Cãi nhau – Tan vỡ
Tan học hôm sau, Triệu Đông Đông bất ngờ bị một người chặn ở cổng trường. Tần Mục Dương mang theo khí tức lạnh lẽo, bộ dáng vừa nhìn là biết không dễ chọc vào, đang lạnh lùng đứng dựa vào tường.
Trong khi các vị phụ huynh đều sôi nổi nắm tay con em mình nhanh chóng rời đi, Đông Đông vẫn như cũ là người ra sau cùng. Đến khi ngoài cổng chỉ còn lại một mảnh thanh tĩnh, bé con mới định theo thường lệ đi đến phòng bảo vệ của Tôn gia gia đứng chờ, lúc nhìn đến bên góc tường bé lại bất ngờ trông thấy vị thúc thúc yêu dấu mà mình luôn nhớ mong bấy lâu.
Bé con sung sướng vô cùng, vác cặp sách nhỏ trên vai, nhanh chóng chạy đến nghênh tiếp, “Tần thúc thúc, Tần thúc thúc đã tới rồi!”
Tần Mục Dương tựa hồ như đã thả hồn đi nơi nào, lúc nghe thấy giọng nhóc con hắn mới phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nở nụ cười, “Ừm. Chú tới tìm con đây, vui không?”
Triệu Đông Đông không ngừng gật đầu, “Dạ dạ, vui lắm ạ!”
Tần Mục Dương vươn tay cầm lấy cặp sách của nhóc, “Thúc thúc dẫn con đi ăn cơm, chịu không?”
Triệu Đông Đông gật gật đầu, chạy đến phòng trực ban nói với Tôn gia gia vài câu, sau đó lại quay trở về, chủ động dắt tay của hắn, “Đi thôi!”
Tần Mục Dương cảm thấy hơi kinh ngạc, cười chọc nhóc, “Không sợ thúc thúc bán con sao? Hả?”
Triệu Đông Đông lúc này mới phản ứng lại, chọc chọc hông của hắn, “A, điện thoại qua cho ba ba, nói một tiếng là được!”
Nụ cười trên mặt Tần Mục Dương lập tức nhạt đi, miễn cường “Ừ” một tiếng, gửi một tin nhắn thông báo cho Triệu Tịch, rồi dắt tay nhóc con hướng đến chổ xe đang đậu.
Triệu Đông Đông nhanh chóng bò lên ghế phó lái, không ngừng nhích tới nhích lui.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ, nghiêng người thắt dây an toàn lại cho nhóc. Triệu Đông Đông cười hì hì nịnh hót, “Tần thúc thúc là tốt nhất!”
Tần Mục Dương nhàn nhạt cười, làm như lơ đãng nói: “Thật vậy sao? Nói không chừng người sau này là mẹ của con còn đối xử với con tốt hơn chú nhiều ấy chứ.”
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Đông Đông lập tức ỉu xìu, “Đông Đông không muốn mẹ.”
Tần Mục Dương kinh ngạc hỏi, “Con không muốn?”
“Đúng ạ.” Triệu Đông Đông gật đầu, “Con không cần mẹ mới, nếu có mẹ mới ba ba sẽ không quan tâm đến con nữa!”
Trong lòng Tần Mục Dương như bị ai nhéo một cái, nhàn nhạt nói: “Ba của con đúng là rất thương con.”
Triệu Đông Đông kiêu ngạo ưỡn cao ngực nhỏ, “Hứ! Đương nhiên rồi, con là bảo bối của ba ba nha! Hihi.”
Tần Mục Dương giơ một tay ra sờ sờ đầu của nhóc, đồng thời cũng âm thầm thở dài một hơi rồi lại rơi vào trầm mặc.
Triệu Tịch đương lúc làm việc thì nhận được tin nhắn của hắn, tay run rẩy đến nổi đã suýt đem đồ vật của khách vứt trên đất. Nhờ đồng nghiệp hỗ trợ làm thay mình vài phút, cậu vội vàng chạy đến nhà vệ sinh gọi điện.
Khoảng thời gian chờ đợi cũng không quá lâu như cậu nghĩ, điện thoại rất nhanh đã có người nhận.
Triệu Tịch bình ổn hô hấp rồi lên tiếng,”Ừm, Đông Đông tại sao lại ở chổ của anh?”
Tần Mục Dương thản nhiên đáp, “Đi ngang qua nên tiện đường chở bé đi ăn cơm thôi.”
Triệu Tịch do dự một chút, “Tôi…”
“Được rồi, đợi lát nữa cậu hãy tới đón bé.” Câu còn chưa nói hết, Tần Mục Dương đã đánh gãy lời cậu, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Triệu Tịch á khẩu không trả lời được, trong lòng rất muốn nói không phải mấy ngày trước hắn đã bảo muốn làm bạn bè bình thường sao, sao đột nhiên lại… giống như đã trở về như trước đây vậy.
Cúp điện thoại, cậu nhìn chằm chằm gương mặt không chút huyết sắc của mình trong gương một lúc, cuối cùng quay trở về làm việc.
Chờ công việc của cậu kết thúc đã là chuyện của hai giờ sau, cậu vội vàng bắt xe bus đi tới chổ bọn họ. Nghĩ hai người đã ăn cơm xong từ lâu, cậu ở bên ngoài đi dạo vài vòng, rồi gửi một tin nhắn hỏi thăm tình hình một chút.
Không nghĩ tới cả hai vẫn còn ở trong phòng ăn. Đây là… đang đặc biệt chờ cậu tới sao? Triệu Tịch không hiểu sao trong lòng cứ nhói lên một cảm giác thấp thỏm không yên lòng.
Nhân viên phục vụ nhận được dặn dò, đã sớm đứng ở cửa chờ sẵn. Triệu Tịch đi một mạch vào trong theo hướng dẫn của nhân viên, đến trước cửa một căn phòng nhỏ thì dừng lại. Nhân viên lễ phép gõ cửa một cái, bên trong liền truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Lúc cậu đi vào trong, Đông Đông đang vui sướng khoét khoét một chiếc bánh kem, chung quanh miệng còn dính một vòng kem màu trăng. Tần Mục Dương đang nghe điện thoại di động ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn sang bé một chút.
Nhìn thấy Triệu Tịch tiến vào, Triệu Đông Đông lập tức quăng mất cái muỗng, nhào tới, “Ba ba ba ba, người tới rồi! Ồ, sao người lại tới đây, là tới đón con sao?”
Triệu Tịch vội ho một tiếng, vừa muốn mở miệng lại lần nữa bị người đánh gãy.
“Món ăn vừa gọi hồi nãy có thể dọn lên rồi .” Tần Mục Dương nói với người phục vụ vẫn đang đứng ở trước cửa.
Triệu Tịch kinh ngạc, cúi đầu hỏi con trai, “Đông Đông, hai người còn chưa ăn cơm sao?”
Triệu Đông Đông cong cong con mắt, vỗ cái bụng phình to của mình, “Ăn rồi nha! Đông Đông đã ăn rất là nhiều luôn!”
Triệu Tịch không hiểu ra sao, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông duy nhất hiểu rõ sự tình trên bàn cơm. Tần Mục Dương chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, liền dời đi ánh mắt, làm như những lời vừa nãy không phải do hắn nói.
“Ba ba, chú đã gọi mọi ăn cho ba rồi đó!” Triệu Đông Đông lớn tiếng kêu lên.
Gương mặt già nua của Triệu Tịch lập tức có chút đỏ, lúng túng gật gật đầu, cứng ngắc đi đến bàn cơm ngồi xuống.
Triệu Đông Đông bị kẹp ở giữa hai người lớn, tiếp tục cằm cái muỗng đào khoét điểm tâm ngọt của bé.
Triệu Tịch nhìn mà cau mày, “Đông Đông, đừng ăn no quá!”
“A?” Triệu Đông Đông cắn cái muỗng nhỏ ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, “Nhưng con muốn ăn…”
Triệu Tịch dòm dòm Tần Mục Dương, lại liếc liếc con trai vài cài, cuối cùng vẫn quyết định đoạt đi cái muỗng của nhóc, còn chọt chọt vào cái bụng bự của bé con, “Bụng đều lồi ra hết rồi kìa, ba ba không phải đã từng nói với con buổi tối không thể ăn quá no, sao?”
Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đẩy chiếc đĩa nhỏ ra xa, đan chéo hai tay đặt trên bàn, rồi thẳng lưng bất động.
Triệu Tịch đau đầu, chọt chọt nhóc con, “Đừng mong dùng mánh lưới này sẽ thuyết phục được ba, thành thật một chút.”
“Khà khà.” Triệu Đông Đông cười hì hì ôm lấy cánh tay của ba bé, ở trên mặt cậu hôn một cái thật kêu. Mà Tần Mục Dương ở bên cạnh đã kinh ngạc nhìn hai cha con họ nãy giờ.
Triệu Tịch mới đầu còn chưa hiểu gì, sau khi lấy tay sờ sờ một hồi, cậu mới phát hiện kem tươi trên má…
Do đã kêu sẵn từ trước nên các món ăn rất nhanh đã đựơc mang lên. Triệu Đông Đông cùng Tần Mục Dương đều đã ăn xong rồi, nên hiện tại chỉ có một mình cậu lúng túng đối diện với nữa bàn đồ ăn.
Nhưng cũng may sau đó cũng không phát sinh tình huống xấu hổ gì, bởi vì cậu đã nhận ra mấy món ăn này đều toàn là những món trước đây cậu rất hay làm. Cậu nhẹ nhõm thở phào một hơi, lén lút giương mắt nhìn sang người nam nhân ở bên trái, rồi tiếp tục cúi đầu chuyên chú ăn .
Cậu đã đứng cả một ngày trời tại siêu thị, đến buổi trưa, vì khẩu vị không tốt nên cũng ăn rất ít. Hiện tại cậu đã được nhìn thấy con trai, mọi sự lo lắng trong lòng cũng dần bình ổn xuống, nên khẩu vị cũng lập tức tăng lên không ít, ăn vừa nhanh vừa vội.
Triệu Đông Đông sáp lại gần vỗ vỗ lưng cậu, “Ba ba, ăn chậm thôi! Không ai giành với ba đâu nha!”
Triệu Tịch lập tức sặc cơm xuống cuống họng, ho khan một tràng rồi lại phun hạt cơm ra ngoài.
Triệu Đông Đông “Nha” một tiếng thu tay về, ngượng ngùng cười hì hì, gấp gáp vươn tay nắm lấy ấm trà.
“Đừng nhúc nhích!” Tần Mục Dương cau mày bắt lại tay nhóc, nước trà trong ấm vừa mới được rót đầy, nhóc con làm gì đủ sức đề nhấc lên chứ?
Liếc nhìn nhóc con một cái, hắn đứng lên múc một nữa chén canh, rồi im lặng đưa tới trước mặt người ta.
Triệu Tịch kìm nén cơn ho, sắc đỏ trên mặt càng thêm đậm màu, trong mắt mang theo hơi nước. Tần Mục Dương nhìn thấy khung cảnh trước mặt mà tâm thần cũng trở nên hoảng hốt, làm chén canh trên tay nghiêng một cái, nước canh lập tức tràn ra ngoài.
Triệu Tịch vội vàng đưa tay ra đón, cũng không quan tâm có bị vẩy lên lên bàn hay không, cậu một hơi ngửa cổ đem toàn bộ canh uống vào bụng.
Sau đó, rốt cục cũng có thể hô hấp.
Hắng giọng một cái, cậu đem cái chén không để sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tần Mục Dương không có lên tiếng, biểu hiện trên mặt hắn cũng phai nhạt dần. Nhìn sườn mặt lạnh lùng của nam nhân, Triệu Tịch cứ ngỡ sự ôn nhu khi đưa canh cho cậu vừa nãy chỉ là ảo giác của mình thôi. Triệu Tịch lặng lẽ cúi đầu, trầm mặc ăn cơm.
Chỉ có một mình Triệu Đông Đông ở chính giữa hết hưng phấn gọi gọi người này lại quay sang kêu kêu người nọ. Triệu Tịch không dám ngẩng đầu, mà Tần Mục Dương cũng lâu lâu mới ứng thanh đáp lời bé một lần.
Triệu Đông Đông cảm thấy vô vị, ủ rũ thả tay xuống, rồi không nói gì nữa.
Triệu Tịch không rảnh bận tâm cảm thụ của con trai, cậu lúc này chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm, không khí hiện tại…làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất an.
Đến khi ăn xong, Triệu Đông Đông liền chạy ra ngoài trước, Triệu Tịch giật mình cũng vội vàng theo sau. Khi ra tới cửa, cậu lại trông thấy con trai đang dán người lên xe của Tần Mục Dương, í ới gọi: “Tần thúc thúc mau mở cửa cho con!”
Tần Mục Dương nở nụ cười hiền từ nhìn nhóc, vừa mở cửa xe nhóc con liền xông vào chui tới chổ ngồi bên cạnh tài xế. Triệu Tịch gấp gáp ngăn cản, “Triệu Đông Đông, ra phía sau ngồi với ba.”
Triệu Đông Đông uốn éo cái mông lắc đầu, “Không chịu!”
Triệu Tịch thấy Tần Mục Dương không có phản ứng, đành phải đi một mình đến phía sau ngồi. Tần Mục Dương lên xe, thắt dây an toàn cho nhóc, sau đó không nói một lời chuyên chú lái xe.
Tới chung cư, Triệu Tịch vội nắm tay con trai dắt xuống. Tuy vẫn chưa rõ nguyên nhân của bữa cơm hôm nay là gì, nhưng cậu cũng không có cản đảm để hỏi người ta, chỉ nói một tiếng cảm ơn liền nhanh chóng ôm con định rời đi.
“Chờ một chút…” Tần Mục Dương đột nhiên lên tiếng, thần sắc có chút do dự, “Để bé lên trước đi!”
Triệu Tịch sửng sốt, lời nghi vấn đến miệng lại chạy ngược trở vào. Cậu vỗ vỗ đầu Đông Đông, bảo: “Bảo bối tự lên trước đi nha! Ba ba nói chuyện với chú một chú.”
Triệu Đông Đông mất hứng chu mỏ, “Vậy ba ba phải mau lên với con. Nếu không Tần thúc thúc cũng lên chơi với con đi?”
Triệu Tịch đột nhiên ho khan một tiếng, quay đầu lại trừng con trai.
Triệu Đông Đông le lưỡi, làm cái mặt quỷ, sau đó bịch bịch bịch chạy lên lầu.
Triệu Tịch nhìn theo bóng lưng của con trai, không biết nói gì với người sau lưng.
Tần Mục Dương chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh cậu, móc ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ đặt lên môi.
Triệu Tịch yên lặng chờ hắn mở lời.
“Cậu…” Tần Mục Dương chậm rãi lên tiếng, “Cậu muốn kết hôn sao?”
Triệu Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu, “A?”
Nhìn thấy biểu tình khờ khào của đối phương, Tần Mục Dương không biết sao trong lòng liền nổi lên một ngọn lửa phẫn hận, âm thanh cũng kiên định rét lạnh thêm vài phần, “Tôi hỏi cậu có phải muốn kết hôn không? Muốn tìm một người mẹ kế cho Đông Đông đúng chứ?”
Triệu Tịch cau mày, “Tôi không có.”
“Không có?” Tần Mục Dương cười lạnh tiến tới gần cậu, “Vậy cậu không có đi xem mắt? Không có đem con trai ném cho Tiểu Bạch không quan tâm?”
Triệu Tịch trợn mắt, không dám tin tưởng những gì mình vừa nghe.
Tần Mục Dương cười nhạo, “Cậu muốn hỏi vì sao tôi biết đúng không?” Hắn dừng lại một chút, ngữ khí hơi mang theo sự thương tiếc, “Con trai bảo bối của cậu đã nói với tôi. Kẻ làm cha như cậu…đúng là không có trách nhiệm!”
“Anh câm miệng cho tôi!” Triệu Tịch đột nhiên kêu to, trên mặt đã cắt không còn hột máu, “Tần Mục Dương…Anh lấy tư cách gì nói với tôi những lời này? Anh là cái thá gì chứ!?”
“Hơn nữa, Triệu Đông Đông là con trai của tôi, tôi đối xử với con tôi thế nào cũng đâu có liên quan tới anh?”
Ánh mắt của hắn đè nén sự bi thương, lời nói thốt ra như ngậm phải một lưỡi dao sắc bén, làm cho toàn bộ sự nghi hoặc cùng băn khoăn ẩn giấu nơi đáy lòng đối phương đều bị đào lên. Tần Mục Dương bị đâm đau, lập tức nổi giận phản bác: “Phải! Tôi đối với Triệu Đông Đông không là cái thá gì cả! Nhưng tôi đứng trên phương diện là một người ngoài cuộc…trên lập trường là một người bạn để nói, cũng không được sao? À, tôi đã quên mất, lòng dạ của cậu nguội lạnh biết bao nhiêu, đối xử với người yêu còn có thể như vậy, huống chi là một đứa nhỏ không mang đến cho cậu lợi ích gì—— “
Một tiếng ‘ba’ thanh thúy vang lên, lời nói của hắn bị mạnh mẽ đánh gãy, mặt lệch sang một bên, đồng thời trên đó cũng nhanh chóng hiện lên năm dấu ngón tay.
Triệu Tịch run rẩy cả người, giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn hắn. Tần Mục Dương liếm liếm dư vị nơi khóe miệng, khi xoay đầu nhìn thấy ánh mắt của cậu, nơi nào đó trong trái tim hắn không hiểu sao lại quặn lên từng cơn đau xót, hắn lúc này mới kinh hoảng phát hiện bản thân mình đã nói ra những lời gì.
“Tần Mục Dương, ” Triệu Tịch nhẹ giọng kêu tên hắn, viền mắt đỏ lên, “Tôi vẫn cho là, anh chỉ căm giận chuyện tôi bỏ đi không lời từ biệt năm đó. Tôi không hề biết, nguyên lai…tôi ở trong lòng anh lại xấu xa đến như thế, xấu xa đến nổi ngay cả con trai của mình cũng có thể ra tay.”
Dường như trong bóng tối có một giọt nước lấp lánh rơi xuống mặt đất, cậu đột nhiên thấp giọng cười rộ lên, Tần Mục Dương nhìn chằm chằm chiếc đầu cúi thấp của cậu, trong lòng khó hiểu sao lại có chút lo sợ.
Triệu Tịch ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt vô cùng bình tĩnh, giang hai cánh tay ra xa, “Bất quá, có lẽ anh cũng nói đúng. Xem này, tôi chính là một người như vậy, điều này càng nói rõ ánh mắt của Tần nhị thiếu năm đó cũng không được tốt lằm, nếu không tại sao lại bị lừa gạt cả tình lẫn tiền như thế.”
“À. Đúng rồi, anh không phải cũng sắp kết hôn sao? Này ngược lại vừa đúng dịp. A. Kỳ thực anh mang theo khuôn mặt hiền hòa này đối diện với chúng tôi, chắc cũng không thoải mái đúng không? Anh là đại thiếu gia nhà có tiền, còn chúng tôi chỉ là loài giun dế, anh cũng không cần phải giả vờ nữa, đại gia anh có thể đi đường lớn của mình rồi, còn tôi sẽ đi cầu độc mộc của tôi, không ai phạm ai hết! Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, cậu liền quay người chạy lên trên lầu, cơ thể ở khúc quẹo cầu thang không cẩn thận lảo đảo một chút, mặc dù đối phương đã gắng sức giả bộ bình tĩnh, Tần Mục Dương vẫn trông thấy rõ ràng hai chân của cậu đã phát run, cùng sự bi thương chợt lóe lên trên gương mặt tiều tụy.
Mãi cho đến khi gió đêm thổi tới, hắn cũng không biết đã đứng một mình ở khúc quanh này được bao lâu. Vươn tay chạm lên khuôn mặt, đối diện với khoảnh không tăm tối trước mặt, hắn không khỏi tự vấn lòng, vì sao, vì sao hắn có thể nói ra những lời đó?
Vì sao…lại thương tổn đến người kia.
Tần Mục Dương vô lực dựa vào trên tường, duỗi ra một cái tay che ở trên trán. Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cơ hồ làm cho hắn muốn phát điên, muốn giết người. Sau khi cố gắng tỉnh táo lại, trừ một mảnh đau nhói trên gương mặt, thì sự hối hận tràn ngập trong lòng đã sắp đem hắn dồn nén tới chết.
Thu liễm tâm tình đi tới bên cạnh xe, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sổ lầu bốn.
Đen kịt một màu.
Đã ngủ rồi sao?
“A!” Tần Mục Dương tự giễu cười cười, khóe miệng mơ hồ càng thêm đau đớn, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe, hắn đạp chân ga nhanh chóng rời khỏi.