Chờ hai người về tới nhà, không sai biệt lắm đã là buổi trưa.
Phải xin nghỉ ở siêu thị một ngày, còn chuyện tối hôm qua ở quán bar cũng cần nói cho quản lý biết, Triệu Tịch ngồi ở trên ghế sa lon thở dài, quả nhiên cuộc sống không thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió được.
Gọi điện đến siêu thị xin nghỉ một ngày, có thể tưởng tượng được hai ngày nghỉ cùng tiền thưởng tháng này của cậu coi như đã tiêu tan, cũng may là không nhiều tiền cho lắm.
Thân thể của cậu hiện tại đã không thể so với trước đây nữa, mới từ trên xe buýt bước xuống thôi mà chân đã mềm nhũn. Làm liên lụy cả Đông Đông bị kéo theo, xém cái là đã lung lay ngã ra đất.
“Đông Đông!” Triệu Tịch nằm ở trên giường, đem con trai kéo qua ôm vào trong ngực, “Nói ba ba nghe, con có bị dọa sợ không?”
Đông Đông nằm ở trong lòng Triệu Tịch cũng vòng tay ôm lại cậu, ánh mắt có chút oan ức, thanh âm rầu rĩ, “Ba ba lừa người, rõ ràng nói với con vừa ngủ dậy là có thể nhìn thấy ba. Đông Đông sợ…”
Triệu Tịch làm sao chịu được lời trách móc đầy đáng yêu này của con trai, lập tức đưa ba ngón tay hướng lên trên, thề với trời, “Bảo bối, ba ba xin lỗi con. A! Nếu như còn có lần sau, lần sau…”
Đông Đông ngẩng đầu nhìn cậu.
Triệu Tịch cong cong khóe miệng, tà ác cười cười, “Thì đi nhà cầu sẽ không có giấy vệ sinh dùng, ăn mì ăn liền sẽ không có gia vị!”
Đông Đông chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Ba ba không có giấy, Đông Đông có thể đưa cho ba nha. À, đồ gia vị, đồ gia vị… Không ăn cũng được.”
Triệu Tịch thất bại, liếm liếm môi tiếp tục lôi kéo, “Con còn nhỏ, không hiểu đâu. Đây đã là lời thề nghiêm trọng lắm rồi đó~”
Đông Đông không chút nghi ngờ cậu, nghiêm túc gật gật đầu, “Ba ba lần sau phải về nhà sớm.”
Triệu Tịch ngừng một lát rồi nhu nhu đầu của bé, “Bất luận xảy ra chuyện gì, ba ba nhất định sẽ trở về với con.”
Đông Đông ồ một tiếng, đánh cái ngáp nho nhỏ. Bình thường, vào giờ này ở nhà trẻ bé đã ngủ trưa rồi.
Triệu Tịch đau lòng, cẩn thận dời dời cánh tay của mình, để con trai nằm ngang trên giường, đắp chiếc chăn nhỏ lên. Bản thân thì đi đến phòng khách tính toán tiền nong.
Triệu Tịch xin nghỉ cả ngày hôm nay, cũng cho Đông Đông nghỉ học ở nhà trẻ, hai cha con ở nhà vui vẻ chơi đùa đến chiều muộn.
Đến buổi tối tám giờ, Đông Đông làm sao cũng không chịu ngủ, chết sống lôi kéo cậu ngồi ở trước giường kể chuyện cổ tích cho bé. Ở lần phát thệ thứ năm của Triệu Tịch và không dưới mười lần nói ra những ngon ngọt vừa nghiêm khắc để dỗ dành, bé con mới ủ rũ buông tay của cậu ra, mở to hai mắt sợ hãi nói, “Ba ba người nhớ trở về sớm chút a!”
Triệu Tịch mũi cay cay, vội vã ừ một tiếng, cầm túi đi ra ngoài, không đành lòng lại quay đầu nhìn ánh mắt đáng thương của con trai ở phía sau.
Chờ thân thể Đông Đông khỏe mạnh hơn, cậu cũng kiếm đủ số tiền cần thiết, liền sẽ mang Đông Đông về quê mở một cửa tiệm nhỏ, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh con trai.
Nhất định không thể giống như bây giờ sống trong lo lắng sợ hãi.
Đêm nay cậu đặc biệt đến sớm hơn bình thương, không khí trong quán vẫn chưa quá náo nhiệt, quản lý vừa nhìn thấy cậu, vội vàng đem người kéo qua.
“Tiểu Tịch a, ngày hôm qua không có chuyện gì chứ?” Quản lý mang gương mặt đầy đau khổ hỏi.
Triệu Tịch cảm động, cầm lấy tay của hắn, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cảm tạ Lý ca đã quan tâm.”
Quản lý bình tĩnh kéo tay cậu ra, “Vậy đi thay quần áo trước đi, thuận tiện giúp tiểu A lau bàn một chút.”
Triệu Tịch bất mãn đi theo phía sau, quản lý lại đột nhiên quay đầu, “Yên tâm, cấp trên đã đặc biệt dặn dò. Không ai dám động vào cậu đâu.”
Triệu Tịch cả kinh, vừa muốn hỏi tiếp, đối phương đã cầm khay đi mất.
Tiểu A ở bên kia đã cười híp mắt hướng cậu bắn mị nhãn, Triệu Tịch thay đổi quần áo xong ra ngoài, liền nhanh chóng đi hỗ trợ. (mị nhãn=nịnh hót,đôi mắt quyến rũ)
Đến gần mười giờ, trong đại sảnh mới lục tục sôi động lên. Triệu Tịch giúp đỡ tiểu A đem tất cả ly tách lau khô, sau đó mới cầm menu lui về phạm vi hoạt động của mình.
Thời gian còn lại, Triệu Tịch chỉ chạy qua chạy lại giữa hai ba bàn giao rượu và đồ nhắm. Kỳ quái là, đêm nay thực sự không có ai tới tìm cậu hỗ trợ đưa rượu cho khách ở bao sương.
Cho đến gần mười một giờ, ở cửa vào đột nhiên xuất hiện một người rất sang trọng, quản đốc mặt đầy ngạc nhiên lập tức bay đến, bám chặt lấy người ta lôi kéo nói gì đó.
Vào lúc này không có khách yêu cầu, Triệu Tịch liền quang minh chính đại đánh giá người đàn ông kia.
Nam nhân đứng ở cửa sau khi nói chuyện xong với quản lý, lúc đi ngang qua cậu, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn một hồi rồi mới tiếp tục đi lên lầu.
Triệu Tịch đến nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt kia, cậu nhìn sao cũng thấy giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Một lát sau, người bồi bàn phụ trách lầu ba chạy xuống, hết nhìn đông tới nhìn tây nửa ngày, Triệu Tịch xem chung quanh không có ai, liền chính mình đi lên dò hỏi.
Ai biết mới vừa mới đi tới trước mặt, nhân viên phục vụ kia liền tóm lấy cánh tay của cậu, “Triệu, Triệu ca, ông chủ ở trên lầu tìm anh.”
Triệu Tịch nghi hoặc, ông chủ? Ông chủ của quán bar này…O.O
Nhân viên phục vụ thấy cậu do dự, lập tức đẩy cậu một cái, “Nhanh lên một chút a, không lừa anh đâu, là ông chủ thiệt đó!”
Triệu Tịch ngại ngùng cười cười, trong lòng lại nghĩ nếu xảy ra chuyện gì thì liền dùng cái bình đập đầu người kia là được rồi.
Kết quả chờ cậu đẩy cửa ra, nhìn thấy người ngồi bên trong, trên mặt hiện tại không biết nên nói là kinh ngạc hay là vui mừng đây.
Hứa Hạo Nhiên, Tần Mục Dương, và người nam nhân vừa mới chạm mặt hồi nãy, còn có… Bạch Vũ Hàng.
Viền mắt Triệu Tịch toả nhiệt, đứng ở cửa có chút không biết làm sao.
Bạch Vũ Hàng trong nháy mắt mà cậu mê man đó, màu sắc trên mặt y cũng thay đổi theo. Chờ đến lúc thấy rõ người tiến vào là ai, y liền mất khống chế từ trên ghế sa lông đứng dậy, nghẹn ngào gọi tên cậu, “Tiểu Tịch… ?”
Triệu Tịch không biết mình đến cùng đã thay đổi nhiều ít, mới có thể khiến cho người anh ngày trước này của cậu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy.
Triệu Tịch nhấp nháy mắt, dốc sức đem hơi ẩm trong mắt bức lui về, “Ca…”
Bạch Vũ Hàng đột nhiên phản ứng lại, bước nhanh chân đi tới chổ Triệu Tịch, nắm lấy cánh tay của cậu không nói hai lời liền mạnh mẽ xáng xuống một bạt tai.
Triệu Tịch bị đánh lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã té xuống đất, Bạch Vũ Hàng giữ chặt lấy bả vai để cậu ổn định lại. Mà Tần Mục Dương ở phía sau, sắc mặt đã có chút trở nên tối tăm, Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới kéo hai anh em ra.
“Nè nè làm cái gì, làm cái gì đây a?” Hứa Hạo Nhiên la hét tách hai người ra, cẩn thận đem Triệu Tịch che chở phía sau mình, “Không phải chứ, Tiểu Bạch, em đây là làm gì a, huynh đệ gặp mặt mà lại đánh nhau là sao?”
Từ trước đến nay, Bạch Vũ Hàng nói cái gì Hứa Hạo Nhiên đều nghe nấy, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, nhưng vào lúc này lại hiếm thấy một lần cao giọng phản bác lại y.
Ánh mắt thâm trầm của Bạch Vũ Hàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm người phía sau y, khóa chặt trên người Triệu Tịch. Triệu Tịch không dám nhìn lại hắn, trốn ở sau lưng Hứa Hạo Nhiên không lên tiếng.
Bạch Vũ Hàng sắc mặt càng ngày càng khó coi, bất thình lình đẩy Hứa Hạo Nhiên sang một bên, đem người kéo qua, đẩy cửa liền đi mất.
“A a a a, Tiểu Bạch… ?”
Hứa Hạo Nhiên sụp đỗ, giơ chân lên liền muốn đuổi theo ra ngoài. Lúc này Tần Mục Dương ở phía sau đột nhiên mở miệng, “Không nên đuổi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hứa Hạo Nhiên lúng túng, “Cậu cho rằng tôi là vì ai a, còn không phải là do tiểu hài nhi của cậu sao?” Chờ lời nói xong, y mới cảm giác được có mùi nguy hiểm, Tần Mục Dương đang híp mắt nhìn hắn.
Hứa Hạo Nhiên cuống quít che miệng, quả nhiên bất luận có qua bao nhiêu năm chăng nữa, đại gia hỏa này có thể ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu nói ra những câu không nên nói nhất.
“Muốn nói cái gì thì cũng phải suy nghĩ trước, đừng có mở mồm ra là .” Tần Mục Dương từ tốn nói.
Hứa Hạo Nhiên mặt lập tức liền tái đi, nhìn về phía Phương Tần ở góc phòng xin giúp đỡ.
Phương Tần cười híp mắt nhìn hắn, miệng mới vừa mở ra, Hứa Hạo Nhiên liền lập tức đánh gãy.
“Quên đi, cậu cũng đừng nói nữa. Xem như lão tử là vật hy sinh cho cuộc cãi vã của các ngươi đi.”
“…”
Trong phòng trầm mặc ước chừng mười giây, Hứa Hạo Nhiên cũng cứng đờ theo. Phương Tần có chút hả hê nhìn hắn, Tần Mục Dương thì vẫn bình tĩnh uống rượu như thường.
Ba ông lớn cứ thế ở trong bao sương không nói việc công, không nói tình cảm, chỉ nhạt nhẻo uống rượu, Hứa Hạo Nhiên sững sờ không quá năm phút đồng hồ liền sinh ra cảm ngộ nhân sinh thật vô vị.
Nhịn hết nửa giờ, cánh cửa rốt cục cũng mở ra. Bạch Vũ Hàng đi vào, trên mặt vẫn lạnh lùng không lộ vẻ gì.
Hứa Hạo Nhiên rướn cái cổ hướng phía sau y nhìn nhìn, Bạch Vũ Hàng duỗi tay ấn đầu hắn trở lại, hô một tiếng, “Đừng nhìn nữa! Em đã đưa cậu ấy đi sức thuốc.”
Hứa Hạo Nhiên lấy lòng ôm ôm bờ vai Bạch Vũ Hàng, tựa như một cô dâu nhỏ cọ cọ mặt của y, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch, không phải anh nói em nha, ra tay ác như vậy, miệng đều chảy máu a…”
Bạch Vũ Hàng mặt lạnh không nói lời nào, Hứa Hạo Nhiên cùng y yêu nhau chín năm, đã có thể từ mỗi một động tác hay biểu tình bất kì mà nhìn thấy nội tâm gợn sóng của đối phương.
Hứa Hạo Nhiên thở dài, “Không cần lo lắng. Chờ qua mấy ngày nữa thì dẫn cậu ấy đi ăn cơm với chúng ta được không?”
Bấy giờ sắc mặt Bạch Vũ Hàng mới hoà hoãn lại, đem mặt dựa vào trên vai hắn, gật gật đầu.
Triệu Tịch ở trong phòng nghỉ sững sờ một hồi lâu, lúc đi ra trên mặt vẫn sưng tấy, nhưng dấu tay đã không còn hiện rõ như trước.
Quản lý ngạc nhiên chỉ vào mặt của cậu, Triệu Tịch bình tĩnh nói dối, “Đau răng.”
Quản lý theo bản năng sờ sờ quai hàm, cái này chắc là đau lắm à.
Mấy tiếng sau đó, Triệu Tịch đều không thể tập trung vào công việc, khách nhân yêu cầu rượu cậu đều đưa sai mấy lần, quản lý phải đích thân sử dụng miễng lưỡi điêu luyện của mình để xin lỗi, nhưng lại không thể quở trách, đành phải phái cậu đi đứng ở cửa, trầm tư suy nghĩ chuyện đã qua.
Triệu Tịch ngoan ngoãn đứng giữ cửa, thỉnh thoảng sẽ có người tiến vào hỏi phòng rửa tay ở đâu, cậu liền theo phản xạ giơ ngón tay chỉ chỉ.
Chờ đến ba tiếng sau, khách khứa trong quán cũng đã lục tục ra về, chỉ còn một vài người rụt lại trên ghế sa lon hoặc là ở bên quầy bar uống rượu.
Quản lý lúc này lại đi tới, vỗ vỗ vai cậu, “Được rồi, trở về sức thuốc để giảm sưng đi, nếu đau quá thì nên đi khám bác sĩ đi.”
Triệu Tịch chậm chạp gật đầu, đến phòng nghỉ ngơi thay y phục. Kết quả mời vừa ra khỏi cửa, đã bị người đứng ở bên ngoài dọa cho hết hồn.