sút lên.
Làm xong tất cả, y mặt không đổi sắc quay lại nhìn Cao Nhã Cầm đang núp sau lưng anh hai ả, khẽ hất cằm, ý muốn Cao Nhã Cầm nhanh bước lên.
Cao Nhã Cầm nhìn tấm hình trắng đen trên bia một, người phụ nữ mặc trang phục những năm , gương mặt thanh tú, dù đang cười, nhưng ả cảm thấy người trong hình đang nhìn ả, khiến ả không dám bước lên phía trước.
Có lẽ, không phải ả không biết ả làm sai, chỉ là sự ích kỷ đã chiếm trọn cảm xúc của ả, những thứ khác tất nhiên không thể quan trọng bằng.