Hứa Hạo Nhiên vừa hội họp cùng anh em xong, thấy Triệu Tịch cùng Bạch Vũ Hàng vẫn còn trầm mặc ở trong góc, hắn quan sát một hồi thấy hai người dường như đã nói xong, lúc này mới điên cuồng chạy tới.
“Tiểu Bạch, nhảy với anh nhé?”
Sắc mặt Bạch Vũ Hàng theo thói quen đen kịt lại, lấy ngón tay ấn ấn thái dương. Triệu Tịch vuốt vuốt hai tay, mỉm cười, “Không sao, hai người đi đi!”
Đây dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Hứa Hạo Nhiên, ở trong vòng người lẩn quẩn này, Bạch Vũ Hàng cùng hắn đã ở bên nhau gần mười năm, Hứa gia bên đó trên căn bản cũng đã dàn xếp ổn thỏa, hai người họ hiện tại đang chung sống với nhau chẳng khác gì những cặp đôi bình thường khác.
Trong đại sảnh đã bắt đầu trống trải hơn, nhưng âm nhạc còn chưa vang lên, Triệu Tịch nhìn thân ảnh bọn họ ôm nhau cùng một chổ, cho là lát nữa đại khái sẽ là một trận quần ma loạn vũ (kiủ như múa may điên cuồng), ai ngờ lại là tiếng đàn viôlông thong thả du dương
Hứa Hạo Nhiên tay đặt ở bên hông Bạch Vũ Hàng, Bạch Vũ Hàng cũng chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó rất tự nhiên khoát tay lên trên vai hắn.
Chậc, hai nam nhân cùng nhảy điệu vũ tình nhân, đợi lát nữa chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều cặp đôi nam nữ lục tục hướng vào sàn nhảy chính giữa cho xem.
Qủa nhiên, Tần Mục Dương cùng Lâm Kỳ Huyên đã đi vào bên trong, Triệu Tịch ngồi ở trên ghế sa lon, vừa uống rượu vừa nhìn bọn họ.
Đúng vậy, cậu đích xác đang rất hâm mộ đây.
Cùng mới có thể làm được như bọn họ vậy, có lẽ nhiêu đó cũng đủ thỏa mãn cho cậu rồi.
Trong sàn nhảy chẳng biết lúc nào đã đổi nhạc, đầu óc Triệu Tịch cũng bắt đầu ảm đạm lên, cậu híp mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên cởi áo khoác xuống, lộ ra cơ bắp tinh tráng trên người, chà chà, chắc hắn cũng đã tập luyện không ít.
Triệu Tịch không nhịn được lấy tay mò mò bản thân —— xẹp lép.
“Anh chàng đẹp trai, rượu đỏ không phải là uống như thế đâu.”
Triệu Tịch lắc lắc đầu, chẳng hiểu sao người đang đứng trước mặt này lại có tới hai cái đầu, cậu có chút buồn bực lấy tay phủi phủi mấy cái, há miệng nói ngọng: “Hai, hai cái…”
Biểu tình của nam nhân có chút hết chổ nói, đón lấy cái ly đã trống rỗng của cậu, lại quơ quơ bình rượu trong một tay khác chỉ còn dư lại một nữa, “Chậc, có muốn thêm một chút không? Trông cậu có vẻ khó chịu nha!?”
Triệu Tịch không quan tâm nhún nhún vai, “Cảm ơn, không cần.” Cậu vốn không thể uống rượu được mà.
Hiện tại, cậu chỉ cảm thấy đầu óc của mình vô cùng choáng váng, không nói rõ được gì, có lẽ mình đã uống say rồi đi.
Nam nhân nghe vậy cười khẽ một tiếng, trong thanh âm ôn nhu kia dường như còn bao hàm cả sự sủng nịch. Triệu Tịch không tự chủ được nhìn thẳng vào người trước mặt, hé miệng kêu một tiếng A Dương.
“A Dương?” Nam nhân sờ sờ cằm, hướng trong sàn nhảy nhìn một cái, “Anh rễ của tôi?”
Đầu óc của Triệu Tịch bây giờ hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, lẩm bẩm lặp lại, “Anh rể của anh?”
Nam nhân cười ha ha, hướng đầu của cậu về phía bên kia chỉ chỉ, “Ừ, chính là cái người cao lớn, đang ôm cô gái xinh đẹp đó đó.”
Triệu Tịch mơ màng “Ồ” một tiếng, cúi đầu muốn cướp lại cái ly.
Nam nhân hoàn toàn hết cách, chỉ có thể kiên nhẫn thuyết phục: “Không phải, rượu này không thể uống như thế, nó tác dụng tuy chậm nhưng rất mạnh. Tối nay anh sẽ cảm thấy rất khó chịu cho xem.”
Triệu Tịch chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình có chút ủy khuất. Cậu chỉ là rất khát nước thôi, tại sao cứ luôn cùng cậu đối nghịch vậy.
Nam nhân nhìn vào ánh mắt của cậu sửng sốt một chút, cuối cùng vỗ vỗ trán, trong miệng lầm bầm gì đó, rồi dứt khoát đặt mông ngồi xuống kế bên cậu, nâng cái ly cùng bình rượu để qua một bên, lỗ mãng giúp Triệu Tịch vuốt cho thuận khí.
Triệu Tịch không lên tiếng, bất quá thần trí của cậu vào lúc này đã có chút không rõ, đôi mắt nửa mở nhìn chằm chằm thân ảnh giữa sàn nhảy.
Thực là kỳ lạ, nhiều người như vậy vòng tới vòng lui, cậu làm sao chỉ nhìn một cái đã tìm được hắn vậy không biết……
Chờ đến lúc Triệu Tịch tỉnh lại, người ở bên trong cơ bản đã tản đi hơn phân nửa, Triệu Tịch kinh hãi, đột nhiên đứng lên, lại suýt chút nữa cắm đầu ngã xuống đất.
May mắn thay, từ bên cạnh có một cánh tay duỗi ra vững vàng đỡ lấy cơ thể cậu, trong lòng Triệu Tịch ầm ầm nhảy lên, ngẩng đầu lên quan sát, là một người xa lạ cậu chưa từng gặp.
Triệu Tịch ấn ấn cái trán nghĩ một hồi, người này lẽ nào vẫn ngồi ở bên cạnh cậu nãy giờ?
Cũng vào lúc này, Phương Tần không biết từ góc nào lại chạy đến, bên cạnh còn dắt theo một người.
Triệu Tịch trừng mắt —— Lục Thanh Hoa?
Mà Lục Thanh Hoa hiện tại đã say bí tỉ ôm lấy cái cổ Phương Tần, giống như con mèo nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui, trong miệng liên tục hô cái gì không rõ.
Triệu Tịch có chút lúng túng muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, Phương Tần bên kia cũng có vẻ như đã rất khó chịu.
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng chơi quá độ, hai người thần trí không rõ mò mẩm lên phòng nghỉ trên lầu, đi tới nửa đường, mới sực nhớ tới đã đem Triệu Tịch để lại một mình dưới quán rượu .
Triệu Tịch lần đầu tiên nhìn thấy một biểu tình khác ngoài sự thong dong thường ngày của Phương Tần, nên cảm thấy rất kinh ngạc. Lục Thanh Hoa lầm bầm hơn nửa ngày thấy không ai để ý tới mình, thế là cậu chàng dứt khoát ngoác miệng ra, gặm một phát lên lỗ tai Phương Tần.
Phương Tần triệt để sụp đổ, mặt lạnh đem Lục Thanh Hoa kéo xuống, “Thằng nhóc con, không muốn sống nữa hả?”
Lục Thanh Hoa lắc đầu một cái, “Vợ nhỏ à, anh muốn đi ngủ.”
Nhiệt độ trên mặt Phương Tần trong nháy mắt hạ xuống dưới độ C, Triệu Tịch nhìn có chút hốt hoảng, lắp ba lắp bắp nói, “Cái kia, tôi, tôi phải đi về rồi.”
Phương Tần thấy hiện tại cũng không thể nào chiếu cố cho cậu, bất đắc dĩ bóp Lục Thanh Hoa một chút, dặn dò: “Đón taxi về đi, giờ này xe buýt đã không còn hoạt động”
Triệu Tịch “Ân ân” gật đầu, tiếp đó một bên đi tới cửa một bên quay đầu lại nhìn. Không ngờ “Vợ nhỏ” của Lục Thanh Hoa là ông chủ của cậu, a a a, vậy cậu hẳn phải gọi Lục Thanh Hoa là “Bà chủ” rồi? Ồ, không đúng, lão công của ông chủ chứ?
Mãi cho đến lúc đi được một khoảng xa, cậu mới bi ai phát hiện chân mình run đến lợi hại, kiểu này người còn chưa đi tới cửa sợ đã hôn mê bất tỉnh mất rồi, lúc này, cậu chỉ muốn mau chóng về nhà nằm ở trên giường đánh một giấc.
Triệu Tịch lờ mờ suy nghĩ xông về trước, đôi mắt nửa nhắm nửa mở gần như không thấy rõ sự vật, bên tai mơ hồ nghe thấy ai đang nói “Cẩn thận!” và rồi cái trán của Triệu Tịch đập thẳng về trước, truyền đến một trận sắc bén đau đớn, kế tiếp thân thể liền xiêu vẹo ngả sang bên cạnh.
Triệu Tịch nghĩ xong đời, lần này ngã chắc chắn rất thê thảm.
Ai ngờ, vòng eo bị một người nào đó vững vàng ôm chặt, Triệu Tịch có chút mê muội ngửi thấy một mùi vị quen thuộc trên người đối phương, chân mày không khỏi cau lại.
Tần Mục Dương cũng đang nhăn mày giúp cậu đứng thẳng người dậy, sau đó liền buông lỏng tay ra. Triệu Tịch lúc này mới nhìn thấy bên cạnh mình còn có Lâm Kỳ Huyên.
Đầu óc Triệu Tịch bấy giờ mới tỉnh táo lại đôi chút, nhưng miệng làm thế nào cũng không kiểm soát được, nhiều năm qua chưa từng say rượu, khiến cho cậu có chút không khống chế được chính mình.
“Xin chào Lâm, Lâm tiểu thư…” Triệu Tịch xoắn lưỡi, cười híp mắt nói.
Lâm Kỳ Huyên hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tần Mục Dương. Tần Mục Dương không chú ý tới cô, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Triệu Tịch, trên mặt hơi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Lâm Kỳ Huyên bất động thanh sắc(không biến sắc) nở nụ cười, khéo léo đáp lại: “Xin chào, Triệu tiên sinh. Anh đây là…Uống say sao? Nếu không để Việt Trạch đưa anh về nhà?”
Triệu Tịch không nói lời nào, cứ hướng nàng cười khúc khích. Nghe cô nói như thế, đầu cậu nghiêng nghiêng một chút, rồi bất thình lình chỉ ngón tay về hướng Tần Mục Dương, “Tôi muốn… Ợ~ anh ta đưa!”
Thân thể Tần Mục Dương thoáng chốc cứng đờ, nhìn dáng dấp say đến ngã trái ngã phải của cậu, lại nghĩ tới Bạch Vũ Hàng trên lầu, cuối cùng gật gật đầu, đối Lâm Kỳ Huyên nói: “Kỳ Huyên, em ngồi xe Việt Trạch về nhà đi. Anh đưa cậu ấy về.”
Lâm Kỳ Huyên ngẩn ra, nụ cười có chút không tự nhiên, “Để Việt Trạch đưa là được rồi, chúng ta đã rất lâu không gặp mặt.”
Tần Mục Dương kiên định nhìn Lâm Việt Trạch, lắc đầu một cái, “Không cần, ngày hôm nay Việt Trạch cũng mới trở về. Triệu Tịch là em trai của Tiểu Bạch, để anh đưa là tốt rồi.”
Bất quá lời này nói rất có lý, Lâm Kỳ Huyên chỉ có thể duy trì nụ cười ưu nhã, trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.
Lâm Việt Trạch dửng dưng ôm ngang bờ vai của cô, “Yên tâm yên tâm, em đưa chị về nhà cũng thuận tiên hơn. Ờ, thậm chí còn về tới nơi cùng lúc với anh rể đó!”
Lâm Kỳ Huyên cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, đi đường cẩn thận đó!”
Tần Mục Dương thân thủ đỡ lấy cơ thể mềm mại của Triệu Tịch đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu lại một lần, chỉ “Ừ” một tiếng.
Lâm Kỳ Huyên thở dài, theo Lâm Việt Trạch về nhà.
Tư duy Triệu Tịch không cách nào tập trung được, Tần Mục Dương trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, cậu hơi nghi hoặc chẳng biết mình có đang nằm mơ hay không.
“Vừa nãy là mơ sao…?” Triệu Tịch đưa tay ra sờ sờ.
Tần Mục Dương chặn tay cậu lại, cau mày hỏi: “Cậu biết uống rượu?” Hắn nhớ rõ là Triệu Tịch không hề biết hút thuốc lá hay uống rượu mà.
Triệu Tịch duỗi một ngón tay ra chọc chọc hắn, lắc đầu một cái, “Không biết.” Trong miệng cậu phun ra một mùi rượu vô cùng nồng đậm, biểu tình của Tần Mục Dương không khỏi buông lỏng, thở dài một hơi, tiếp tục kéo cậu hướng đến chổ xe của hắn đang đậu.
Triệu Tịch bị hắn lôi đi có chút lảo đảo, trong miệng liên tục la hét “Khó chịu khó chịu!”, Tần Mục Dương mắt điếc tai ngơ, cứng rắn đem cậu kéo một đường tới trong xe.
Mãi đến tận lúc chạm đến ghế dựa, Triệu Tịch mới có điểm tỉnh lại, cậu nhìn nhìn người bên cạnh, trong lòng nổi lên một cảm giác không tên, nghĩ nghĩ thế nào lại ngủ thiếp đi.
Tần Mục Dương vững vàng lái xe, thời điểm chờ đèn đỏ, hắn nghiêng đầu nhìn cậu một chút, Triệu Tịch đang nhíu chặt lông mày, xem ra ngủ cũng không được yên ổn.
Tần Mục Dương không tự chủ được muốn vươn tay sờ mặt cậu, rất muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa mi tâm của cậu, ký ức đã phong kín rất lâu lúc này lại ồ ạt dâng trào, đó là quá khứ mà Tần Mục Dương không bao giờ muốn nhớ lại.
Tiểu Tịch của hắn, chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế này bao giờ.
Tần Mục Dương nhẹ nhàng lấy tay về, để lại trên bánh lái. Từ ngày mà cậu không từ mà biệt đó, không ngày nào đêm nào mà hắn không đi tìm cậu cho mãi đến một năm sau. Tần Mục Dương tự nói với mình, quên cậu ta đi, không cần nhớ, không cần hận nữa.
Hắn mơ hồ biết có lẽ người nhà của hắn đã làm chuyện gì đó bên trong, nhưng hắn không hiểu, nếu có khó khăn gì thì không phải hai người họ đều có thể vượt qua cùng nhau sao? Hoặc có lẽ, hắn lúc đó đã quá ngây thơ, ước vọng của Triệu Tịch, chưa bao giờ chỉ có mỗi tình cảm.
Tần Mục Dương lấy tay đè chặt thái dương, chỉ muốn đem những hình ảnh đang quấy nhiễu trong đầu xua hết ra ngoài. Triệu Tịch ngủ say ở bên cạnh, không biết sao lại bắt đầu xoay người bất an.
Tần Mục Dương thở ra một hơi, nghĩ là cậu đã tỉnh, nên thuận miệng nói: “Sắp đến rồi, chờ một lát nữa.”
Thế nhưng Triệu Tịch càng giãy giụa nhiều hơn, âm thanh cũng lớn hơn.
Tần Mục Dương cuống quít đậu xe ở ven đường, nghiêng người quan sát cậu.
Đầu Triệu Tịch đặt ở trên mặt kính, chốc chốc lại hướng lên trên đập thật mạnh vào. Tần Mục Dương trông thấy mà kinh hãi hết sức, cảm giác như hô hấp trong nháy mắt cũng đình trệ theo.
Hắn cởi đai an toàn, nghiêng người sang, lấy tay che ở trên kính, trong miệng nhẹ giọng kêu tên Triệu Tịch.
Mới đầu, Triệu Tịch không có phản ứng, Tần Mục Dương vuốt cái trán lạnh lẽo của cậu, trong lòng mềm nhũn, “Tiểu Tịch, tỉnh lại đi, chỉ là giấc mộng thôi!”
Triệu Tịch đột nhiên mở mắt ra, lúc đầu như không dám tin mà trừng mắt nhìn một lúc, chỉ vài giây sao nước mắt liền không kiềm được chảy xuống liên tục.
Trong lòng Tần Mục Dương hung hăng giật một cái, khoảng cách của hai người đã sát lại rất gần, tiếng nói của hắn vẫn như trước trầm thấp, mang theo một điểm ấm áp mà từ lâu Triệu Tịch đã không còn cảm nhận được.
“Tiểu Tịch, chỉ là giấc mộng thôi!”
Triệu Tịch hé miệng khản tiếng kêu lên, bỗng chốc nhào vào lòng người trước mặt, ôm chặt lấy hông của hắn, mang theo tiếng khóc nức nở, lẩm bẩm: “A Dương, em rất nhớ anh…”
“Em rất nhớ anh, nhưng mỗi lần nằm mơ em đều không thể đi tới phía anh được. Anh giận rồi sao, anh nhất định rất giận em, em biết, em biết…”
Lời nói của Triệu Tịch không được mạch lạc, còn đem nước mắt nước mũi cọ hết lên áo sơ mi của hắn. Sức mạnh của cậu lúc này trở nên rất lớn, giống như người chết chìm với được khúc gỗ trôi dạt, giờ phút này, cậu chỉ muốn nhanh chóng giữ chặt lấy người đàn ông không dễ dàng mới đi vào giấc mơ của cậu, ôm lấy hắn, hôn môi hắn, nói cho hắn biết cậu nhớ thương và yêu hắn nhiều bao nhiêu.
Tiếng nói của cậu càng trở nên run rẩy hơn, cánh tay cũng dùng sức ghì chặt, “Anh rốt cục đã bằng lòng gặp em…”
Tần Mục Dương như bị quỷ thần xui khiến “Ừ” một tiếng, Triệu Tịch đạt được câu trả lời, như đã yên lòng, an tâm ở trong g ngực của hắn tìm một vị trí dựa vào, quen thuộc đem nước mắt lau lau đi, “Vậy thì tốt, anh thật là hẹp hòi.”
Tần Mục Dương sửng sốt một chút, dở khóc dở cười. Khuôn mặt lạnh lùng cũng buông lỏng, trong g ngực là thân thể xa lạ, nhưng lại mang đến cho hắn một sự ấm ấp đã lãng quên từ lâu.
Hắn tùy ý để đối phương vùi ở trong g ngực của mình, trên đường không một bóng người, chỉ có một chiếc xe lẳng lặng đậu ở ven đường.
Tần Mục Dương xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng trên trời cao, đột nhiên nảy lên một ý nghĩ “Cho dù là giấc mộng thì cũng tốt”.
Trầm mặc hồi lâu, hắn rốt cục giơ tay lên, chậm rãi đưa tới sau lưng Triệu Tịch, nhẹ nhàng vỗ.
Triệu Tịch phát ra âm thanh thỏa mãn như chú mèo nhỏ, trong chốc lát người bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Hắn ngậm một điếu thuốc trong miệng nhưng không hút. Tuy đã cai thuốc lá từ lâu, nhưng mỗi lần tâm tình phiền muộn, hắn lại muốn ngữi mùi vị này để xoa dịu tâm tình một chút.
Tại sao mình lại cai thuốc lá? Tần Mục Dương hoảng hốt suy nghĩ, hắn nhớ tới khi đó mình đã mê đắm người trong ngực này đến mụ mị đầu uóc, chỉ vì một câu “hút thuốc không tốt” của đối phương, hắn liền cam tâm tình nguyện bắt đầu quá trình thống khổ cai thuốc lá.
Ký ức đã phủ đầy bụi từ lâu lại đột ngột hiện ra, Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, hắn an an ổn ổn sống qua năm năm, thậm chí vâng theo ý nguyện của cha mẹ, tìm một cô con dâu khiến họ hài lòng, trong lúc hắn đã chấp nhận số mệnh, quên hết quá khứ, đối phương lại bất chợt như không có chuyện gì chạy đến, thậm chí còn mang theo một hài tử đã năm tuổi.
Đôi tay đang vuốt ve sau lưng của đối phương tạm ngừng, Tần Mục Dương khẽ thở dài một hơi, chậm rãi đưa ngượi nọ an ổn về lại chổ ngồi, rồi tiếp tục lái xe chạy thẳng về nhà Triệu Tịch.