Lấy nhau được ba ngày, Phương Phương gọi điện thoại khóc lóc kể lể với tôi, bảo là thằng bé đã “làm đau” vợ của mình.
Tôi nghe mà nóng hết cả mặt, phải mất một lúc lâu mới cất tiếng an ủi: “Phương Phương, chuyện này không thể sốt ruột được đâu, cứ luyện thêm mấy lần nữa là sẽ được thôi.”
“Còn nữa, mấy loại chuyện như thế này về sau không được kể cho mẹ biết nữa, kể cả là bố của con cũng không thể kể, chỉ được kể với Lạp Sênh thôi, biết chưa?”
“Nhưng em ấy không thèm để ý tới con nữa, em ấy đi làm mất rồi.”
“Không có việc gì hết, buổi tối mà Lạp Sênh vẫn không để ý tới con thì con cứ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ giúp con xin lỗi.” Tôi nói.
Buổi tối, Phương Phương không gọi điện thoại tới cho tôi, tôi liền biết ngay là thằng bé đã làm hòa với Lạp Sênh rồi. Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cái mặt già này cuối cùng cũng đã có thể giữ gìn được rồi, nếu không thì tôi thật sự cũng chẳng biết phải nói chuyện này với Lạp Sênh như thế nào nữa.
Cứ thế nửa năm trôi qua, một lần Phương Phương về thăm nhà, tôi hỏi thằng bé dạo này thằng bé cùng với Lạp Sênh như thế nào rồi. Thằng bé nói tốt lắm. Tôi làm bộ lơ đãng hỏi một câu: “Thế buổi tối con có còn “làm đau” vợ của con nữa hay không?”
Phương Phương nhíu mày, bày ra vẻ mặt như sắp khóc: “Vợ con không cho con “đi vào”.”
“Tại sao lại như thế?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Con không biết,” Phương Phương vừa nói vừa chạm hai đầu ngón trỏ vào với nhau: “Chắc chắn là tại vì lần đầu tiên con đã làm cho em ấy đau quá, đều là do con không tốt.”
Trong lòng tôi thì lại nghĩ hẳn là không phải như vậy, nếu không thì làm sao mà tới ngày thứ ba Lạp Sênh đã đi làm được rồi. Chẳng lẽ là bởi vì “chuyện kia”? Tôi nghĩ nghĩ, có hơi lo lắng, cho nên đã quyết định hẹn gặp mặt riêng với Lạp Sênh.
Tôi không dám hỏi thẳng Lạp Sênh về “chuyện kia”, vì lo sợ thằng bé sẽ biết chuyện tôi đã điều tra thằng bé, chỉ dám cẩn thận hỏi rằng có phải là lúc ở trên giường Phương Phương đã quá thô lỗ hay không.
“Không đâu mẹ, Phương Phương rất dịu dàng,” Mặt thằng bé hơi đỏ lên: “nguyên nhân là do con ạ.”
“Là do vấn đề về thân thể à?” Tôi hỏi.
Thằng bé lắc đầu, nói: “Là do đợt trước đã xảy ra một chút chuyện không hay, cho nên con có hơi bị ám ảnh tâm lý.”
“Là chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không?” Tôi lo lắng hỏi: “Con có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?”
“Con đã khám rồi ạ, bác sĩ bảo cứ cách hai tuần thì con phải đến làm trị liệu.” Lạp Sênh vừa nói, vừa chậm rãi khuấy đồ uống trong tay: “Bây giờ con đã khá hơn nhiều rồi ạ.”
Tôi gật đầu, do dự một lúc mới nói: “Lạp Sênh, lần sau nếu đi khám thì cứ bảo với mẹ một tiếng, mẹ sẽ đi cùng với con.”
“Không cần đâu mẹ, con tự đi là được rồi.” Thằng bé nhìn tôi, nở nụ cười trấn an, lộ ra hai bên má lúm đồng tiền: “Không phải là chuyện lớn gì đâu ạ, bác sĩ cũng nói là con hồi phục rất tốt.”
Tôi nhìn thằng bé mà đau lòng không thôi, tôi khăng khăng muốn đi làm tâm lý trị liệu cùng với thằng bé, thằng bé không lay chuyển được tôi, đành phải đồng ý.
Chuyện tôi đi cùng Lạp Sênh tới bệnh viện có thể qua được mắt của Phương Phương, thế nhưng lại không qua được mắt của bố Phương Phương. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành nói ngắn gọn về chuyện của Lạp Sênh ra cho anh ấy biết.
Bố của Phương Phương nghe xong thì nhíu mày lại, bảo là loại chuyện này tuy rằng không thể cấu thành nên tội cưỡng gian, thế nhưng vẫn có thể tố cáo cái tên kia với tội danh dâm loạn vị thành niên hoặc tội danh xâm phạm người khác, sao lại có thể để cho cái loại người như thế nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật được.
Tôi thở dài, bảo: “Lạp Sênh không dám kể chuyện này ra với bố mẹ của mình, với cả sau đó chẳng phải là gia đình thằng bé cũng gặp phải chuyện không may đấy sao? Cái thằng La Bân kia đã đưa cho gia đình thằng bé một khoản tiền, cũng coi như là có lương tâm.”
“Em không thể tính như vậy được, hai chuyện này khác nhau hoàn toàn, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện đâu. Em xem bây giờ Lạp Sênh vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện này kia kìa, nhất định là lúc ấy đã phải chịu thương tổn rất lớn. Thương tổn này có thể dùng tiền để chữa khỏi sao?” Bố của Phương Phương nói một cách nghiêm túc.
“Anh nói cũng đúng.” Tôi vỗ vỗ bả vai bố của Phương Phương, nói: “Chủ yếu là do tình huống có một chút phức tạp, năm ấy kỳ thực Lạp Sênh cũng có thích cái thằng La Bân kia, cho nên cuối cùng mới không dám nói ra chuyện này. Dù sao thì cũng đúng như lời anh nói đấy, đây chính là phạm tội.”
“Aiz, sao mắt nhìn người của Lạp Sênh lại kém thế không biết, không hiểu sao lại có thể đi nhìn trúng được cái loại người như vậy.”
“Em nói này, anh cũng đừng có trách móc Lạp Sênh nữa, nếu mắt nhìn của thằng bé mà tốt hơn một chút thì sớm đã chẳng có chuyện gì với Phương Phương rồi.”
Bố của Phương Phương bị tôi làm cho không nói ra được câu nào nữa, chỉ có thể nhìn tôi với vẻ buồn bực. Tôi buồn cười bóp mặt anh ấy: “Được rồi ông già, đừng có suy nghĩ nhiều nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lạp Sênh, chúng ta cũng đừng có xía vào nữa.”
“Được rồi.” Bố của Phương Phương suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Việc này bọn em vẫn chưa nói ra cho Phương Phương biết có đúng không?”
“Có dám nói cho thằng bé biết đâu, anh cũng đâu phải là không biết cái cấu tạo não của Phương Phương, chỉ cần một câu nói thôi là não của thằng bé cũng có thể suy diễn ra được thành một vở kịch rồi, nếu như nói cho thằng bé biết chuyện Lạp Sênh từng bị thằng La Bân kia cưỡng bức thì không chừng thằng bé sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch mất.” Tôi nói.
“Cũng đúng, vậy trước mắt cứ giấu thằng bé chuyện này đi vậy. Thế nhưng anh cảm thấy nếu có được thời cơ thích hợp thì vẫn cứ nên nói ra chuyện này cho Phương Phương biết.”
“Để nói sau đi.” Tôi thờ ơ đáp lại một câu. Nghĩ thầm, bác sĩ cũng đã bảo là Lạp Sênh đang hồi phục rất tốt, qua hai-ba tháng nữa chắc là sẽ không còn có vấn đề gì nữa, cần gì phải nói ra cho Phương Phương biết để rồi thằng bé lại phải đau lòng một trận?
Sau này, tôi đã vô số lần phải hối hận vì quyết định khinh suất vào lúc đó của mình.
—
Lời tác giả:
Góc nhìn của mama rốt cuộc cũng đã xong rồi! Vui muốn khóc!!!
Thuận tiện nói một chút về chuyện đạo Thiên Chúa có cho phép hôn nhân đồng tính hay không – vào năm thứ Giáo Hoàng đã từng phát biểu một bản tuyên bố, trong bản tuyên bố cũng đã miễn cưỡng chấp nhận về hôn nhân đồng tính (đương nhiên trước mắt thì vẫn chưa được chấp nhận một cách rộng rãi, thế nhưng dù sao đây cũng là một xu thế) cho nên lâu chủ mới có thể viết ra như vậy, thùng thùng, các thiên thần nhỏ, giải thích như vậy là đã được rồi chứ【Vẻ mặt nghiêm túc】?