Trong Mắt Anh, Em Là Gì?

chương 7: yêu anh! là sai sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm … là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh."

Sau khi các thầy cô giáo kiểm tra những loại cây mà các nhóm mang về. Thì sau phút chờ đợi thì kết quả cũng đã được đưa ra. Tử Anh với Tử Quân ngóng kết quả mãi để chờ được nhận thưởng.

"Phần thắng chắc chắn là về phía mình rồi Tử Anh "

"Đương nhiên rồi. Nhóm mình tìm được nhiều nhất rồi mà. Hahaha"

Cặp này cảm thấy rất tự tin vì mình đã tìm được rất nhiều cây và cũng là cặp gây ồn ào nhất từ nãy đến giờ.

"Các học sinh chú ý. Các em tập trung tại lều chính để nghe kết quả"

Các nhóm học sinh xôn xao tập trung về địa điểm được thông báo. Tiếng nói lớn, nhỏ chen nhau, phá đi không gian yên ắng của một góc rừng.

"Các học sinh giữ trật tự. Sau đây là kết quả cuộc thi"

Lúc này tiếng nói qua lại càng thêm lớn hơn. Ai cũng háo hức, hồi hộp để được nghe kết quả.

"Nhóm giành được giải thưởng cao nhất với số lượng thuốc tìm được là cây thuộc về nhóm Khánh Anh và Khải Hân"

Khải Hân và Khánh Anh đang còn ngạc nhiên không ngờ kết quả lại như vậy. Khải Hân không ngờ rằng cái tên "trời đánh" này có thể làm cho nhóm của mình giành chiến thắng. Sự ngạc nhiên hai người chưa hết thì cặp đôi Tử Anh và Tử Quân đã vội phản bác và cho rằng họ mới đáng được phần thưởng đó, họ đã hái được rất nhiều thuốc về mà. Sau một hồi công bố thì tới lượt kết quả của hai người, không những không được giải nhất mà họ còn bị một phen xấu hổ không biết trốn vào đâu. Tất cả số "thuốc" hai người mang về không có loại cây nào có thể chữa bệnh và chính xác hơn đó chỉ là một đống cỏ dại vô tích sự.

Trải qua ngày đêm rèn luyện và học tập ở rừng, cuối cùng cũng tới ngày cả bọn được về nhà, về trường học

~Tại bể bơi của trường, thường ngày là nơi tập trung nhiều học sinh nhưng hôm nay bỗng trở nên vắng tanh không một bóng người, sự xuất hiện của hai cô gái khiến đã khiến đám học sinh phải tự giác đi nơi khác, từ bỏ việc tập luyện của mình ngày hôm nay

Từ xa cũng có thể nghe tiếng cãi nhau của cả hai, nhưng nhìn kĩ sao lại thấy bóng dáng quen thuộc, thật sự rất giống...Bảo Nguyên!? Nhược Hy!? Họ đang cãi nhau, có vẻ tình hình câu chuyện của họ khá nghiêm trọng, mặt ai cũng nghiêm túc như sắp sửa xảy ra đánh nhau, không một ai chịu nhường ai

"Tao xin mày, từ bỏ Hạo Thiên đi. Cậu ấy là của tao"

"Mày nói gì cơ? Đừng nói với tao, mày hành động như vậy là vì tên đáng ghét đấy nha...Nhược Hy, mày thích Hạo Thiên sao?"

"Phải đấy. Nhưng tao không thể hiểu tại sao tao luôn là người thua cuộc và luôn phải đứng sau một con nhỏ như mày chứ? Từ trước đến nay, tao cố gắng để đạt được những thứ mình muốn, nhưng tại sao mọi thứ, lại đều thuộc về mày. Hai năm trước tao đã nhường Tuấn Khải, nhưng lần này tao sẽ không nhường Hạo Thiên cho mày đâu. Mày đã có Tuấn Khải, mày đừng để anh ấy phải xấu hổ khi có con bồ như mày "

"Nhược Hy, nói chuyện đàng hoàng lại đi. Tao cấm mày nhắc đến Tuấn Khải, và càng cấm mày nói tao với tên Hạo Thiên có bất cứ quan hệ nào. Đừng có làm chuyện quá đáng"

"Tao nói có gì sai hả? Mày đừng sử dụng chiêu trò giả tạo, thánh thiện, hiền lành như thiên thần để quyến rũ Hạo Thiên của tao. Nghe rõ chưa hả? Điều đó làm tao cảm thấy mày ghê tởm lắm Bảo Nguyên"

"Tao nói cho mày biết, tên Hạo Thiên không thích mày nên mày cũng đừng nên lãng phí thời gian mà thích tên khốn xấu xa như hắn. Hạo Thiên chả xứng với mày đâu, hắn cũng chả là gì cả đối với tao đâu"

>

Nhược Hy trong vô thức ra tay với Bảo Nguyên, khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Nhược Hy cũng bất ngờ vì hành động vượt quá suy nghĩ của mình liền thụt tay lại ngay

Bảo Nguyên cũng không chịu thua tặng cho cô bạn một tát, kèm theo câu nói:

"Khi nào mày tỉnh táo thì hẳn nói chuyện với tao"

Cô lạnh lùng quay lưng bỏ mặt Nhược Hy đang tức giận chỉ trích mình sau lưng

"Bảo Nguyên tại sao mày luôn cướp lấy những thứ tao thích? Tại sao luôn là trung tâm của sự chú ý? Tại sao luôn làm tao cảm thấy đố kịch chứ? Tao thua kém mày sao? Con nhỏ xấu xa, tao ghét mày. Nhất định lần này tao sẽ không bỏ qua, phải khiến mày cảm thấy thua kém trước tao, khiến mày đố kị và thảm hại hơn tao"

Mặc dù ra tay với Nhược Hy như vậy nhưng Bảo Nguyên vẫn suy nghĩ về hành động quá đáng của mình khi nảy nên hối hận trách móc bản thân mình

"Xin lỗi mày. Nhược Hy. Mày hãy mau bỏ đi cái suy nghĩ dở hơi ấy đi"

--------- Tại lớp a-------

Cả đám hôm nay rủ nhau chơi đánh bài, đột nhiên có một học sinh nam lớp a bên cạnh chạy đến chỗ Hạo Thiên thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, nhưng cả bọn chăm chú đánh bài nên không mấy quan tâm. Đang giữa ván, Hạo Thiên đứng dậy đá ghế qua một bên vẻ tức giận rồi bước ra ngoài, vừa đến cửa thì bắt gặp Nhược Hy đang khó chịu đi tới

"Hạo Thiên!?"

>

Đây là cái tát thứ dành cho Nhược Hy ngày hôm nay. Không nói gì, không hiểu lý do gì mà Hạo Thiên ra tay đánh Nhược Hy. Cả bọn học sinh trong trường đều chứng kiến vội chạy tới hóng chuyện, đám lớp a cũng nhào ra ồ ạt

"Lưu Hạo Thiên, cậu làm trò gì vậy? Mau giải thích rõ ràng việc này đi. Hôm nay cậu quên uống thuốc sao?" Khải Hân chạy ra hét lớn đòi một lời giải thích từ cậu

Hạ Vy và Mẫn Tuệ chạy đến bên cạnh Nhược Hy đang ôm lấy đôi má của mình, ấm ức không thể chịu được, dù trong lòng Nhược Hy rất muốn hỏi lý do nhưng cái tát làm cô như bị mắc cái gì ở cổ ngập ngừng mãi không thể nói thành tiếng.

"Tao còn chưa giết con nhỏ này là may rồi, còn cần phải giải thích sao?"

Minh Bảo và Sở Phong vội vàng giữ tay Hạo Thiên lại trước khi cậu ta mất lý trí làm mọi việc tồi tệ hơn.

"Bỏ tao ra. Sẵn tiện mọi người đang ở đây. Tao cảnh cáo trước, đứa nào đụng đến Hạ Bảo Uyên thì coi nhưng đụng đến Lưu Hạo Thiên này. Nghe rõ chưa hã?"

"Còn cậu nữa đấy Khương Nhược Hy. Cậu nghĩ cậu là ai mà dám làm tổng thương Bảo Nguyên của tôi hã? Cậu muốn chết sao? Tôi.. không cần biết việc gì đã xảy ra giữa cậu và cậu ấy, nhưng tôi cấm cậu làm cậu ấy bị tổn thương. Tôi nói là sẽ làm đấy. Đừng trách tôi không nói trước"

"Tử Quân bịt miệng thằng điên này lại đi" Minh Bảo la hét

"Không cần đâu. Nếu nó biết hôm nay nó đã làm một chuyện không nên làm thì sau này sẽ phải chịu cái giá đắt hơn thế này nữa. Chưa có gì nghiêm trọng thì mau xin lỗi sau này sẽ đỡ xấu hổ hơn đó. Đánh con gái không vinh quang gì lắm đâu Hạo Thiên" Tử Quân đi tới gần Hạo Thiên nói xong còn phủi vai áo giùm cậu ta rồi lạnh lùng bước vào lớp

"Phải. Mày làm tao thất vọng quá. Hạo Thiên ơi là Hạo Thiên. Khi nào mày mới có thể suy nghĩ được như Tử Quân hả?" Minh Bảo hùa theo nói một tràng rồi chạy nhanh vào lớp

Sau đó đám con gái cũng lần lượt vào lớp, mấy bạn trai cũng im lặng đi vào. Tuấn Thần ở lại giải tán đám người nhiều chuyện rồi mới theo vào sau, cả đám bỏ mặc Hạo Thiên đứng đó. Nhược Hy bị đối xử trước mặt đám học sinh như thế thì xấu hổ chạy đi mất. Danh dự, lòng tự tôn của Nhược Hy đã bị Hạo Thiên ném xuống đất và dẫm đạp tàn nhẫn. Nỗi nhục nhã ngày hôm nay làm sao Hạo Thiên có thể trả đủ cho cô.

Bảo Nguyên từ xa cũng thấy được mọi việc liền chạy đến đánh cho Hạo Thiên tỉnh ra

"Bảo Nguyên!?... Nhưng..!"

"Lưu Hạo Thiên! Hạ Bảo Nguyên tôi cho cậu hay, giữa tôi và cậu không có một chút xíu quan hệ tình cảm hoặc bạn bè nào nên mong cậu đừng làm như thể tôi là của cậu. Và cái tát đó tôi dành tặng cho cậu vì cậu dám đối xử với Nhược Hy như vậy trước mặt mọi người. Nhược Hy... Cậu ấy là bạn của tôi, cậu không có tư cách hay quyền hạn gì mà có thể lớn tiếng chỉ trích, trách mắng cậu ấy. Lỗi lầm duy nhất của Nhược Hy là vì thích phải một con người tàn nhẫn như cậu. Tên xấu xa..."

Cái tát của Bảo Nguyên có thể làm cho cậu ta tỉnh táo và ân hận hơn. Một lúc sau mới hối lỗi bước vào lớp, không khí lớp hôm nay không trong lành cho lắm, đám Tiểu Mi nhìn cậu mà chỉ chỏ biểu môi này nọ, còn quay lại đám bạn thân thì chả thèm nhìn cậu lấy một cái. Không khí đó như muốn ép chết Hạo Thiên... cả bọn coi như Hạo Thiên chưa hề tồn tại trong lớp. Kể cả khi về nhà ai cũng tức giận mặc kệ cậu, không ai bắt chuyện hay nhìn cậu lấy một cái

Bầu trời đã buông bóng tối xuống, cũng đã khuya nhưng vẫn chưa thấy Nhược Hy về. Bảo Nguyên ngồi chờ ngoài hiên, mãi không thấy cô bạn trở về, lòng cô càng thêm lo lắng, bực bội. Nhưng càng nghĩ đến Nhược Hy thì cô lại càng không thể quên được hành động của cái tên đáng ghét Hạo Thiên...

Vài ngày trôi qua nhưng không một tin tức về Nhược Hy. Nhà trường cũng cảnh báo cho giáo viên chủ nhiệm biết nếu còn tiếp tục nghỉ học không phép sẽ bị đuổi học. Bảo Nguyên nghe vậy liền gọi cho mẹ Nhược Hy nhưng bà cũng không biết mấy ngày qua nhỏ đã ở đâu...

Mỗi buổi tối vẫn bóng dáng thân thuộc của Bảo Nguyên ngồi chờ đợi Nhược Hy trở về nhưng không đêm nào cô chịu trở về cả. Điện thoại thì cúp nguồn, nhắn tin trên mạng xã hội thì không có hồi âm. Bảo Nguyên lo lắng đến nổi không thể ngủ yên giấc. Đột nhiên tối đêm hôm đó, chuông điện thoại cô bỗng reo lên, đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc

"Ra nhà thi đấu gặp tao"

"Bữa giờ mày đã ở đâu vậy? Biết ta lo lắng cho mày lắm không? Hạo Thiên cậu ta cũng biết lỗi rồi mà"

"Không nói nhiều nữa. Ra mau đi. Tối nay chuyện giữa hai ta sẽ giải quyết trong lần"

"Được rồi. Tao cũng không muốn hai chúng ta phải ở trong tình trạng như thế này mãi. Cần nói chuyện một cách rõ ràng để không xảy ra hiểu lầm nữa"

Cúp máy, Bảo Nguyên bí mật ra ngoài không để bọn kia biết được. Bước vào nhà thi đấu, cả trời tối đen như mực, Bảo Nguyên vừa sợ vừa la lớn tên của Nhược Hy. Bỗng dưng đèn phát sáng, trước mắt cô xuất hiện một đám người mặt ai cũng hằm hực, đáng sợ, nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn là chị đại của đám này, khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt vô hồn nhưng lại mang đến cảm giác sợ hãi cho người đối diện. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế gác chân hiên ngang. Người bên cạnh là Nhược Hy

"Mày mau qua đây đi. Cô ta sẽ làm mày bị thương đấy"

"Xin lỗi nhé. Nhưng cái này không phải cho tao, mà là cho mày đấy"

"Chuyện của chúng ta, tao nghĩ cả hai tự giải quyết sẽ thõa đáng hơn" Bảo Nguyên vừa nói vừa thụt lùi ra phía cửa nhưng bị tên đàn em chặn lại đẩy mạnh cô về phía trước khiến cô bị té xuống sàn

"Hạ Uyên, nhờ chị"

"Bọn mày còn đứng đó làm gì? Đánh cho tao "

Hạ Uyên và Nhược Hy ngồi ghế xem kịch. Tình hình bất lợi cho Bảo Nguyên, cả đám nhào vô đánh làm Bảo Nguyên chưa kịp chuẩn bị gì hết. Với lại nếu kịp chuẩn bị thì chỉ một mình cô làm sao có thể đấu lại được đông người như vậy, dù chỉ một phần trăm lợi thế cô còn không có. Đứa thì giật tóc, đứa thì đấm, đứa thì đá, còn nặng hơn là đánh bằng gậy,...

Đột nhiên, cánh cửa mở ra, hình dáng của một người con trai cũng hiện rõ lên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nhược Hy mặt tái mét tay run run sợ hãi không nói nên lời

"H...ạo Th..iên!?"

"Mấy người dừng tay lại mau!!"

Bước vào, cậu nắm bắt được tình hình chạy nhanh đến chỗ của Bảo Nguyên đang nằm trên sàn đỡ cô ngồi dậy, luôn miệng gọi tên cô nhưng cô không trả lời. Khóe miệng và trán bị tổn thương chảy máu, chân tay bầm tím có vẻ vì do gậy, tóc bù xù còn có chùm bị dựt đứt, quần áo lấm len đôi chỗ bị rách nên Hạo Thiên cởi áo khoác ngoài ra che cho Bảo Nguyên

"Khương Nhược Hy!!" Hạo Thiên tức giận quay sang la tên của nhỏ càng khiến nhỏ run sợ

Sự xuất hiện của Hạo Thiên cũng làm Hạ Uyên bất ngờ, cô ngồi dậy rồi lẫn tránh vào đám đàn em. Chợt Hạo Thiên nhận ra lên tiếng hỏi thăm khi cô đang thụt lùi về phía sau

"Hạ... Uyên??? Mày về rồi sao?"

"À phải... Lâu rồi không gặp mày"

"Hạ Uyên, là mày làm phải không? Tại sao lại đối xử với Bảo Nguyên như vậy? Tại sao dám dụng đến bạn gái tao?"

"Từ??! Khoan... Con nhỏ đó là bạn gái mày? Vậy còn em tao?" Hạ Uyên rối trí lúng túng hỏi Hạo Thiên tình hình

"Em gái mày? Là Nhược Hy sao? Mày nói gì tao không hiểu"

"Lưu Hạo Thiên! Rốt cuộc mày xem em gái tao là gì hã? Thói cũ không bỏ hã thằng kia??" Hạ Uyên đánh liên tục vào người Hạo Thiên

"Stop.!.! Người tao thích là Hạ Bảo Nguyên. Không phải em gái gì gì đó của mày Khương Nhược Hy. Ok!?"

"Nhược Hy, sao lời nó nói khác với những gì em kể cho chị nghe vậy hả?"

Nhược Hy lo sợ ấp a ấp úng không phát ra tiếng, hiểu được Nhược Hy đã sai nên Hạ Uyên cố tình "cáo từ" về trước nhưng bị Hạo Thiên chặn lại đòi xử Nhược Hy. Không còn cách khác, Hạ Uyên ra lệnh bảo bọn đàn em chặn cậu lại nhưng không cần làm tổn thương cậu ta... Để Nhược Hy trốn thoát trước.

"Hạo Thiên, tao xin lỗi về việc xấu hổ ngày hôm nay. Tao cũng không còn cách nào khác cả. Tao hứa sẽ xử vụ này thích đáng"

Hạ Uyên cùng đàn em lần lượt chạy theo sau Nhược Hy. Hạ Uyên biết nếu Nhược Hy bị Hạo thiên bắt sẽ càng khiến cô bị tổn thương và quan trọng nhất cô cũng phát hiện ra Nhược Hy thích Hạo Thiên rất nhiều nhưng tên ngốc kia không hiểu mà còn làm tổn thương Nhược Hy

Cả bọn rời đi, hiện trường như vừa bị "cơn lốc" đi qua mang đến nhiều thương tích. Hạo Thiên dù tức giận nhưng quay sang nhìn Bảo Nguyên thì cậu càng xót hơn. Cõng cô về đến nhà, nhờ Mẫn Tuệ thay quần áo và chăm sóc Bảo Nguyên. Cả đám trong nhà biết được thì đòi lật tung tìm kiếm Khương Nhược Hy để cho cô ta bài học nhớ đời, nhưng Hạo Thiên ngăn lại, chỉ ra ngoài nói chuyện riêng với thằng bạn thân của mình. Hạo Thiên tự trách, tức giận đấm mạnh vào tường, la hét thật to và cảm thấy mình thật "nhục nhã" khi không thể bảo vệ được cho Bảo Nguyên. Cậu tức giận, ngoài mặt không ra vẻ gì là trách Nhược Hy nhưng khi ra ngoài thì cậu thề sẽ cho Nhược Hy bài học thích đáng, trong lời nói còn nhắc đến Hạ Uyên

"Hạ Uyên.. Nó về thật rồi sao?" Minh Bảo bất ngờ

"Hạ Uyên nó điên rồi. Bọn mày nghe vụ thằng Hải chưa? Đại ca của Hạ Uyên đó. Nghe thằng Lưu Hoàng nói, tháng trước thằng Hải bị bắt vì vận chuyển hàng số lượng lớn liên lụy đám đàn em bị truy nã. Đám đàn em của nó phải chạy trốn khắp nơi, biệt tăm dấu vết. Nhưng.. chuyện chưa lắng, con nhỏ này về rồi là sao? Muốn ở tù mọt gông sao?" Tử Quân nhìn đồng bọn vẻ mặt thắc mắc

"Thế giờ này nó nguy hiểm thật rồi. Nếu lỡ bị bắt thì xác định là đi tù rồi" Hạo Thiên phán

Bất chợt, cả hai nhận ra được vẻ mặt lo lắng, sốt sắng của Minh Bảo, đi tới đi lui, điện thoại lúc tắt lúc bật, phân vân

"Mày có gì muốn nói thì gọi cho nó đi. Lo lắng cái gì? Cho nhau cái hẹn giải quyết chuyện giữa hai chúng mày đi. Bọn tao hiểu mà"

"Ừ.. thì"

"Nếu lỡ mất cơ hội, thì bọn tao không giúp được gì đâu à nha"

Nói xong hai thằng khoát tay nhau bỏ đi, chọc được Minh Bảo, Hạo Thiên cũng bớt căng thẳng và bực tức hơn. Nhưng ngược lại thì Minh Bảo lại thêm phần lo lắng, luôn suy nghĩ về Hạ Uyên, và luôn mong rằng sẽ gặp lại cô lần nữa. Một lúc sau thì cũng về nhà, nhưng khuôn mặt căng thẳng đó vẫn luôn hiện rõ. Khi về nhà, Hạo Thiên muốn chăm lo cho Bảo Nguyên đêm nay nên bảo tất cả đi ngủ, càng nhìn cô cậu càng không thể hiểu được vì sao cậu luôn muốn có được cô?

Trằn trọc mãi, buồn chán ồ ập kéo đến, Hạo Thiên lại nghĩ cách bày trò chọc phá Bảo Nguyên, cậu vẽ lên mặt cô rồi chụp hình để giữ lại khoảnh khắc lúc cô nàng đang còn say giấc, và cũng thực hiện kế hoạch dìm hàng hot girl nổi tiếng của trường lên facebook....

-----------

Không khí lạnh lẽo bao phủ căn nhà hoang phía ngoại ô thành phố, đám đàn em của Hạ Uyên mặt ai cũng nghiêm túc, tập trung trong căn nhà đó. Hạ Uyên chính thức xử lý vụ việc hôm nay, vì Nhược Hy đã đánh mất quy tắc của bang

>

"Tại sao em lại nói sai sự thật về Bảo Nguyên chứ?"

"Em... xin lỗi" Nhược Hy chỉ im lặng không dám cãi lại ôm lấy đôi má của mình, giọng nói run run

"Nhược Hy, em làm chị thất vọng quá... Không còn là cô bé ngây thơ, hiền lành mà chị từng biết. Em đã thay đổi trở thành một con người đầy toan tính và ích kỉ từ khi nào vậy"

"Em xin lỗi"

"Xin lỗi!? Em nghĩ nó sẽ giải quyết hết được chuyện xấu hổ hôm nay sao? Em nghĩ lời xin lỗi đó có thể thay đổi được sao? Thật là vô lý. Em mau tỉnh táo lại đi. Chị biết rằng em thích Hạo Thiên, nhưng có lẽ nó hợp với Bảo Nguyên hơn là em"

"Hạ Uyên, đến cả chị cũng nói vậy sao? Chị cũng theo phe con Bảo Nguyên sao? Chị có còn là chị của em không vậy?"

"Đương nhiên chị phe em, nhưng chị không thể chấp nhận việc em vì Hạo Thiên mà làm tổn thương một cô gái chân yếu tay mềm được. Bảo Nguyên là người bạn thân của em mà, không phải em rất tự hào vì nó sao?"

"Chị im đi. Đừng làm gì hết. Em không muốn nghe"

"Khương Nhược Hy! Đến cả chị khuyên, em cũng không nghe sao? Nếu đã vậy thì mau rời khỏi đây, về trường đi. Sau này đừng đến tìm chị nữa. Từ bây giờ em không là em của chị nữa, em làm chị mất mặt với Hạo Thiên, như thế là đủ rồi"

"Chẳng lẽ thích một người là sai sao? Tại sao mọi người luôn nghiêm khắc với em chứ? Tại sao?" Nhược Hy gục ngã, ngồi xuống đất, nước mắt rơi trên má, từng giọt rơi xuống chân váy

Hạ Uyên thấy vậy ra lệnh cho đám đàn em ra ngoài để cả hai có thể hiểu nỗi lòng của nhau, và có thể khuyên Nhược Hy. Tối đó Nhược Hy đã phải khóc rất nhiều, và cũng được Hạ Uyên khuyên nhủ nhưng không biết cô có thể thay đổi không.

"Nhược Hy, bản tính em không xấu, chị tin em có thể hiể và nhận ra sai lầm của mình. Nếu không sau này mất đi tình bạn đó, em sẽ mãi hối hận"

RyNa YuLy

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio