Trọng Nham bị chuông hết tiết đánh thức, mở mắt ra mới phát hiện giáo viên sinh vật đã đi rồi, trong lớp một mảnh ồn ào náo loạn, Tần Đông An ngồi bên cạnh lấy khuỷu tay đụng cậu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa buồn bực: “Ông gần đây tới lớp đều ngủ gật, bận rộn cái gì ghê vậy? đừng nói với tôi là buổi tối ông thức đêm học bài đấy.”
Trọng Nham vỗ vỗ mặt, cảm thấy thanh tỉnh hơn một chút, kéo vở của Tần Đông An lại bắt đầu chép bài.
Tần Đông An nhìn cậu, trên mặt mang biểu tình tò mò: “Tôi đoán ông nhất định đang làm chuyện khác.”
Trọng Nham đè thấp thanh âm nói: “Làm chút chuyện nhỏ thôi nhưng việc còn chưa xong, tạm thời chưa thể nói cho ông biết.”
Tần Đông An bĩu môi: “Ai thèm.”
Trọng Nham vùi đầu cuồng chép, tranh thủ chưa vào tiết sau bổ sung đầy đủ bài giảng môn sinh hôm nay.
Tần Đông An tay chống cằm nhìn cậu, buồn bực lầm bà lầm bầm: “Vừa đến tháng tất cả mọi người đều bận rộn vô cùng?! Tháng có ma chú gì sao?”
Trọng Nham không ngẩng đầu lên hỏi: “Ai bận nữa?”
Tần Đông An xòe từng ngón ta ra chỉ cho cậu nghe: “Học sinh sắp thi này, giáo viên phải chuẩn bị đề thi này, ông bận rộn không biết đang làm cái gì này, còn có anh hai tôi, cũng bận rộn suốt ngày không thấy bóng dáng đâu.”
Trọng Nham tâm nói: hóa ra là nhớ anh trai.
Tần Đông An còn nói tiếp: “Trước kia khi anh ấy có nhiệm vụ cũng phải một thời gian dài không gặp mặt, lần này không biết lại có chuyện gì, chỉ là tôi cứ thấy không an lòng sao ấy…aiz, Trọng Nham, ông nói xem có phải do tôi suy nghĩ nhiều không?”
“Suy nghĩ nhiều chứ còn gì nữa.” Trọng Nham thuận miệng an ủi thằng bạn: “Anh trai ông lợi hại thế nào chứ, đừng lo lắng.”
Tần Đông An mặt mày ủ ê.
Trọng Nham chỉ có thể tìm cách chuyển hướng đề tài: “Cũng sắp đến nghỉ hè rồi, ông có kế hoạch gì không?”
Tần Đông An hứng thú rã rời: “Đi học thêm, còn có thể thế nào nữa?”
Trọng Nham kinh ngạc: “Ông mà vẫn phải học thêm sao?”
“Có gì kỳ quái đâu?” Tần Đông An cảm thấy phản ứng của Trọng Nham mới khiến người ta kinh ngạc: “Bộ ông không biết sao? tất cả mọi người đều đi học thêm.”
Trọng Nham: “…” mình đã lỗi thời như vậy rồi sao? sao mình không nhớ rõ thời trung học kiếp trước có chuyện đi học thêm nhỉ?
Tần Đông An thấy biểu tình này liền biết cậu đang suy nghĩ gì, thở dài nói: “Trên đầu ông không có vòng kim cô của Tôn đại thánh thật đúng là ung dung tự tại.”
Trọng Nham cũng không phủ nhận lời Tần Đông An. Kỳ thật kiếp tước cậu cũng rất chăm chỉ tập trung học tập đấy chứ, sống trong hoàn cảnh như Lý gia cậu cũng rất có áp lực đó biết không. Đau khổ nào mà chưa từng nếm trải, hiện tại chỉ là không muốn ép buộc bản thân đi làm những chuyện mình không thích thôi.
Tần Đông An lại hỏi: “Tôi thấy ông không có kế hoạch học thêm, vậy ông định làm gì trong suốt mùa hè?”
Trọng Nham cân nhắc một chút, hiện tại bọn cậu đang bận rộn làm thủ tục đăng ký mở công ty, cảm thấy chắc cũng sẽ bận hết cả kỳ nghỉ hè, lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa có, nếu rảnh sẽ về quê.”
Tần Đông An tò mò: “Dưới quê ông còn người thân?”
Trọng Nham tạm dừng một chút, thản nhiên đáp: “Tính là có đi.”
Tần Đông An nhìn ra cậu không muốn nói về vấn đề đó, liền nói sang đề tài khác: “Quê ông có gì chơi không? Hay là tôi về quê cùng ông nhé?”
“Đừng đi.” Trọng Nham ngẩng đầu, thực tùy ý xoa xoa đầu Tần Đông An một phen: “Quê tôi cũng không có chỗ nào vui để chơi.”
Tần Đông An vốn đang định nài nỉ vài câu, vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy ánh mắt Trọng Nham, đạm mạc không chút độ ấm, bên trong như cất giấu những hồi ức thật sâu thật sâu. Tần Đông An há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không nói được.
Ba bên đầu tư chính thức tiếp nhận công ty tinh dầu hương liệu là vào trung tuần tháng , dựa theo hợp đồng đã định, cổ phần ND khống chế ở %, Trọng Nham % còn lại là của Ôn Hạo. Đối với Trọng Nham mà nói, lần đầu tư này không cần tốn quá nhiều tâm tư của cậu mà cậu cũng không cần lộ diện nhiều; còn đối Ôn Hạo, rốt cục hắn cũng đã bước đầu thoát ly khỏi Lý gia, từ nay về sau chân chính có sản nghiệp của riêng mình, cũng sẽ không làm ngứa mắt Lý lão gia tử. Tất cả đều vui mừng.
Chuyện này Ôn Hạo tự nhiên không thể gạt được Lý gia, Lý lão gia tử gọi hắn tới trước mặt hỏi han vài câu tình hình công ty, cũng không nói gì nhiều, ngược lại nghe nói có Trọng Nham cũng tham gia đầu tư, xác thực kinh ngạc một chút. Lý gia đưa bao nhiêu tiền cho Trọng Nham đều có sổ sách ghi rõ ràng, cho dù Lý Thừa Vận có lén lút cho nó tiền trợ cấp riêng thì cũng không thể nhiều được như thế. Không ngờ Trọng Nham lập tức có thể bỏ ra một số tiền lớn như thế để tham gia vào chuyện này, xác thực ngoài dự đoán của lão. Chờ tới khi lão biết được tiền vốn của Trọng Nham có được là nhờ vào đầu tư tương lai có kỳ hạn, lại càng nửa tin nửa ngờ, không thể tin được một thằng nhóc choai choai lại có năng lực như vậy.
Lý Thừa Vận ngược lại không nghĩ nhiều, ông kêu Ôn Hạo mang tới cho Trọng Nham một cái thẻ bạch kim. Việc buôn bán đầu tư cũng không phải việc nhỏ, ông cảm thấy mình cũng nên biểu lộ chút thái độ, ủng hộ con trai một chút. Không ngờ Ôn Hạo đưa cái thẻ qua lại bị Trọng Nham phũ phàng trả về. khi trả về còn lạnh lùng nói một câu: “Lúc trước Lý Thừa Vận cho tôi vay hai trăm vạn, cuối năm tôi sẽ trả lại hết.” câu trả lời đầy vênh váo như vậy khiến Lý Thừa Vận kích động không biết nên cao hứng hay phiền muộn.
Hài tử không có tiền đồ, trưởng bối sẽ sốt ruột, nhưng hài tử có tiền đồ lại càng khiến trưởng bối ở trước mặt nó không có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại càng khiến người ta đau đầu.
Vì chuyện này mà Lý Thừa Vận cố ý sai người trong nghề đi điều tra tình hình Trọng Nham đầu tư tương lai ra sao, chờ tới khi báo cáo được gửi tới trên bàn làm việc, Lý Thừa Vận cũng phải trợn tròn mắt. đứa con trai này của ông là quái vật phương nào, mình nó so với mấy chuyên gia kinh tế đầu tư còn giỏi hơn?! Lý Thừa Vận nhìn không chớp mắt vào dãy số liệu thống kê trong báo cáo, trong lòng bất giác sinh ra một chút kiêu ngạo. Dương Thụ học khoa xã hội, vừa nhìn mấy con số liền hoa mắt, Trọng Nham có con mắt kinh doanh thế này không thể nghi ngờ là được di truyền từ ông.
Lý Thừa Vận chính mình vui sướng nửa ngày, sau lại nghĩ tới Trọng Nham căn bản không thừa nhận ông, ngay cả tiền của ông nó cũng không nhận, lại lần nữa càng buồn bực hơn. Ông lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Hạo: “Công ty em mới thành lập, có định mở tiệc chúc mừng không? Anh cho bọn em mượn hội trường VIP khách sạn Hải Thiên để tổ chức, nhưng phải gửi thiệp mời cho anh.”
Khi Ôn Hạo nhận được điện thoại là đang lái xe trên đường, nghe Lý Thừa Vận nói như vậy vui mừng quá đỗi: “Đại ca, anh nói thật chứ?” Tòa cao ốc Hải Thiên là sản nghiệp của Lý gia, là khách sạn mới vừa khai trương đẳng cấp sao, nơi tụ họp của các khách vip, nổi tiếng, danh giá và giàu có, so với khách sạn bọn họ định chọn sang trọng hơn rất nhiều.
Lý Thừa Vận nói: “Vô nghĩa, một người là em trai, một người là con trai tôi, tôi chả nhẽ còn lấy tiền của các cậu? đổi lại tôi muốn một thiệp mời, cũng không cho các cậu mượn không.”
Ôn Hạo quay đầu sang nhìn Trọng Nham, Trọng Nham ngồi ở ghế phó lái, khoảng cách gần như vậy, mà âm điện thoại của Ôn Hạo khá lớn, cậu đã sớm nghe rõ cuộc đối thoại, thấy Ôn Hạo trưng cầu ý kiến của mình, cậu cũng không thể nào cao hứng mà quay đầu đi hừ một tiếng. Cậu đương nhiên là không muốn cho Lý Thừa Vận đến, nhưng hiện tại dù sao cũng không phải chuyện của riêng một mình cậu, cũng không thể hành động theo cảm tính.
Ôn Hạo cười nói: “Thiệp mời không thành vấn đề. Anh nhất định phải đến đấy.”
“Đương nhiên.” Lý Thừa Vận nói: “Được rồi, tôi sẽ nói với thư lý Trần một tiếng, để cậu ta đi sắp xếp chuyện này, cậu có vấn đề gì thì đi liên hệ với cậu ta.”
Ôn Hạo cúp điện thoại, cười với Trọng Nham: “Hội trường VIP của khách sạn Hải Thiên, không phải có tiền là thuê được đâu, tính ra chúng ta rất lời đấy, đừng khó chịu thế.”
Trọng Nham cũng không phải tức giận, chỉ là không muốn gặp Lý Thừa Vận thôi. về sau cơ hội gặp mặt sẽ ngày càng nhiều, nếu đã dấn thân vào chốn thương trường, sao có thể tránh khỏi không gặp mặt những người mình không thích được? cậu cũng không phải thật sự là đứa trẻ tuổi. cậu quyết định đầu tư kinh doanh chính là muốn chậm rãi xây dựng địa vị xã hội của mình, nếu muốn tránh tiếp xúc vậy chỉ cần ngồi đầu tư tương lai, cần gì phải rước phiền toái vào ngươi như vậy.
Ôn Hạo biết Trọng Nham vẫn còn khúc mắc về điểm này nên thử khuyên bảo cậu: “Ông ấy cho cậu tiền thì cậu cứ cầm, còn trả về làm gì… những đứa trẻ tầm tuổi cậu, nhận tiền của người trong nhà có vấn đề gì đâu?”
Trọng Nham trong lòng gào thét: đó đâu phải nhà lão tử? nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: “Cho dù muốn nhận cũng không thể nhận bây giờ.”
Trong đầu Ôn Hạo thoáng chuyển động một chút liền hiểu ý của cậu, kinh doanh vừa mới bước đầu khởi động, những người trong giới đều biết Trọng Nham là con riêng Lý gia, hẳn cậu ta không muốn người khác nói cậu dùng tiền Lý gia để kinh doanh. Nhưng mà tiền cậu ta đầu tư tương lai không phải là tiền Lý gia cho sao? Ôn Hạo cảm thấy Trọng Nham so đo như vậy kỳ thật chả có nghĩa lý gì. nhưng lời này phỏng chừng Trọng Nham sẽ không thích nghe, hắn cũng không nói nữa.
“À, ở phía trước đó, sắp tới rồi.” Ôn Hạo chỉ cho Trọng Nham đỉnh núi xa xa: “Toàn bộ thôn trang này đều thuộc sở hữu công ty, thật sự mà nói lão Trương này đúng là một nhân vật quyết đoán, cậu nhìn xem quy mô trang trại trồng trọt của ông ta xem, đây cũng chỉ là một phần. hai năm nay bởi vì chuyện con cái mà lão Trương không tập trung quản lý công ty lắm, nhưng trước đó vài năm kinh doanh rất không tồi.”
Ôn Hạo và lão Trương có quen biết nhau, nên nội tình cũng biết nhiều hơn người khác: “Lão Trương năm trước bắt đầu kinh doanh tinh dầu, ông ta cũng có liên kết với vài trang trại trồng hoa ở phía nam. Hai năm trước con gái ông ta đính hôn, ông ta thành lập một công ty mỹ phẩm, tính toán liên kết với cửa hàng đồ cưới của con gái. Cậu cũng biết đấy, ông ta chủ yếu tập trung vào tinh dầu, hương liệu, lại có phòng nghiên cứu riêng của mình, cho nên lấn sang lĩnh vực mỹ phẩm, nước hoa cũng không khó. Ai ngờ con gái ông ta sau khi kết hôn lại xảy ra chuyện…” chuyện quá mức riêng tư cũng không cần thiết phải kể cho Trọng Nham nghe, Ôn Hạo qua loa nói tiếp: “Lúc này lão Trương mới muốn bán công ty mỹ phẩm đó đi, chính là công ty con ban đầu tôi đã đề xuất với cậu.”
Trọng Nham gật đầu.
“Kỳ thật lúc đầu tôi nghĩ, với công ty mỹ phẩm đó thì chỉ hai chúng ta góp vốn cũng đủ rồi.” Ôn Hạo nói tiếp: “Nhưng sau đó lão Trương thay đổi chủ ý, muốn nhượng lại cả công ty điều chế tinh dầu, nhưng như thế thì chúng ta sẽ không đủ vốn. ngày đó gặp mặt, kỳ thật tôi rất lo lắng không biết phải xoay tiền ở đâu, không ngờ cậu lại kéo cả ND vào như vậy đã giải quyết luôn một vấn đề lớn. bằng không với năng lực của hai chúng ta không thấm vào đâu cả. Cho dù có kéo thêm các cổ đông khác vào cũng sẽ khiến sự tình trở nên rất phiền toái.”
Trọng Nham ừ một tiếng: “Không phải trước đó anh đã nói nhà ông ta chủ yếu kinh doanh tinh dầu sao?”
Trên mặt Ôn Hạo lộ ra tươi cười: “Đúng thế, kỳ thật nếu muốn kiếm tiền thì vẫn là lĩnh vực này kiếm được nhiều tiền hơn. Lợi nhuận kinh doanh mỹ phẩm lúc đầu vẫn thực ít.”
Trọng Nham gần đây cũng làm chút điều tra, biết thị trường tinh dầu hương liệu trong nước đã từ từ hình thành thị trường cạnh tranh quốc tế hóa, hiện giờ bọn họ còn phải đối mặt với việc cạnh tranh kịch liệt với các doanh nghiệp quốc tế.
“Phương hướng đầu tư kinh doanh bên ND cũng chủ yếu đánh vào lĩnh vực tinh dầu.” Ôn Hạo nói tiếp: “Nhưng về lĩnh vực đồ mỹ phẩm này tôi vẫn có ý định làm tiếp, cộng thêm phòng nghiên cứu của lão Trương đã mất năm chuẩn bị, hiện tại buông bỏ có chút nuối tiếc. mặt khác tôi cũng đã điều tra thị trường rồi, thị trường đồ mỹ phẩm trong nước hiện nay cũng chưa có sản phẩm nào hoàn toàn nổi trội, nếu làm tốt, vẫn là… có tương lai.”
Trọng Nham gật đầu, lão Trương tính toán tiến quân vào thị trường mỹ phẩm đã mất gần một năm để tìm sản phẩm phù hợp, lúc này mà bỏ cuộc đúng là đáng tiếc. lúc trước Ôn Hạo nói công ty ban đầu không có lợi nhuận chính là muốn nói tới cái này.
Chiếc xe đi qua một chiếc cầu đá, rẽ vào con đường dẫn vào Ngưu Đầu thôn trang. Hai bên đường đều có những nhà kính quy mô lớn, nối tiếp nhau, trải dài tới tận chân núi. Thông qua những chiếc bạt nilon trong suốt, đủ màu sắc sặc sỡ hiện ra, màu xanh của lá cây, màu đỏ kiều diễm, màu vàng rực rỡ, màu tím mộng mơ… mơ hồ tạo nên một dải màu sắc tươi sáng khiến tâm tình người nhìn tự dưng thoải mái thảnh thơi hơn hẳn.
Lần trước đi khảo sát Ôn Hạo đã tới đây lần, lúc này nhận luôn nhiệm vụ làm hướng dẫn viên giới thiệu cho Trọng Nham: “Toàn bộ thôn, bao gồm cả hai ngọn núi phía sau đều là của chúng ta, lão Trương ngay từ đầu chỉ thuê vài mẫu đất, nhưng mười năm sau, quy mô công ty mở rộng, nguyên liệu cung ứng ngày càng thiếu dần, nên ông ấy đã quyết định thuê luôn toàn khu đất này. Một phần thanh niên của Ngưu Đầu thôn đã lên thành phố lớn công tác, những người còn lại trong thôn hầu như đều làm việc trong trang trại của công ty.
Cho dù Ôn Hạo có kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu thế nào, thì Trọng Nham như đang lạc vào tiên giới vẫn có một loại cảm giác bị chấn động.
“Từ nơi này nhìn ra…” Ôn Hạo chỉ ra ngoài cửa kính xe: “Ở lưng chừng núi, khu tường viện màu trắng ấy, thấy không? Đó vốn là khu nhà ở trong thôn, nhưng khi lão Trương cho xây dựng trang trại hoa này đã sửa sang lại, bây giờ trông cũng không tệ lắm, ngẫu nhiên tới đây ngủ lại cũng không thành vấn đề.”
Trọng Nham có cảm giác như được về nông thôn nghỉ dưỡng, vội nói: “Để cho tôi một căn.”
Ôn Hạo bật cười nhìn cậu, tâm nói: đúng là trẻ con: “Được rồi, lát nữa tự cậu lên chọn cho mình một căn phòng đi. chờ khi cậu được nghỉ hè không có việc gì cũng có thể về đây nghỉ ngơi, leo núi, câu cá, thuận tiện có thể giám sát công việc cũng được.”
Trọng Nham tinh thần sảng khoái, kiếp trước có tiền thì không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại ngược lại, được trải qua những ngày trước kia chưa từng biết tới.
Cuộc sống này.
Trọng Nham cảm thán: “Chỉ là đi tới đây không quá thuận tiện.”
Ôn Hạo nhìn cậu như vậy, cũng bật cười: “Đúng rồi, quên không hỏi cậu, chứng minh thư của cậu khai lớn hơn một tuổi, vậy sao không thi lấy bằng lái xe đi? một mình lái xe tới đây cũng được.”
Trọng Nham nghe lời này xong, không biết thế nào, tim đột nhiên đập nhanh dữ dội một cách khó hiểu.
Ôn Hạo liếc nhìn cậu một cái, thấy sắc mặt cậu bỗng nhiên trở nên trắng bệch, liền vội vàng nói: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Trọng Nham miễn cưỡng cười cười: “Ngồi xe nhiều có chút mệt.”
“Sắp tới nơi rồi.”
Trọng Nham tựa vào thành ghế, chậm rãi bình ổn nhịp tim cùng hơi thở khó nhọc. Loại cảm giác này tới quá mức đột ngột, giống như bị mấy câu nói của Ôn Hạo mở ra cái chốt khai thông, vì thế, loại cảm giác sợ hãi này tự nhiên dâng lên, trực tiếp ập tới. Trọng Nham nhớ khi vừa mới được đón lên đây, Lý Nam Lý Bắc cũng đã từng hỏi cậu vấn đề này, khi đó cậu thập phần bài xích nói về đề tài đó. Chính vì lúc ấy xung quanh cậu đều có một đống người ôm địch ý với cậu, loại cảm giác bài xích đó bị cậu vô ý xem nhẹ mà bỏ qua. Hiện giờ tỉ mỉ nhớ lại, phát hiện ở sâu trong kí ức cách một tầng sương mờ, Trọng Nham mãi không tìm được ngọn nguồn của nỗi sợ hãi này.
Trọng Nham tự hỏi: Liệu có phải… mình chết vì tai nạn xe cộ không?
Nhớ không rõ, cũng nhớ không ra. Trọng Nham tựa đầu vào cửa kính xe, từ hình ảnh phản chiếu thấy được ánh mắt hoang mang của bản thân.
Hết