Edit: Cháo
Câu chuyện trong miệng Hát chính cũng không dài, kỹ năng kể chuyện của cô ấy cũng không cao siêu gì, nhưng tôi nghe mà vẫn phải sửng sốt.
Đến khi chuyện đã kể xong, cô ấy thấy tôi mãi chẳng có phản ứng gì, cũng không nói gì thêm, giữ lời nói cho tôi biết tin tức của Cùng bàn, móc ra một tờ giấy từ trong túi nhét vào tay tôi.
Không đợi tôi hỏi thêm, cô ấy đã đóng cửa phòng nghỉ lại cái ‘rầm’.
Tôi ngẩn người cầm tờ giấy trong tay, nghe được tiếng nói chuyện đứt quãng của Hát chính đằng sau cửa, giọng nói rất hưng phấn, hình như đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
“Cậu yên tâm! Chuyện cậu giao cho tôi có thể hỏng được chắc? Ngoan ngoãn chờ bạn trai nhỏ tới tìm đi…”
Tôi nghe tiếng nói chuyện trong phòng nghỉ, sự chú ý còn đang dừng trên số chuyến bay ghi trên giấy, trong thoáng chốc ngẩn ngơ không biết nên phản ứng như thế nào.
Cuối cùng vẫn nhờ Bàn trước kéo tôi về, vội vàng nói: “Nè nè, Tây Tây ông muốn tui sốt ruột chết à? Còn ngớ ra đấy làm gì, nhanh đi tìm Tân Kỷ đi!”
Tôi bị cô ấy kéo đến choáng cả người, lập tức tỉnh lại từ trong cơn mơ màng.
Đúng vậy, giờ không phải lúc ngẩn người.
Chuyến bay viết trên tờ giấy tối nay sẽ cất cánh. Giờ là buổi chiều giờ, cách thời gian Cùng bàn lên máy bay còn có tiếng.
“Thật là! Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp chết rồi…” Bàn trước thấy tôi cuối cùng cũng có chút phản ứng, đẩy tôi ra khỏi nhà kho, vừa đi vừa giục, “Nhanh nhanh nhanh, đã gọi Tích Tích cho ông từ nãy rồi, giờ đi nhanh còn kịp.”
App gọi xe giống Uber, Grab
Gọi xe từ nãy rồi?
Từ lúc lấy được tờ giấy đến giờ, chỉ mới mấy phút mà thôi, tốc độ của Bàn trước cũng ghê thật đấy?
Tôi kinh ngạc nhìn Bàn trước, cô ấy không nói gì đẩy tôi ra khu vực chờ xe taxi, một câu ‘tạm biệt’ cũng không nói, hất cằm với bác tài nóng vội đến nỗi như muốn thoát khỏi tôi vậy: “Bác ơi, lái xe đi! Nhanh đưa cậu ta tới sân bay!”
Một tiếng ra lệnh này, bác tài liền đạp ga phóng đến sân bay với tốc độ cao, ngay cả thời gian để tôi đổi ý cũng không cho.
“…”
Tôi ngồi trong xe mà bứt rứt không yên.
Vừa qua sáu giờ, bóng tối dần bao phủ lấy mọi ngóc ngách của thành phố. Chiếc taxi chạy nhanh trên đường cao tốc, ánh đèn neon màu sắc rực rỡ lướt qua cửa sổ xe.
Bác tài mở radio trên xe ra, người dẫn chương trình của đài kẻ xướng người họa, phát ra những tin tức mới nhất trong thành phố.
“Dạo gần đây đang thịnh hành trào lưu ‘hoài cổ’, mấy ngày trước ‘bức ảnh tuổi ’ đã nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, không biết mọi người có nhớ khoảng thời gian thanh xuân lúc tuổi của mình không? Tiếp theo là bài hát 《 Đợi em tan học 》gửi tặng các bạn đang nghe đài…”
Tôi dựa vào cửa sổ xe, càng đến gần sân bay thì càng cảm thấy bất an. Nghe thấy giai điệu vang lên trong radio, cảm giác nóng nảy không có chỗ để xả không hiểu sao dần bình tĩnh lại.
“~ trong con ngõ mà em ở, anh đã thuê một căn chung cư ở đó ~”
Ca từ quen thuộc vờn quanh không gian không người nói chuyện, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện Hát chính kể lại kia.
—— “Gia đình thiếu niên phản nghịch có chút phức tạp, người mẹ mong con thành tài một lòng muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài, tranh chấp với với cha cậu ấy. Đáng tiếc, đó không phải là mong muốn của thiếu niên.
Phần lớn những cậu bé trong kỳ phản nghịch đều như vậy, vì ầm ĩ với phụ huynh mà cố ý không chịu học tập, thành lập một ban nhạc không chuyên, thành tích xuống dốc không phanh. Kết quả cuối cùng, vẫn là đạo cao một thước, ma cao một trượng, bị đưa vào trường Cấp trọng điểm, mặc dù chỉ là học sinh năng khiếu đội sổ.”
Tiếng hát trong xe vẫn tiếp tục.
“~ ba năm Cấp tại sao anh không chăm chỉ học hành, để thi đỗ vào cùng trường Đại học với em ~”
Tôi nghe lời bài hát, khóe miệng không nhịn được cong lên.
—– “Thiếu niên không phục, cậu ấy có đủ thời gian và tinh lực để đấu đá với phụ huynh. Nhưng còn chưa được nửa năm cậu đã nhận thua rồi, vì cậu ấy thích một nhóc học bá. Cậu ấy tốn bao tâm sức muốn người ta chú ý, ai ngờ nhóc học bá kia là một con mọt sách, trong mắt chỉ có học tập.
Không còn cách nào, còn chơi nhạc làm gì, làm Trùm trường gì nữa? Học cho giỏi mới là đạo lý chân chính.”
“~ em đang nghe gì vậy, có thể nói cho anh biết không ~”
—– “Thiếu niên phản nghịch muốn yêu đương với nhóc học bá, muốn đến nỗi ngày đêm cố gắng học tập, để có thể thi được đứng đầu khối. Cậu ấy và nhóc học bá trở thành bạn cùng bàn, cuối cùng biết được thì ra nhóc học bá không nghe nhạc mà là nghe luyện tiếng Anh.”
Lời bài hát trôi dần từng câu, giống như câu chuyện đang dần tiếp diễn của thiếu niên phản nghich và nhóc học bá.
“~ khi em nhận được bức thư tình ấy, cũng có nghĩa là anh đã đi xa mất rồi ~”
Tôi nhớ tới dáng vẻ Cùng bàn ngồi hát trong đêm kỷ niệm trường ấy. Vào giây phút thiếu niên phản nghịch quyết định học tập thật tốt ấy, có lẽ đã đoán trước được kết cục chia xa.
Ngày đó cậu ấy hát bài này là có ý gì? Là vì muốn đi xa, nên mới đưa ra ‘bức thư tình’ của cậu ấy sao?
Trong lòng tôi lộn xộn, nghe xong bài hát rồi mà ca từ ấy vẫn cứ vương vấn quanh quẩn bên tai, mãi tới lúc đến sân bay rồi, vẫn không thoát ra khỏi cảnh khốn cùng được.
Chưa tới giờ, trong sân bay người qua người lại vội vã. Tôi vừa xuống xe là chạy thẳng tới khu vực bay quốc tế, cả một đường ngó đông nhìn tây tìm bóng dáng của Cùng bàn.
Có lẽ càng vội thì càng dễ phạm sai lầm, chạy tới chạy lui mấy vòng rồi mà tôi không thể tìm thấy Cùng bàn ở nơi nào.
Tôi ủ rũ ngồi ở khu vực khách chờ, xem ra tôi vẫn tới muộn rồi, có lẽ Cùng bàn đã vào khu vực chờ máy bay rồi.
Cậu ấy không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại của tôi, khẳng định cũng không muốn nhìn thấy tôi vào lúc này.
Thật ra tìm được cậu ấy rồi thì sao chứ?
Có chuyện muốn nói với Cùng bàn… đó chẳng qua là cái cớ để Bàn trước giúp tôi mà thôi. Trên thực tế tôi không thể nào nghĩ ra sau khi thấy Cùng bàn rồi thì sẽ nói cái gì, làm cái gì cả.
…
“Tiết Tây, sao cậu lại ở đây?”
Giọng nói của Cùng bàn khiến tôi cứng đờ cả người, cứ mỗi lần tôi đang muốn lùi bước là cậu ấy xuất hiện.
Sớm một bước tôi vẫn còn chút can đảm, muộn một bước có khi tôi đã rời đi rồi. Cậu ấy luôn như vậy, không sớm không muộn xông vào trong thế giới của tôi.
“…” Tôi xoay người đối mặt với Cùng bàn, có lẽ do hôm nay phải đi xa, cậu ấy mặc áo hoodie quần dài thoải mái, so với lúc mặc đồng phục học sinh càng khiến người ta chú ý hơn.
Tôi quay đầu đi không nhìn tới rương hành lý cậu ấy kéo theo phía sau, dưới ánh nhìn soi mói của cậu ấy tôi không nói được câu nào.
Cùng bàn cũng không để ý, cười với tôi một tiếng, nói: “Cám ơn cậu đã đến tiễn, về đi, tôi phải làm thủ tục rồi.”
Cậu ấy nói xong thì nhấc chân kéo hành lý đi, tôi yên lặng theo sau lưng cậu ấy, giống như cái bóng im lặng vậy.
Thực ra tôi có một bụng lời muốn nói, muốn hỏi cậu ấy tại sao không để ý đến tôi, hỏi cậu ấy vì sao không từ mà biệt, hỏi cậu ấy vì sao lại thích tôi…
Hỏi cậu ấy, có thể không đi được không?
“Cậu có thể đừng đi được không?” Có lẽ tiếng lòng quá lớn, cuối cùng tôi vẫn nói lời này ra miệng.
Cùng bàn dừng bước, ánh mắt nhìn tôi vừa kinh ngạc vừa không biết làm sao.
Tôi biết vấn đề này sẽ làm khó cậu ấy, thiếu niên phản nghịch không muốn rời đi chút nào. Nhưng có thể hay không thì người quyết định không phải là tôi hay cậu ấy.
“Tại sao không muốn cho tôi đi?” Cùng bàn không trả lời thẳng vấn đề, hỏi ngược lại tôi, “Cậu thay đổi chủ ý rồi?”
Cậu ấy vừa nói vừa bước tới gần tôi, cảm giác áp bức ập vào mặt, là khí áp riêng chỉ thuộc về ‘người đứng đầu khối’.
“Thích tôi rồi à? Có đồng ý ở bên tôi không?” Cậu ấy hỏi.
“Tôi…”
Tôi há miệng, mới nói ra một chữ đã bị Cùng bàn ôm lấy: “Giờ thì đừng nói, tôi sợ cậu nói ra rồi tôi không đi được nữa.”
Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, hai trái tim đang đập dán lên nhau, tôi cho rằng thời khắc này sẽ dừng lại mãi, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn phải buông tay, chỉ để lại một nụ hôn nhẹ trên mặt tôi.
“Chờ tôi trở lại.” Đây là câu nói sau cùng cậu ấy nói với tôi trước khi đi.
…
…
Ánh mặt trời tháng Chín rất dễ chịu, mang theo chút hơi ấm còn sót lại của mùa hè phủ lên người.
Tôi vừa ra khỏi Thư viện đã bị người ta chặn lại.
“Đàn… đàn anh… từ năm nhất em đã thích anh rồi, xin anh hãy quen em nhé…”
Tôi nhìn nữ sinh mặt đỏ bừng trước mặt, lại nhìn bức thư tình cô ấy đang đưa tới, hắng giọng một cái đang định nói chuyện thì di động đang để trong túi trước bỗng vang lên.
“Tây Tây ông ở đâu thế? Có thể nghe thấy loa phát thanh không?” Đầu bên kia điện thoại là Tiền Truất.
Từ lúc lên Đại học, Tiền Truất đã tham gia Clb Phát thanh, cưỡng ép chiếm đoạn vị trí hội trưởng không buông, còn thỉnh thoảng ra lệnh bắt tôi phải chiếu cố ‘việc làm ăn’ của cô ấy.
Loa phát thanh ẩn trên sân cỏ đang phát tiết mục ca nhạc hàng ngay sau giờ trưa, tôi không biết Tiền Truất lại muốn làm gì, chỉ có thể trả lời: “Có nghe thấy, sao vậy?”
Cô ấy ngắt máy, trong di động chỉ còn lại tiếng tút tút báo bận.
“…?” Tôi không hiểu gì cả cất di động lại vào túi, tiếp tục sự nghiệp ‘từ chối tỏ tình’ còn đang dang dở.
“Xin lỗi —-” Lời vừa ra khỏi miệng, giấy tiếp theo, tiếng của Tiền Truất đã truyền đến từ loa phát thanh.
“Tiếp theo là bài hát 《 Đợi em tan học》gửi tới bạn học Tiết Tây — nghiên cứu sinh năm nhất khoa Toán học.
Cậu nhất định không nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đâu, Trùm trường khi ấy người thấy người sợ đánh nhau với người ta bị thương, gặp Mọt sách vô tội bị lôi vào cuộc quần ẩu. Mọt sách báo cảnh sát đuổi đám côn đồ gây chuyện đi, Trùm trường mắng cậu ta xen vào chuyện người khác, nào biết Mọt sách chỉ nhặt sách ôn thi dưới chân Trùm trường lên rồi bỏ đi luôn.
Mọt sách, tôi về rồi. Cậu vẫn đang chờ tôi chứ?
Tôi ở sân trường chờ cậu tan học.”
Tiếng của Tiền Truất trong loa lui dần, giai điệu âm nhạc bắt đầu vang lên. Tôi và nữ sinh kia đều có chút ngẩn ngơ.
“Đàn anh… em thích…” Cô ấy mơ màng nói lại lời thoại khi nãy.
Tôi cắt ngang lời của nữ sinh: “Xin lỗi, trong lòng tôi chỉ có học…”
Nói đến một nửa, tôi nghĩ một chút, cười lên sửa lại:
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
END