Hòa hảo
Một chiếc xe ô tô màu đen đang chạy hết tốc lực bừa bãi ngoặc rẽ trên đường cái. Cũng may là hiện tại không có ai trên đường, nếu không với tốc độ này, người chủ của chiếc xe kia chắc chắn sẽ lại gây ra chuyện nghiêm trọng.
Toàn bộ thành thị đều đang chìm trong không gian tĩnh lặng, trái tim bởi vì phẫn nộ mà đập quá nhanh của hắn cũng chầm chậm bình ổn. Hắn lái xe đến ven đường dừng lại, tắt máy, tắt cả đèn xe.
Sáu năm trước, em trai của Bạch Vũ Hàng ở quê nhà đột nhiên tìm đến, nói rằng muốn đến thành phố kiếm một món tiền lớn. Lúc đó Tần Mục Dương không có phản ứng gì, cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải cậu ở quán bar mà hắn thường hay tới.
Rồi sau đó, người em trai trên danh nghĩa này của bằng hữu đã khiến cho hắn rời vào lưới tình.
Vóc dáng của Triệu Tịch không tính quá cao, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn tú, đặc biệt lúc cười rộ lên đôi mắt biết nói kia càng xinh đẹp không thể tả, cộng với khí chất ngây thơ thuần khiết, đã trực tiếp làm cho công tử bột Tần nhị thiếu trầm mê điên đảo.
Hắn chưa bao giờ biết bản thân có thể nhất kiến chung tình với một người như thế. Bọn họ cứ thế rơi vào bể tình, rồi theo khuôn sáo cũ, người nhà của hắn biết chuyện, Tần phu nhân liền cắt đứt tất cả nguồn kinh tế của con trai. Hai người trẻ tuổi vừa mới nếm thử vị ngọt của tình ái không sợ trời không sợ đất, hiên ngang ra ngoài mướn một gian phòng nhỏ, bắt đầu lo lắng cho những vấn đề củi gạo dầu muối trong cuộc sống sinh hoạt vợ chồng.
Thẳng đến giờ phút này, vào hiện tại ở sáu năm sau, Tần Mục Dương nhớ lại những đoạn ký ức ngắn ngủi kia, vẫn cảm giác được một tia ngọt ngào trong lòng, những cảnh tượng hạnh phúc ấy thật giống như ảo ảnh, vô cùng ngắn ngủi và đẹp đẽ.
Triệu Tịch chưa bao giờ nói với hắn chuyện gia đình, Bạch Vũ Hàng rời nhà đã nhiều năm, cũng sớm không còn lui tới thành phố của người nuôi dưỡng y nhiều như trước, thêm lúc đó y lại đang cùng Hứa Hạo Nhiên cãi nhau ầm ĩ, không rảnh quan tâm chuyện khác.
Đột nhiên trong một ngày, Triệu Tịch lại hỏi vay tiền hắn trong lúc ăn cơm, ngay lúc đó Tần Mục Dương tuy rằng đã đáp ứng, nhưng lại lòng có lực mà không đủ khí. Hắn không hề biết Triệu Tịch đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới dám mở miệng nói với hắn chuyện này, cũng không biết tình huống của người thân của cậu ở D thị đã nguy cấp đến cỡ nào.
Tuy Tần Mục Dương đã tạm thời không còn lui tới với người nhà, theo người yêu bé nhỏ ngày đêm hưởng thụ chuyện vui ở nhân gian, nhưng những đức tính xấu nằm sâu trong xương tủy hắn vẫn chưa hề thay đổi.
Hắn đã quá sơ ý, quá nóng nảy, quá mức tự tin.
Vì sao hắn không chú ý đến gương mặt càng lúc càng gầy gò của người yêu, bởi vì khi đó hắn chỉ biết tận hưởng những sung sướng mà người yêu mang lại cho mình trên giường. Hắn cũng không chú ý tới người yêu mỗi đêm bắt đầu về muộn, bởi vì lúc đó hắn đang bận bịu theo chân những bàn bè không hè thân quen tiệc tùng thâu đêm.
Cuộc sống của hai người dù ngọt ngào đến đâu cũng dần dần hình thành vết rạn nứt. Bọn họ vẫn luôn rất vui vẻ, mãi đến tận lần hắn đưa ra lời thề son sắt đáp ứng người yêu, nhất định sẽ đưa tiền cho cậu mượn, vết nứt ấy rốt cục cũng đã nổi lên mặt nước. (chung quy cũng vì tiền =.= thời bủi này mà ko có tiền là coi như die…chán nãn…)
Hắn trở về nhà, tóm tắt lại những điều trọng điểm với mẫu thân, thái độ cùng ngữ khí đều mềm mỏng đến mức chưa bao giờ có trước nay, nhưng đổi lại những gì hắn nhận được lại là lửa giận của bà cùng những câu mắng chửi đâm thẳng vào tự tôn của hắn.
Ôm hai bàn tay trắng qua hơn nửa năm, mỗi lần ăn cơm ngoài quẹt thẻ đều được báo là số tiền trong tài khoản đã bị đóng băng, hắn cũng không thể hào phóng vung tiền như xưa cho tình nhân.
Tần Mục Dương đã sống như thế hơn nửa năm. Hắn mặc dù được nuông chiều từ bé, nhưng trong một khắc kia khi nhìn thấy Triệu Tịch, hắn đã tự phụ cho rằng ái tình của bọn họ vĩ đại hơn hơn tất cả, là cuộc sống tuyệt nhất mà hắn đã từng trải qua.
Ngày đó sau khi về đến nhà, tâm tình của hắn lại trở nên tệ hại vô cùng. Hết sức áp chế sự kiêu ngạo cùng phiền muộn khi bị những lời của mẫu thân kích động. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn cãi nhau với Triệu Tịch, đó cũng là lần cãi nhau đầu tiên kể từ khi bọn họ yêu nhau.
Mặc dù không phải rất kịch liệt, nhưng trận cãi vả đó đã khiến cho hai người dần dần thức tỉnh khỏi lửa nóng cuồng nhiệt của ái tình.
Trong lòng cả hai vẫn có đối phương, nhưng không hiểu sao lại không muốn gặp mặt người kia. Khi Triệu Tịch trở về, hắn không có ở nhà, còn khi hắn trở về, Triệu Tịch đã đi ra ngoài.
Triệu Tịch bôn ba qua lại giữa C thị cùng D thị, buổi tối lại chạy đến quán bar làm việc. Tần Mục Dương cũng tâm phiền ý loạn bắt đầu tìm anh em uống rượu, vấn đề vốn không quá lớn cứ thế bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Mọi chuyện cuối cùng cũng bùng nổ vào một ngày nào đó khi Triệu Tịch ôm bụng bị ông chủ với vẻ rất ái muội ôm xuống xe, vừa vặn gặp phải Tần Mục Dương ra khỏi nhà mua thuốc lá nhìn thấy. (bảo đảm ốm nghén đấy =.=)
Lửa giận của Tần Mục Dương ngày đó đã phựt cháy mãnh liệt đến nổi hắn chỉ hận không thể giết chết tên cẩu nam nhân đó ngay tại chổ, con mắt của hắn thậm chí toát ra tơ máu, cả người đều bốc lên sự tàn bạo làm cho Triệu Tịch ở một bên cũng ngây người kinh sợ.
Tới lúc hắn tách ra khỏi người nam nhân, thì người kia đã máu me đầy mình nằm bất tỉnh tại chổ. Ông chủ kia mặc dù không phải là con nhà quyền thế giàu có gì, nhưng y cũng là dựa vào hai bàn tay trắng lăn lộn gây dựng dựng nghiệp suốt một thời gian dài mới có được địa vị như hiện tại. Y yêu thích Triệu Tịch, cũng tôn trọng công việc của cậu, y biết đối phương đã có người yêu, liền duy trì một khoảng cách nhất định chăm sóc cho cậu.
Đoạn thời gian đó tinh thần của Triệu Tịch không được tốt, làm cho sức khỏe cũng dần suy sụp theo, không hiểu sao ngực cậu luôn cảm thấy rất khó chịu, buồn nôn muốn ói. Ngày đó do yêu cậu mạnh liệt của một khách nhân, cậu bất đắc dĩ phải uống nửa chén rượu, vừa uống vào bụng, trong dạ dày liền phiên giang đảo hải náo loạn một trân. Sau khi chạy đến phòng vệ sinh ói sạch mọi thứ ra, người nam nhân kia mới quan tâm dìu cậu về nhà. (phiên giang đảo hải= đảo lộn, dời sông lấp biển)
Kế tiếp liền phát sinh những tình cảnh mà Tần Mục Dương trông thấy ngày đó.
Tranh chấp, cãi nhau, đập vỡ đồ đạc…
Trong cuộc sống sau khi kết hôn của những cặp vợ chồng ở gia đình bình thường, những tiết mục như thế này đôi khi sẽ thay phiên nhau trình diễn mấy lần. Tần Mục Dương tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn không nở chia tay Triệu Tịch.
Mãi đến tận ngày hôm đó, khi hắn ôm quyết tâm về nhà, đợi cả một buổi tối đến hừng đông… Triệu Tịch cũng chưa trở về.
Nhớ tới đây, bàn tay đang cầm điếu thuốc của hắn bắt đầu run rẩy, khung cảnh trước mắt thậm chí có chút mơ hồ.
Rất nhiều ký ức từ sau khi bọn họ tách ra đã bị hắn dồn hết tâm trí khóa kín lại, Tần Mục Dương chưa từng ý thức được, hoặc giả là ngay từ lúc trước, giữa hai người họ đã có một vết nứt ngăn cách.
Hắn cũng biết, không phải ai cũng đều nguyện ý một lần lại một lần tha thứ cho sự vô tri cùng sai lầm của hắn.
Hai tay hắn đặt trên tay lái, trong cổ họng phát ra thanh âm rên rỉ như dã thú bị vây nhốt, g ngực lại muộn phiền đến nổi sắp tan vỡ.
Hắn chỉ lo chú ý đến cảm thụ, đến nổi uất ức của bản thân. Nhưng lại chưa bao giờ tỉ mỉ hỏi qua tình hình người nhà của Triệu Tịch, đối phương không nói, hắn liền cho là không có chuyện gì. Đối phương không nói, hắn liền cho là không đáng kể.
Khi đó hắn vẫn còn quá trẻ, quá vô tri.
Khoang miệng không ngừng phát ra hơi thở hổn hển, rồi đột nhiên hắn mạnh mẽ nhấn chân ga, xe nhanh chóng quẹo sang hướng khác, cấp tốc quay trở về con đường cũ….
Triệu Đông Đông đang dán dính người lên cửa phòng của ba ba đánh thút tha thút thít. Cánh cửa đã bị khóa trái từ bên trong, bé gọi đã lâu nhưng bên trong vẫn không có âm thanh. Nhóc con đang sợ muốn chết, lại gặp ngay cái nút công tắc đèn trần nhấn thế nào cũng không lên, trong phòng hiện tại chỉ có duy nhất ánh sáng leo lét phát ra từ cái đèn bàn cũ nát.
Bé con quay đầu lại, lấm la lấm lét quan sát căn phòng mờ mờ tối, láng máng cảm thấy như sắp nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị nào đó. Bé cũng không lo đến việc ba ba có sinh khí hay không, liền “Oa” một tiếng khóc lên, thân thể nho nhỏ bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Tần Mục Dương mới vừa bò lên trên lâu liền nghe được tiếng khóc ấm ức của Triệu Đông Đông. Hắn lập tức căng thẳng trong lòng, dùng sức nện lên cửa.
“Đông Đông? Đông Đông mở cửa! Nghe thấy chú không, con ngoan, mau mở cửa ra!”
Nhóc con ở bên trong vẫn như cũ gào lên từng tiếng khóc nức nở, cũng không nghe thấy tiếng nói của Triệu Tịch. Tần Mục Dương trong lòng đã gấp muốn chết, lúc sắp lấy điện thoại ra dự định liên hệ cho trợ lý tìm một thợ sữa khóa đến, thì bên trong lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lảo đảo của con trai, còn có âm thanh hỗn tạp như vừa đụng rớt thứ gì.
Cửa bị mở ra, lộ ra khuôn mặt đã khóc đến thê thảm hề hề của Triệu Đông Đông, trên trán còn có một vết sưng đỏ ửng.
Tần Mục Dương vội vàng đi vào ôm lấy con trai, nhẹ nhàng xoa vết sưng kia, hỏi: “Đập đầu vào đâu rồi sao? Sau này không được vội vã như vậy, thúc thúc cũng sẽ không biến mất.”
“Nha nha nha, Tần thúc thúc, Tần thúc thúc…” Hài tử ôm chặt lấy cổ của hắn, phát ra một tràng tiếng kêu to, nước mắt nước mũi chảy một mạch lên cổ của hắn.
“Ngoan, chú ở đây, chú ở đây rồi.” Cho dù cái cổ bị ghìm chặt đến hơi thở cũng không thông, nhưng hắn vẫn ôn nhu dụ hống nhóc con một hồi.
Cũng may nhóc con thấy có người lớn bên cạnh nên cũng không sợ nữa, Tần Mục Dương lúc này mới có thể đem bé bế bến đến giường nhỏ thu xếp ổn thỏa, rồi mới lo lắng đi tới trước cửa phòng Triệu Tịch.
Cửa thật sự đã bị khóa trái từ trong, hắn khẽ đẩy một chút, “Tiểu Tịch, là anh đây! Em mở cửa ra đi, nếu không thì chỉ cần hé ra một chút để anh nói chuyện với em.”
Bên trong không có động tĩnh, trái tim của Tần Mục Dương càng loạn tung tùng phèo, âm thanh vô cùng uể oải, “Chúng ta cần phải nói chuyện, anh sẽ không phạm phải những sai lầm trước kia nữa. Em có thể mở cửa ra không? Chúng ta cần phải nói chuyện ngay bây giờ.”
Chờ một hồi lâu, vẫn là không có động tĩnh.
Tần Mục Dương có chút mờ mịt dựa vào cánh cửa, vô thần nhìn lên trần nhà, chẳng biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Không biết qua bao lâu, khi những hộ dân xung quanh cũng đều tắt đèn đi ngủ, không gian yên tĩnh đến nổi hắn có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, cánh cửa sau lưng mới phát ra một tiếng “kẹt kẹt” cực nhỏ.
Thời điểm hắn lảo đạo chạy về phía người kia, chân đã có chút tê dại. Triệu Tịch ở bên trong khẩn trương đỡ lấy hắn, nhìn thấy nam nhân ngẩng đầu nhìn mình, nhếch miệng, cậu cúi đầu im lặng không lên tiếng đem hắn đỡ lên giường, rồi bước tới đối diện ngồi xuống.
Tần Mục Dương quay đầu quan sát, đồ đạc trên giường đang nằm ngỗn ngang rối loạn, gối chăn đều đã nhăn nhúm thành một khối, cùng tình cảnh vừa nãy khi hắn bỏ chảy khác xa mộ trời một vực. Thậm chí hắn còn nhìn thấy những vết nước mắt ứ đọng trên gối nằm của cậu.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Chúng ta nói chuyện một chút đi, có một số việc… anh nghĩ cần phải làm rõ.” Biểu tình của người đối diện không chút thay đổi, Tần Mục Dương cũng không đoán được thái độ của cậu là ý gì, liền đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng tiếp tục nói: “Triệu Tịch, anh hiện tại sẽ hỏi em một câu: Em trở về nơi này, không phải bởi vì anh đúng không?”
Vừa nói câu này xong hắn lại rơi vào trầm mặc, ngay vào lúc hắn nghĩ đối phương sẽ không trả lời, thì đột nhiên nghe được.
“Vâng!”
Giọng điệu thật bình tĩnh không hề lay động, tĩnh táo đến mức làm cho hắn phát lạnh.
“Nguyên lai, người em yêu chưa từng là anh?” Tần Mục Dương tiếp tục hỏi.
“Yêu.” Lần này đợi không bao lâu, đối phương đã trả lời.
Tần Mục Dương cảm thấy yên lòng phần nào, khổ sở cười, “Vậy tại sao vừa nãy em lại nói như vậy?”
Triệu Tịch không nói lời nào.
“Em muốn nói cho anh biết, em đã nuôi con giúp anh năm năm, rồi vì người nào đó trở lại thành phố này và bây giờ đã hết thương anh rồi?”
Đợi hồi lâu, Triệu Tịch mới chậm rãi lắc đầu, “Không phải.”
Không thì là cái gì? Nếu không phải tình yêu.
Tần Mục Dương mệt mỏi xoa mi tâm, khẩu khí có chút cụt hứng, “Anh không thể nào hiểu nổi tâm tư của em. Anh rất muốn hỏi em, em có còn muốn bên anh không, có còn nguyện ý yêu anh nữa không? Em phải nghe anh nói —— “
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào đối phương, bình thản mà chân thành, “Chuyện trong quá khứ, chúng ta sẽ chậm rãi nói rõ cho nhau sau. Anh bây giờ chỉ muốn nói, nếu như em đáp ứng, anh sẽ sữa đối bản thân. Còn nếu em không đồng ý…”
Tần Mục Dương nở nụ cười, “Nếu không đồng ý, anh sẽ không trở lại chọc giận em thêm nữa. Ngay cả chuyện của Đông Đông cũng sẽ để cho em tùy ý quyết định.”
“Tự em quyết định?” Triệu Tịch ngốc ngốc lặp lại.
“Đúng, anh sẽ không đưa con rời xa em.” Tần Mục Dương thở dài, “Những gì anh nghĩ trước đây đều hoàn toàn sai lầm, ngay cả bây giờ anh cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa là.”
“Triệu Tịch, anh không muốn chúng ta cứ nảy sinh mâu thuẫn như vậy. Hãy tin tưởng anh một lần này nữa, có được không?”
Triệu Tịch mờ mịt nhìn hắn, tin tưởng anh sao? Trong lòng cậu phát lạnh, trò chuyện cái gì tin tưởng cái gì chứ? Những chuyện trong quá khứ làm sao có thể một lời là nói rõ được, một tiểu thiếu gia sinh ra trong một gia đình quý tộc, một tiểu tử vừa mới thành niên vắt mũi chưa sạch, cho dù ái tình có làm cho bọn họ mất đi thần trí, nhưng tính cách hình thành từ môi trường sống cách biệt đã làm cho bọn họ không thể dễ dàng ở bên nhau như mong đợi.
Tự cho là yêu nhau, tự cho là không có việc gì có thể chia cắt được cả hai. Nhưng khi người nhà của cậu đột nhiên sinh bệnh, những cuộc cãi vả giữa hai người liền ngày càng tăng lên, rất nhiều rất nhiều nhân tố gọp lại đã dẫn đến việc chia tay của bọn họ.
Yêu người này, không tiếc dùng thân thể đàn ông vì hắn sinh một người con trai. Muốn người này, biết rõ sau khi trở lại sẽ đối mặt cái gì, lại vẫn cứ quyết tâm đâm đầu vào ngõ cụt.
Cuối cùng cậu mới biết, kỳ thực được nhìn thấy người đó, nghĩ về người đó từ nơi xa đã là điều tốt nhất rồi.
Nhưng cậu lại không biết, nếu tới gần người này một lần nữa, rồi đến ngày nào đó khi cả hai phân ly, có thể sẽ làm cho cậu sẽ không bao giờ có thể gượng dậy nổi.
Thấy Triệu Tịch trầm mặc, tâm tình của Tần Mục Dương cũng liền chìm xuống.
“Đây là từ chối sao? Xem ra anh đúng là tự mình đa tình rồi.” Tần Mục Dương châm chọc cười cười, thở ra một hơi, đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, xoay người cầm lấy nắm đấm cửa.
“Em ——” Triệu Tịch đột nhiên vươn tay kéo hắn lại, ánh mắt có chút kinh hoảng, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt định rời đi, thân thể của cậu đã lập tức làm ra hành động theo bản năng.
“Yêu, yêu.” Cậu lắp bắp nói, trong mắt mang theo sự khẩn cầu, “Anh không có gạt em chứ? Anh có phải đang gạt em hay không, em… A!”
Tiếng nói của cậu đột nhiên bị gián đoạn, hô hấp trong nháy mắt bị cướp đoạt.
Tần Mục Dương kềm chặt cánh tay quanh eo cậu, cúi đầu hung hăng gặm cắn, mang theo sự ngoan tuyệt như muốn đem cậu nuốt vào bụng. Mùi vị của đối phương, hơi thở của đối phương đang tràn ngập trong khoang miệng của hắn, không giống với lần thăm dò trước đó, nụ hôn lần này còn mang theo sự ôn nhu, cùng với sự vui mừng khi gặp lại sau khoảng thời gian chia xa.
“A Dương…”
Eo của Triệu Tịch dần dần mềm nhũn, hai tay bất giác quàng chặt lên cổ đối phương, cậu nhắm hai mắt lại đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào.
Bất kể tương lai có như thế nào, cậu cũng không muốn đắn do suy xét nữa…
Cậu hỗn loạn nghĩ, bỏ mặc chính mình theo người đàn ông mà cậu tâm niệm vô số ngày đêm ngã lên trên giường.