Trọng Nham vô ý thức sờ sờ trán mình, chờ tới khi cậu phản ứng lại mình đang làm cái gì lại phẫn nộ rụt tay về, đồng thời quay nhanh sang nhìn lướt qua Tần Đông An đang ngồi cạnh mình, thấy cậu ta đang cúi đầu ghi chép, mới khẽ thở phào.
Trọng Nham cảm thấy tình trạng của mình thực không thích hợp, Tần Đông Nhạc chỉ búng trán mình một cái thôi, nhưng sao loại xúc cảm này lại có thể nóng hầm hập như nhiệt độ cơ thể vẫn luôn tản ra trên da thịt cậu chứ? Trọng Nham thực ảo não nghĩ: liệu có phải Tần Đông Nhạc ghi hận mình tối qua đã không khách khí với anh ta, còn bắt anh ta mời ăn khuya, cho nên cố ý bôi độc dược gì đó lên tay để báo thù mình không? Những nơi bị anh ta sờ qua vẫn luôn nóng rực, ừm, còn có chút ngứa ngáy, sẽ không bị cháy xém đấy chứ?
Trọng Nham bị chính những suy nghĩ không đâu của mình làm cho dựng tóc gáy.
Chuông tan học vang lên, Tần Đông An huých tay cậu nhắc nhở: “Nghĩ gì mà thất thần thế? Nhanh chép nốt bài đi, lát nữa trực nhật lau bảng là xóa hết đấy.”
Trọng Nham lấy lại tinh thần, vội vàng vớ cái bút ngoáy tít vào vở.
Tần Đông An ghé xuống bàn nhỏ giọng hừ hừ: “Đói quá.”
Trọng Nham cũng không ngẩng đầu lên cười nhạo: “Trưa nay không phải ông đã ăn suất cơm sườn kho loại lớn dưới căn tin sao?”
“Cơm sườn của căn tin á?” Tần Đông An cau mày rủa xả: “Chẳng những khó gặm, còn gặm được một chút thì cứ như không, căn bản chả có tý thịt nào?!”
Trọng Nham không còn lời nào, nhìn thằng bạn: “Chưa thấy ai mắc ói như ông.”
Tần Đông An xoa bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cúi gằm: “Không biết tối nay mẹ tôi sẽ nấu món gì, nghe mẹ nói hình như có canh cá và gà cay.”
Trọng Nham nhẫn nhẫn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại kêu tôi tới nhà ông ăn cơm vậy?”
“Hai ngày nữa không phải tới tiết đoan ngọ (/ Al) sao?” Tần Đông An chống cằm cười hì hì nhìn cậu: “Mẹ và anh hai tôi cùng gói bánh ú, mời ông tới ăn.”
Trọng Nham: “…”
Cậu muốn hỏi là vì sao lại mời tới ăn cơm cơ mà, Tần Tiểu An này rõ ràng là không bắt đúng trọng điểm, còn giải thích lòng vòng, không hiểu môn ngữ văn cậu ta học hành thế nào.
“Mẹ tôi học được từ một người bạn một loại điểm tâm ngọt mới, không có ông ăn cùng, tịch mịch không chịu nổi, mẹ nhớ ông.” Tần Đông An làm mặt quỷ: “Còn nói, tiết đoan ngọ, khả năng ông sẽ bị gọi về nhà, nên đã gọi ông tới ăn một bữa cơm trước.”
Trọng Nham không có khả năng sẽ được gọi về nhà, mà dù có cậu cũng không muốn về đó. Nhớ tới Đường di cầm tay cậu nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện, Trọng Nham nhất thời liền cảm động: “Dì đã mời tôi, tôi đương nhiên nể mặt dì ấy. nhất định tới. tôi thích nhất là ăn điểm tâm dì làm.”
Chỉ vì nguyên nhân này thôi, Trọng Nham thầm nghĩ, mới không phải do Tần Đông Nhạc khoa tay múa chân đâu.
Sau khi tan học, quả nhiên Tần Đông Nhạc tới đón người. Trọng Nham nhịn không được hỏi một câu: “Tần thiếu gia vẫn luôn làm việc trong nội thành sao?”
Tần Đông Nhạc qua gương chiếu hậu nhìn cậu một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chuyện người lớn, trẻ con không nên hỏi. Hôm nay thầy cô giáo có cho nhiều bài tập về nhà không?”
Trọng Nham: “…” bài tập về nhà nhiều hay không liên quan rắm gì tới anh.
Tần Đông Nhạc hé miệng mỉm cười, không hiểu sao, nhìn thấy bộ dạng nhóc con này muốn tạc mao nhưng cố nhẫn nhịn lại khiến anh cảm thấy chơi thật vui, nhịn không được mà cứ tiếp tục muốn trêu đùa cậu mãi: “Cơm nước xong thì làm bài tập, anh kèm hai đứa.”
Trọng Nham không thể nhịn được nữa: “Quỷ mới cần anh kèm!”
Tần Đông An cảm thấy thực khó hiểu, vươn tay chọt chọt tay Trọng Nham: “Anh hai tôi nói đúng đó, ông ở nhà tôi làm xong bài tập rồi hẵng về, vừa lúc đề vật lý mới phát lúc sáng ông còn chưa làm xong đâu. Không thì để anh hai chỉ cho ông, mấy môn tự nhiên anh ấy học đặc biệt giỏi.”
Trọng Nham một búng máu tắc nghẹn ngay cổ họng.
Tần Đông Nhạc cố nín cười, một đường lái xe về Tần gia. Đường di cầm trong tay một cái thùng nước nhỏ đang tưới hoa cỏ trong vườn, thấy bọn họ đã về, vội vàng bỏ thùng nước xuống chạy ra đón.
Trọng Nham xuống xe, quy củ gọi một tiếng: “Con chào dì.”
Đường di lại gần vươn tay xoa xoa tóc Trọng Nham một phen, cười nói: “Đã nửa tháng không gặp đi? Trọng Nham có phải lại cao lên rồi không?”
Hai tai Trọng Nham bất giác nóng lên: “Không ạ.”
Cậu có chút buồn bực, Tần Đông Nhạc sao lại di truyền toàn bộ hành vi thói quen của Đường di thế này, tay hai người đó đặt cùng một chỗ trên đầu cậu.
“Các con đang trong thời kỳ phát triển chỉ cần ăn uống đầy đủ tự nhiên sẽ cao lên.” Đường di kéo cậu và Tần Đông An vào trong nhà, vừa đi vừa liên miên cằn nhằn hỏi thăm tình hình học tập ở trường của Trọng Nham. Bà còn nhớ rõ Tần Đông Nhạc đã từng nhắc bà, Trọng Nham không có trưởng bối quản, bà hỏi han quan tâm thêm vài câu nói không chừng có thể có chút tác dụng.
Trọng Nham cảm thấy tay Đường di đặc biệt mềm mại, đặc biệt ấm áp, bị bà kéo đi, nửa người cậu đều cứng ngắc, khi bước lên bậc thềm còn suýt bước hụt. Tần Đông An đi ở phía bên kia Đường di nên không chú ý, nhưng Tần Đông Nhạc đi đằng sau bọn họ lại nhìn thấy hết thảy, một đường nhẫn cười, nhẫn tới muốn rút gân.
Những món nguội đã được đặt sẵn lên bàn ăn, chỉ chờ bọn họ ngồi vào bàn, thì những món nóng cũng được bê dần lên. Trong đó món khiến người ta đặc biệt chú mục tới chính là những chiếc bánh ú đã được bóc sẵn, mỗi cái bánh chỉ lớn bằng nửa nắm tay Trọng Nham, có góc có cạnh, hình dạng thập phần đáng yêu. Có bánh ú nhân thịt, có bánh ú nhân đậu, nhân mứt táo, khiến người nhìn mà phát thèm.
Trọng Nham còn nhớ rõ lần trước Tần Đông An đã nói, lặng lẽ giật giật góc áo Tần Đông An hỏi nhỏ: “Không phải là anh trai ông làm đấy chứ?”
Đường di ngồi gần đó nghe được, cười nói: “Những thứ này đều là Đông Nhạc làm. Dì và A di cũng có giúp chút thôi, tối con nhớ mang về một ít, dì vẫn đang để trong tủ lạnh, buổi tối làm bài tập đói bụng thì lấy ra hâm nóng lại mà ăn nhé.”
Trong lòng Trọng Nham kinh ngạc một chút, thầm nghĩ Tần Đông Nhạc rốt cuộc là loại thuộc tính gì đây? Trên phòng khách, dưới phòng bếp, lúc thì ra dáng đại thiếu gia, lúc lại giả bộ lưu manh côn đồ.
Tần Đông Nhạc từ phía sau đi lại gần, vươn tay gõ gõ đầu Trọng Nham một chút: “Chấn kinh rồi hả? ha ha, ca còn biết làm nhiều thứ khác nữa, về sau có cơ hội sẽ làm cho nhóc ăn.”
Trọng Nham lần thứ hai hóa đá, tâm nói, xong, độc thủ của anh ta lại lưu lại một ký hiệu mới trên đầu lão tử.
Tần Đông An ngậm đũa tội nghiệp nhìn Trọng Nham lại nhìn sang anh hai mình, thầm nghĩ, anh hai lại nhận sai người rồi đúng không?! Anh hai kỳ thật là muốn làm cho mình ăn đúng không?! Mình mới là em trai ruột của ảnh đúng không?
Đường di vội vàng chia đồ ăn cho mấy đứa trẻ, không có tâm tình thưởng thức kịch câm của lũ nhỏ, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, vội đuổi Tần Đông Nhạc ra mở cửa: “Chiều nay, Tiểu Hạo gọi điện nói sẽ mang hoa quả tới, chắc là nó tới đó.”
Trọng Nham còn đang suy nghĩ xem Tiểu Hạo là ai, chỉ thấy khi Tần Đông Nhạc xoay người ánh mắt có chút khác lạ liếc nhìn mình một cái. Trọng Nham thế mới kịp phản ứng người Đường di nói tới chính là Cung Hạo.
Trọng Nham bất mãn thì thầm với Tần Đông An: “Không phải ông nói ông không biết Cung gia huynh đệ sao?”
Tần Đông An còn đang đắm chìm trong mấy sai lầm không thể tha thứ của anh hai mình, nên khi quay sang nhìn Trọng Nham nhãn thần đặc biệt u oán: “Tôi không biết mà, từ nhỏ cũng chưa từng chơi chung, Ông cũng không phải chưa từng gặp qua Cung Chất thanh tú mỏng manh kia mà vẫn có thể chơi cùng đó thôi?!”
Trọng Nham hỏi tiếp: “Vậy ông không có bạn thời thơ ấu à?”
Tần Đông An nâng cằm ngẫm nghĩ: “Hình như đều là anh hai dẫn tôi ra ngoài chơi, anh hai tới chỗ nào tôi đi theo chỗ đó.”
Trọng Nham nhất thời vô lực: “Được rồi, coi như tôi chưa hỏi.”
Bên ngoài phòng ăn, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào, Cung Hạo xách theo một cái túi chứa đầy mít thơm, Tần Đông Nhạc đi cạnh lại ôm một cái thùng các tông lớn.
“Đường di.” Cung Hạo mỉm cười chào hỏi bà, sau đó đưa túi đồ trong tay cho Đường di nói: “Trong công ty có người mới công tác từ Quảng Châu về, có mang theo chút hoa quả tươi, cháu ăn thử thấy hương vị so với hoa quả bán chỗ chúng ta ngon hơn nhiều, nên mang sang cho nhà mình một ít. Cháu nhớ rõ dì thích ăn mít phải không?”
Đường di cười nói cảm ơn, lại hỏi: “Cháu vừa tan tầm sao? đã ăn tối chưa?”
Cung Hạo vội nói: “Cháu chưa ăn, nhưng hôm nay nhà cháu có việc phải về, không thể ăn cơm Đường di nấu rồi.”
Đường di kéo anh ngồi xuống: “Muốn đi thì cũng phải thuận khí trước, nào, đây là bánh ú Đông Nhạc làm, cháu ăn thử đi?:
Cung Hạo cười nói: “Vậy thì cháu nhất định phải nếm thử, thật không ngờ cậu ta lại còn có sở thích này.”
Tần Đông Nhạc đem cái thùng vào trong phòng bếp, khi đi ra thấy Trọng Nham nhìn chằm chằm Cung Hạo tới ngây người. Tần Đông Nhạc tạm dừng một chút, rút tờ khăn giấy phủ lên miếng tôm bóc vỏ bị Trọng Nham gắp không chặt làm rơi ném vào thùng rác, thấp giọng nói: “Thất thần gì đó? tập trung ăn cơm, đã lớn như vậy rồi còn làm rơi đồ ăn.”
Trọng Nham bị anh nói như vậy có chút ngại ngùng, kỳ thật cậu cũng không nhìn cái gì, chỉ là không hiểu sao lại thất thần.
Tần Đông Nhạc bật cười trêu cậu: “Cảm thấy A Hạo dễ nhìn? Hay là thèm đống hoa quả cậu ta mang tới?”
Trọng Nham không còn lời nào để nói nhìn anh, tâm nói: đại ca à, anh rụt rè một chút thì chết sao? trong nhà anh còn có một đứa trẻ vị thành niên đấy, nói cũng không thể nói bừa.
Tần Đông Nhạc tùy tay kéo cái ghế bên cạnh cậu ra ngồi xuống, chuyển bát đũa của Tần Đông An sang bên cạnh, nói với Cung Hạo: “Tiểu thiếu gia nhà cậu đâu?”
“Bị bà nội tôi giữ lại rồi.” đôi đũa của Cung Hạo còn đang gắp nửa miếng bánh ú nhân thịt: “Nó cũng sắp bay rồi, lão nhân gia luyến tiếc.”
Trong lòng Trọng Nham khẽ động đậy, ngẩng đầu nhìn qua Cung Hạo, Cung Hạo cũng đang nhìn cậu, tầm mắt hai người chạm nhau, Cung Hạo mỉm cười với cậu nói: “Cuối tuần Tiểu Chất muốn mời bạn bè làm tiệc chia tay, vừa lúc Trọng Nham cũng ở đây, cậu cũng tới nhé?”
Đường di có chút ngoài ý muốn nhìn anh: “Trọng Nham cũng quen biết Cung Chất sao?”
Trọng Nham do dự một chút: “Con đã gặp qua nhị thiếu gia hai lần, cũng không quá quen.”
“Khách khí rồi…” Cung Hạo cười nói: “Trọng Nham đã giúp Tiểu Chất rất nhiều, cháu và Tiểu Chất đều thực cảm kích cậu ấy.”
“Cũng không phải giúp đỡ gì.” Trọng Nham khoát tay: “Không cần cảm kích.”
Cung Hạo đặt đũa xuống chào tạm biệt Đường di, khi đứng dậy, hai mắt nhìn Trọng Nham, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không?”
Trọng Nham biết đại khái anh ta muốn nói gì, nhưng trong trường hợp như vậy, cậu cũng chỉ có thể gật đầu, đi theo sau Cung Hạo rời khỏi phòng ăn, đi tới khu vườn hoa hoa cỏ cỏ đủ loại của Tần gia. Góc vườn có một gốc cây ăn quả, cành lá rậm rạp um tùm, nhiều cành lá nặng trịch rũ xuống qua hàng rào sắt, nhiều cành loáng thoáng đã có nhiều chỗ kết quả nho nhỏ. Cung Hạo đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn tầng tầng tán cây đan xen, lẩm bà lẩm bẩm: “Cây ăn quả ở nhà Tần Tam hàng năm đều sai trĩu quả, rất ngọt, ăn rất ngon. Chờ qua khoảng hai tháng nữa, cậu cũng tới ăn thử xem.”
Trọng Nham nhìn anh, không lên tiếng.
Cung Hạo trầm mặc một khắc, chậm rãi nói tiếp: “Trọng Nham, tôi phải thừa nhận, trước đây tôi có hiểu lầm cậu, tôi muốn xin lỗi cậu.”
Trọng Nham kỳ thật không thích thú gì loại xin lỗi chả có tý tác dụng gì kiểu này. Hiểu lầm thì cũng đã hiểu lầm rồi, giờ xin lỗi thì có ích gì? đối với vết sẹo nói xin lỗi vài câu thì nó sẽ tự liền lại sao? cũng không phải ma pháp sư.
“Trước đây tôi còn tưởng rằng cậu có ý với Tiểu Chất…” Cung Hạo xoay người lại, thực chân thật mỉm cười với cậu: “Giao tình giữa cậu và Tiểu Chất là chuyện của hai đứa, tôi kỳ thật rất cao hứng khi Tiểu Chất có được một người bạn thật tâm vì nó mà suy nghĩ như vậy. Trọng Nham, Cung gia chúng tôi thiếu cậu một cái ân tình. Nếu về sau cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, thì đừng khách khí cứ việc nói thẳng với tôi.”
Những lời này nghe ra còn có chút ý tứ.
Trọng Nham gật đầu: “Tôi sẽ.”
Cung Hạo từ trong ví lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Trọng Nham, trên danh thiếp chỉ có tên và một dãy số điện thoại duy nhất, Trọng Nham biết đây là dãy số riêng của Cung Hạo, chỉ có người thân quen mới biết. Trọng Nham cảm thấy dãy số điện thoại này so với mấy lời xin lỗi lúc trước của anh ta hữu dụng hơn nhiều lắm.
“Tối thứ sáu, ở quán Liên Hoa.” Cung Hạo ngưng mắt nhìn thiếu niên biểu tình đạm mạc trước mặt, khẽ gật đầu: “Có thời gian, hy vọng cậu có thể tới.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Khi Cung Hạo lái xe ra khỏi Tần gia, Tần Đông Nhạc cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tấm danh thiếp trong tay Trọng Nham, lộ ra thần sắc thản nhiên: “Cuối tuần em sẽ tới đó sao?”
Trọng Nham lắc đầu. lấy quan hệ giữa Cung Chất và Lý Duyên Lân, anh em Lý gia nhất định cũng sẽ tới tham dự, càng đừng nói tới đám phú gia công tử ở chung quanh bọn họ kia, cậu muốn tránh còn không kịp, nào có điên mà chủ động rúc đầu vảo rọ chứ. Hơn nữa, đối với Cung Chất, những chuyện cậu có thể làm cũng đã làm xong, có tiếp xúc nữa cũng không cần thiết. cậu vẫn cảm thấy kết quả tốt nhất giữa bọn họ chính là mỗi người một hướng, không ai đụng ai.
Tần Đông Nhạc không nói gì nữa, trong lòng âm thầm cảm thấy quyết định của Trọng Nham như vậy là đúng. Cái đám thiếu gia công tử nhà giàu đó cùng với người tính tình như Trọng Nham căn bản không cùng một đường, quay đầu có khi lại nhảy ra vài tên lỗ mang muốn lên tiếng bênh vực anh em Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, Trọng Nham đi còn không đủ rước bực vào người sao.
“Đừng nghĩ nữa.” tay Tần Đông Nhạc lại đặt lên gáy Trọng Nham xoa xoa một phen: “Về ăn cơm thôi. đồ ăn cũng sắp nguội rồi.”
Động tác của Tần Đông Nhạc khiến Trọng Nham có chút mất tự nhiên, trước kia còn chưa từng có người làm chuyện này với cậu, hơn nữa làm thập phần tự nhiên lại thuận tay tới vậy, còn lộ ra một tia thân mật. cậu hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Vì muốn làm dịu đi chút khẩn trương khó hiểu trong lòng, Trọng Nham ban đầu không biết nói gì, cố gắng tìm đề tài: “Cung Hạo vì sao lại gọi anh là Tần Tam?”
“Đương nhiên là do thứ tự rồi.” Tần Đông Nhạc bâng quơ khẽ cười: “Ba anh là con thứ trong nhà, trên còn có một anh trai nữa, trong nhà bác có ba người con, hai người anh đều lớn tuổi hơn anh, nên tính ra anh đứng thứ ba.”
Trọng Nham nói thầm: “Nghe giống biệt danh hơn.”
“Biệt danh thì biệt danh. bình thường cũng không mấy người gọi như thế.” Tần Đông Nhạc cũng không để ý, đem đề tài chuyển sang chỗ khác, nói một câu khiến Trọng Nham tức muốn hộc máu: “Nhanh đi vào ăn cơm, cơm nước xong, anh giám sát mấy đứa làm bài tập.”
Hết