Trọng Nham ra khỏi bệnh viện, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.
Ôn Hạo dừng xe ở cổng bệnh viện, nhìn thấy cậu đi ra, hạ cửa kính xe xuống vẫy vẫy tay với cậu. Trọng Nham sải bước đi qua, không đợi hắn mở miệng liền trực tiếp hỏi thẳng: “Tụ hội gì? sao anh lại tự ý đáp ứng thay tôi? Khi nào thì tôi nói tôi muốn cùng hai vị Lý thiếu gia kết giao tình?”
Ôn Hạo ý bảo cậu lên xe: “Đừng ở ngoài đường hô to gọi nhỏ, cậu lên xe trước đi, tôi chậm rãi giải thích cho cậu nghe.”
Trọng Nham tức giận lên xe.
Ôn Hạo khởi động xe, dường như không có việc gì mà nhìn lướt qua dãy phòng bệnh: “Tôi cũng không biết từ khi nào cậu lại thân thiết với người Tần gia như vậy.”
Trọng Nham không để ý tới nghi vấn của hắn ta, nhíu mày hỏi: “Anh nói buổi tụ hội là có ý gì?”
Ôn Hạo thở dài: “A Lân và Cung tiểu thiếu gia sắp xuất ngoại du học, trước khi đi đã mở một buổi tụ hội nhỏ. chỉ là gặp gỡ thông thường, không có ý gì khác, tôi đã thay cậu đáp ứng rồi.”
Trọng Nham khẽ thở ra một hơi: “Tôi sẽ không tới Lý gia.”
“Không tổ chức ở nhà chính Lý gia.” Ôn Hạo giải thích: “Là ở biệt thự riêng của Trình Du.”
“Biệt thự riêng của Trình Du?” Trọng Nham nhướn mày, ánh mắt có thâm ý khác: “Anh xác định tôi tới đó sẽ còn sống trở về?”
Ôn Hạo có chút bất đắc dĩ: “Trọng Nham, cậu đừng như vậy.”
Trọng Nham hỏi lại: “Tôi lo lắng chẳng lẽ vô căn cứ sao?” đời trước nữ nhân kia đã không ít lần ngáng chân cậu, đặc biệt là từ sau khi Lý lão gia an bài cho cậu phụ trách công tác mở rộng thị trường cho Lý thị. Trọng Nham nhớ rất rõ, nữ nhân này còn tìm một tên lừa đảo mới ra tù không bao lâu giả làm đối tác chạy tới muốn cùng mình bàn chuyện làm ăn, suýt nữa thì bà ta đã thành công…
Ôn Hạo tổ chức lại ngôn ngữ có thể khiến lời mình nói ra nghe có vẻ tương đối khách quan: “Đứng ở góc độ của Trình Du, cô ta đối với sự xuất hiện của cậu có ý kiến là điều chắc chắn. Trọng Nham, đó cũng không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của cô ta…”
Trọng Nham cười nhạo: “Mấy người có quyền có thế có thể làm rất nhiều chuyện ác độc, mà còn có thể phủ bên ngoài những tội ác đó một lớp sơn sáng bóng.”
Ôn Hạo không biết lời này của cậu là có ý gì, nhưng hắn theo thói quen đem vấn đề hướng theo thuyết âm mưu mà suy nghĩ, vì thế thời gian còn lại hắn luôn suy đoán xem Trình Du rốt cuộc đã làm gì Trọng Nham? Là cô ta xúi giục Lý Duyên Lân tới đánh Trọng Nham? Hay là chuyện Trình Úy muốn dụ-dỗ Trọng Nham cũng là do cô ta gợi ý? Ôn Hạo luôn cảm thấy Trình Du rất không có đầu óc, tính tình tiểu thư được nuông chiều thành hư, ai cũng không để vào mắt, những mánh khóe đơn giản như vậy thật sự rất phù hợp với phong cách của cô ta. Nhưng chính bởi vì thủ đoạn của cô ta quá mức đơn giản, nên ngược lại Ôn Hạo có chút không chắc chắn lắm, trong tình huống Trọng Nham đã tỏ rõ thái độ không muốn có quan hệ gì với Lý gia, cô ta thật sự sẽ bỏ qua Lý Ngạn Thanh ngày ngày lắc lư dưới mí mắt mà đi đối phó với Trọng Nham không một chút uy hiếp gì đối với cô ta sao?
Thẳng tới khi xe quẹo vào con đường rợp bóng cây ở Sơn Thủy Loan, Ôn Hạo mới tạm thời buông tha vấn đề càng nghĩ càng thấy phức tạp này, đem đề tài kéo trở lại vào buổi tụ hội: “Cậu hãy nghe tôi nói, hiện tại cậu có công việc kinh doanh của mình, chúng ta là đối tác của nhau, Lý gia sẽ không nhằm vào cậu, nhưng trái lại chúng ta có thể lợi dụng gia thế Lý gia, hiểu chưa?”
Trọng Nham lười biếng nói: “Hiểu, mọi việc đều có chỗ dùng của nó, không tất yếu đi đắc tội bọn họ.” Từ khi cậu đề nghị hợp tác với Ôn Hạo cũng đã có giác ngộ như vậy, cậu chỉ bất mãn Ôn Hạo không rên một tiếng liền tự ý thay cậu quyết định.
“Đúng.” Ôn Hạo đối với giác ngộ của cậu khẳng định lần nữa: “Nếu cậu đã bước một chân vào cái giới thương trường này, quen biết nhiều người một chút cũng không có gì không tốt. giống như mấy vị Tần thiếu gia, Cung đại thiếu gia cũng đều không tồi.”
Trọng Nham mới không thèm nói cho hắn ta biết Cung gia còn thiếu nợ cậu một cái nhân tình. Có phần nhân tình như vậy trong thời khắc mấu chốt cần thiết sẽ lấy ra dùng, nếu không Trọng Nham sẽ cảm thấy thực lãng phí. Nghĩ tới những chuyện sau này mình cần làm, Trọng Nham cũng vô tâm đi so đo với việc tự chủ trương của Ôn Hạo: “Sáng mai tôi sẽ ra ngoài một thời gian, nếu thuận lợi tối thứ tôi sẽ về.”
Ôn Hạo sửng sốt một chút: “Về Lâm Hải à?” trừ bỏ mấy người trong Lý gia, Trọng Nham cũng chỉ còn bà ngoại là người thân, trừ người này tựa hồ không còn thân thích nào khấc.
Trọng Nham cười cười không lên tiếng.
Ôn Hạo thở dài: “Được rồi, chờ khi cậu trở về vừa lúc kịp tham gia buổi tụ hội vào cuối tuần. Cuối tuần tôi phải tới Ngưu Đầu thôn…”
“Tôi đi cho.” Trọng Nham chủ động lên tiếng: “Anh ở lại công ty tọa trấn đi, mấy chuyện chân chạy bên ngoài để tôi đi cho.”
Ôn Hạo sứng sốt một chút, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm động.
Trọng Nham nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đem mấy lời đằng sau chưa kịp nói ra nuốt trở vào. Ôn Hạo không phải là người có thiên phú kinh doanh, hắn có thể xử lý tốt chuyện tình ở Đức Ôn, giống như một quản gia đủ tư cách. Nhưng không thể trông cậy hắn có thể đi khai thác thị trường, tầm nhìn của hắn quá hạn hẹp, không thể làm chuyện lớn. cho nên Đức Ôn đối với Trọng Nham mà nói chỉ là một điểm khởi đầu, là một cái bàn đạp cho sau này. Cũng chỉ như vậy. Chính bởi vì có suy nghĩ nông cạn như vậy, cho nên Ôn Hạo sẽ không để cậu tham gia quá sâu vào Đức Ôn.
Trọng Nham dời tầm mắt: “Đúng rồi, tôi còn một chuyện, anh có thể đưa tôi tới trung tâm thương mại không?”
Xế chiều ngày hôm sau, rưỡi, Trọng Nham mang theo vali ra khỏi sân bay Lâm Hải, rời xa bầu không khí khô nóng ở thủ đô, Trọng Nham trong nháy mắt cơ hồ có cảm giác toàn bộ tế bào trong cơ thể đều được nước mát tưới đầy. cậu chưa bao giờ thừa nhận mình lại nhớ nơi này đến vậy, hiện tại đứng ở đây, chỉ có bầu không khí nơi này mới khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phát hiện này khiến Trọng Nham ít nhiều có chút không khoái. Cậu vốn nghĩ sẽ về khu tập thể dệt trước, nhưng hiện tại lại không muốn tới đó, căn nhà đó không để lại cho cậu một hồi ức tốt đẹp nào, đơn giản trực tiếp đánh xe tới trại dưỡng lão. Kế hoạch của cậu là đi thăm bà ngoại, sau đó liền bay đi Vân Nam. Nhà cậu ngoại Trình Úy nổi tiếng kinh doanh hoa cỏ ở Vân Nam, Trọng Nham tới đó tham quan học hỏi lấy kinh nghiệm đối với bản thân chỉ có lợi không có hại.
Trước giờ cơm tối, Trọng Nham đã tới trại dưỡng lão, bà Trương Nguyệt Quế đang ở trong phòng cùng mấy bà lão chơi mạt chược, khi nghe thấy loa trong trung tâm gọi tên bà báo có người tới thăm, lúc đó bà còn buồn bực oán giận mấy câu: “Lại tới nữa… cũng không biết nhà lão Dương còn bao nhiêu thân thích, nếu không phải do thành phố có kế hoạch đền bù giải tỏa di dời khu nhà kia đi, thì chưa chắc đã thèm nhận quen biết với bà già này đâu.”
Bà cụ ngồi bên cạnh cười khuyên nhủ bà: “Giờ mới thấy sao, trên đời này ai mà không như vậy? nghèo tại phố lớn không người hỏi, giàu ở thâm sơn lắm họ hàng.”
Mấy bà cụ bên kia nghe bà cụ này nói vậy, bĩu môi nói: “Bà ấy, bà cứ nói thẳng tới đám người đó, bảo là số tiền đó ai cũng không cho một cắc, để dành cho cháu ngoại cưới vợ. kêu bọn họ đừng mong nhớ nữa, cứ hết lần này tới lần khác chạy tới hỏi han, người không biết còn tưởng bọn họ đối với họ hàng xa là bà có bao nhiêu hiếu thuận đâu.”
Trương Nguyệt Quế thở dài: “Cháu ngoại tôi có người cha giàu có, nó mới không hiếm lạ chút tiền cỏn con ấy đâu.”
Bà cụ đầu tiên vỗ vỗ tay bà Trương Nguyệt Quế: “Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng bà, mặc kệ cha thằng bé bên kia giàu có thế nào, nhiều tiền ra sao, tóm lại đó là chút tâm ý của bà, chẳng lẽ bà còn sợ thằng bé ngay cả bà ngoại nó cũng không nhận sao?”
Trương Nguyệt Quế thở dài, điều bà lo lắng còn không phải là sợ Trọng Nham không nhận bà nữa sao? từ nhỏ bà đã không đối xử tốt với thằng bé, ngay cả con dâu mới về của gia đình lầu dưới cũng biết bà đặc biệt hung dữ với nó, luôn miệng chửi mắng cháu ngoại mình như kẻ thù. Có lần cô gái đó thấy bà cầm cán chổi đuổi đánh Trọng Nham chạy dọc hàng hiên, còn nhảy ra nói bà như vậy là không đúng, còn đòi báo cảnh sát. Nếu không phải do chồng cô gái thấy bà có chút xấu hổ mà kéo cô về, nói không chừng cô thật sự sẽ gọi cảnh sát tới.
Ai, đều là chuyện đã qua.
Trương Nguyệt Quế hồi tưởng lại chuyện này, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì. bà thậm chí còn không dám nghĩ Trọng Nham có hận bà hay không. Lý Thừa Vận tuy rằng là một người cha không ra gì nhưng ông ta ở thủ đô có tiền có thế, có thể cho Trọng Nham ở biệt thự, ăn đồ ngon, chu cấp đầy đủ cho thằng bé tới trường. chỉ sợ thằng bé đã sớm quên mất bà già này rồi. nếu không, sao đã đi lâu như vậy mà ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về?
Trương Nguyệt Quế cúi đầu đi qua thảm cỏ rộng lớn, nhìn thấy một thanh niên dáng người cao gầy đứng ở trước cửa phòng thường trực, vẻ mặt thoáng chốc sững sờ.
Trọng Nham mất tự nhiên mà hấp háy khóe miệng.
Trương Nguyệt Quế cảm thấy có cái gì đó đánh mạnh xuống đầu mình, ầm một tiếng nổ vang khiến lỗ tai bà ong ong, bà há miệng thở dốc, đôi mắt bỗng đỏ hồng.
Trọng Nham mang theo một cái hộp đi tới chỗ bà, bảo vệ ở phia sau lên tiếng hỏi: “Trương di, đây là cháu ngoại bà sao?”
Trương Nguyệt Quế run rẩy vươn tay muốn giúp cậu cầm cái hộp, nghe thấy bảo vệ nói vậy lại quay sang nhìn anh, bà biết quy định nơi này, nếu có người thân tới thăm phải ký tên xác nhận. bà đi tới hai bước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, run giọng đáp lời: “Đúng vậy, là cháu ngoại tôi, đang học ở thủ đô.”
“Vậy hẳn là vừa được nghỉ hè đi.” bảo vệ cười nói: “Vừa nghỉ hè liền tới thăm bà, bà xem cháu bà hiếu thuận bao nhiêu. Trương di thật có phúc.”
Trương Nguyệt Quế nở nụ cười, lại ký tên xác nhận vào trong sổ thường trực. bà không biết nhiều chữ lắm, nhưng có thể viết tên mình thực xinh đẹp. Trọng Nham khi còn bé bị bà rèn rũa lấy chính mình làm mẫu, mắng cậu đọc sách viết chữ đều hỏng bét, chữ viết còn không bằng cái bà già nhà quê này.
Bào vệ thu hồi sổ trực, cười nói: “Mau vào trong đi, cơm tối nhớ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho cậu ấy.”
Trương Nguyệt Quế cười gật đầu, nhìn về phía Trọng Nham, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh: “Đã cao hơn nhiều, bà sắp không nhận ra cháu.”
Trọng Nham không biết nói gì cho phải, ở kiếp trước, trong kỳ nghỉ hè, cậu theo Lý Thừa Vận ra nước ngoài, chưa từng quay lại đây. Cậu chưa từng nghĩ Trương Nguyệt Quế lại muốn nhìn thấy cậu.
Trọng Nham trầm mặc cùng bà ngoại trở về phòng bà, căn phòng không lớn, bài trí cũng đơn giản, nhưng đồ nội thất đều rất tốt, bà ngoại thu dọn sạch sẽ gọn gàng, trên bệ cửa sổ còn để mấy chậu hoa, nhìn rất có sinh khí.
Bà ngoại rót nước cho cậu, nói năng lộn xộn: “nghỉ ngơi một lát, uống nước. nửa tiếng nữa ăn cơm, bà dẫn cháu ra ngoài quán ăn… chỗ này có một quán ăn rất ngon…”
Trọng Nham mở cái hộp ra, lôi hết đồ bên trong để ra ngoài: thực phẩm chức năng, quần áo tơ lụa, còn có một chiếc vòng ngọc sáng bóng. Đống đồ này cũng vài vạn đồng, không tính là rẻ nhưng cũng không quá đắt. Trọng Nham biết tính bà, nếu mua đồ quá đắt bà sẽ luyến tiếc không dùng.
Vốn Trọng Nham không định mua quà tặng, nhưng cậu nhớ rõ trước kia, khi vẫn còn bán quán vỉa hè, bà ngoại thường nói chuyện với bà cụ bán hàng bên cạnh về mấy món đồ này. Bà không có nhiều loại quần áo, thường oán giận vải tơ tằm mỏng manh, không dễ dùng; bà còn nói người già hay cả tin, người ta nói gì cũng tin, kỳ thật thực phẩm chức năng sao có thể uống bừa, vẫn là ăn cơm vừa chắc dạ lại ngon nhất; bà còn nói mấy cái vòng tay gì đó rất dễ gây chú ý, không thể tùy tiện đeo. Ngọc thạch phỉ thúy có thật có giả, nếu gặp phải hàng giả còn có chất phóng xạ…
Trọng Nham cuối cùng lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt ở trên cùng đống đồ vật: “Số tiền này không nhiều lắm, để bà tiêu, đừng cất đi.” nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Là tự cháu kiếm được.”
Trương Nguyệt Quế không lên tiếng.
Trọng Nham nói tiếp: “Cháu ở trên kia rất tốt, là ở một mình. Cách trường khá gần, rất thuận tiện.” cậu biết bà ngoại lo lắng quan hệ giữa cậu và Lý gia, sợ mình lên đó sẽ bị người ta ghét bỏ: “Cháu không ở nhà bọn họ, cũng rất ít khi gặp bọn họ. tiền là do cháu và người khác kết bạn làm ăn kiếm được, bà đừng luyến tiếc, cứ tiêu đi. cháu vẫn còn.”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà ngoại đang che miệng, trên mặt giàn dụa nước mắt.
Hết