Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

chương 22-1: độ yêu thích -50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Chu Nhược Nhược trả tiền cho người giao hàng để gửi cho cô một con mèo chếc, người quản lý của Chu Nhược Nhược đã liên lạc ngay với Thẩm Thiên Thiên thông qua cảnh sát càng sớm càng tốt và muốn giữ kín sự việc.

Thẩm Thiên Thiên nghĩ thật buồn cười, nhìn về phía quản lý của Chu Nhược Nhược, thản nhiên hỏi: "Cô định giải quyết trong lặng lẽ?"

"Cô cho một cái giá đi, chỉ cần cô nguyện ý tha thứ cho cô ấy, vì cô ấy còn quá trẻ người nên đã làm những việc thiếu suy nghĩ. Tôi thực sự xin lỗi vì đã đắc tội với cô." Thái độ của người quản lý khá thành khẩn.

Tuy nhiên Thẩm Thiên Thiên chỉ chớp mắt và tò mò hỏi: "Cô cảm thấy tôi thiếu bao nhiêu?"

Quản lý: "Chậc..."

Giải quyết được bằng tiền thì còn gì bằng. Nhưng nếu tiền không giải quyết được thì sao? Đúng là lớn chuyện rồi.

"Nếu như không phải cô vô cớ để Hà Cẩm Sắt đoạt vai, Nhược Nhược đã không bốc đồng như thế." Vẻ mặt người quản lý có chút không chịu nổi, cô ta gượng cười nói: "Thẩm tiểu thư à, Nhược Nhược tốt xấu gì cũng đã từng hợp tác với Thẩm thị mà, lại là đại ngôn cho sản phẩm của Thẩm thị. Nếu chuyện này bị phanh phui, tôi e rằng sẽ không tốt cho hình ảnh của Thẩm thị. Cô nói xem có đúng vậy không?"

"Bản thân cô ta giờ không còn là đại ngôn nữa, vậy thì liên quan gì đến Thẩm thị?" Thẩm Thiên Thiên chế nhạo: "Tôi nói luôn, tôi chỉ đơn giản là không muốn Chu Nhược Nhược diễn trong sách truyện của tôi. Ngoài ra, với tư cách là một nhà đầu tư, tôi cũng có quyền quyết định tuyển chọn diễn viên chứ."

Người quản lý sửng sốt: "Cái gì?" Hóa ra Thẩm Thiên Thiên là tác giả nguyên tác? Người quản lý trừng mắt nhìn Chu Nhược Nhược, tại sao chuyện quan trọng như vậy lại không biết hả?

Chu Nhược Nhược ngồi ở một bên cũng không ngốc, hôm qua bị quản lý mắng, cô cũng cảm thấy mình quá là nông nổi, không nên đi đến trước mặt Thẩm Thiên Thiên đắc ý dẫn đến lỡ lời.

Trước đây bởi vì bị Thẩm Thiên Thiên nhắm vào, cho nên nhất thời không nhịn nổi, mới nghĩ đến việc dùng một con mèo chếc để hù dọa. Địa chỉ nhà của Thẩm Thiên Thiên là do Trương Tử Oánh cung cấp.

Nghĩ đến Trương Tử Oánh, Chu Nhược Nhược trong lòng nói tiếng xin lỗi. Hiện tại Thẩm Thiên Thiên đã nói rõ rằng sẽ không buông tha cho cô, vì vậy cô chỉ có thể bán đứng người bạn tốt của mình để đổi lấy chút hi vọng sống.

Chu Nhược Nhược hít sâu một hơi nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Nếu tôi nói cho cô một chuyện, cô tha cho tôi có được không?"

Thẩm Thiên Thiên nheo mắt: "Vậy thì tùy theo cái cô nói có giá trị bao nhiêu."

"Cô và Tử Oánh cùng bị bắt cóc ba năm trước." Chu Nhược Nhược thì thào nói: "Tôi biết một chuyện, cái này có đủ giá trị không?"

Thẩm Thiên Thiên bình tĩnh nhướng mày: "Chờ đã." Nói xong, cô bật chức năng ghi âm của điện thoại lên, sau đó nhìn về phía Chu Nhược Nhược: "Nói đi."

Chu Nhược Nhược nhìn hành vi của Thẩm Thiên Thiên mà sững sờ trong chốc lát, sau đó trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được: "Rốt cuộc là tại sao Trương Tử Oánh lại muốn trở thành kẻ thù của cô vậy?" Người phụ nữ này quá giảo hoạt.

"Tôi có thể xem rằng cô đang khen tôi." Thẩm Thiên Thiên nói, "Nói đi, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Chu Nhược Nhược hít sâu một hơi, hiện tại cô không còn cách nào khác.

"Kẻ đã bắt cóc cô và Tử Oánh lúc đó thực ra là bố của Trương Tử Oánh."

Cái gì? Ánh mắt Thẩm Thiên Thiên trầm xuống, cô hơi nheo mắt lại: "Còn gì nữa?"

"Đó là tất cả những gì tôi biết." Chính vì biết điều này mà cô, người mới debut năm đó, đã có thể trực tiếp nhận được quyền đại ngôn trang sức của Thẩm thị, đồng thời có đủ loại nguồn tài nguyên.

Chính là Trương Tử Oánh đã ở phía sau chống lưng cho cô.

"Cô lấy gì để đảm bảo những gì cô nói là sự thật?" Thẩm Thiên Thiên hỏi.

"Lúc còn đi học, tôi nhìn thấy người đó đến tìm Trương Tử Oánh, tôi nghe thấy Trương Tử Oánh gọi một tiếng bố." Chu Nhược Nhược gật đầu nói: "Nếu không tin, cô có thể điều tra."

"Được rồi." Thẩm Thiên Thiên gật đầu.

"Vậy thì việc của tôi..." Chu Nhược Nhược nhắc nhở cô.

"Tôi sẽ không truy cứu về vấn đề con mèo chếc nữa." Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ: "Cô có thể tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí, nhưng tôi hy vọng cô sau này cụp đuôi làm người. Và tốt hơn hết là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Sắc mặt Chu Nhược Nhược có chút không tốt.

"Đừng có mà không phục, tôi có một vạn cách để phong sát cô đấy." Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn, đừng làm những chuyện thiểu năng brủh brủh lmao như vậy, cũng đừng gây chuyện với tôi, tôi sẽ không quan tâm đến cô."

Người quản lý biết được Thẩm Thiên Thiên quyết định bỏ qua cho Chu Nhược Nhược, cô ta nhanh chóng nói: "Vâng vâng, xin đừng lo, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy."

Thẩm Thiên Thiên lưu lại đoạn ghi âm, nghĩ về những gì Chu Nhược Nhược nói vừa rồi, đột nhiên cảm thấy thân thế của Trương Tử Oánh có gì đó không ổn.

Cô nhớ rõ khi Trương Nhất Chu muốn đem Trương Tử Oánh về nhà nuôi, ông nói rằng bố mẹ của Trương Tử Oánh đã không còn nữa và ông là người cậu duy nhất của cô ta, vì vậy ông muốn trở thành người giám hộ của Trương Tử Oánh nên đưa người về nhà.

Mặc dù trước đó, cô chưa bao giờ biết rằng bố có một người em gái và cô có một người cô.

Sao bây giờ đột nhiên Trương Tử Oánh lại có một người bố, còn chính là người đã bắt cóc cô khi đó? Kẻ bắt cóc sau đó đã bị bắt, bị kết án và vẫn đang ở trong tù.

Khi cảnh sát thẩm vấn ông ta, kẻ bắt cóc không hề lộ ra dáng vẻ quen biết Trương Tử Oánh chút nào.

Vấn đề này cần được điều tra.

Nếu Trương Tử Oánh thực sự có bố, theo lý thuyết thì Trương Nhất Chu hẳn sẽ biết. Nhưng khi bố cô nhìn thấy kẻ bắt cóc, ông hình như không biết ông ta.

Chẳng lẽ Chu Nhược Nhược nói dối để cô tha cho cô ta? Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một lúc và cảm thấy rằng Chu Nhược Nhược dường như không nói dối.

Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là bố cô đã nói dối về thân thế của Trương Tử Oánh.

Muốn nhận nuôi cháu gái thôi mà, tại sao lại nói dối?

Chẳng lẽ, đây là điều khiến ông cảm thấy có lỗi với mẹ cô?

Thẩm Thiên Thiên gọi cho thám tử tư cũ một lần nữa, lần này yêu cầu anh ta giúp điều tra chuyện của Trương Tử Oánh trước lúc bảy tuổi. Nếu Trương Tử Oánh không dễ bắt đầu, thì hãy bắt đầu với kẻ bắt cóc.

Sau đó, Thẩm Thiên Thiên trực tiếp lái xe về nhà.

Nhịn Trương Tử Oánh nhiều năm như vậy, nếu kẻ bắt cóc khi đó thật sự là bố của Trương Tử Oánh, cô phải xem xem bố mẹ cô sẽ kết thúc như thế nào.

Liệu họ có còn cảm thấy Trương Tử Oánh yếu đuối và cần được bảo vệ như hồi đó không? Cô đã bị oan ức nhiều năm như vậy mà không có lý do gì, và đã đến lúc phải đòi lại từng người một.

Thẩm Mỹ Đình và bà Ngô bên cạnh đi chăm sóc sắc đẹp. Dì Triệu chuẩn bị trái cây cho Thẩm Thiên Thiên, cô cười nói: "Dì à, dì chuẩn bị thêm một ít đồ ăn đi ạ, tối nay mọi người sẽ cùng về ăn cơm."

"Hả?" Dì Triệu vội vàng gật đầu: "Được rồi."

Khi Thẩm Mỹ Đình nghe tin con gái đã về, bà vui vẻ lên lầu tìm con, nhưng thấy Thẩm Thiên Thiên đang ngủ trên chiếc ghế tựa ở ban công trên lầu.

Bà giảm tốc độ đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Thiên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận nhìn con gái.

Cô con gái giống mình, trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng tiếc là tính tình này lại rất giống bố bà (ông ngoại), bướng bỉnh và cứng đầu. Ngược lại Tử Oánh lại trông giống Trương Nhất Chu hơn, tính tình hiền lành.

Hồi đó với tâm lý vun vén gia đình, bà đã nhìn Trương Tử Oánh với tràn đầy tình yêu thương. Bây giờ nghĩ lại, bà nhớ rất nhiều về thời thơ ấu của Trương Tử Oánh, nhưng những ký ức về quá trình trưởng thành của con gái lại có phần mờ nhạt.

Thẩm Mỹ Đình đưa tay ra nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối trên mặt Thẩm Thiên Thiên, nhưng hành động này vô tình khiến cô thức tỉnh.

"Mẹ?" Thẩm Thiên Thiên mở to mắt.

"Sao con lại ngủ quên ở đây?" Thẩm Mỹ Đình nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô: "Có muốn vào phòng ngủ không?"

"Không cần." Thẩm Thiên Thiên tránh tay bà, ngồi dậy khỏi ghế tựa.

Thẩm Mỹ Đình bị hành động của cô làm cho sững sờ, thậm chí còn bị thương một chút.

Thẩm Thiên Thiên xoa cổ và nói: "Mẹ, gọi cho Trương Tử Oánh và Trương Tử Hiên bảo chúng nó tối nay về ăn đi."

"Sao vậy?" Thẩm Mỹ Đình tự hỏi, "Có gì mà phải hoành tráng vậy?"

"Mẹ cứ gọi đi, về đông đủ rồi con sẽ nói cho mẹ biết."

"Mẹ sẽ gọi cho Tử Oánh, con gọi cho em trai đi." Thẩm Mỹ Đình ngập ngừng nói, "Em trai đã lâu rồi không nhận được cuộc gọi của con."

Thẩm Thiên Thiên liếc bà một cái: "Không gọi thì thôi ạ, nó có về hay không cũng không quan trọng."

Thẩm Mỹ Đình: "..." Được rồi.

Vì được Thẩm Mỹ Đình thông báo, Trương Tử Oánh và Trương Nhất Chu cùng về nhà, Trương Tử Hiên cũng bắt xe về sau giờ học.

Trương Tử Hiên vừa đến cửa nhà đã lớn giọng: "Mẹ, gọi con về có chuyện gì không?"

Bước vào nhà, nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đang ngồi trong phòng khách, bước chân kiêu ngạo của cậu lập tức trầm xuống: "Chị à, chị cũng ở sao?" Cậu ta giống như chuột gặp mèo vậy.

"Ừ." Thẩm Thiên Thiên gật đầu.

Trương Tử Hiên muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra phía sau tìm mẹ.

Thẩm Mỹ Đình tại nhà trong chào hỏi: "Mọi người đến đông đủ rồi à, chúng ta rửa tay rồi ăn cơm đi." Hiếm khi thấy cả gia đình ở đây.

Tại bàn ăn, năm người ngồi quanh bàn tròn, Thẩm Thiên Thiên nhấp một ngụm canh, cười cười: "Tay nghề của dì Triệu càng ngày càng lên."

"Nếu con thích uống, hôm nào mẹ sẽ đưa cho con." Thẩm Mỹ Đình cười nói.

"Mợ ạ, cho chị rồi đừng quên cho con nữa nha." Trương Tử Oánh cũng vui vẻ, "Con cũng rất thích uống canh do dì Triệu nấu."

Thẩm Mỹ Đình gật đầu: "Được thôi!"

Trương Tử Hiên cong môi: "Vậy mẹ kêu con trở về rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thẩm Mỹ Đình nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên: "Hỏi chị gái Thiên Thiên của con ấy, chị con trở về rồi con định nói gì nữa?"

"Ăn xong rồi nói, sợ nói ra bữa cơm lại mất ngon." Thẩm Thiên Thiên cảm thấy cô thực sự rất tốt bụng vì đã để cho họ có bữa tối đoàn tụ cuối cùng.

Vì Thẩm Thiên Thiên đã nói như vậy, bữa ăn này được định sẵn là không ngon rồi.

Sau bữa ăn, Thẩm Thiên Thiên phát đoạn ghi âm từ điện thoại của cô, Thẩm Mỹ Đình sắc mặt thay đổi ngay tại chỗ, Trương Tử Oánh mặt tái nhợt giải thích: "Không phải, con không biết ông ta."

Cô nhìn Trương Nhất Chu, sau đó nhìn Thẩm Mỹ Đình, và cuối cùng nhìn Thẩm Thiên Thiên với đôi mắt ngấn lệ: "Chị ơi, tại sao chị lại vu khống cho em, năm đó em với chị cùng bị bắt cóc mà, làm sao em có thể biết ông ta được?"

Thẩm Thiên Thiên trầm ngâm gật đầu: "Cũng đúng ha, khi đó cô cũng là nạn nhân mà." Cô mỉa mai nói: "Nhưng khi được cứu ra, sao cô không bị hề hấn gì vậy?"

So với cánh tay bị bỏng và chấn động "nhẹ" của Thẩm Thiên Thiên, Trương Tử Oánh chẳng qua chỉ bị "dọa sợ" mà thôi.

Thẩm Thiên Thiên nhìn những người khác: "Bố mẹ, mọi người nghĩ lời nói của Chu Nhược Nhược đáng tin cậy đến mức nào?"

Trương Tử Hiên kinh ngạc liếc nhìn Trương Tử Oánh: "Tử Oánh, kẻ bắt cóc khi đó thật sự là bố chị?"

"Có thật hay không thì con cũng đã sắp xếp người điều tra rồi." Thẩm Thiên Thiên thờ ơ nhìn bố mẹ: "Nếu như điều tra ra bọn bắt cóc rốt cuộc có quen biết Trương Tử Oánh, bố mẹ định sẽ như nào?"

Vào lúc này, ngôi nhà lớn im phăng phắc đến sợ, chỉ có tiếng Trương Tử Oánh khẽ thút thít, Thẩm Mỹ Đình mím chặt môi run rẩy không nói nên lời, Trương Nhất Chu nhíu mày thật sâu, vẻ mặt hiện lên một tia dữ tợn.

Trương Tử Hiên trông vẫn không thể tin được.

Thẩm Thiên Thiên đang đợi phản ứng của bố mẹ, còn chủ động để lộ vết sẹo năm xưa, cô hy vọng họ sẽ không làm cô thất vọng một lần nữa.

Trương Tử Oánh cắn môi, độ yêu thích của cô không phải là vô ích mà.

Lúc trước bắt cóc, cả cậu và mợ đều chọn cô, làm sao cô có thể tự trách mình vì những chuyện không liên quan đến mình khi đó?

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tình hình hiện tại và chọn một câu nói có lợi nhất cho bản thân: "Chị à, nếu không tin em thì chị có thể làm đối chiếu ADN mà. Sau khi mẹ em qua đời, em liền đến nhà cậu mợ, hơn mười mấy năm trôi qua rồi, xem như ông ta có thể nhận ra em nhưng em nào có khả năng nhận ra ông ta?"

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Nói cách khác, cô không phủ nhận rằng cô đã quen biết ông ta trước bảy tuổi?"

Cho những ai quên thì Trương Tử Oánh vào Thẩm gia lúc bảy tuổi nha, à Tử Oánh nhỏ hơn Thiên Thiên hai tuổi.

Trương Tử Oánh đột nhiên cảm thấy mình hình như đang bị Thẩm Thiên Thiên từng bước dẫn vào bẫy, quyết định không đấu với cô nữa, quay lại nhìn Thẩm Mỹ Đình, khóc lóc thảm hại: "Mợ ơi, mợ có nguyện ý tin con không ạ?"

Nhìn thấy Trương Tử Oánh hoa lê đái vũ, sắc mặt Thẩm Mỹ Đình cứng đờ, bà chỉ hỏi: "Tử Oánh, nói thật cho mợ biết, hồi đó con có nhận biết kẻ bắt cóc không?"

Hoa lê đái vũ: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Hiếm khi thấy dáng vẻ Thẩm Mỹ Đình trông nghiêm túc như vậy, Trương Tử Oánh do dự.

Cô biết nếu thật sự muốn điều tra thì chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện, cô cúi đầu cắn môi: "Sau này con cũng có nhớ ra, ông ta là ông chú từng sống cạnh nhà chúng con, nhưng ông ta và con không hề có mối quan hệ gì. Mợ ơi, mợ tin con đi mà!"

"Bốp!" Thẩm Mỹ Đình giơ tay tát cô một cách hung bạo, hai tay bà run lên.

Thẩm Thiên Thiên sững sờ ngẩn cả người, mẹ cô mà lại có phản ứng này sao.

"Không có lời nào là thật." Khi nghe đoạn ghi âm, Thẩm Mỹ Đình cảm thấy mình sắp nổ tung. Bây giờ nghe Trương Tử Oánh lập luận một cách bất lực và yếu ớt, không lời nào có thể lọt tai bà.

Nghĩ đến những năm này, con gái vì chuyện ba năm trước mà lạnh nhạt với bà, hai mẹ con không còn thân thiết như xưa, Thẩm Mỹ Đình cảm thấy vô cùng đau lòng.

[Cảnh báo, mức độ yêu thích của Thẩm Mỹ Đình là -.]

[Cảnh báo, mức độ yêu thích của Thẩm Mỹ Đình là -.]

[Cảnh báo, mức độ yêu thích của Thẩm Mỹ Đình là -.]

[Cảnh báo, cảnh báo, mức độ yêu thích của Thẩm Mỹ Đình giảm xuống .]

Trương Tử Oánh nhận được bốn lời nhắc liên tiếp của hệ thống. Khi cô phản ứng và muốn kiểm tra hệ thống, thanh tiến trình yêu thích của Thẩm Mỹ Đình đã chuyển sang màu xám và không còn trạng thái kích hoạt.

Có nghĩa là bất kể cô có làm gì trong tương lai, sự ưu ái của Thẩm Mỹ Đình sẽ không bao giờ khôi phục.

Trương Tử Oánh che mặt, ngu người tại chỗ.

Thẩm Thiên Thiên đã đạt được mục đích, cô cất điện thoại và mỉm cười: "Con đã nói xong những gì con muốn nói. Và tôi sẽ điều tra xem người đó có liên quan gì đến cô hay không."

Cô nhìn thời gian và thấp giọng nói: "Muộn rồi, con về trước."

"Thiên Thiên à." Thẩm Mỹ Đình vô thức ngăn con gái lại: "Con... con đã lâu rồi không ở nhà, hôm nay có muốn ở lại không?"

Cô hơi khựng lại, Thẩm Mỹ Đình ở phía sau nghẹn ngào nói: "Mẹ con chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau nói chuyện."

Thẩm Thiên Thiên mím môi một lúc rồi gật đầu, "Vâng."

______

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio