Trong Lòng Còn Vương

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: am.

Xe của Thị trưởng dừng lại trước cửa Tòa thị chính. Cửa xe vừa mở ra, hàng loạt phóng viên và máy ghi hình ngay lập tức ào đến bao quanh ông ta. Chen chúc ồ ạt tranh nhau đặt câu hỏi.

“Thị trưởng, ngài đã biết những thông tin đang lan truyền trên mạng chưa? Ngài có ý kiến gì về những thông tin đó không?”

“Thị trưởng, người đứng đằng sau công ty Y thật sự là ngài sao?”

“Một số nguồn tin tố cáo ngài dính líu tới vụ án tham ô đang gây ầm ĩ hiện nay, đây có phải là sự thật không ạ?”

“Xin ngài cho biết...”

“Thị trưởng...”

Vệ sĩ che chắn cho Thị trưởng, phóng viên là loài sinh vật chỉ cần lấy được tin tức nóng hổi sẽ sẵn sàng bất chấp mọi thứ, phải mất gần mười lăm phút đồng hồ ông ta mới thoát khỏi đám đông và tiến vào Tòa thị chính. Sắc mặt của Thị trưởng tối sầm. Không khí bên trong Tòa thị chính hôm nay im ắng lạ thường. Cho dù không nhìn thì Thị trưởng cũng biết ánh mắt của mọi nhân viên đang liếc nhìn ông ta một cách vụng trộm.

Có kẻ nào đó đã công khai tố cáo ông ta.

Chết tiệt!

Đi lên phòng làm việc, nữ thư ký nhìn thấy Thị trưởng từ đằng xa, vội vàng chạy lại. “Thưa ngài, phu nhân...” Thái độ khá là ấp úng.

“Phu nhân thì sao?” Thị trưởng không kiên nhẫn gắt.

Giọng của nữ thư ký lí nhí trong miệng, “Phu nhân đang chờ ngài ở trong phòng làm việc.” Và trông sắc mặt của bà ấy chẳng tốt hơn sắc mặt của ngài là bao.

Phu nhân Thị trưởng, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì ngày thường biết chú ý giữ gìn nhan sắc nên trông còn rất xinh đẹp. Cha của bà ta là thương nhân có tầm ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực địa ốc ở Ryane, gia đình bà ta giàu nứt vách đổ đá, cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ không cần nghĩ cũng biết là kết hôn vì lợi ích. Phu nhân kế thừa cha của mình, trở thành một nữ doanh nhân thông minh sắc sảo, cũng vì vậy mà bà ta luôn coi thường người chồng chỉ biết dựa hơi ông anh họ, chẳng có chút tài cán nào của mình. Nếu không phải vì ông ta mang họ Tylphann, sẽ không đời nào bà ta đồng ý cuộc hôn nhân này. Mặc dù đã sống chung với nhau hơn mười năm trời, Thị trưởng vẫn chẳng có chút tình cảm nào với vợ mình, cũng giống như phu nhân chẳng có chút tình cảm nào với chồng mình.

Sáng nay, những thông tin ‘tốt đẹp’ về ngài Thị trưởng vừa bùng nổ trên mạng, còn chưa kịp cười nhạo ông ta thì đã nhận được một món quà vô cùng đặc biệt, khiến cho phu nhân không thể không tới gặp đức lang quân bất tài vô dụng này. Liếc nhìn người chồng trên danh nghĩa bước vào phòng, bà ta cười khẩy, “Chồng của tôi càng ngày càng nổi tiếng nhỉ.”

Thị trưởng liếc mắt nhìn vợ mình một cái, đóng cửa lại. Ông ta phiền chán ngồi xuống ghế, còn chẳng thèm giả bộ niềm nở, “Không có chuyện gì thì về nhà đi.” Hiện tại ông ta phải tìm cách che đậy những chuyện bê bối kia, không rảnh để cãi nhau với bà ta.

Phu nhân thừa biết Thị trưởng đang nghĩ gì, bà ta cũng đâu có rảnh đâu mà khi không đến đây để phải nhìn sắc mặt của ông ta. Phu nhân lấy một chiếc usb từ trong túi xách ra, quẳng tới trước mặt Thị trưởng. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng mà quý phái thoáng chốc đanh lại, “Liệu mà xử lý. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài làm ảnh hưởng tới tôi, tôi sẽ không để yên cho ông.”

Thị trưởng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bà ta, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Ông ta bật laptop, cắm usb vào.

Ngồi ở phía đối diện, phu nhân đưa mắt quan sát Thị trưởng, không ngoài dự đoán nhìn thấy sắc mặt ông ta càng lúc càng tệ đi. Bà ta cong nửa miệng, nhưng chẳng hiện lên một chút ý cười nào. Bên trong usb chứa những đoạn video quay hình một số cảnh tượng vô cùng đặc sắc của ngài Thị trưởng ‘đáng kính’ trong các quán bar nổi tiếng, hình ảnh rõ nét, không hề bị cắt ghép, chất lượng tuyệt đối cao.

Khi vừa nhận được chiếc USB này, phu nhân giận run nửa ngày mới lấy lại bình tĩnh.

Việc chồng của mình mèo mỡ gà đồng ở bên ngoài chẳng còn lạ gì đối với phu nhân. Cuộc hôn nhân lợi ích giữa bọn họ từ lúc bắt đầu cho tới tận bây giờ không hề mang theo một chút tình yêu nào. Thực ra, bọn họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thị trưởng vụng trộm ở bên ngoài suốt bao nhiêu năm qua, phu nhân cũng bao dưỡng một đống tình nhân suốt bấy nhiêu năm trời. Chẳng qua vì lợi ích của bản thân, mỗi bên đều im lặng không vạch trần đối phương, tránh cho chuyện xấu lan truyền ra ngoài. Người khác nhìn vào chỉ thấy gia đình của ngài Thị trưởng là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu, ai ai cũng ngưỡng mộ, ai ai cũng kính trọng. Kỳ thực, chỉ là bọn họ nhìn không thấu bản chất thối nát đã bị che giấu đằng sau vẻ bề ngoài đẹp đẽ giả tạo ấy.

Phu nhân vốn chẳng muốn quan tâm những vụ bê bối của ngài Thị trưởng có bị lộ ra ngoài cho bàn dân thiên hạ xoi mói hay không, nếu như việc đó không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của bà ta. Nhưng ngược lại, ông trời chẳng chiều lòng ai bao giờ. Nhiều năm qua, những chuyện xấu của bọn họ được che giấu kỹ lưỡng không chỉ nhờ vào sức ảnh hưởng của gia tộc Tylphann, mà còn dựa vào tiền của gia đình bà ta. Nếu chuyện về Thị trưởng bị vỡ lở, nó sẽ không chỉ ảnh hưởng tới ông ta mà còn gây ra tổn thất không ít tới danh tiếng và công việc kinh doanh của gia đình phu nhân, tệ hơn nữa, nếu dư luận nảy sinh ý định đào bới sâu hơn, ngay cả những chuyện xấu của bà ta cũng sẽ bị phơi bày. Danh dự, quyền lực, tiền tài...

Phu nhân không đời nào cho phép điều đó xảy ra.

Thị trưởng gập mạnh màn hình laptop lại.

“Bà lấy nó ở đâu ra?”

Phu nhân cười nhạt. “Có người gửi tới tận bàn làm việc của tôi. Ông nên tự hỏi bản thân đã lỡ đắc tội với ai mới đúng.” Bà ta mỉa mai, “Chuyện tốt không thấy đâu, chuyện xấu thì liên tục tìm tới. Ngài Thị trưởng đáng kính, coi bộ... Ngài phải xem lại còn giữ nổi chiếc ghế đó hay không đấy.”

“Câm miệng!”

Tin tức tiêu cực trên internet sáng nay đã đủ khiến ông ta đau đầu rồi, bây giờ còn phải đối mặt với châm chích từ người vợ trên danh nghĩa vốn chẳng mấy mặn mà gì, cộng thêm những đoạn video không rõ nguồn gốc này nữa, Thị trưởng tức giận quát lên.

Nhưng phu nhân đâu phải loại phụ nữ dễ bị bắt nạt. Bà ta chẳng thèm để sự tức giận của Thị trưởng vào mắt. Một kẻ nếu không nhờ gia đình của bà ta hậu thuẫn thì không thể nào ngoi tới nổi ngày hôm nay vốn chẳng có gì đáng để bà ta phải sợ. “Nếu dư thời gian ngồi đây lên giọng với tôi thì phiền ngài Thị trưởng lo liệu ổn thỏa những thứ bên trong usb đi. Theo như những gì tôi nhớ... Thì nhân vật chính hiện nay vẫn đang là ngài đấy. Lỡ mà có chuyện gì xảy ra” Giọng nói của phu nhân cố ý chậm rãi, và chẳng hề che giấu trào phúng, “thì người đầu tiên bị thiệt hại vẫn là ngài, nhỉ?”

Ánh mắt Thị trưởng lạnh đi.

Đúng vậy, trong chuyện này, dù như thế nào đi nữa thì người chịu thiệt hại đầu tiên, và thậm chí nặng nề nhất vẫn sẽ là ông ta. Những thứ này đáng lẽ không được phép bại lộ. Thị trưởng nghĩ bản thân đã xử lý rất tốt, đến ngày hôm nay khi mọi thứ bị đồng loạt phơi bày ra trước mắt, ông ta mới phát hiện, có những việc ngay từ lúc ban đầu đã không đúng.

Tuy rằng lời nói của phu nhân nghe rất chói tai, nhưng không phải là không có lý. Giống như ông ta bị bóng đè, dùng toàn bộ sức lực để vực dậy đều trở thành công cốc, sau đó một giọng nói ở hiện thực hét toáng lên, ông ta mở mắt, sực tỉnh.

Những chuyện này xảy đến quá nhanh, quá ồ ạt, hơn nữa còn liên tục đợt này tiếp đợt khác, nếu nói chỉ là một sự trùng hợp thì họa chăng đứa con nít ba tuổi mới tin. Tuy rằng Thị trưởng chẳng có chút tài cán gì, thì năm năm ngồi ở trên chiếc ghế này cũng rèn luyện cho ông ta không ít, hơn nữa, mọi thứ đã bày ra trước mặt ông ta chờ ông ta từng bước từng bước ngã xuống hố sâu, ngu dốt cách mấy cũng buộc phải nhận ra.

Mọi thứ đều đang nhắm vào ông ta.

Nói một cách chính xác hơn, có ai đó đang nhắm vào ông ta. Chẳng chút ngại ngần nào, đánh trực diện và đánh rất mạnh tay, thể hiện ý đồ đặc biệt rõ ràng, dồn ép ông ta vào ngõ cụt.

Thị trưởng suy nghĩ một hồi, bao nhiêu năm nay ông ta gây thù chuốc oán không ít, rất nhiều kẻ hận ông ta đến chết, tìm mọi cách đẩy ông ta ngã xuống tan xương nát thịt.

Nhưng làm được tới mức này thì chẳng có bao nhiêu người.

Và trong trường hợp xấu nhất...

Một nỗi bất an lớn đột ngột dâng lên trong lòng Thị trưởng. Lúc ban đầu khi những tin tức kia vừa mới xuất hiện trên internet, ông ta chưa từng nghi ngờ nó có dính dáng gì đến Hoàng thái tử. Nếu Hoàng thái tử là người đứng đằng sau chuyện này, chắc chắn trong tay anh ta đã có toàn bộ bằng chứng bất lợi đối với ông ta về những vụ tham ô, và kể cả một phần về công ty Y. Nếu Lance Grino Wann muốn đẩy ông ta, hay nói đúng hơn là người của nhà Tylphann – một trong những kẻ đang ngấm ngầm chống đối việc anh ta kế thừa ngai vua, khỏi cái ghế Thị trưởng, thì chỉ cần trực tiếp phơi bày những thứ này ra ánh sáng mà thôi. Không lý gì anh ta phải đi lòng vòng hồi lâu tốn nhiều hơi nhiều sức như thế này. Hoàng thái tử Lance Grino Wann mà bảy gia tộc ‘Thần’ không một ai không dè chừng sẽ không bao giờ làm những chuyện tốn thời gian sau đó chẳng đem tới một chút lợi ích nào cho bản thân. Chính vì những suy nghĩ chủ quan của mình, Thị trưởng đã bỏ qua quá nhiều chi tiết quan trọng, đến tận trước khi phu nhân nhắc nhở, Thị trưởng vẫn một mực tin chắc rằng kẻ bày ra chuyện này không thể nào là Hoàng thái tử được, và ông ta vẫn còn đủ thời gian để cứu chữa mọi thứ.

Hiện ta ông ta mới nhận ra, muốn thu thập được những bằng chứng này đồng thời gây nên một trận ầm ĩ lớn đến như vậy, không thể chỉ dựa vào những thứ tôm tép hằng ngày ông ta vẫn thường giẫm đạp. Mọi thứ đột ngột diễn ra nhưng lại quá hoàn hảo, tính toán chuẩn xác đến từng thời điểm cụ thể, khiến cho ông ta hoàn toàn trở tay không kịp...

Nỗi bất an trong lòng Thị trưởng càng lúc càng lớn dần, đỉnh điểm là sau khi phu nhân rời khỏi Tòa thị chính không lâu, ông ta vừa định gọi điện cho Jocker để xác nhận lại việc những thông tin mật kia được bảo đảm an toàn thì một cú điện thoại nội bộ đã gọi tới trước. Thư ký thông báo với ông ta: “Thưa ngài, ngài Johnson gọi đến, ngài ấy nói rằng Hoàng thái tử muốn gặp ngài.”

Neil Johnson, trợ lý của Hoàng thái tử.

“... Khi nào?”

“Ngay bây giờ ạ.”

Bàn tay của Thị trưởng bất giác run lên không cách nào khống chế được.

Nỗi bất an này đang dần trở thành sự thật.

Thị trưởng cuộn chặt bàn tay lại, hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh. Ông ta đứng dậy, lại gần cửa sổ. Từ vị trí này nhìn xuống có thể quan sát toàn bộ khung cảnh đang diễn ra trước cửa Tòa thị chính. Đám phóng viên đã bị bảo vệ dọn dẹp từ lâu, thay vào đó, khoảng năm, sáu chiếc ô tô màu đen từ từ dừng lại trước cửa, hai hàng dài vệ sĩ lái mô tô đi kèm ở hai bên đoàn xe. Ở chiếc ô tô đầu tiên, tên lái xe chạy xuống, cung kính mở cửa sau cho Hoàng thái tử.

Thị trưởng im lặng đứng nhìn hồi lâu.

Ông ta nhận ra, trong đoàn người này, vị hôn thê phương Đông của Hoàng thái tử không hề xuất hiện.

Thư ký dẫn đường Hoàng thái tử tới phòng Hội nghị, Thị trưởng đã chờ sẵn ở bên trong. Lúc Hoàng Dĩ Khâm đi vào, ông ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Thị trưởng nhìn thấy Hoàng thái tử, vội nói tạm biệt với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy. Ông ta đứng dậy, cúi đầu chào Hoàng thái tử.

Hoàng Dĩ Khâm thong thả ngồi xuống ghế, đứng bên cạnh anh là trợ lý Neil, vệ sĩ đang canh gác ngoài cửa. Anh không dông dài, đi thẳng vào vấn đề chính. “Thị trưởng đã nhìn thấy những tin tức trên mạng rồi phải không?”

Thị trưởng nhìn Hoàng thái tử, không trả lời, sắc mặt không hề tốt một chút nào. Hoàng Dĩ Khâm cũng không cần ông ta trả lời.

“Như ngài đã biết, tôi đến đây theo lệnh của Đức vua để làm rõ những bức thư tố cáo của người dân về bộ máy chính trị ở nơi này. Bây giờ lại xuất hiện những tin tức không tốt về ngài bị lan truyền khắp nơi, phản ứng của người dân ra sao, ở trên mạng đã thể hiện rất rõ ràng. Chúng tôi buộc phải mời ngài đến sở cảnh sát để điều tra thêm về việc này. Mong rằng sẽ nhận được sự hợp tác từ phía Thị trưởng.”

Nghe thấy phải vào sở cảnh sát, Thị trưởng giật mình. “Hoàng thái tử, không thể nào! Xin hãy cho tôi thêm một chút thời gian, những tin tức đó hoàn toàn không đúng sự thật...” Thị trưởng vẫn tưởng rằng, chỉ cần dựa vào việc ông ta mang họ Tylphann, cho dù những chuyện này có ầm ĩ hơn nữa thì Hoàng thái tử vẫn sẽ nể mặt bảy gia tộc ‘Thần’ mà không giao ông ta cho sở cảnh sát, cùng lắm là giam lỏng ở nhà. Như vậy thì ông ta vẫn còn cơ hội bàn bạc với anh họ của mình về kế sách giải quyết êm xuôi mọi việc. Nhưng ai mà ngờ được...

“Có kẻ muốn vu oan cho tôi! Hoàng thái tử, xin ngài hãy...”

“Thật sự là vu oan sao?”

Không đợi ông ta nói hết, Hoàng Dĩ Khâm nhẹ nhàng ngắt lời. Anh bình thản mỉm cười, nụ cười kia khiến Thị trưởng cảm thấy không rét mà run. Giọng nói của Hoàng thái tử tựa như nụ cười của anh, thong dong lại nhẹ nhàng, “Vậy còn những đoạn video đặc sắc phu nhân đưa cho ông, đừng nói với tôi rằng đó chỉ là một người trông rất giống ngài Thị trưởng mà thôi?”

Trong tích tắc, một tiếng ‘Oành!’ thật to bùng nổ trong đầu Thị trưởng. Sợ hãi đột ngột trào dâng gây đình trệ mọi khả năng ngôn ngữ của ông ta. Những nghi ngờ rốt cuộc đã được giải đáp thỏa đáng, nhưng đây lại là câu trả lời mà ông ta không muốn nghe thấy nhất. Mặc dù trước đó ông ta đã suy nghĩ đến trường hợp này, nhưng vẫn mang theo một chút hy vọng có thể bản thân đã đoán sai. Hoàng thái tử Lance Grino Wann là ai chứ? Nếu đã nắm hết bằng chứng trong tay, anh ta việc gì phải chờ đợi lâu như thế để giăng bẫy ông ta? Chẳng đem lại lợi ích gì cho anh ta cả? Thị trưởng nghĩ mãi không ra, thế nên ông ta vẫn quyết tâm tin vào cơ hội nhỏ nhoi vẫn còn le lói...

Phản chiếu trong đôi mắt màu violet xinh đẹp của Hoàng Dĩ Khâm, sắc mặt Thị trưởng tái đi một cách rõ rệt.

Ông ta không muốn tin. “Ngài... Hoàng thái tử... Ngài ngài...”

Hoàng Dĩ Khâm nhẹ nhàng kéo khóe miệng, nụ cười trên gương mặt điển trai trở nên sâu thẳm, sự bình thản vẫn như lúc ban đầu, nhưng lại nhiều hơn một phần lạnh lùng. Anh thoải mái dựa toàn bộ sức nặng vào lưng ghế, chân thong thả vắt chéo, mười ngón tay đan hờ vào nhau để trên đùi, khí chất vương giả trời sinh tựa như vị thần ở trên cao đang hờ hững quan sát những con người phàm trần. Khi nhìn Thị trưởng, tia sáng trong đôi mắt violet đặc trưng của người thừa kế được chọn đột ngột lóe lên cắt xẹt một đường vào giữa không gian tràn ngập ánh mặt trời, giống như đang mỉm cười giễu cợt người đối diện.

Chi Nghiên đã từng nhận xét, Hoàng thái tử Lance Grino Wann luôn luôn kèm theo trên gương mặt điển trai của anh ta một nụ cười dịu dàng, dịu dàng đến mức ấm vào trong lòng người. Nhưng mà, mật ngọt thì chết ruồi.

Ngu xuẩn cách mấy cũng đừng bao giờ lựa chọn đối đầu với Lance Grino Wann. Ngay cả sự dịu dàng quá đỗi chân thực kia hóa ra cũng chỉ là giả, vậy thì khi anh ta dỡ cái mặt nạ đó xuống sẽ còn tàn nhẫn như thế nào.

Nhưng thật không may, Thị trưởng lại là một kẻ ngu xuẩn không bình thường.

“Nếu Thị trưởng đang muốn hỏi những chuyện này có phải do tôi bày ra hay không, thì đúng vậy.” Hoàng thái tử thản nhiên thừa nhận.

“Tất cả những chuyện này đều do tôi chỉ đạo. Hơn nữa, những thứ không thể để ai biết về công ty vật liệu xây dựng do Thị trưởng tạo ra, tôi đã biết cả rồi.”

Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười, ra hiệu cho trợ lý. Neil Johnson nhanh chóng đặt một tập tài liệu xuống trước mặt Thị trưởng.

Thị trưởng nhìn tập tài liệu trước mặt, rồi lại nhìn Hoàng thái tử. Trái tim trong lồng ngực ông ta đang liên tục đánh ‘bụp bụp bụp’ kêu gào xổ lồng nhảy ra ngoài ngay lập tức. Những thứ không thể để ai biết... Thị trưởng run run lật trang đầu tiên của tập tài liệu.

Hoàng Dĩ Khâm im lặng quan sát ông ta, rất vừa lòng khi nhìn thấy biểu cảm sợ hãi càng lúc càng rõ rệt trên gương mặt người ngồi đối diện.

Đây đều là những bằng chứng về các giao dịch buôn bán hàng cấm của công ty Y...

Thị trưởng vội ngẩng đầu, há miệng muốn thanh minh. Nhưng trước khi ông ta kịp làm điều đó, Hoàng Dĩ Khâm đã chủ động lên tiếng trước.

“Đừng vội...” Khóe mắt của Hoàng thái tử cong lên, vẽ ra một nụ cười, “Sai lầm nào cũng có thể sửa chữa được, ngài Thị trưởng thấy có đúng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio