Thẩm Thiên Thiên đã yêu cầu cảnh sát liên lạc với Trương Nhất Chu trước khi trao đổi con tin. Kỳ thực cô cũng là đang đánh cược, đánh cược rằng Trương Nhất Chu thực sự yêu Thẩm Mỹ Đình.
Cuối cùng cô đúng, khi cảnh sát nói với Trương Nhất Chu rằng Trương Tử Oánh đã bắt cóc Thẩm Mỹ Đình, chút tình cảm của ông dành cho cô ta ngay lập tức biến mất.
Hệ thống của Thẩm Thiên Thiên nhắc nhở, hệ thống ràng buộc với Trương Tử Oánh đang được hủy liên kết.
Chỉ là Thẩm Thiên Thiên không ngờ rằng sau khi cô bị khói trong ánh lửa làm ngất đi, cũng chính trong khoảng thời gian hôn mê này, cô đã khôi phục lại trí nhớ đã mất.
Cô nhớ mọi thứ về Phó Từ Hành.
Không những thế, cô còn nhớ được những chuyện ở kiếp trước.
Kiếp trước cô là nữ chính của thế giới này, từ lúc sinh ra luôn thuận buồm xuôi gió. Mặc dù Trương Tử Oánh vẫn đến Thẩm gia nhưng Trương Nhất Chu và Thẩm Mỹ Đình đã không ưu ái cô ta như lúc này.
Từ nhỏ cô đã luôn đứng đầu trong học tập và thành tích, là niềm tự hào của cả gia đình, là tấm gương cho em trai. Trương Tử Oánh giống như nữ phụ trong truyền thuyết, là vật làm nền.
Bởi vì cô không có mâu thuẫn với Trương Nhất Chu nên cô đã không ra nước ngoài, vì vậy cô chưa bao giờ quen biết Phó Từ Hành. Khi cô học năm cuối đại học thì cô gặp vị hôn phu đã đính hôn của mình, Thịnh Lạc.
Cũng giống như kiếp này, Thịnh Lạc ngay từ đầu đã phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng vì Thịnh gia, bọn họ đành phải đồng ý kết hôn.
Vẫn là thông gia như cũ, nhưng diễn biến lại khác với kiếp này.
Khi cô cùng Thịnh Lạc sinh sống, cả hai dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, kết hôn trước rồi yêu, cuối cùng giống như trong tiểu thuyết, họ xé bỏ hợp đồng hôn nhân và trở thành một cặp vợ chồng thực sự.
Về phần Trương Tử Oánh, vì Vương Chấn vẫn là bạn tốt của Thịnh Lạc vào thời điểm đó, Vương Chấn nói rằng hắn đã yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên, nên Thẩm Thiên Thiên đã mai mối hai người họ. Ai mà ngờ sau đó, danh tính của Trương Tử Oánh bị bại lộ, Thẩm Mỹ Đình tức giận đến mức không muốn tha thứ cho người chồng bội bạc, tiện thể giận cá chém thớt với Trương Tử Oánh.
Cũng vào thời điểm đó, Vương Chấn lại nổi lên dã tâm với công ty, đối mặt với sự phản bội, Thịnh Lạc không chút nương tay, cứ thế đẩy Vương Chấn và Trương Tử Oánh vào chỗ chết.
Trương Tử Oánh tuyệt vọng muốn nhờ Thẩm Thiên Thiên giúp đỡ, nhưng cô đã từ chối. Không lâu sau đó, truyền đến tin tức về cái chết của Trương Tử Oánh.
Ai có thể ngờ rằng Trương Tử Oánh lại trọng sinh như vậy, thay đổi quỹ đạo số phận của Thẩm Thiên Thiên.
Thẩm Thiên Thiên đã thay đổi từ một học bá xuất sắc thành một cô gái rắc rối, luôn đối nghịch với bố nên bị gửi ra nước ngoài du học và gặp được Phó Từ Hành.
Nếu sự tái sinh của Trương Tử Oánh đã thay đổi số phận của Thẩm Thiên Thiên, thì việc cô mất trí nhớ ba năm trước là sự phục hồi của thế giới đối với vận mệnh của Thẩm Thiên Thiên.
Đáng tiếc là cuối cùng nó đã không thành công.
Thẩm Thiên Thiên có trí nhớ của cả hai kiếp, cô bắt đầu bối rối. Đối với cô, Thịnh Lạc chỉ là một người chồng cũ không có tình cảm. Nhưng bây giờ, cô nhớ lại quá trình kết hôn trước rồi yêu của họ, nhớ đến sự dịu dàng mà anh dành cho cô.
Ngay khi cô đang vật lộn, Phó Từ Hành lại đến.
Anh thở hổn hển đứng trước mặt cô, khi anh nói lời xin lỗi, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy ra rất có lỗi với anh.
Rõ ràng anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô, và rõ ràng anh là người phải trả giá đắt nhất trong mối quan hệ của hai người.
Trong ba năm ở nước ngoài, sau khi tình cờ gặp nhau, cô luôn là người trêu chọc anh. Khi đó cô đối với anh thậm chí còn không có mấy tình cảm, cô chỉ nghĩ là, nếu một người lạnh lùng như vậy mà yêu mình thì sẽ như thế nào?
Thế là cô đã hái đóa cao lĩnh chi này xuống!
Về sau anh đã đáp lại cô, cái con người xưa nay ít khi cười này lại lặng lẽ đỏ mặt vì bị cô trêu chọc.
Thời điểm về sau cô lại không tìm anh nữa, anh đã hoảng sợ chờ đợi ở dưới lầu ký túc xá của cô, lại bắt gặp cô cùng bạn bè vui vẻ quay về, anh mặt mày tối sầm rời đi.
"Này anh đẹp trai, có muốn lên giường với tôi không?" Đây là cuộc gặp gỡ khó xử của họ.
"Không ngờ vị sư huynh đây cũng là người Trung Quốc, thật trùng hợp mà, vậy chúng ta là đồng hương. Nói cho tròn thì chúng ta là người thân rồi. Từ nay về sau, vấn đề đề tài của tôi kính xin được giao phó cho anh, người anh em." Đây là ngày thứ hai cũng là lần thứ hai họ gặp nhau sau khi được giáo sư giới thiệu.
"Tên vị sư huynh có nghĩa là Từ Từ Hành Lai Hoãn Hoãn Quy sao? Thật trùng hợp, tôi tên cũng là Hoãn Hoãn, từ nay tôi sẽ gọi sư huynh là Từ Từ nha." Đây là cô cố ý trêu ghẹo anh khi anh tự giới thiệu.
Mấy lần về sau cô đều lấy danh nghĩa cùng là người Trung Quốc để đến gặp anh, anh có vẻ không giỏi từ chối người khác, rõ ràng anh không hề kiên nhẫn với cô, nhưng khi cô xuất hiện, anh vẫn nhẫn nhịn nghe cô nói nhảm.
Rõ ràng ba năm trước bọn họ còn chưa xác nhận quan hệ, nhưng sau khi cô rời đi, anh cũng trở về nước, lúc cô gặp nguy hiểm nhất thì anh đã cả dùng tính mạng để cứu cô.
Đối mặt với anh như thế này, làm sao cô có thể buông tay?
Phó Từ Hành dùng cơ thể mình áp sát Thẩm Thiên Thiên phía dưới anh, môi anh nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt trên cơ thể cô, vừa thành kính lại dịu dàng.
Bàn tay Thẩm Thiên Thiên ôm lấy lưng anh, vết sẹo lồi lõm cũng trở nên nóng bỏng khi nhiệt độ cơ thể anh tăng lên. Trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn, vừa mới khôi phục trí nhớ, cô còn muốn...
"Từ Từ, em sẽ không bao giờ buông tay anh." Cô ra sức ôm chặt lấy anh, rồi trao cho anh một nụ hôn ướt át.
Hai tay anh vòng qua lưng cô, như thể muốn cởi nội y của cô, nhưng loay hoay mãi anh cũng không làm được. Thẩm Thiên Thiên khẽ khịt mũi, chỉ có thể tự mình làm, vừa cởi xong, cả người cô nguyện trao hết cho anh, không ngừng quấn lấy.
Hô hấp của anh dần không ổn định, anh thở hổn hển cắn lên môi cô, sau đó gọi tên cô: "Thiên Thiên."
Cô khẽ thì thầm, luồn nhưng ngón tay vào tóc anh: "Em đây."
Nhưng anh cứ nằm im lặng trong lòng ngực cô mà thở .
Thẩm Thiên Thiên có chút mê man nằm ở trên giường, hai người đều thành như vậy rồi mà anh lại không nhúc nhích? Phó Từ Hành, anh lên không được à?!
Cô bị anh làm cho thấp thỏm, âm thanh mang theo có chút thở gấp: "Từ Từ, anh không muốn em sao? Anh ghét bỏ em vì em từng gả cho người khác sao?"
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được vẻ nghiêm túc ấy: "Không có." Có trời mới biết anh hiện tại đang phải nhẫn nhịn đến mức nào.
Anh khàn khàn nói: "Không có biện pháp an toàn."
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Lúc này mà anh vẫn nghĩ cho cô, thì hỏi sao cô có thể không yêu người đàn ông này chứ? Cô chủ động hôn lên môi anh, giọng điệu gợi: "Nhưng em muốn bây giờ, nếu không may trúng số thì chúng ta kết hôn đi."
Lời nói rõ ràng như vậy, nhưng trái tim cô thắt lại một cách hồi hộp, lỡ như...
Một giọng nói khàn khàn mà khắc chế vang lên bên tai cô: "Thẩm Thiên Thiên, bây giờ em có hối hận cũng đã muộn rồi." Giọng nói của anh cực kỳ mềm mại nhưng cũng mãnh liệt.
Có lẽ bởi vì Phó Từ Hành là lần đầu tiên, lần này cũng giống như tên anh, Từ Từ thám hiểm, Từ Từ thâm nhập. Anh giống như một ác ma cực kỳ kiên nhẫn, từng chút từng chút xâm lược lãnh địa của cô, Thẩm Thiên Thiên bị dày vò liên tục đến mức cầu xin tha, nhưng lại bị anh ăn sạch sành sanh.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, và đêm vẫn còn rất dài.
______
Sáng sớm hôm sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Sau một đêm đại chiến, Thẩm Thiên Thiên nằm gọn trong vòng tay của Phó Từ Hành, không muốn cử động chút nào.
Nhưng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, nên Thẩm Thiên Thiên không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Phó Từ Hành mở cửa.
Phó Từ Hành mặc quần vào, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy mấy vết xước trên vai anh, hai má khẽ ửng hồng.
Hôm qua cũng chính là lần đầu tiên của cô!
Không biết ngoài cửa là ai mà lúc Phó Từ Hành trở lại, sắc mặt nghiêm trọng, Thẩm Thiên Thiên nằm ở trên giường nhìn anh: "Ai vậy?"
Anh nhíu mày, trầm giọng nói: "Thiên Thiên, em đừng quá đau lòng."
Lời nói của anh làm cô sửng người, cô theo bản năng từ trên giường ngồi dậy, eo đột nhiên đau nhức, vừa xoa xoa eo vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"A Hoàng... rơi từ trên xuống."
"Cái gì?!"
Thẩm Thiên Thiên hoàn toàn sững sờ, đôi mắt cô tối sầm lại. Phó Từ Hành tiến đến ôm cô vào lòng: "Thiên Thiên... Nén đau thương."
Trong thời gian quen nhau, Phó Từ Hành biết rõ con chó đó có ý nghĩa với Thẩm Thiên Thiên như thế nào. Cô đã sớm coi nó như người thân của mình.
"Làm sao nó có thể rơi từ trên xuống được? Ban công nhà em... rõ ràng đã có hàng rào bảo vệ mà." Thẩm Thiên Thiên hoàn toàn không tin, cô đẩy Phó Từ Hành ra, chuẩn bị xuống giường.
Buổi sáng có người nhìn thấy một con chó chết trên mặt đất, ngay lập tức thông báo cho quản gia chung cư. Người quản gia đến thông báo cho Thẩm Thiên Thiên trong khi báo cảnh sát.
Rốt cuộc trong tòa nhà này chỉ có nhà Thẩm Thiên Thiên nuôi chó bản địa, quản lý tài sản bọn họ đều biết.
Cố nén thân thể đau nhức, Thẩm Thiên Thiên mặc quần áo vội vàng xuống lầu xem xem một chút.
Lúc này, thi thể của con chó đã được đưa đi, nhưng vũng máu dưới lầu vẫn chưa được xử lý.
Người quản gia chung cư dẫn họ đến căn phòng nhỏ phía sau chung cư để xem xác con chó, Thẩm Thiên Thiên đứng ở cửa phòng, nhìn thứ gì đó được phủ một tấm vải trắng trên bàn, không dám bước tới.
Phó Từ Hành bóp vai cô, ôm cô vào lòng: "Không muốn nhìn thì không nhìn nữa. Chắc gì đó là A Hoàng, biết đâu nó chỉ là lén chạy ra ngoài chơi quên về nhà mà thôi."
Cô ngả đầu vào lòng anh, giọng nói dần nghẹn ngào: "Em không có yếu đuối như vậy đâu".
Cô tự tay vén tấm vải trắng lên, nhìn thấy con chó bị văng óc ra ngoài, bộ lông vàng óng dính đầy máu nhớp nháp nằm bất động ở đó.
Thẩm Thiên Thiên há hốc mồm, cô không hiểu tại sao A Hoàng lại có thể rơi xuống.
Cảnh sát đến điều tra cũng không hiểu, ban công có hàng rào, con chó căn bản là không thể ra khỏi, làm sao lại rơi xuống được?
Cảnh sát nghi ngờ chủ chó đã ném con chó xuống nhưng khi đến khám nghiệm thì thấy bà chủ nhà rất yêu quý chú chó của mình, thậm chí còn thuê bảo mẫu để chăm lo cho con chó, trong nhà con chó cũng có gian phòng riêng.
Nỗi buồn ánh trên khuôn mặt chủ nhân con chó không giống như giả tạo, vậy con chó đã ngã như thế nào?
Chẳng lẽ là nó đã chọn nhảy lầu?
Chó cũng biết nhảy lầu sao? Cảnh sát cảm thấy ý tưởng này rất khó tin, nhưng sau nhiều lần kiểm tra dấu vết, họ phát hiện rằng khả năng con chó tự nhảy khỏi tòa nhà là lớn nhất.
Thẩm Thiên Thiên nhìn ra ban công, trong lòng vẫn luôn tự trách. Giá như cô đóng cửa ban công lại thì có lẽ đã không có chuyện này.
Giá như... Trên đời này làm gì có giá như.
Phó Từ Hành giúp Thẩm Thiên Thiên tìm một người chôn cất thú cưng, mua một mộ phần thú cưng cho A Hoàng, cùng cô an táng con chó.
Giang Lâm cũng biết về cái chết của A Hoàng, anh cũng đến dự tang lễ của nó.
Phó Từ Hành lộ ra một chút thù địch đối với Giang Lâm, anh nhìn bia mộ của con chó đã được chôn cất, đột nhiên nghĩ đến con chó này dường như đã từng có thù địch như vậy với anh.
Con chó này thực sự rất kỳ lạ mà.
Phó Từ Hành suy nghĩ.
Trên đường trở về, Thẩm Thiên Thiên bất ngờ nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân, bà nói Thịnh Lạc đã tỉnh lại.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thiên Thiên có chút sững sờ, một lúc lâu sau, cô quay đầu nói với Phó Từ Hành: "A Hành, chúng ta tới bệnh viện đi."
"Dì tỉnh rồi sao?" Phó Từ Hành quan tâm.
Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Không phải, Thịnh Lạc tỉnh rồi."
Phó Từ Hành phút chốc nắm tay lái, trầm giọng đáp: "Ừm."
Trong phòng Thịnh Lạc tụ họp không ít bác sĩ, hình như đang tiến hành kiểm tra thể chất toàn diện cho anh. Dù sao một người hôn mê hơn nửa năm đột nhiên tỉnh lại đã là một kỳ tích rồi.
Thẩm Thiên Thiên cùng Phó Từ Hành đứng ở cửa, đợi cho đến khi các bác sĩ đi ra ngoài mới lần lượt bước vào.
Thịnh phu nhân ngồi ở một bên xúc động lau nước mắt, khi nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên và Phó Từ Hành cùng đi vào, bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng gặp nhau trên đường.
"Thiên Thiên, thật tốt quá." Trải qua vụ bắt cóc, đối với sự cứu mạng của Thẩm Thiên Thiên, Thịnh phu nhân rất cảm kích, thái độ đối với cô cũng thân mật hơn: "Lạc Nhi vừa tỉnh dậy đã gọi tên con."
Thẩm Thiên Thiên quay sang nhìn Thịnh Lạc đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt anh sâu thẳm và phức tạp, cô không thể hiểu được.
"Thiên Thiên." Thịnh Lạc khẽ mở miệng, khẽ gọi tên cô, ngón tay động đậy, tựa hồ rất muốn chạm vào cô pnhưng cánh tay lại không có sức lực.
"Thật tốt khi anh có thể tỉnh lại." Thẩm Thiên Thiên mỉm cười, trong lòng cô cũng mong vậy.
Chỉ là sự phức tạp trong lòng cô không thể hiện ra mà thôi.
Ai mà ngờ rằng vừa quyết định chọn Phó Từ Hành, chồng cũ của cô đã tỉnh dậy trên giường bệnh? Bây giờ, đối với Thẩm Thiên Thiên mà nói, hiểu thế nào thì Thịnh Lạc cũng chỉ là chồng cũ.
Thẩm Thiên Thiên không biết tại sao, nhưng ký ức về kiếp trước của cô đột ngột kết thúc sau cái chết của Trương Tử Oánh. Nhưng hiện tại trong trí nhớ, cô và Thịnh Lạc ở kiếp trước hình như... rất yêu nhau.
Thịnh phu nhân hiểu rõ con trai mình nhất, vừa lau nước mắt vừa đứng dậy nói với Phó Từ Hành: "A Hành, chúng ta ra ngoài trước đi, để đôi trẻ nói chuyện."
Phó Từ Hành cau mày, anh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Thẩm Thiên Thiên đã nhẹ nhàng ngăn anh lại. Cuối cùng anh nhìn cô thật sâu, quyết định cho cô thời gian.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thiên Thiên và Thịnh Lạc, anh nhìn cô một cách chăm chú.
Đã ba ngày kể từ khi anh từ một con chó biến thành một người đàn ông. Đã ba ngày không gặp, cô hình như gầy đi rất nhiều, hốc hác đi rất nhiều.
Là bởi vì cái chết của A Hoàng sao?
"Thiên Thiên." Thịnh Lạc lại gọi tên cô, Thẩm Thiên Thiên ngồi vào chỗ Thịnh phu nhân vừa ngồi.
"Chuyện gì?"
"Lại đây." Thanh âm của anh rất nhẹ.
Thẩm Thiên Thiên đành phải đến gần anh: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Thịnh Lạc chậm rãi nắm lấy ngón tay của cô, khi chạm vào ngón tay ấm áp của cô, bàn tay lạnh lẽo của anh dần trở nên ấm áp.
"Thiên Thiên, chúng ta... tái hôn được không?"
Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô rút tay ra khỏi tay anh, kinh ngạc nhìn anh: "Thịnh Lạc, đầu óc anh bị xe đụng hư rồi hả?"
Nằm trên giường hơn nửa năm, ngay khi tỉnh dậy lại muốn tái hôn với cô?
"Anh không có." Anh khàn giọng nói: "Anh..." Anh làm sao có thể nói cho cô biết, sau tai nạn xe anh biến thành chó, được cô nhặt về?
Thẩm Thiên Thiên không kiên nhẫn nữa mà cau mày nói: "Nếu không có gì thì anh nghỉ ngơi đi, chúng ta đã ký thỏa thuận ly hôn rồi, lúc anh bất tỉnh tôi đã khởi tố ly hôn, cũng đừng nghĩ tới tái hôn."
Ký ức về Thịnh Lạc ở kiếp trước vẫn còn làm phiền cô, Thẩm Thiên Thiên có chút khó chịu, nhưng kiếp trước là kiếp trước, đơn giản chỉ là vậy.
Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thịnh Lạc mắt đỏ hoe nhìn cô đi ra khỏi phòng bệnh, đúng vậy, ngay từ đầu anh là người muốn ký vào đơn ly hôn, anh cũng là người không thể chờ được ly hôn sau khi ông nội đi.
Nhưng anh rất hối hận, Thiên Thiên à!
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thịnh phu nhân đang ngồi trên chiếc ghế bên ngoài, Phó Từ Hành đã không còn ở đó nữa. Thấy Thẩm Thiên Thiên đi ra, bà kinh ngạc: "Sao con ra sớm vậy?"
Thẩm Thiên Thiên nở một nụ cười: "Dì, cháu còn có việc phải làm, cháu phải về trước ạ." Cô không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Thịnh phu nhân, xoay người rời đi.
Nhưng khi cô rẽ vào góc thì được ai đó kéo tay ôm vào lòng.
Hơi thở thân thương quen thuộc, Thẩm Thiên Thiên trong lòng đang cáu kỉnh dần bình tĩnh lại, vươn tay ôm lại anh, có chút lưu luyến nói: "Từ Từ."
______