Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

chương 8: bướm đốm truyền tin

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lãnh Vô Sương gần như là ngơ ngác ra khỏi Bích Hà Phong, bước lên phi kiếm cũng không vững vàng, suýt chút nữa té xuống.

Hồ Ngôn Chi nhìn sau lưng y, trên mặt lộ vẻ rầu rỉ, quay đầu vào trong nhà, trái lo phải nghĩ, vẫn là từ túi càn khôn bên thắt lưng lấy ra hai con bướm màu bạc tinh xảo.

Bướm đốm hoa văn bạc, dùng để truyền tin, tốc độ nhanh giữ bí mật cao, là hàng cao cấp của người tu tiên.

“Đi Linh Vân phái bên cạnh, giúp ta truyền tin cho Huyền Thiên cùng Bạch Sơ…” Trong lòng do dự có cần truyền tin cho tiểu tử đần độn Hàn Sở Nhượng kia hay không.

Tiểu tử kia cực kỳ hồ đồ, ở trong Linh Vân pháo, làm không ít việc huyên náo, thường đem Sương Sương y tức giận chạy đến Bích Hà Phong cáo trạng, nhưng y lại không thể tàn nhẫn trừng phạt tiểu tử kia.

Nếu đem chuyện nói cho Hàn Sở Nhượng, Sương Sương y sẽ tức giận đi?

Lại suy nghĩ cẩn thận một phen, tâm tư Hồ Ngôn Chi lại chuyển.

Không không, không được, việc này tốt nhất vẫn nên nói cho hắn biết, loại độc này trước mắt chỉ là vẻn vẹn có trí dâm, nhưng ai biết ngày sau sẽ xuất hiện bất ngờ gì? Việc này vẫn là cho bọn họ biết mới làm được một chút chuyện tốt.

Vì vậy từ trong túi càn khôn lấy ra thêm một con, nhắm mắt ở trên bướm đốm quệt xuống, một quả cầu trắng nhỏ từ đầu ngón tay hắn lan ra.

“Cũng đi Linh Vân phái, truyền tin cho Hàn Sở Nhượng.”

Ba con bướm bạc run cánh, cái đuôi dài trên không trung xẹt qua vài đạo hào quang màu trắng bạc, chớp mắt liền biến mất vô tung.

Lúc này Lãnh Vô Sương đang bước vào núi Linh Vân, vẻ mặt hốt hoảng, bước chân trống rỗng.

Đúng lúc là, nhị đồ đệ Hàn Sở Nhượng lại đi tới trước mặt, nhìn thấy Lãnh Vô Sương nhưng cũng không tới bắt chuyện, giống như chưa thấy, trực tiếp thoáng qua với y.

Đương nhiên, Lãnh Vô Sương căn bản không nhìn hắn, coi như thấy cũng lười để ý.

Hàn Sở Nhượng vốn cố ý muốn chọc giận Lãnh Vô Sương, phát hiện y căn bản không nhìn thấy mình, trong đầu liền khó chịu, hừ một tiếng xoay người đi theo sau Lãnh Vô Sương.

Cũng không biết là do tâm tư đang hỗn độn thế nào, y ngây người không phát hiện phía sau có người đi theo, sau khi vào xoay người chuẩn bị đóng cửa, liền thấy Hàn Sở Nhượng như cười như không dựa vào cửa.

Lãnh Vô Sương có chút không ưa bộ dáng cà lơ phất phơ này của Hàn Sở Nhượng, lúc này nhíu mày.

“Làm gì?”

Hàn Sở Nhượng tiếp tục cười hì hì, đầu tiên là cất bước tiến vào.

“Không có gì, đến nói xin lỗi, việc hôm qua là ta không đúng, sư phụ thứ lỗi.”

Lãnh Vô Sương ngẩn ra, thầm nghĩ: Tên này uống lộn thuốc rồi? Thế mà đến xin lỗi, tuy rằng thái độ nhìn sao cũng khiến người không thoải mái.

Y suy nghĩ một chút, cảm thấy Hàn Sở Nhượng coi như cũng có tiến bộ, còn biết xin lỗi, châm chước từ ngữ nửa ngày, cũng nghẹn ra được một câu.

“Tốt, biết sai là tốt rồi, ngày sau chớ để tái phạm.” Thấy Hàn Sở Nhượng không nhúc nhích, lại nói: “Cố gắng tu luyện, vi sư đi nghỉ ngơi trước.” Sau đó đóng cửa một cái, quay người đi về trên giường nhỏ tu luyện.

Hàn Sở Nhượng bất động đứng ở cửa, sắc mặt bất trắc, trong miệng mắng một câu giả vờ giả vịt, quay đầu về phòng đi ngủ nướng.

Trong phòng, Lãnh Vô Sương nhắm mắt nhập định, một vầng ánh sáng lam sắc lượn lờ quanh thân, khuôn mặt y lúc này như bức điêu khắc được tinh tế mài ra.

Y vẫn còn tồn tại một ít tâm lý may mắn, nghĩ nếu mình dùng linh lực tiêu tốn nửa canh giờ, nhìn xem có thể bức ra độc của con rắn kia hay không.

Y thử đem linh lực trong cơ thể phân tán thành vài phần, vận chuyển toàn thân, từng tấc một tìm kiếm độc rắn, gian nan vận chuyển nhưng vẫn không tìm thấy kết quả, còn làm cho người đầy mồ hôi.

Lại mở mắt nhìn sắc trời bên ngoài, đã sớm qua hoàng hôn, trên bầu trời đây chi chít sao cùng trăng, càng làm cho tuyết trắng bao phủ núi Linh Vân càng thoát tục.

Nhất thời có chút nhụt chí, Lãnh Vô Sương nằm ở trên giường, ánh mắt tan rã thở gấp, trong lòng tâm tư hỗn loạn.

Ngày sau y phải làm thế nào? Thật sự phải như A Ngôn nói, nằm sấp dưới thân hai đồ đệ, làm ra việc vi phạm luân thường?

Trong lòng y vô cùng mâu thuẫn, nhưng nghĩ đến lúc độc phát, kia cốt tủy vô cùng thống khổ khó nhịn…

Cửa phòng bị gõ vang vài tiếng, bên ngoài vang lên tiếng y phục ma sát cùng giọng nói nhỏ, sau đó y nghe thấy tiếng đại đồ đệ Huyền Thiên truyền vào.

“Sư phụ, có thể để chúng ta vào không, có một số việc muốn cùng người nói chuyện.”

Lãnh Vô Sương mệt mỏi xoa mi tâm, thuyết phục bản thân cũng không thể trốn cả đời, vì vậy mang giầy vào, đứng dậy giúp Huyền Thiên mở cửa.

Sau lưng hắn còn có Bạch Sơ, trên mặt không biết bị làm sao, bầm đen một đống, như bị người đánh, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lãnh Vô Sương.

“Trên mặt ngươi bị làm sao?” Lãnh Vô Sương ngạc nhiên nói.

“Con con con… Con tự mình té.”

Tự mình té có thể trở thành như vậy?

Xem ra tiểu đồ đệ này của mình học nghệ không tinh, đầu óc còn không hoạt bát.

Lãnh Vô Sương vẻ mặt oán thầm, từ trong chiếc nhẫn chứa đồ lấy thuốc cao đưa cho hắn, lạnh lùng nói: “Đi đứng nhìn một chút, nếu truyền ra thật mất hết mặt mũi Linh Vân phái chúng ta.”

Bạch Sơ tiếp nhận bình sứ màu trắng kia, không chút nào có tự giác bị mắng, thuốc nâng trong tay cười mặt đầy ngốc nghếch, Huyền Thiên bên cạnh nhìn đôi mắt đều đỏ lên, cắn răng nói: “Sư phụ, ta cũng bị thương, trên tay bị tiểu súc sinh cắn.”

Lãnh Vô Sương vừa nhìn, trên tay trái của Huyền Thiên quả thật bị cắn một lỗ máu dầm dề.

Y nhìn Huyền Thiên một chút, lại nhìn Bạch Sơ một chút, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói gì, chỉ cảm thấy đau răng.

Xong rồi, môn phái này e sợ không thể nào tốt lên.

Hàn Sở Nhượng đừng nói, cả ngày chỉ biết khiến y sinh khí, là tên vương bát đản.

Bạch Sơ thiên phú không tốt cũng thôi đi, kết quả đầu óc còn có chút vấn đề.

Vốn trong lòng còn mang chút tâm lý may mắn, tốt xấu gì đại đệ tử cũng có thiên phú biết giữ thể diện, không nghĩ tới bản thân trên đỉnh núi của môn phái lại không biết bị tiểu súc sinh ở nơi nào cắn một cái lỗ, lúc thường tu luyện đều luyện trong bụng cẩu à???

Trong lòng nghĩ như thế, Lãnh Vô Sương một câu cũng không nói, lại từ trong nhẫn lấy ra thuốc cao đưa Huyền Thiên, nghĩ tới nghĩ lui không biết nói gì, nghẹn ra một câu: Nhớ giải độc trước.

Bạch Sơ oan ức hừ hừ, trong mắt Huyền Thiên mang theo ý cười, hạ thấp âm thanh nói: “Sư phụ, ta và A Sơ đều đã biết chuyện độc rắn rồi.”

Mí mắt vuqfa giãn, Lãnh Vô Sương lập tức cảm thấy cả người đều không thoải mái, mặt cũng căng thẳng, giọng nói càng lạnh hơn.

“Vậy thì như thế nào? Vi sư có thể tự mình giải quyết, không cần các ngươi nhiều chuyện.”

Huyền Thiên trong lòng biết Lãnh Vô Sương từ trước đến giờ da mặt mỏng, nếu đem chuyện nói thẳng ra, y không những không đáp, trái lại sẽ tức giận, biện pháp tốt nhất là chờ Lãnh Vô Sương lần sau độc phát trực tiếp tới, đến trên giường cùng y bàn bạc.

Vừa nghĩ vậy, giọng Huyền Thiên càng dịu hơn, dụ dỗ Lãnh Vô Sương nói: “Sư phụ tất nhiên có thể tự mình giải quyết, đồ nhi chỉ lo sư phụ sẽ chịu khổ nhiều.” Nói xong, hắn móc ra một viên ngọc tinh xảo, tiếp tục nói: “Nếu sư phụ phát tác độc rắn không chịu nổi, nhớ dùng tới cái này gọi đồ nhi lại…” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Sư phụ coi như không để ý tới tính mạng của mình, cũng phải nghĩ tới cơ nghiệp nhiều năm của Linh Vân phái.”

Lãnh Vô Sương nắm ngón tay, đôi môi mím chặt, Huyền Thiên biết y nghe lọt lời này của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại càng thêm đau lòng Lãnh Vô Sương, hận không thể lập tức đem y ôm vào trong lòng an ủi một phen.

Dư quang liếc tới Bạch Sơ đứng bên cạnh, trong lòng Huyền Thiên thở dài một tiếng, nói lời cáo biệt, kéo Bạch Sơ ra ngoài.

“Đại sư huynh, sư phụ người…”

“Ngươi chớ lắm miệng, cũng cần được ở trước mặt sư phụ nhắc tới, ngày sau ngươi bớt xuất hiện trước mặt sư phụ.”

Bạch Sơ nhất thời không phục.

“Vì cớ gì, sư phụ cũng không có không cho phép ta xuất hiện trước mặt người.”

Huyền Thiên cười lạnh.

“Ngươi hỏi ta vì cớ gì? Độc rắn kia của sư phụ không phải vì cứu ngươi mới có sao?”

Bạch Sơ méo miệng, trong đôi mắt đen láy lộ ra chút khó chịu.

Đúng vậy, quả thật là vì cứu hắn mới trúng độc.

Nhưng mà… Hắn cũng rất thích sư phụ a, cũng muốn giúp sư phụ giải độc, cùng sư phụ song tu.

Đại sư huynh sao lại hư hỏng như vậy, muốn độc chiếm sư phụ.

Hai sư huynh đệ bọn họ đều mang tâm tư khác nhau đi về phòng mình, hoàn toàn không ngờ tới Hàn Sở Nhượng đẩy cửa phòng ra, thần sắc phức tạp đi đến chỗ Lãnh Vô Sương.

Tin tức bướm đốm kia truyền đến là thật? Lãnh Vô Sương bị trúng độc rắn nực cười kia? Còn bị Huyền Thiên cùng Bạch Sơ thượng?

Chà chà, nếu như quả thật như vậy, Lãnh Vô Sương cũng quá vô dụng đi.

Trong mắt hắn mang theo chút trào phúng, hoàn toàn không phát hiện mình càng đi càng tới gần phòng Lãnh Vô Sương, cổ họng khô rát, nắm chặt lòng bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio