Nhưng sao có thể không sao cả chứ. Lâm Tây vùi mặt xuống gối, muốn lấp kín nước mắt đang từ từ trào ra.
Trong lòng Lâm Tây thầm mắng chính mình: Khóc gì mà khóc! Đã bao lớn rồi còn khóc! Có gì đáng để khóc, bọn họ cãi nhau liên quan gì tới mày, cũng đâu phải mắng mày!
Lâm Tây muốn ngăn chặn cảm xúc gọi là khổ sở của mình. Cô bò dậy khỏi giường ngồi vào bàn, mở đề bài toán học ra thử làm bản thân tĩnh tâm. Lâm Tây nói với bản thân, bây giờ chỉ có thi đại học mới cứu được mình, thi đậu đại học xong rời khỏi cái nhà này, càng xa càng tốt. Thời gian hơn một tháng sau sẽ kết thúc.
Mười phút sau.
Lâm Tây đột nhiên giơ tay ném mạnh cây bút xuống mặt bàn, cô làm bài không được tập trung. Bên ngoài còn đang ồn ào. Ba không nói lý, không dám đánh trả, mẹ còn đang mắng, phỏng chừng một hồi sẽ xong.
Lâm Tây không tĩnh tâm được, cô có chút phiền muộn. Cô đi đến mép giường nằm xuống, nhìn trần nhà.
Lâm Tây không dưới một lần nghĩ, nếu đã như vậy, vì sao không ly hôn đi? Cái nhà này sớm đã rách nát bất kham, cô biết, tách ra là lựa chọn tốt nhất cho cả ba người.
Nhưng hai người họ không muốn, hai người họ giống như khăng khăng muốn cho cô một gia đình hoàn chỉnh, bọn họ tình nguyện dây dưa lẫn nhau không được an bình cũng tuyệt đối không xa rời nhau.
Nhưng Lâm Tây biết, cái nhà này đã sớm không hoàn chỉnh.
Cô thật sự rất chán ghét cái nhà này, đây căn bản không được tính là một nhà. Lâm Tây nhìn bốn phía, phòng của cô chỉ có một cái giường nhỏ và một cái bàn, một cái ghế dựa, còn có một cái tủ nhỏ đựng quần áo. Căn phòng rất nhỏ, không có cái gì giống nhà, không có hương vị gì của nhà, chỉ là một phòng ở, một người ở. Nhưng địa phương nho nhỏ này cũng là nơi duy nhất Lâm Tây có thể trộm lưu vài giọt nước mắt.
Cô còn có thể đi nơi nào? Cô còn có thể đi nơi nào khóc nữa?
Trong đầu Lâm Tây không thể hiểu được toát ra cái tên Trần Kiều, một người hàng xóm quen biết chỉ mới hai ngày. Lâm Tây không biết vì sao mình sẽ nghĩ đến anh, chắc là bởi vì anh từng gặp qua và nghe thấy ba mẹ cô khắc khẩu.
Trần Kiều đứng trước cửa nhà đã lâu, lỗ tai dựng thẳng nghe âm thanh ở cách vách. Âm thanh dần dần nhỏ xuống, chắc là không có chuyện gì lớn. Trần Kiều lấy chìa khóa mở cửa đi vào nhà, tùy tay đặt túi Buffet BBQ ở trên bàn, anh ngả người nằm xuống ghế sô pha, cười tự giễu.
Trần Kiều có chút bất đắc dĩ, chính mình cũng không phải người thích xen vào việc của người khác, lần này vì sao muốn phân tinh lực đi quan tâm việc nhà cách vách, thật là...
Trần Kiều đứng dậy, vỗ vỗ cái trán quyết định không nghĩ nhiều. Anh bỏ túi nilon vào tủ lạnh quyết định để ngày mai ăn, sau đó đi vào phòng mở máy tính ra, ai, anh cũng phải kiếm tiền!
Ngày hôm sau, là thứ hai, buổi sáng 6 giờ, Lâm Tây rời giường.
"Ai." Lâm Tây đạp xe đạp đi về phía trường học. Cô thở dài thật dài, đêm qua cô khóc thương tâm, nghĩ chuyện này chuyện kia không biết thế nào lại ngủ quên.
Lại không đánh răng! Hợp với hai ngày buổi tối không đánh răng, Lâm Tây thật lo lắng cho hàm răng của mình.
Không chỉ không đánh răng, bài tập thi còn chưa làm xong, hôm qua cô lãng phí suốt một buổi tối! Thật là đáng sợ, quá đáng sợ!
Lâm Tây âm thầm ảo não, trong lòng cảnh cáo chính mình sau này chuyện như vậy nhất định không được xảy ra lần thứ hai, chịu khó kiên trì hơn một tháng nữa là có thể kết thúc.
Trên đường đi học, Lâm Tây đạp xe đạp chạy qua một con đường vắng trải dài bóng râm. Hai bên đường cây cối tươi tốt, dưới từng hàng cây hoa cúc nở rộ.
Cô đi qua tiệm bánh bao nóng hôi hổi, ngang qua quán sữa đậu nành bánh quẩy, lại vòng qua bãi đỗ xe ven đường, tránh mấy cái ổ gà, đi vào giao lộ tiếp theo. Con phố tiếp theo có từng cửa hàng dài cũ nát, cửa hàng sửa xe, cửa hàng mua sắm, các cửa hàng có tính chất đồng dạng trải dài một con phố.
Đi thẳng về phía trước, đi đến cuối, chính là trường học của Lâm Tây. Bắc Thành là một trấn nhỏ, bởi vậy cũng chỉ có một khu nhà dạy học cấp ba. Cơ sở cấp ba ngư long hỗn tạp, người gọi là học sinh tốt, học sinh xấu, học giỏi, học dở, đều tụ tập đi học ở chỗ này.
Tại đây ngôi trường cấp ba này Lâm Tây là nhân vật phong vân. Thành tích xếp hạng nhất toàn khối mười hai, khoa văn tương lai, học sinh có triển vọng nhất Bắc Thành.
Lâm Tây không cảm thấy mình là nhân vật phong vân gì, theo cô nhân vật phong vân là chỉ những loại người có chuyện xưa có bản lĩnh. Mà bản thân cô ngoại trừ học giỏi thì cái gì cũng không có, người như cô chỉ xem như nhân vật truyền thuyết giới học bá mà thôi, nghĩ như vậy hình như cô có chút không cần mặt mũi, nhưng cũng là sự thật. Lâm Tây nghĩ, nếu trong nhà cô có thật nhiều tiền vậy Lâm Tây cảm thấy mình nhất định thập phần phong vân!
Như thường ngày Lâm Tây đạp xe đến trường học là 6 giờ rưỡi, lúc này trường học vô cùng quạnh quẽ, Lâm Tây để xe trong bãi giữ xe, sau đó đi đến nhà ăn mua hai cái bánh bao ngọt, một ly sữa đậu nành, sau đó xoay người đi đến phòng học.
6 giờ 40, Lâm Tây đã ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, một bên lẩm bẩm học từ đơn tiếng Anh, một bên ăn bánh bao.
Bánh bao ngọt ở nhà ăn hơi thiếu ngọt, chẳng qua nhìn chúng nho nhỏ đáng yêu, cho nên Lâm Tây mới thích mua. Lâm Tây một bên ăn, một bên nghĩ, cũng may mình không thích ăn ngọt, nếu là Trần Kiều nhất định anh sẽ ngại không đủ ngọt, nói không chừng còn phải mua kẹo que kẹp ở bên trong ăn...
Nghĩ cái gì mà nghĩ!
Lâm Tây ý thức được mình nghĩ đến Trần Kiều, không nói hai lời đá văng Trần Kiều ra khỏi đầu, bắt đầu chuyên chú học từ đơn.
Lâm Tây biết, tuy thành tích của mình ở Bắc Thành rất tốt nhưng đặt ở toàn tỉnh xem ra chẳng tới đâu.
Ở Bắc Thành, chỉ cần nhà có chút tiền, hoặc nguyện ý vì thành tích học tập của con cái mà trả giá, hoặc học tập thành tích có chút hy vọng, gia trưởng đều sẽ đưa con cái đến thành phố lớn đi học. Cho dù là tiền phí hay là những mặt khác, trường trung học Bắc Thành so ra kém xa trường học ở các thành phố lớn.
Cho nên, bây giờ ở tại trường trung học Bắc Thành gồm có học sinh không có tiền, hoặc học sinh không có hy vọng, hoặc là gia trưởng mặc kệ con cái. Lâm Tây chỉ là nhân tài nho nhỏ trong một đám người, cô cần nỗ lực, càng ngày càng nỗ lực.
Còn hơn một tháng kết thúc học kỳ, tuy rằng đại cục đã định, nhưng vẫn không thể thả lỏng.
Buổi tối 7 giờ, tiếng chuông tan học vang lên, vườn trường lâm vào xao động ngắn ngủi, mười phút sau lại khôi phục bình tĩnh. Phòng học không cho ở lại quá lâu bằng không một hồi sẽ bị chú bảo vệ cầm cây đuổi đi, Lâm Tây thu dọn tập sách trên bàn sau đó đi lấy xe đạp chạy về nhà, không biết hôm nay hai người bọn họ có cãi nhau hay không.
Hôm nay vận khí khá tốt, Lâm Tây đi đến cửa nhà không nghe thấy âm thanh khắc khẩu, Lâm Tây mừng thầm, có thể hôm nay mẹ chơi mạt chược thắng, tâm tình không tồi, xem ra hôm nay có thể vui vẻ ăn cơm chiều.
Cơm chiều hôm nay có các món đậu hủ Ma Bà, ớt xanh xào thịt, thịt kho tàu cà tím, cơm, còn có canh bí đỏ. Lâm Tây không thích ăn ớt xanh, nhưng lại thích ăn ớt xanh xào thịt.
Có lẽ là sắp thi đại học nên mẹ làm cơm chiều phong phú chút, ba mặn một canh, đều là món Lâm Tây thích.
Khi ăn cơm Lâm Tây không thích nói chuyện, nói nhiều tất không thể thiếu cãi nhau.
Khởi đầu của bữa cơm này tốt đẹp.
Mẹ gắp đồ ăn cho cô, ôn nhu hỏi cô gần đây học tập có nhiều áp lực không, tình huống học tập gần đây thế nào. Lâm Tây nhất nhất đáp lại.
Ba cũng hòa ái giảng cho cô tầm quan trọng của việc thi đại học. Lâm Tây không thích nghe nhưng chỉ cần không cãi nhau, cô cũng thật nghiêm túc mà nghe ba nói chuyện.
Bọn họ thậm chí còn bắt đầu thảo luận hướng đi đại học của Lâm Tây, mẹ hy vọng cô đi Thượng Hải, ba hy vọng cô ở lại tỉnh thành, một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ.
Lâm Tây không thể nào thích loại đề tài này, bọn họ rõ ràng chưa từng quản lý giáo dục cô, vì sao muốn tranh nhau khoa tay múa chân sắp đặt tương lai của cô. Rõ ràng đối xử với cô hết thảy đều là thái độ không sao cả, vì sao cứ coi trọng thành tích của cô như vậy. Nếu trước đó chưa từng tham dự vào nhân sinh của cô, vì sao muốn cắm một chân vào thời điểm ngay lúc cô cảm thấy ý nghĩa nhất?
Người lớn có đôi khi thật kỳ quái.
Nhưng không quan trọng, hai người bọn họ có thể ngồi nói chuyện cũng tốt rồi. Cô cũng đủ vui.
Lâm Tây cảm thấy hôm nay cơm ăn thật ngon, cô còn có thể ăn thêm một chén cơm.
Chờ Lâm Tây bưng chén cơm từ phòng bếp trở về, đề tài đã từ hướng đi đại học của Lâm Tây biến thành một lần khắc khẩu.
"Lâm Cường, tao nói này, mày biết vì sao mày không có bản lĩnh không? Mày chính là phế vật! Một chút chí hướng của đàn ông cũng không có! Ở lại bản địa có tiền đồ gì? Tao không thể để con gái của tao uất ức cả đời như mày!"
"Nó một đứa con gái có bản lĩnh kia để làm gì! Ở lại tỉnh thành gần nhà hơn! Tào Lệ Linh, mày đừng có chuyện gì cũng nhắc tới tao."
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Mẹ nó, tao chính là không có bản lĩnh, không có tiền đấy thì sao! Mày có bản lĩnh làm đàn ông tốt thì mày đi đi! Mày đi đi!"
"Năm đó nếu tao không đi theo mày, bây giờ tuyệt đối không phải cái dạng này! Mày một thằng đàn ông không có bản lĩnh, còn không biết xấu hổ, tao thật là xui tám kiếp mới gặp phải mày."
Mỗi lần đều là như thế này, đều thiên về hướng -- Lâm Cường không có bản lĩnh.
Lâm Cường tiếp tục nói: "Mày cho rằng mày là người tốt chắc? Mỗi ngày chỉ biết chơi mạt chược chơi mạt chược! Cái nhà này mày có quản không? Mày có quản Lâm Tây bao giờ chưa?"
Tào Lệ Linh: "Tao chơi mạt chược thì sao? Tao chơi mạt chược không phải là học từ chỗ mày sao? Mày còn không biết xấu hổ nói Lâm Tây, mày có khi nào quản Lâm Tây chưa? Mày một cây còn chưa từng đánh nó."
Tào Lệ Linh tiếp tục mắng: "Khi còn nhỏ Lâm Tây ghé vào cửa sổ khóc la kêu mày trở về đừng đi chơi mạt chược nữa, mày cũng không quan tâm chạy tới tiệm mạt chược chơi nguyên một ngày! Để nó một mình ở trong nhà khóc thét, toàn bộ chung cư đều nghe được, bây giờ mày còn không biết xấu hổ nói tới Lâm Tây! Còn không biết xấu hổ nói tao chơi mạt chược!"
Lâm Cường tức giận khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên đứng lên, quát: "Khi còn nhỏ mày chơi mạt chược đều mang theo nó, tiệm mạt chược là cái loại địa phương nào chẳng lẽ mày không biết, mày đưa một đứa trẻ tới đó ném qua một bên, nó thiếu chút nữa bị người ta bắt mất, mày còn nhớ rõ không!"
Đề tài không biết như thế nào lại vòng lên trên người cô, nhìn hai người vì chuyện của cô mà cãi tới cãi lui, Lâm Tây phiền lòng.
Cô biết ba mẹ từ nhỏ đến lớn chưa từng quản cô, cô chỉ nhận được sự quan tâm cực kỳ nhỏ bé từ bọn họ.
Cô có thể lý giải.