“Người mà cậu yêu đã sớm quên hết những tình cảm về hai người từ lâu..”
Trong giấc mơ, Triệu Tịch đã vô số lần hồi ức lại khoảng thời gian mà hai người còn ở bên nhau.
Vì khẩu vị của Tần Mục Dương, cậu đã không ít lần vắt óc suy nghĩ, hào hứng lăn qua lăn lại làm ra một bàn đồ ăn, sau đó hai người sẽ cũng hợp lại tâm mãn ý túc càn quét sạch sẽ, không chút để tâm mà ăn đến phình to cả bụng. (tâm mãn ý túc=hài lòng)
Trong những ngày tháng lang bạt kỳ hồ sáu năm qua, cậu luôn cứng rắn chống đỡ lấy bản thân, nếu như Đông Đông không có chuyện gì, có thể thuận lợi trưởng thành, cậu chỉ hy vọng, hy vọng có thể tìm về người yêu đã mất.( lang bạt kỳ hồ=đầu đường xó chở)
Nhưng cậu chưa từng nghĩ qua người mà cậu yêu đã sớm quên hết những tình cảm về hai người họ từ lâu. Sáu năm, hơn hai ngàn ngày đêm dằn vặt nhớ nhung, thì ra chỉ có bản thân cậu là luôn tâm niệm về mối tình này.
Triệu Tịch nhìn người đàn ông đang được con trai mình gắp rau cho, lông mày không có nhíu lại như mọi hôm, ánh mắt cũng rất ôn hòa, khi đối diện với nhóc con thỉnh thoảng còn nói vài tiếng cảm ơn, có lúc còn lộ ra một chút tươi cười.
Hắn vốn là tiểu thiếu gia ra đời trong một gia đình giàu có, được cha mẹ chị gái cưng chìu hết mực, thần thái trên người lúc nào cũng toát ra vẻ phấn chấn, chỉ cần một nụ cười là đã khiến cho toàn bộ thế giới bừng sáng.
Mà Tần Mục Dương hiện tại… Triệu Tịch rũ mắt không dám nhìn hắn, không biết có thể là vì sự ra đi của cậu hay không mà đã dẫn đến tính cách của hắn biến hóa nhiều đến như vậy?
Trong lòng Triệu Tịch có hơi hơi mừng rỡ, trên gương mặt đã tiêm nhiễm chút ý cười, làm cho khuôn mặt vốn gầy yếu của cậu cũng sáng sủa hơn.
Tần Mục Dương kinh ngạc nhìn Triệu Tịch không biết vì sao lại vui vẻ trước mặt, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng khỏi thừa nhận bản thân hắn bây giờ cũng cảm thấy rất vi diệu.
Triệu Đông Đông nhanh tay chọc lấy món này lại đến món ăn khác, cái miệng nhỏ không ngừng ríu ra ríu rít nói đủ mọi thứ, chả bù cho hai người lớn bên cạnh bé lâu lâu mới keo kiệt phun ra được vài từ.
Sau khi ăn uống no đủ, nhóc con lại dư thừa tinh lực tiếp tục làm ầm ĩ.
Bé cọ cọ miệng lên giấy ăn mà Tần Mục Dương đang cầm, sau đó bổ nhào một cái, ôm lấy eo đối phương.
Tần Mục Dương hơi sửng sốt một chút, nhìn cái đầu lông xù trong ngực đang chà chà cằm của hắn có chút ngứa này. Hắn có chút lúng túng muốn đem bé con thả xuống, Triệu Đông Đông lại chết sống không buông tay, lắc lư đôi chân, còn tí tửng làm nũng: “Thúc thúc ơi con no quá đi, không nhúc nhích nổi nữa rồi!”
Triệu Tịch ở phòng bếp nghe được tiếng vang, vội vàng chạy ra ngăn cản.
Chẳng biết vì sao, Tần Mục Dương ban đầu quả thật là đối với sự thân cận này của nhóc con có hơi không thích ứng, thậm chí muốn cự tuyệt. Nhưng khi nhìn đến biểu tình kinh hoảng vừa sợ sệt của Triệu Tịch, hắn lại cảm thấy không vừa lòng, muốn ác liệt đối nghịch với tâm tư của cậu một phen.
Hắn một tay nâng cái mông nhỏ của Triệu Đông Đông, còn kéo ra một nụ cười hết sức ôn nhu, bảo: “Được, thúc thúc ôm con.”
Triệu Đông Đông cười hắc hắc, vui vẻ đến mức muốn lăn lăn vài tròng trong g ngực thúc thúc, cuối cùng vẫn bị ánh mắt của ba ba kịp thời ngăn trở, nhóc buộc lòng kiềm chế mà nằm nhoài trên vai của Tần Mục Dương, chớp chớp mắt ngây thơ nhìn ba mình.
Triệu Tịch dở khóc dở cười giơ hai cái tay đang dính đầy bọt xà bông của mình lên, hướng nhóc con quật quật hai cái, mấp máy môi ra hiệu: “Con hãy đàng hoàng một chút cho ba!”
Triệu Đông Đông hừ hừ không để ý tới cậu, chỉ huy Tần Mục Dương bé bế đến ghế sô pha ngồi xuống.
Tần Mục Dương ngoài dự liệu lại rất phối hợp, toàn bộ đều nghe theo lời của nhóc bước đi. Làm Triệu Tịch ở trong nhà bếp bất an đến xém làm bể dĩa mấy lần.
Tần Mục Dương cố gắng kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, bình tĩnh hỏi: “Còn muốn gì nữa nào?”
Triệu Đông Đông đang nằm bẹp ở trên người hắn, dùng sức ngửi một cái, mắt long lanh: “Tần thúc thúc~ mùi trên người thúc thật là dễ ngửi, rất rất đàn ông!”
Nụ cười trên mặt Tần Mục Dương cứng đờ, rất đàn ông? Nhóc con năm tuổi này vừa nói mùi trên người của hắn rất đàn ông? Là khích lệ hay là đang chê hắn đây?
Lần đầu trong đời Tần Mục Dương không nghĩ ra được lời nào để chống đở, chỉ đành ngậm miệng im lặng là vàng.
Triệu Đông Đông lại tiếp tục ngẩng đầu lên nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, con có ngửi thấy trên người ba ba của Hiểu Huy cũng có mùi này nè, còn nữa, nó dám nói ba ba của con nhìn như anh trai của con vậy! Con rất là ghét nó!” (`н´)
Tần Mục Dương khe khẽ thở dài, thương tiếc sờ sờ đầu của bé, “Cha mẹ của mỗi người đều không giống nhau, con có hiểu không?”
Triệu Đông Đông gật đầu thật nhanh, “Con hiểu ạ! Thế nhưng…” Bé cắn cắn đầu ngón tay, “Con còn muốn có mẹ, nhưng ba nói con không có mẹ…”
Tần Mục Dương cả người chấn động, hướng nhà bếp liếc mắt một cái, tiện đà thấp giọng hỏi: “Con không có mẹ sao? Đông Đông xưa nay chưa từng gặp mẹ hả?”
Triệu Đông Đông mê man lắc đầu, trên mặt là một mảnh lờ mờ ngây ngô.
Sắc mặt Tần Mục Dương lập tức tối tăm, trong lòng lại nhanh chóng loé lên vài ý nghĩ, nhưng đã bị hắn nhanh chóng khắc chế.
“Đông Đông ngoan, thúc thúc phải đi rồi, nay mai khi nào thúc thúc rãnh sẽ trở lại thăm cho nha!?”
Tần Mục Dương vừa đứng lên, Triệu Đông Đông liền bất an uốn éo cái mông, khẩn trương kéo tay của hắn, “Thúc thúc không ở lại chơi nữa sao? Còn sớm mà? Người buồn ngủ rồi hả? Nhưng mà Đông Đông còn chưa thấy buồn ngủ nha, chơi với con một chút nữa đi mà, chơi một chút thôi!”
Nhóc con liên tiếp nói ra một tràng tiếng khẩn cầu, về sau cái mũi nhỏ cũng nhíu lại, làm người nghe càng không nở nhẫn tâm.
Tần Mục Dương đẩy tay nhóc con ra, vừa ngẩng đầu liền đối diện với Triệu Tịch đang đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt cũng đang bất an nhìn hắn. Ngay lúc này, hắn lại cảm thấy trong lòng giống như bị đâm một cái, đau đến hít thở không thông.
“Muộn quá rồi, tôi phải đi về trước.” Triệu Tịch ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới vừa tới bảy giờ rưỡi.
Cậu nhanh chóng che dấu sự mất mát trên mặt mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Ừ, đúng vậy. Người nhà của anh có lẽ cũng đang chờ..”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tần Mục Dương vang lên, sắc mặt của Triệu Tịch trong nháy mắt biến đổi đến cực kỳ khó coi, cậu lập tức quay đầu đi liều mạng hít sâu.
Tần Mục Dương khó hiểu nhìn cậu một lúc, rồi tiếp tục đi tới cửa, một bên xỏ giày một bên vừa nghe điện thoại, không bao lâu cũng liền cúp máy.
Triệu Tịch nhìn chằm chằm vế trước, nở nụ cười, “Vợ chưa cưới gọi đến sao? Vậy anh mau trở về đi!”
Cậu đích xác là đang cười, nhưng Tần Mục Dương lại nhạy bén cảm giác được, đối phương lại giống như đã trở về lần đầu mà họ gặp gỡ, mang trên gương mặt một chiếc mặt nạ giả tạo, làm cho hắn chỉ cảm thấy tươi cười kia dị thường chói mắt. Dần dần qua nhiều lần tiếp xúc ,Tần Mục Dương đã bất giác đặt thật nhiều sự quan tâm, chú ý lên người Triệu Tịch.
Mà hiện tại, những cảm xúc ấy lại từng cái từng cái thức tỉnh khiến hắn có điểm không biết làm sao.
Triệu Tịch không thể gồng mình được lâu, cố gắng qua được vài giây liền theo thói quen cúi đầu.
Tần Mục Dương nhìn cậu vài lần, cuối cùng nói tiếng “Tạm biệt” rồi mở cửa đi khỏi. Bên ngoài gió thổi vô cùng mạnh, hơi lạnh lập tức len lỏi chạy vào, Triệu Tịch không tự chủ rụt rụt cổ, mà tiếng bước chân trong hành lang cũng đã không còn.
Triệu Đông Đông nghe được tiếng mở cửa, liền bỏ điều khiển ô tô trong tay xuống, vui vẻ chạy tới, nhưng khì nhìn thấy chỉ có ba ba đang đứng cô đơn ở trước cửa, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, oán giận hỏi: “Ba ba~ Tần thúc thúc đi như thế nào ạ? Sao ba ba không kêu chú ở lại chơi thêm chút nữa?”
Triệu Tịch cười khổ một tiếng, ba làm sao không muốn hắn ở lại nhiều thêm chút chứ, ba so với con còn muốn hơn ai khác kìa.
“Có lẽ hiện tại đang có người chờ chú ấy…” Triệu Tịch nhẹ giọng nói.
Triệu Đông Đông không hiểu gì chớp chớp mắt, “Ai nha? Ba ba không thể chờ chú sao? Nếu ba chờ Tần thúc thúc, vậy chẳng phải chú ấy sẽ ở lại đây đúng không?”
Lời nói của bé ngây thơ, biểu tình càng thêm vô tội chân thành, nhưng trong lòng Triệu Tịch lúc này như đang có hàng trăm cây gai nhói đến đau đớn. Cậu đem bé con nhấc lên, hỗn loạn gật đầu rồi lại lắc đầu, rồi lại đem câu nói “Ba cũng muốn chờ hắn” hòa tan vào trong không khí.
Thời gian còn lại, hai cha con ở trong phòng khách buồn chán xem ti vi. Qua một lúc, bé con lại chạy đi nghiên cứu ô tô điều khiển từ xa mà Tần Mục Dương đưa tới.
Triệu Tịch nâng cằm nhìn bé con chơi đùa hết sức vui sướng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Đông Đông rất thích cái này sao?”
Triệu Đông Đông cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời: “Rất thích ạ!”
Triệu Tịch cười một tiếng, nhẹ giọng nói, “Vậy chơi xong phải dọn dẹp đàng hoàng nha!”
Triệu Đông Đông tùy tiện dạ dạ hai tiếng, ôm tay cầm điều khiển từ xa chỉ huy xe con chạy đi, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.