Tiểu đạo cô mở mắt thật to, quả thật không thể tin được cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy cõi lòng này, lại nói không phải tiểu hồ ly này có ý định với thư sinh thận hư kia sao, sao lúc này lại gặm lên môi mình rồi, tuy nói cảm giác kia rất kỳ quái, nhưng không có một chút xíu chán ghét nào.
Hai cánh tay tiểu hồ ly ôm chặt bên hông của nàng, mị nhãn như tơ tựa ở hõm vai nàng, hỏi ra, "Tiểu đạo cô có chán ghét ta làm như thế này không?" Tiểu đạo cô bởi vì hồ ly kia nhất thời sắc đẹp mờ mắt lớn mật làm bậy, tinh thần bị kích động nhất thời khó có thể quay về vị trí cũ.
Lúc này rất thành thật gật đầu, nói bản thân không chán ghét.
Đúng vậy, không chỉ không ghét, còn cực kỳ thích mới đúng.
Nếu như đôi môi ngọt chết người không đền mạng này hôn tên thư sinh thận hư kia, nàng mới có thể chán ghét muốn chết, tức giận muốn chết, thậm chí quả quyết muốn lấy tánh mạng của thư sinh kia.
Tiểu hồ ly xem vẻ mặt nàng kia hơi hiện ngu dại, bên môi ngược lại nổi lên một ý cười ngọt dính.
Hai người nhất thời ngu dại nhìn nhau, trái lại đã quên thư sinh ở một bên suýt nữa bị thần tình của hai người làm tức chết.
Thư sinh dưới sự trợ giúp của thư đồng không chút cảm giác tồn tại, ôm lấy lưng eo bị tổn hại thật là nghiêm trọng đứng lên.
Nhất thời chưa hiểu rõ tình hình, nhưng ngược lại bộ dạng hai nữ tử này gắn bó như say, mặt mày đưa tình, giả phượng hư hoàng() thì hắn thấy rất rõ ràng.
Trong lòng thật là phẫn hận, nghĩ lại hắn đường đường là một nam nhi tốt, anh tuấn khôi ngô, Trung Hoa tốt, thắt lưng mạnh mẽ có lực, hành phòng giỏi, hai nữ tử này lại cùng một chỗ, thật là bị ma quỷ ám ảnh, tổn hại luân lý, âm phụng dương vi, trái với đạo thánh hiền.
()Giả phượng hư hoàng [假凤虚凰] trong truyền thuyết phượng và hoàng theo thứ tự là giống đực và giống cái, mà giả phượng hư hoàng có nghĩ là không phải là một cặp đôi theo định nghĩa của thế tục, chính là chỉ đồng tính luyến ái.
Đang muốn tiến lên thuyết giáo, đột nhiên bị tiểu thư đồng bên cạnh kéo góc áo, thư đồng mở to con ngươi nhỏ như hạt đậu, tròng mắt càu nhàu đảo tới đảo lui, hắn đè thấp giọng nói, "Công tử, hai nữ tử kia chắc chắn đều không phải người bình thường, rừng núi hoang vắng thế này...!Dù sao, chúng ta vẫn phải cẩn thận, không nên trêu chọc mới phải."
Tuy nói đẹp thì có đẹp, nhưng tính mệnh vẫn quan trọng nhất, cái khác chỉ xếp thứ hai.
Thư sinh kia vốn bị sắc dục làm mờ lí trí, lại có dự tính trái ôm phải ấp ngồi hưởng tề nhân chi phúc, lúc này lại bị nhục nhã kích thích.
Ngẫm lại nụ hôn mất hồn vừa rồi của tiểu nương tử kia, còn có mấy câu trêu chọc mờ ám lúc nãy, nếu là tối nay không bắt lấy, chắc chắn hối hận không kịp.
Lập tức nói với thư đồng kia, "Tối nay ngươi đi ra trước cửa miếu canh chừng, trong miếu cho dù xảy ra chuyện gì, có thanh âm gì ngươi cũng chớ có để ý."
Thư đồng còn chưa trả lời, liền bị thư sinh đuổi đi ra ngoài cùng với bao quần áo.
Thư sinh còn lấy cánh cửa bị gãy nằm trên trên mặt đất để chặn cửa, bắt đầu vừa cởi áo tháo thắt lưng vừa nói, "Hai vị tiểu nương tử, hôm nay ngươi ta làm dã ngoại uyên ương, sung sướng khoái hạt một phen."
Tâm thần đang bị rối loạn của tiểu đạo cô bị tiếng nói sởn cả gai ốc của hắn kéo về hiện thực, lập tức kéo tiểu hồ ly qua nấp phía sau lưng mình, nghiêm mặt nói, "Này thư sinh kia, quả nhiên là sắc mê tâm hồn, ngươi có hiểu được trước mặt ngươi là người phương nào, ngươi quả thật không cần tính mạng này nữa sao?"
Thư sinh kia ha ha cười gian, rất là miệt thị mà nói, "Hai người các ngươi giả phượng hư hoàng, một phen hư tình giả ý, ngược lại có lợi cho thư sinh ta đây, tối nay chúng ta mất hồn một phen, ngày kia lúc về thăm quê nhà, bản trạng nguyên tất nhiên sẽ không quên hai tiểu nương tử."
Lời này vừa ra, tiểu đạo cô bị kích thích đến vô cùng tức giận, sắc mặt đông cứng thật là khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng mắng rằng, "Thời nay triều cương hủ bại, đều là bởi vì loại thư sinh toan thối tự cho là đúng như các ngươi, không biết chăm chỉ đọc sách để tạo phúc bách tính, lại luôn nghĩ tới một ít việc dâm tà, hôm nay ta sẽ bổ ra trái tim của ngươi, để xem nó chứa đầy những chuyện lòng dạ hiểm độc nào?"
Tiểu hồ ly phía sau thân thể vừa trượt, chạy đến trước người nàng, một đôi tay ngọc mềm như không có xương nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, ôn nhu nói, "Tiểu Khiếp nhi chớ có tức giận, chỉ là một thư sinh ngu muội vô trí, sắc dục che mắt như vậy thì giao cho ta được rồi, đừng chọc tức tiểu Khiếp nhi nhà ta."
Tiểu đạo cô liếc mắt nhìn nàng một cái, lửa giận trong lòng bởi vì câu "Tiểu Khiếp nhi nhà ta" mà dịu ngoan lại, nhưng trên mặt lại rất là xấu hổ nhăn nhó đỏ lên, ngoài miệng cậy mạnh nói, "Ai là nhà của ngươi, chớ tự mình đa tình!" Hồ ly kia rất là cưng chiều mà cười, nói, "Phải, đúng ra mà nói ta là của nhà tiểu Khiếp nhi mới phải!"
Nàng lại xoay người nói với thư sinh ở một bên, "Ngươi thật sự có ý với ta, mặc kệ thân phận của ta ra sao?".