Cuộc sống đại học của Lâm Tây quá có tư có vị, công việc của Trần Kiều cũng dần dần ổn định, mùa thu ở Bắc Kinh có phong vị khác, Lâm Tây lần đầu tiên thích mùa thu như thế.
Bởi vì mùa thu là hết thảy đều tốt lên, một lần nữa bắt đầu mùa mới.
Lâm Tây nghĩ, sau khi gặp được Trần Kiều, cô không chỉ yêu mùa hè, còn thích mùa thu.
Có lẽ, đây là bởi vì yêu một người nên cảm thấy thế giới thật tốt đẹp, bốn mùa luân hồi biến hóa nhưng cô thích nhất vẫn là anh.
Mới vừa khai giảng, Lâm Tây cũng không muốn dọn ra ký túc xá, có vẻ không thích hợp lắm, nhưng Lâm Tây đặc biệt thích căn nhà nhỏ của Trần Kiều, đặc biệt có cảm giác nhà.
Mỗi ngày cuối tuần, Lâm Tây đều chạy đến nhà của Trần Kiều, hai người có khi ở nhà cả ngày, Trần Kiều dựa vào bàn vẽ tranh, Lâm Tây nằm đọc sách, cũng rất an nhàn tự tại.
Hoặc là cùng nhau chơi đùa với cún con, dắt cún đi dạo, lần trước Trần Kiều và Lâm Tây mua một con cún loài corgi, vì Lâm Tây thích ăn lẩu nên đặt tên cho nó là Tiểu Lẩu cực kỳ đáng yêu.
Lại hoặc là, hai người tay to nắm tay nhỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Bắc Kinh, không ngồi xe điện ngầm, cũng không ngồi xe buýt, chỉ đạp xe đạp, hai người tùy tiện chạy khắp nơi, cười đến giống hai đứa ngốc.
Những việc nhỏ rất đơn giản này làm Lâm Tây rất hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng cô và Trần Kiều còn chưa có một cái nhà. Mà nhà của chính cô, đã chia làm ba mảnh nhỏ. Lâm Tây không rõ kết cục hiện tại của nhà bọn họ có tính là một chuyện tốt hay không, nhưng là Lâm Tây biết, cô cũng không thể hoàn toàn thoát ra khỏi ngôi nhà này. Cô có cuộc sống mới, cũng không thể vứt bỏ cuộc sống cũ.
Ba mẹ cô vẫn là ba mẹ của cô, là người nuôi dưỡng cô mười mấy năm, là thân nhân về sau cô phải hiếu thuận.
Từ vòng bạn bè trên mạng của Tào Lệ Linh, cô nhìn ra bà sống khá tốt. Lâm Tây vẫn luôn biết, bà là một nữ cường nhân điển hình. Bà luôn khinh thường Lâm Cường không có chí hướng, nhưng bị nhốt ở trong căn nhà tại tòa tiểu thành nho nhỏ bà cũng không có chỗ để thi triển tài năng.
Lúc này, con gái lên đại học, chồng ly hôn, bà rốt cuộc cũng có thể cô độc một mình, không chỉ thích hợp với cô độc, càng thích hợp dốc sức làm việc.
Không có vướng bận, chỉ vì bản thân mà phấn đấu.
Tào Lệ Linh tại Thượng Hải tìm một công việc không yêu cầu bằng cấp, tiền lương không nhiều lắm nhưng đủ để bà sống vui vẻ. Tào Lệ Linh thuê một căn nhà nhỏ ở Thượng Hải, cả ngày bận rộn, bà tự học tiếng Anh và kế toán, chuẩn bị đi thi lấy bằng kế toán.
Có một số người cảm thấy một người ba mươi tuổi trọng tâm về sau sẽ không thể tự học tập theo đuổi ước mơ của mình, bởi vì gia đình cha mẹ con cái công việc một đống loạn như ma, nhiêu đây cũng đủ để cuộc sống bạn bận rộn.
Có một số người, cho dù có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, cũng không có dũng khí và quyết tâm để bắt đầu lại một lần nữa.
Tào Lệ Linh vốn dĩ có thể ở lại Bắc Thành ổn định cuộc sống cả đời, mở tiệm mạt chược nho nhỏ, thoải mái tự do mỗi ngày chơi mạt chược.
Nhưng bà vẫn là người có dũng khí và năng lực, lúc bốn mươi tuổi, lại một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Nghĩ đến đây, Lâm Tây càng muốn nỗ lực một ít. Mẹ của cô, hiện tại đang ở một thành thị khác đơn độc phấn đấu, cô cũng không thể thua kém bà.
Lâm Tây chưa từng thấy mặt vợ mới của Lâm Cường, cũng không muốn quan tâm chuyện của bọn họ. Nhưng từ câu văn lời nói bức ảnh trong vòng bàn bè trên mạng của ông, cô cảm giác được, Lâm Cường sống vui sướng hơn trước kia rất nhiều.
Lâm Tây rất cảm ơn mạng xã hội vòng bạn bè này. Ba người bọn họ không còn liên hệ gì, đều không muốn hàn huyên, cũng không có thói quen thăm hỏi. Lâm Tây từ trong đôi câu lời nói trong vòng bạn bè có thể nhìn thấy ba mẹ cô đang hạnh phúc, vậy đủ rồi
Có lẽ đây là kết cục trước kia cô vẫn luôn khát vọng, lại có lẽ không phải. Nhưng người sống cả đời, quan trọng nhất chính là cái gì. Ai cũng không biết. Có gia đình, khát vọng, sự nghiệp, tình yêu cùng tiền tài rất khó lưỡng toàn.
Nhưng tóm lại, Lâm Tây rất cảm ơn ba mẹ, ở cái nhà này sống mười tám năm, có cơ hội một lần nữa bắt đầu. Ba người bọn họ, đều có bắt đầu mới.
Đương nhiên, Lâm Tây cảm ơn nhất, là thiếu niên đang ngồi bên cạnh mang cho cô bắt đầu mới kia.
Nói thật Lâm Tây cảm thấy giữa cô và Trần Kiều, không có loại tình yêu gọi là oanh oanh liệt liệt, nhưng mỗi ngày cô đều cảm nhận được sự cuồng nhiệt.
Hai người, cuối mùa xuân quen biết, giữa mùa hạ ở bên nhau, đầu mùa thu yêu nhau.
Không có gì oanh oanh liệt liệt, không có tình tiết sinh ly tử biệt cùng rung động đến tâm can, bọn họ chỉ là hai hai thiếu niên bình thường.
Nhưng Lâm Tây lại cảm thấy, sau khi gặp được Trần Kiều, trái tim của cô không có lúc nào là không đập loạn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tây trộm ngắm liếc người bên cạnh đang tập trung cúi đầu vẽ tranh. Lâm Tây rất thích bộ dáng lúc Trần Kiều nghiêm túc làm việc, rất đẹp trai!
Nhưng có Lâm Tây ở bên cạnh, Trần Kiều cũng không thể tĩnh tâm nghiêm túc làm việc. Trần Kiều bắt được ánh mắt nhìn trộm của Lâm Tây, rốt cuộc tìm được lý do đúng lý hợp tình, lười biếng nói: “Em nhìn anh làm gì.”
Lâm Tây giảo biện: “Em không nhìn anh, em nhìn sách.”
“Anh đẹp hay là sách đẹp.” Trần Kiều không biết xấu hổ nói.
Lâm Tây cảm thấy Trần Kiều ở loại phương diện này đặc biệt không biết xấu hổ, tuy anh thẹn thùng nói ra một ít lời âu yếm với Lâm Tây, nhưng anh đặc biệt thích nghe Lâm Tây nói lời ngọt ngào. Hơn nữa càng ngày càng thuần phục, Trần Kiều có thể thật không biết xấu hổ dụ dỗ Lâm Tây nói ra lời anh muốn nghe.
“Sách đẹp, anh xấu muốn chết.” Lâm Tây càng không như ý anh.
“Hừ.” Trần Kiều không vui.
“Nhưng vẫn thích anh.” Lâm Tây trộm nói, “Thích anh nhất trên đời.”
Lời nói lí nhí này không chút nghi ngờ chậm rãi lọt vào tai Trần Kiều.
Anh mỉm cười, cúi đầu cầm bút viết vài chữ lên mảnh giấy nhỏ, đưa cho Lâm Tây.
Lâm Tây tò mò nhận lấy.
Trên giấy ghi:
Trần Kiều cũng yêu Lâm Tây nhất trên đời.
————————————————
End
Tác giả: Đọc xong rồi, cảm nhận thấy thế nào? (◐∇◐*)