Thanh nhàn hồi lâu, đột nhiên bận rộn, Trọng Nham thật sự cảm thấy có chút không quen. May mà thi cử đã xong hết, sắp được nghỉ hè, bằng không thật sự đến ngủ cũng ngủ không ngon.
Lớp học võ ở “Thượng Võ” cũng tạm dừng, trong khoảng thời gian này, Tần Đông Nhạc vẫn luôn ở trong thành phố, nên Tần Đông An mỗi cuối tuần đều không tình nguyện phải tới chỗ Lâm Quyền tiếp nhận cải-tạo, Tần Đông Nhạc cũng thường xuyên đi đón cậu ta, tiện thể cũng đón Trọng Nham đi luôn. Trọng Nham cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này cậu và người Tần gia không khỏi sẽ càng thân thiết, loại cảm giác này khiến cậu có chút không nỡ buông bỏ.
Trước đây Trọng Nham đã quen mỗi thủ hạ bên người đều có một địa vị minh xác: đối tác làm ăn, đối thủ cạnh tranh, cấp dưới, thậm chí là bạn-giường, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy, cậu không thể nào xác định chính xác địa vị của người Tần gia đặc biệt là Tần Đông Nhạc. Tần Đông An là bạn thân đầu tiên của cậu, Đường di là người mẹ hiền dịu của bạn thân, vậy còn Tần Đông Nhạc? huynh trưởng nghiêm khắc trong nhà bạn thân? Hay vị cảnh sát đi tuần đêm khuya gặp được? hay anh trai thích xen vào việc của người khác?
Đều đúng mà cũng không đúng.
Trọng Nham theo thói quen tự hỏi những vấn đề của bản thân, như vậy cậu sẽ suy nghĩ rõ ràng, càng thêm nắm chắc. nhưng khi đối mặt với vấn đề mình không chắc chắn, cậu theo thói quen lùi trước một bước, đem hết thảy mọi chuyện sắp xếp cho rõ ràng rồi mới quyết định bước đi tiếp theo. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, cậu tận lực giảm bớt tiếp xúc thân thiết với người Tần gia. Nhưng cậu lại không muốn Tần Đông Nhạc sinh nghi, chỉ có thể hàm hồ nói trong nhà có chuyện. may mà tình huống nhà cậu phức tạp, Tần Đông An cũng không nghĩ nhiều.
Trọng Nham ngồi trong xe taxi, xa xa nhìn bảng hiệu “Thượng Võ” thật lớn nhoáng lên một cái lướt qua, hờ hững thu hồi tầm mắt. Nam nhân trung niên ngồi cạnh cậu thi thoảng liếc trộm đánh giá cậu, tựa hồ đối với tuổi tác và thân phận Trọng Nham còn chút nghi vấn. Nếu trên người Trọng Nham mặc áo phông, quần bò đơn giản, thì nam nhân bên cạnh quần áo nghiêm cẩn tựa như sắp tham gia đàm phán — tuy rằng bọn họ có chuyện cần làm so với đi đàm phán có tính chất cũng không sai biệt lắm. Áo sơ mi thẳng thớm, thắt cà vạt chỉn chu, đi giày da bóng lộn khiến Trọng Nham có một loại cảm giác nóng bức quái dị không thở nổi.
Nam nhân trung niên khẽ ho khan một tiếng: “Trọng Nham tiên sinh, sao cậu lại biết tới ND?”
Trọng Nham tâm nói, ta có thể nói cho ông là ta biết từ kiếp trước không?
Trọng Nham hàm súc mỉm cười: “Muốn làm một chuyện lớn, công tác chuẩn bị ắt không thể thiếu.”
ND là một công ty đầu tư nhỏ, khi Trọng Nham vừa tới thủ đô, các thông tin về giả cả thị trường của công ty đều không thể mò ra — nhưng mười năm sau công ty này sẽ thay da đổi thịt phát triển như vũ bão. Bởi vậy, cậu rất cần một công ty như ND có thể đưa ra những đề xuất đánh giá khách quan về các dự án mà cậu và Ôn Hạo sắp bắt đầu hợp tác. Đồng thời, cũng cần một bên tài chính thứ ba tham gia cùng, đối với Trọng Nham là thập phần tất yếu, cậu cũng không hoàn toàn tín nhiệm Ôn Hạo. trong mối quan hệ hợp tác này, cậu cần an bài một bên thứ ba đủ phân lượng để có thể kiềm chế Ôn Hạo, chỉ như vậy, cậu mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nam nhân trung niên cười cười, cảm thấy thiếu niên này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, vừa mở miệng đã có cảm giác như ông cụ non, nhưng loại cảm giác này cũng không khiến người ta thấy phản cảm: “nếu đã chuẩn bị trước, vậy Trọng tiên sinh cũng biết với dự án hợp tác lần này, chúng tôi yêu cầu cổ phần của mình khống chế ở mức %.”
Trọng Nham gật đầu: “Tôi biết.”
Đây không phải sản nghiệp duy nhất của Trọng Nham, chỉ là bước khởi đầu mà thôi, giao cho người nào chịu trách nhiệm với cậu mà nói đều không trọng yếu. có ND tham gia cùng lúc có thể giảm bớt áp lực tài chính cho bản thân, về phương diện khác cũng có thể tránh cho Ôn Hạo thấy cậu tuổi còn nhỏ mà xuất hiện tâm tư không nên có. Trọng Nham không có hứng thú chịu mọi tổn thất do Ôn Hạo gây ra.
Nam nhân trung niên lộ ra biểu tình thư thái, tốt lắm, đã bắt đầu thành công một nửa.
Xe dừng ở trước cửa một hội quán tư nhân, Trọng Nham cùng Đan Thế Vinh xuống xe, được nhân viên tiếp tân dẫn tới phòng riêng Ôn Hạo đã đặt trước, Ôn Hạo đã chờ sẵn ở đó, thấy bọn họ tiến vào, vội vàng ra đón.
“Ôn Hạo, Ôn tiên sinh, đối tác của tôi.” Trọng Nham giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là Đan Thế Vinh Đan tiên sinh, đại diện công ty đầu tư ND.”
Ôn Hạo nhất thời hiểu được ý của Trọng Nham, trong lòng khẽ thở dài, cảm thấy trong đám con cái của Lý Thừa Vận chỉ sợ không có đứa nào có tâm nhãn nhiều bằng Trọng Nham.
Hai nam nhân bắt tay nhau hàn huyên, sau khi ngồi xuống nhân viên phục vụ mang nước trà và điểm tâm lên, rồi quy củ lui ra ngoài.
Đan Thế Vinh từ trong bao công văn lấy ra bản kế hoạch đầu tư mở ra đặt trước mặt Ôn Hạo và Trọng Nham: “Ngay từ đầu, nhị vị tính toán tiếp nhận đầu tư công ty sản xuất mỹ phẩm này, trên thực tế ban đầu sẽ không có lợi nhuận.” ông nhìn Ôn Hạo lại quay sang nhìn Trọng Nham, không biết thế nào, nhìn Trọng Nham ngồi ở đó bộ dạng thong dong bình tĩnh, ông thế nhưng lại không hề cảm thấy bị khinh thị.
Ôn Hạo nhìn lướt qua Trọng Nham, khẽ gật đầu: “chính bởi vì công ty lúc đầu chưa có lợi nhuận, cho nên chúng tôi mới có cơ hội bắt đầu với một mức giá như vậy.”
Đan Thế Vinh nhìn hắn nói: “Ôn tiên sinh nói đúng. Nhưng muốn nhìn nhận vấn đề thì phải xem xét cả hai mặt, nếu chưa có lợi nhuận cũng có nghĩa chúng ta sẽ phải gánh vác phần trăm phiêu lưu tương ứng.” ông ta lại từ bao công văn lấy ra một bản tài liệu khác đưa cho Ôn Hạo: “Ôn tiên sinh, bản kế hoạch kia là lúc đầu Trọng Nham tiên sinh kêu tôi làm, còn đây là bản kế hoạch Trọng Nham tiên sinh đã làm lại sau đó. sau khi thảo luận, chúng tôi tương đối xem trọng bản kế hoạch thứ hai hơn.”
Ôn Hạo tiếp nhận bản kế hoạch, nhanh chóng đọc qua.
Kế hoạch ban đầu của Ôn Hạo là muốn tìm một dự án nhỏ một chút đồng thời cùng Trọng Nham thử xem. bởi vậy chọn tới chọn đi, cuối cùng chọn một nhà máy chuyên nghiên cứu sản xuất mỹ phẩm có nguồn gốc từ thiên nhiên. nhà máy này có phòng nghiên cứu riêng, ở ngoại ô còn có vườn ươm trồng thực vật khá lớn, cũng có hợp tác qua lại với mấy công ty làm vườn cùng với công ty hạt giống hoa cỏ ở phương Nam. Bởi vì con gái ông tổng giám đốc ở nước ngoài xảy ra chuyện, cho nên ông ta mới bất đắc dĩ muốn bán công ty dẫn vợ mình di dân hẳn sang đó chăm sóc con gái, vì vậy ông ta muốn sang nhượng lại toàn bộ công ty. Ôn Hạo biết rõ nội tình, cho nên đã đánh tiếng trước.
Công ty này tập trung kinh doanh ở mảng mỹ phẩm thiên nhiên, điểm này Ôn Hạo cũng biết, nhưng số tài sản định mức quá lớn, với năng lực của hai người Trọng Nham và Ôn Hạo căn bản không thể mua hết được, cho nên Ôn Hạo vốn định chỉ mua một công ty con của bọn họ mà thôi.
Từ khi Trọng Nham tung mồi mời hợp tác cho tới nay, Ôn Hạo chưa từng có một giấc ngủ ngon, tuy rằng hắn ở Lý gia cũng coi như xuôi chèo mát mái, nhưng thân là nam nhân ai mà không muốn có sự nghiệp của riêng mình? Hắn tự nhiên cũng hy vọng tìm đường lui cho mình ở ngoài Lý gia. Nhưng đường đi này thực khó tìm, nếu làm không rõ sẽ khiến Lý lão gia tử cảm thấy hắn muốn phản bội, vậy thì mất nhiều hơn được. mà Trọng Nham chính là hắn buồn ngủ gặp chiếu manh đưa tới. cùng cậu ta hợp tác, vừa có thể khiến hắn từ từ bứt khỏi Lý gia, cũng sẽ không khiến Lý lão gia tử hoài nghi hắn có dị tâm — dù thế nào thì Trọng Nham cũng là con cháu Lý gia. Từ góc độ đó nhìn lại, Trọng Nham chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Ôn Hạo biết tận dụng thời cơ, tự nhiên tập trung % tới tìm cậu hai người bàn các dự án hợp tác. Đây cũng không phải là chuyện thoải mái gì, phải tìm công ty nào có tiền đồ phát triển, lại không thể cạnh tranh sinh ý với Lý gia. Chọn tới chọn lui, mới lựa chọn được dự án công ty mỹ phẩm. Nhưng hắn không ngờ Trọng Nham bỏ qua lựa chọn kinh doanh công ty mỹ phẩm của hắn mà kéo công ty ND vào cuộc chơi này, mục tiêu trực tiếp nhắm thẳng vào công ty xuất nhập khẩu tinh dầu hương liệu.
Ôn Hạo sau khi đọc xong bản kế hoạch này, hắn đối với dã tâm và sự thông minh sáng suốt của Trọng Nham lại có hiểu biết mới. rõ ràng thằng nhóc này còn là một đứa trẻ vị thành niên… chính hắn lúc trước vẫn có chút xem thường nó.
Trọng Nham nhìn ra sự do dự của Ôn Hạo, không chút để ý khuyên nhủ hắn: “Muốn thoát ly khỏi Lý gia bước đầu tiên bắt buộc phải ổn định, nhưng không thể thoát ly quá rõ ràng nếu không Lý gia sẽ sinh nghi với anh. Chúng ta kinh doanh nhỏ tuy rằng không trông cậy mượn quang huy của Lý gia nhưng cũng không thể không lợi dụng, trước mắt không thể đắc tội với Lý gia. Cho nên hai chúng ta tốt nhất không nên lộ diện, nên kín đáo một chút. Có ND khống chế cổ phần, để bọn họ nắm phần lớn nhất, đối với anh mà nói cũng là một loại bảo hộ.”
Ôn Hạo im lặng, hắn có thể nói hắn chính là bị những lời lẽ của Trọng Nham dọa tới không?
Trọng Nham nói tiếp: “Đối với anh đây là bước đầu tiên, mà đối với tôi cũng vậy. chúng ta về sau sẽ còn làm nhiều thứ khác nữa, cái này cứ giao cho bên ND quản lý, thế lại vừa hay. Mà tinh lực của anh cũng có hạn, đúng không?”
Ôn Hạo nhìn cậu, trong lòng khó hiểu dâng lên một cảm giác không thích hợp. rõ ràng là một gương mặt ngây ngô chưa trưởng thành, nhưng mắt nhìn người lại lộ ra một sự trầm tĩnh trải đời khó hiểu. đó là một khí chất tràn ngập sự mâu thuẫn, có đôi khi là đơn giản thô lỗ, nói chuyện làm việc không chút lưu tình, có đôi khi lại giống như hồ ly đa mưu túc trí, một đôi mắt tối tăm che giấu tầng tầng lớp lớp tâm tư sâu kín.
Ôn Hạo thở dài: “Đánh giá kết quả bao lâu có thể xong?”
Đan Thế Vinh trầm mặc: “Bởi vì là dự án bị khống chế bởi công ty cổ phần cho nên sẽ có nhiều việc cần phải giải quyết trước, cụ thể thời gian tôi chưa thể nói rõ nhưng tôi sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.”
Trên mặt Trọng Nham thay bằng nụ cười thản nhiên: “Bỏ đánh giá số liệu, Đan tiên sinh, có phải ngài không xem trọng dự án này không?”
Đan Thế Vinh hàm súc nói: “Thị trường tinh dầu hương liệu trong nước mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, những tập đoàn quốc tế lớn trên thế giới cũng đang có dự kiến đầu tư xây dựng nhà máy xí nghiệp sản xuất tinh dầu hương liệu ở đại lục, có thể thấy đây là một tiềm năng phát triển không tồi.”
Trong lòng Trọng Nham tự biết, nói với Ôn Hạo: “Tôi còn là học sinh, thời gian và tinh lực đều có hạn, về sau còn phải nhờ vả Ôn tiên sinh nhiều.”
Ôn Hạo cảm khái nhìn cậu: “Cậu không thể gọi tôi một tiếng chú hai sao?”
Trọng Nham biết đây là Ôn Hạo đã tiếp nhận và tán thành cậu, nhưng ngược lại, nếu gọi hắn một tiếng chú hai, như vậy cũng chứng tỏ cậu đã chấp nhận mình là người Lý gia, có quan hệ với Lý Thừa Vận. Trọng Nham cười lắc đầu: “Anh mới bao nhiêu tuổi, gọi anh một tiếng chú không sợ bị coi là người già sao? tôi gọi anh là Ôn ca đi.”
Ôn Hạo không có biện pháp với cậu: “Này hoàn toàn không đúng bối phận, không được.”
“Tôi thấy, anh trông thế này gọi một tiếng chú nghe thật sự rất già.” Đan Thế Vinh ở bên cạnh mỉm cười, ông ta không biết mối quan hệ sâu xa giữa cả hai, chỉ nhìn tuổi mà nói, Ôn Hạo mới hơn , Trọng Nham lại sắp thành niên, gọi một tiếng đại ca cũng là hợp lý.
“Vậy gọi Vincent đi.” Trọng Nham nghĩ ra một biện pháp giải quyết: “Không phải người nước ngoài đều không quan trọng bối phận, chỉ cần gọi tên đó sao? tôi gọi tên tiếng Anh của anh, vậy là được rồi chứ?”
Ôn Hạo lập tức ngồi thẳng người: “Làm sao cậu biết tên tiếng Anh của tôi?”
Biểu tình trên mặt Trọng Nham cứng ngắc một chút, lập tức lại như không có việc gì mà cười nói: “Lý Duyên Lân nói.”
Ôn Hạo hồ nghi: “Sao nó lại nói cái này?”
Trọng Nham thản nhiên đáp: “Anh ta tâm tình không tốt, nói liên miên cằn nhằn thật nhiều, chỉ sợ bản thân đã nói gì cũng không nhớ, đúng rồi, chuyện của bọn họ sao rồi?”
Dù sao cũng chỉ là vấn đề xưng hô, trong lòng Ôn Hạo tuy rằng còn có chút thắc mắc nhưng cảm thấy không cần thiết phải tìm hiểu kỹ càng vấn đề này, “A Lân định xuất ngoại du học, định đi cùng với tiểu thiếu gia Cung gia.”
Trọng Nham sửng sốt một chút, hình như tình tiết này không còn giống với kiếp trước, Lý Duyên Lân thế nhưng muốn xuất ngoại?
“Quyết định rồi?”
Ôn Hạo gật đầu: “Tám, chín phần mười.”
Suy nghĩ đầu tiên của Trọng Nham chính là, Lý Ngạn Thanh xui xẻo rồi. hai anh em Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân cùng chung chí hướng như vậy, Lý Duyên Lân tính tình xúc động dễ bộc phát có thể nói là nhược điểm lớn nhất của Lý Duyên Kỳ, hiện giờ một khi nhược điểm này đã không còn tồn tại, thì Lý Ngạn Thanh với mấy thủ đoạn mèo ba chân sao có thể đối phó được với Lý Duyên Kỳ?
Trọng Nham từ trong lòng lộ ra một cỗ sảng khoái: “Đi cũng tốt.” Lý Duyên Lân đi rồi, Lý Duyên Kỳ sẽ tập trung toàn lực vào cuộc chiến, trận chiến tranh đoạt này của Lý gia mới xem như chính thức mở màn.
Ôn Hạo không đoán được tâm tư của Trọng Nham, ngoài mặt có chút tiếc hận. tình cảm giữa mấy đứa con ruột của Lý Thừa Vận đâu có thực sự thân thiết với nhau, mà ngay chính cha bọn chúng cũng đâu có công bằng với chúng, huống chi là hắn? hắn chỉ gặp mặt Lý Ngạn Thanh mấy lần, nhưng hai anh em Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân đã lớn lên từ nhỏ bên cạnh hắn.
Trọng Nham không muốn bàn nhiều về chuyện Lý gia, nói chuyện phiếm vài câu, liền cùng Đan Thế Vinh nói rõ ràng chuyện ND khống chế cổ phần, ba người vốn tính toán tìm chỗ nào đó cùng ăn cơm, nhưng vừa ra tới cửa, Đan Thế Vinh đã bị công ty gọi điện kéo về, Ôn Hạo cũng không có tâm tư ăn uống gì, cũng vội vàng quay lại Lý gia.
Trọng Nham đứng ở vệ đường thất thần một lát, bỗng nhiên lại không biết nên làm gì bây giờ. Kế hoạch sớm định ra đã bị phá hỏng, người đi ăn cơm lại chỉ còn mình cậu.
Một chiếc BMW màu bạc dừng lại trước mặt cậu, cửa kính xe hạ xuống, nam nhân phong trần mệt mỏi mỉm cười vẫy tay với cậu: “Tiểu Trọng Nham, chúng ta đã lâu không gặp.”
Trọng Nham lắp bắp kinh hãi: “Trình thiếu gia?”
Trình Úy xuống xe, nghiêng đầu nhìn hội quán phía sau cậu: “Chú em chạy tới đây làm gì vậy?”
Trọng Nham qua loa nói: “Cùng người nói chút chuyện. Còn Trình thiếu gia?”
“Mới từ nơi khác trở về.” Trình Úy nhìn cậu, cười ý vị sâu sa: “Vừa vào nội thành đã thấy người quen đầu tiên hóa ra lại là chú, chú em nói xem chúng ta có phải rất có duyên không?”
Trọng Nham xem thường nhìn hắn: “Anh không phải định đánh chủ ý lên người tôi nữa đấy chứ? Lý tiên sinh chưa tìm anh nói chuyện sao?”
Sắc mặt Trình Úy cứng ngắc: “Anh đây chỉ muốn mời chú em một bữa cơm thôi, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như có chút giao tình mà?”
.Kỳ thật muốn nói kỹ càng bữa cơm ngày đó, Trình Úy cố nhiên không có thứ gì tốt mà thủ đoạn của Trọng Nham cậu cũng không vẻ vang gì. Hai người họ chia tay hay không chia tay, kỳ thật có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu chặn ngang đánh một đòn cũng chỉ vì muốn an lòng chuyện đời trước. Trình Úy cũng chỉ muốn dụ dỗ mình, thật sự cũng chưa làm gì quá phận mà đã bị Trọng Nham chói lọi tính kế hắn một phen, trừ phi cả đời không gặp lại Trình Úy, chứ nếu không chỉ cần gặp lại, Trọng Nham sẽ lại cảm thấy mình mặc nợ hắn.
“Nếu đã như vậy…” Trọng Nham nghĩ nghĩ nói: “Để tôi mời anh một bữa đi.”
Hết