Mùi vị của bữa cơm tối này hiển nhiên… rất bình dị. Triệu Đông Đông bị uy của Tần ba ba ngăn trở, chỉ có thể trưng vẻ mặt đau khổ không dám nói cái gì. Tần Mục Dương lại cười đến vui vẻ, làm như đang ăn món ngon mỹ vị trên đời.
“Ai, ăn ngon đến vậy sao?” Triệu Tịch vừa bới cơm, vừa buồn cười nhìn hắn.
Tần Mục Dương gật đầu, “Ăn ngon ăn ngon! Tay nghề của Tiểu Tịch vẫn tốt như trước đây vậy.”
Triệu Tịch gật gật đầu, đột nhiên nói: “Ngon đến vậy à? A…Em nhớ trước đây có người đã chê em nấu cơm không đủ phong phú, chỉ biết có mấy món.”
Cậu tùy ý nói, nhưng gương mặt của nam nhân bên cạnh đã hơi đỏ lên.
“Anh làm sao vậy?” Triệu Tịch cảm thấy kinh ngạc, sờ lên cái trán của hắn, “Nóng rần lên à, sao mặt lại đỏ như vậy?”
Tần Mục Dương bực mình, bắt lấy tay cậu in hết vết dầu mở trên miệng lên, “Không có. Anh đang đói lắm à!” ba chữ cuối cùng nói cực kì hung tợn, không phải đói với cơm nước, mà là đói với cậu.
Triệu Tịch không hiểu sao thấy rất căng thẳng, nuốt nuốt nước miếng, “Há, vậy anh ăn nhiều một chút đi!”
Muốn lấy tay trở về, nhưng cậu rút không nổi, lại đánh thêm một cái, vẫn là rút ra không được.
“Lại muốn làm à?” Triệu Tịch cảm giác như mình đang phải chăm tới hai đứa nhỏ vậy.
Thấy Triệu Đông Đông ở đối diện đang phồng má chiến đấu với món ăn, Tần Mục Dương quay đầu lại thật nhanh gặm lên miệng cậu một cái, “Đói bụng không phải ở dạ dày, mà là ở trong lòng á!”
“…”
Triệu Tịch không nói chuyện , đẩy mặt hắn ra, cầm lấy đũa xúc cơm, hàm hồ nói: “Lòng đói bụng thì tự mình giải quyết, nói với em làm cái gì.”
Bên tai dần dần hồng lên.
Tần Mục Dương cười đến xán lạn, cầm lấy đũa gắp lấy gắp để mấy món không quá mặn cũng không quá nhạt trên bàn cắn nuốt, vừa ăn vừa cười híp cả mắt.
Triệu Tịch không dám nhìn hắn, khuôn mặt đã sắp chôn sâu vào trong chén.
Sau khi ăn xong, Triệu Tịch vừa định trốn xuống nhà bếp rữa chén, Tần Mục Dương đã nhanh thân cản người lại, “Em ngồi đây, để anh làm là được.”
Triệu Tịch còn muốn giãy dụa, Tần Mục Dương liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng của cậu, nghiêm túc nói: “Em định làm con anh mệt mỏi sao? Mau quay lại phòng khách!!”
“Ồ…” Triệu Tịch lúng túng dịch đến bên ghế salông, chiếc bụng mới năm tháng cũng không tính quá lớn, vẫn còn trong phạm vi mà cậu có thể thừa nhận. Mà giờ khắc hiện tại khi ngồi ở chỗ này, cậu làm thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, tâm cứ thùng thùng nhảy loạn, cũng không biết đang sốt sắng cái gì nữa.
Cuối cùng đổi tư thế đổi đến mệt mỏi, cậu đơn giản nghiêng người dựa vào tay vịn, trên bụng đặt một cái gối mềm, để tiện đà ngăn trở ánh mắt nóng bỏng của ai kia.
Triệu Đông Đông hưng phấn giống như hít phải thuốc lắc, nằm úp sấp ở bên cạnh lúc lắc cái đuôi, “Ba ba, em trai!” (tác zả so sánh thấy ghê quá!!)
Triệu Tịch lười biếng nhìn bé, đánh thái cực, “Em trai? Em trai làm sao vậy?”
Triệu Đông Đông cuống lên, “Đông Đông muốn cùng em trai nói chuyện a!”
Cây ngay không sợ chết đứng, khuôn mặt nhỏ lập tức phồng lên.
Triệu Tịch buồn cười, thở một hơi dài đem gối ôm lấy ra, “A, trò chuyện đi!”
Triệu Đông Đông lập tức nhếch môi, thận trọng dựa vào, lỗ tai đặt ở trên chiếc bụng căng tròn, thận trọng chào hỏi, “Em trai à, anh là Đông Đông nha, anh đã từng nói với em rồi, anh là anh trai của em đó, em trai phải nhớ tên của anh nha! Mai mốt em đi ra rồi phải chơi cùng anh đó! ca ca có rất nhiều đồ chơi á, có thể chia cho em một nữa nà…”
Một mình bé bô bô trò chuyện vui vẻ, Triệu Tịch có chút không dễ chịu, nhưng lại không tiện gián đoạn ‘buổi nói chuyện phím’ của hai đứa nhỏ.
Cuối cùng Triệu Đông Đông dưới sự nhân nhượng của ba mình nói đến hơn nửa giờ, trong lúc đó đứa nhóc trọng bụng còn vung tay đá chân mấy lần, sắc mặt Triệu Tịch coi như bình tĩnh nhẫn nhịn, Triệu Đông Đông lại làm như nghe được động tĩnh từ em trai mà hưng phấn kêu to.
“Ba ba ba ba! Em trai động rồi! Em trai nghe được con nói chuyện, em động như thế là đang đáp lại con sao?”
Triệu Tịch cau mày xoa bóp cái eo, “A… Đại khái là vậy.”
“Khà khà.” Triệu Đông Đông cười khúc khích, lần thứ hai nằm úp sấp trở lại, hấp tấp: “Em trai động thêm một cái nữa đi, anh trai đang ở đây nè, em đang chào hỏi với anh sao?”
Triệu Tịch hắc tuyến, vừa định bảo thằng nhóc thối đừng được voi đòi tiên, thì trong bụng đột nhiên bị kéo căng, thai nhi vừa mới yên tĩnh được một lúc lại dùng đại lức bồi cho cậu một cú, Triệu Tịch không đề phòng “A” một tiếng kêu lên.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Tần Mục Dương bưng hai tay đầy xà phòng chạy ra, nhìn thấy sắc mặt Triệu Tịch ôm bụng không được tốt lắm, hồn vía đã sớm dọa bay mất.
Tùy tiện lấy tay quệt lên quần áo một đường, hắn vội đi lên đem người ôm vào lòng, sờ lên bụng của cậu, lo lắng nói: “Hài tử lại náo loạn hả? Không phải, giờ này lẽ ra còn đang ngủ chứ?”
Thai nhi đá xong một cước kia liền bất động, Triệu Tịch mất một lúc mới lấy lại được khí lực, trên bụng tựa hồ còn có chút đau đớn.
“Không có chuyện gì…khí lực hơi lớn chút, ân…” Trán cậu đã ra một ít mồ hôi, thanh âm không ổn định cho lắm.
Tần Mục Dương không nói nữa, mềm nhẹ xoa bóp quanh bụng cho cậu, đây là Diêu Vũ Quân nói cho hắn biết, vào thời điểm đứa nhỏ cử động quá mạnh, hắn cứ xoa bóp như vậy sẽ có hiệu uquả.
Qua mấy phút, Triệu Tịch hừ hừ thở phào một cái, lấy tay của hắn ra, “Được rồi, em không sao, bé con đã hết lộn xộn.”
Tần Mục Dương cũng thở phào một hơi, phía sau lưng cũng ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, “Vậy bây giờ thế nào? Có muốn uống nước không?”
Diêu Vũ Quân còn nói những lúc thế này nên uống một chút nước mới tốt.
“Không cần, em có chút buồn ngủ…” Triệu Tịch lắc đầu, trên mặt hiện lên sự uể oải.
“Vậy để anh đưa em về phòng nằm một lúc.” Tần Mục Dương cẩn thận nâng cậu dậy, đến phòng ngủ sắp xếp xong xuôi, lúc sau mới trở lại phòng khách.
Triệu Đông Đông vô cùng tự giác rũ đầu chờ dạy bảo.
Tần Mục Dương thở dài, đi lên vò cái đầu nhỏ của nhóc, “Đông Đông đang làm gì vậy?”
Triệu Đông Đông ngẩng đầu lên, nước mắt tràn đầy, tha thiết mong chờ, “Tần ba ba…Con sai rồi…”
Tần Mục Dương nhíu mày, “Hả? Nơi nào sai rồi?”
Triệu Đông Đông nói lắp, “Không, không thể cùng em trai tán gẫu…”
Tần Mục Dương biểu tình bất biến.
Triệu Đông Đông càng khẩn trương, “Không thể để cho em trai cùng Đông Đông chào hỏi…”
Tần Mục Dương còn chưa gật đầu.
Triệu Đông Đông đã gấp đến sắp khóc, “Ba ba…” Nha nha nha, Đông Đông yêu thích đệ đệ mà, tại sao không thể cùng em trao chào hỏi a, nha nha nha!
“Ai…” Tần Mục Dương bất đắc dĩ đem con trai ôm vào trong ngực, nhéo nhéo khuôn mặt cảm giác mười phần đầy thịt của bé, “Bảo bối đương nhiên có thể cùng em trai chào hỏi a. Thế nhưng, Tần ba ba không phải đã nói sao? Tán gẫu có thể, thế nhưng con còn phải chăm sóc ba ba nữa.”
“A…” Triệu Đông Đông không hiểu, cùng em trai tán gẫu và việc chăm sóc ba ba thì có liên quan gì chứ?
“Ừm…” Tần Mục Dương cũng không biết giải thích làm sao về việc này với nhóc, đành phải nói bá láp: “Con không thể mỗi ngày đều chơi đùa với em được, ba sẽ giám sát con đó!”
Khuôn mặt của nhóc lập tức ủ rũ, “Ồ…” Người lớn thật là xấu!
Tần Mục Dương cười híp mắt, “Bé ngoan!”
Trong phòng ngủ vẫn luôn không có động tĩnh, hẳn là ngủ rất say đây. Tần Mục Dương ôm Đông Đông ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, vừa cười nhạo kiểu tóc cùng ngôn ngữ của các nhân vật, vừa xấu tâm trêu chọc nhóc con một chút, đến cuối cùng Đông Đông bị chọc đến khuôn mặt nhỏ khổ hề hề.
Xem có tập phim hoạt hình mà cũng không cho người ta sống yên ổn, vì thế bé đành giả bộ vuốt mắt muốn đi ngủ.
Tần Mục Dương lập tức nhảy dựng lên đem con ôm vào buồng tắm, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, sau đó ném nhóc lên chiếc đệm có in hình nhân vật hoạt hình yêu thích của nhóc.
“Bảo bối ngủ ngoan, ba ba cũng buồn ngủ rồi.”
Tần Mục Dương không dằn nổi đóng cửa lại, sau đó lưu loát tắm rửa sạch sẽ, lúc nhảy chân sáo về phòng, Triệu Tịch vậy mà còn chưa ngủ, dưới ánh đèn bàn, cậu đang tựa vào đầu giường đọc một quyển sách nào đó.
Tần Mục Dương sát sát tóc, từ từ tiến lại, “Đang xem gì vậy?”
Triệu Tịch có hơi thẹn thùng định đem sách giấu đi, Tần Mục Dương tay mắt lanh lẹ ngay chốc giật lấy, cười cười, “Thân thủ của bảo bối như vậy là không được rồi.”
Triệu Tịch không thèm đáp lời.
Tần Mục Dương ha ha cười lật qua bìa sách, “Hử…《Làm thế nào để nuôi dưỡng con bạn thành một thiên tài nhi đồng?》…sách dưỡng thai?”
Triệu Tịch vươn tay, cách một lớp chăn sờ sờ bụng, “… Ừ.” hai tai dần dần đỏ lên.
Tần Mục Dương tiện tay đem sách ném đi, nhào lên nằm vào trước người cậu, ôm lấy hông của cậu, “Kỳ thực…để dưỡng thai còn có rất nhiều phương pháp khác, những loại sách mê tín thế này không đáng tin.”
Mắt thấy hai gương mặt đã sắp sửa dính vào cùng nhau, hô hấp của Triệu Tịch càng tăng nhanh, “Còn biện pháp gì khác?”
Tần Mục Dương vươn tay phải xoa chiếc bụng nhô cao, một tay khác lại chậm rãi gỡ từng nút từng nút áo của cậu, “Như vận động này.”
Triệu Tịch lập tức hoảng hốt, ra sức đẩy bàn tay xấu xa đang âm mưu lột đồ mình ra, “Không phải, cái kia…”
“Không phải cái nào? Em không muốn?” Thanh âm của đối phương đã hết sức đè nén, đầu độc Triệu Tịch không tự chủ được tháo gỡ phòng bị.
Người này luôn luôn là nhược điểm trí mạng của cậu.
“Không có…” Triệu Tịch lẩm bẩm nói.
Tần Mục Dương cười sung sướng, “Vậy được rồi. Bác sĩ Diêu đã nói, kìm nén quá sẽ không tốt, lâu lâu vận động một chút cũng rất thích hợp, anh sẽ không đi vào.”
Khuôn mặt của Triệu Tịch triệt để hồng thành con tôm luộc, thần trí đã loạn cào cào, “Há, nha…”
Áo của cậu đã hoàn toàn bị lột bỏ, lộ ra chiếc bụng căng tròn, mặt trên cơ hồ còn thấp thoáng một vài vết rạn do da bụng bị kéo căng, làn da cũng rất mỏng, gần như trong suốt, có chút giống với quả dưa hấu cỡ bự.
“Bé con lớn lên thật nhanh à…” Tần Mục Dương lẩm bẩm cảm thán, cẩn thận vươn cái tay còn lại mò mò da thịt bóng loáng, mềm mại. Đột nhiên chiếc bụng dưới tay bất ngờ động mạnh, ở mấy nơi xung quanh cũng lần lượt gồ lên vài điểm nhỏ.
“A…con động?” Dù đã được trải qua lần đầu tiên chứng kiến hiện tượng máy thai, nhưng Tần Mục Dương vẫn cảm thấy hết sức kinh ngạc cùng mới mẻ.
“A! Chắc con biết là anh đi? Nhóc con đang bắt chuyện với ba ba sao?”
Tần Mục Dương hưng phấn lấy tay không ngừng chọt chọt mấy điểm nhỏ nổi lên, vừa đám phán: “Bé ngoan à, cha có chính sự phải làm, đừng nghịch nữa nha!”
Thai nhi nơi nào nghe hiểu được lời hắn nói, bé cứ thế hưng phấn vận động một lúc mới chịu dừng lại. Trên mặt Triệu Tịch đã ra một đống mồ hôi, không ngừng thở hổn hển, lớp da trên bụng cũng đã dày thêm một tầng mồ hôi.
“Thằng nhóc con thật không ngoan gì hết, đợi nhóc con đi ra xem ba làm sao thu nhập nhóc!” Tần Mục Dương bất mãn uy hiếp.
Triệu Tịch vô lực nhấc lên mí mắt, “Đừng dọa con nữa!”
Tổ tông đã lên tiếng, Tần thiếu làm sao còn dám ba hoa nữa. Hắn lập tức chất lên nụ cười, “Đúng đúng, không hù dọa không hù dọa, đợi con đi ra ba ba sẽ mua kẹo cho con ăn ha!?”
Triệu Tịch rất muốn học Bạch Vũ Hàng liếc mắt thị uy, bất đắc dĩ biểu tình trên khuôn mặt đã cứng ngắc quá lâu, cậu cuối cùng đành phải bắt chước không đến nơi đến chốn, liếc xéo đối phương một cái.
Cũng không biết lần này lại tới sợi thần kinh nào trong đầu Tần Mục Dương chập cheng, mà hắn lại nhìn ánh mắt trừng to của cậu thành liếc mắt gợi tình, hắn liếm môi một cái, kề sát người vào.
“Tiểu Tịch…chúng ta vận động chút đi, em cũng nhịn lâu rồi phải không?” Hắn đưa tay sờ mó đồ vật giữa hai chân Triệu Tịch. Nơi đó chẳng biết lúc nào đã ngẩng đầu lên.
“…”
Triệu Tịch quýnh quán, nhưng lại không dám giải thích cơ thể mình sau khi mang thai so với thường ngày sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều, thật chất từ vừa nãy khi bị hắn cởi áo cậu ra, thì cơ thể cậu đã dậy lên phản ứng rồi. Cậu lúc này đã lúng túng vô cùng, nghẹn đỏ cả mặt, thật muốn chui vào trong chăn mà trốn trốn.
Bất đắc dĩ vì chiếc bụng to ưỡn cao, nên hành động của cậu càng trở nên bất tiện, chưa được nửa đường đã bị Tần Mục Dương ngăn cản lại.
“Ai, rùa đen nhỏ, anh nhất định phải đập bể cái mai rùa của em, để sau này em sẽ không chui vào được bên trong nữa!” Tần nhị thiếu vô cùng bất đắc dĩ, tật xấu thích trốn tránh của người yêu trị thế nào cũng không xong hết à!
“…” Triệu Tịch không thèm đáp lại, bất đắc dĩ chờ đợi.
Tần Mục Dương mừng rỡ, “Được rồi, ngoan như thế mới tốt.”
Nói rồi hắn liền đem quần pyjama của đối phương chậm rãi cởi ra, sau đó tới quần lót, cũng bị hắn lột đi sạch sẽ.
Hai người trần trụi đối mặt, hô hấp chậm rãi tăng thêm.
Tần Mục Dương cúi người hôn lên môi cậu, tay phải bắt đầu ve vuốt hạ thể của đối phương.
Triệu Tịch choàng tay quanh cổ của hắn, nghênh đón nhiệt tình. Ánh mắt của Tần Mục Dương càng thâm trầm lợi hại hơn, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, hô hấp của Triệu Tịch cũng theo đó càng thêm nặng nề, càng lúc càng gấp rút, cuối cùng khi không biết đã hôn được bao lâu, Triệu Tịch đột nhiên rên rỉ một tiếng, suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi của Tần Mục Dương.
Giây tiếp theo hắn liền cảm nhận được trong tay mình có một bãi chất lõng ươn ướt, màu sắc còn vô cùng tinh khiết, số lượng cũng không ít.
“Ai ô, nhiều như vậy à!?” Vậy mà hồi nãy còn trốn tránh hắn nữa, chắc là vật nhỏ đang rất thư thái đi!?
Tần Mục Dương cười híp mắt đưa chứng cứ cho cậu xem. Mặt mũi của Triệu Tịch đã triệt để mất đi sạch sành sanh, cậu đơn giản không thèm trốn tránh nữa, tùy ý nhìn một chút, rồi nói: “A… rất nhiều ha!”
Tần Mục Dương phù một tiếng cười to, Triệu Tịch vẫn đỏ mặt giả trang trấn định.
Hài tử đã hơn năm tháng, tuy nói giai đoạn nguy hiểm đã trôi qua, nhưng trong thời gian trước, thân thể của Triệu Tịch thật sự rất kém. Tần Mục Dương nhọc lòng tốn sức vỗ béo cậu hai tháng, mới miễn cưỡng dưỡng ra thêm một miếng thịt, trong đợt kiểm tra vừa rồi, thai nhi cũng phát triển rất tốt. Hai người không dám lơ là, bình thường ngoại trừ định kỳ giúp nhau tuốt súng lục một chút, thì số lần làm tình số chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Triệu Tịch có chút băn khoăn, “Em…em giúp anh nha?”
Hạ thân của Tần Mục Dương đã sưng to từ nãy giờ, khi nghe được lời cậu nói, nơi đó tựa hồ còn hơi run một chút.
“Hả?” Triệu Tịch buồn cười, vươn tay bắt lấy nam căn đối phương…hơi nắm chặt…lại thả lòng…lại nắm chặt thêm nữa, bất quá cậu đã có chút không thể nắm giữ nó trong tay rồi…
Hơn nữa…Triệu Tịch nuốt nước miếng, vật này chỉ trong vài giây đã cấp tốc bành trướng đến một kích thước không tưởng trong tay cậu.
“Còn chưa bắt đầu sao?” Tần Mục Dương sắc mặt bất biến, khí định thần nhàn hỏi cậu.
Triệu Tịch nói lắp, “Sắp, sắp bắt đầu.”
“Ừm.” Tần Mục Dương khẽ cười ứng lời, bán ngồi ở trên giường chờ cậu hành động.
Tuy nói hai người đã hòa hỏa gần hơn nửa năm, nhưng trong sáu năm qua cả hai đều sống độc thân, cậu đối với chuyện từ trước tới giờ cũng không có quá nhiều nhiệt tình cùng hứng thú, nên khi nhìn thấy hạ thân bành trướng của đối phương, cậu vừa có chút khiếp đảm cũng vừa có chút bỡ ngỡ không quen.
Tần Mục Dương dường như nhìn thấu sự lúng túng của cậu, thở dài một hơi, “Ai…để anh đi vào nhà tắm giải quyết vậy.”
Nói rồi hắn làm bộ bò lên, quả nhiên một giây sau cánh tay đã bị kéo lại.
“Không cần không cần, để em, em làm cho.” Triệu Tịch cúi đầu đối mặt với tính khí của đối phương, trông ngốc ngốc nhưng cũng rất nghiêm túc tuốt súng cho hắn.
Nhìn cậu cúi đầu lộ ra một đoạn cổ bóng loáng, Tần Mục Dương liền cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình càng lúc càng cháy lớn đến khủng khiếp.
“Nhanh lên một chút!” Tần Mục Dương thanh âm khàn khàn thúc giục.
“A?” Triệu Tịch không rõ vì sao, lúc ngẩng đầu vừa dịp nhìn thấy lửa nóng trong mắt đối phương, cậu giật mình một cái, lập tức không nói hai lời tăng nhanh tốc độ.
Cậu không có gì kỹ xảo gì đáng kể, bình thường khi hai người làm tình cũng đều là Tần Mục Dương nuông chiều cậu, từ đầu đến cuối cậu chỉ cần nằm ngửa hoặc nằm úp sấp là tốt rồi.
Nhưng sau khi mang thai, cậu ngược lại đã dần dần bắt đầu tự nắm bắt phương hướng đi tới. Triệu Tịch lung ta lung tung nghĩ, động tác trên tay cũng không theo một phương pháp nào mà chỉ loạn động.
Tần Mục Dương nhe răng nhếch miệng sảng khoái muốn chết.
Sau khi tính khí của hắn cuối cùng cũng được giải phóng, hai người đều đỏ mặt tía tai, giống như vừa đánh một trận đại chiến xong.
Triệu Tịch vô tội mở hai tay ra, “Á… ra rồi nè!”
Tần Mục Dương triệt để không còn nóng nảy nữa như trước, mặt nghiêm như tấm gỗ vò đầu của cậu, “Hừm, ra rồi.”
Sau đó, hắn lại bình tĩnh kéo khăn giấy qua chà lau cho cậu, hai người ôm gặm hơn nửa ngày, lại vui vẻ phát tiết thêm lần nữa, nhìn tổng thể mà nói, tâm tình cũng không tệ lắm.
“Anh vào rữa rấy một chút, em ngủ trước đi.” Tần Mục Dương giật nhẹ áo ngủ, bò dậy đi vào phòng tắm.
Triệu Tịch vội ho một tiếng, nhìn nhìn bóng lưng của hắn, cuối cùng cũng như nguyện chui vào trong chăn.