Vốn nghĩ đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, cứ nghĩ tình huống hiện tại của Triệu Tịch cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Ai ngờ đến sáng sớm ngày hôm sau, cậu liền nổi lên một trận sốt cao, hai má ửng hồng, cái trán nóng bỏng, người thì mơ mơ màng màng, gọi hết nửa ngày vẫn không có phản ứng. Tần Mục Dương sợ hãi, hô to một tiếng.
Phát hiện người yêu đã bất tỉnh, lúc này hắn mới run run tay gọi điện cho Diêu Vũ Quân. Đối phương cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, bảo bọn họ mau chóng chạy tới bệnh viên, phụ nữ có thai mà phát sốt không phải chuyện nhỏ, chỉ cẩn hơi sơ sẩy một chút thai nhi rất có thể sẽ sinh non.
Tần Mục Dương vội vội vàng vàng, Triệu Đông Đông còn đứng ở cửa chờ Tần ba ba đưa bé đi học đây. Kết quả bé lại chờ được tới hai người ba ba, một người còn đang bị người kia ôm lấy.
Nhóc con sợ hãi, nhào tới nắm lấy ống quần Tần Mục Dương, “Tần ba ba, hai người muốn đi đâu a?”
Tần Mục Dương đau đầu, ai, thiếu chút nữa đã quên mất luôn đứa con lớn.
Chiếc bụng nhô cao của Triệu Tịch vừa vặn đè lên ngực hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận cường độ vung đá quyền cước của đứa nhỏ bên trong. Mà bộ dạng Triệu Tịch hiện tại cũng đang cau mày chạy mồ hôi, chứng tỏ cậu không hề dễ chịu.
Tần Mục Dương đã không rảnh để quan tâm chuyện khác, cuối cùng hắn đành cắn răng gọi điện qua chổ Hứa Hạo Nhiên, nói xong địa chỉ bên này liền treo máy.
“Đông Đông ngoan, ba ba bị bệnh, phải đi xem bác sĩ, đợi lát nữa Hứa thúc thúc đến, con nhớ mở cửa cho chú ấy có biết không?”
Triệu Đông Đông lộ rõ vẻ sợ sệt trong ánh mắt, tay nhỏ cầm lấy y phục của hắn không chịu buông, “Ba ba…”
Tần Mục Dương không dám trì hoãn, miễn cưỡng cười, “Đông Đông là nam tử hán a, ngoan, chờ Hứa thúc thúc đến, con nhớ hỏi rõ xem là ai, sau đó thì mở cửa cho chú vào.”
Nói xong hắn liền cấp tốc rời đi, Triệu Đông Đông đỏ mắt buông tay ra, nặn nặn quai đeo cặp, ghé vào cửa gọi, “Ba ba về sớm một chút a!!”
Tần Mục Dương ê ẩm trong lòng, nhưng không dám quay đầu lại, bước nhanh hướng tới thang máy.
Triệu Tịch bị bọc rất kín, xe tăng tốc chạy thẳng một đường đến bệnh viên. Diêu Vũ Quân cùng Cao Nham đã chờ ở cửa, phòng bệnh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, hai người vừa đến, liền lập tức đưa đến trên giường.
Tần Mục Dương cùng Cao Nham bị nhốt ở ngoài cửa, chỉ có một mình Diêu Vũ Quân ở bên trong kiểm tra. Cuối cùng tới khi cô đi ra, biểu tình trên mặt rõ ràng đã buông lỏng rất nhiều.
“Không có chuyện gì, chỉ là phát sốt bình thường, hài tử cũng không có chuyện gì.”
Diêu Vũ Quân tháo khẩu trang xuống, vô cùng nghi hoặc, “Nhiệt độ ở phụ nữ có thai vốn cao hơn người thường, nhưng tại sao anh ấy lại đột ngột phát sốt như thế? Chẳng lẽ anh đã dẫn anh ấy đi ra ngoài giữa trời đông lạnh giá thế này?”
Tần Mục Dương cũng nghi hoặc, “Anh, anh không biết.”
Tần nhị thiếu có chút thất bại, hắn luôn xem cậu như là bảo bối để che chở, chỉ cần quá lạnh hay quá ấm đều sẽ làm cho hắn sốt ruột hết nửa ngày, điều hòa trong nhà luôn mở / giờ, nhiệt độ cũng vô cùng thích hợp, còn việc ra khỏi cửa? Hắn hồi tưởng lại một chút, cơ bản hắn đều chọn buổi sáng hay buổi chiều lúc có ánh nắng mặt trời tỏa sáng nhất mới dẫn cậu ra ngoài à.
Tần Mục Dương thật sự không biết nguyên nhân vì sao Triệu Tịch lại phát sốt.
Diêu Vũ Quân nhìn vào trong phòng một lúc rồi bảo: “Nói chung, anh phải chú ý nhiều hơn nữa. Không chỉ là thân thể, mà còn có tậm trạng của anh ấy nữa. Nếu tâm tình không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Tần Mục Dương nghiêm túc gật đầu, “Anh đã biết.”
Diêu Vũ Quân vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Vào đi thôi, em đang truyền nước biển cho anh ấy, chuyện này vô hại đới với thai nhi. Chờ truyền xong, em sẽ quay lại theo dõi tình hình rồi nói sao.”
Tần Mục Dương thở ra một hơi, “Cảm ơn.”
Diêu Vũ Quân nhướng nhướng mày, không nói gì, rời đi. Cao Nham cũng sờ mũi một cái, lẽo đẽo theo sau.
Tần Mục Dương ôm trái tim vẫn còn sợ hãi đi vào, ngồi vào trước giường. Gương mặt đỏ hồng vừa nãy của Triệu Tịch đã giảm bớt, cái trán cũng không còn nóng như sáng sớm hôm nay nữa.
Cho tới hiện tại khi đã ngồi ở chỗ này, hắn mới phát giác mồ hôi lạnh phía sau lưng đã làm quần áo sớm ướt đẫm.
Chuông tin nhắn vang lên, là Hứa Hạo Nhiên. Hắn nói đã đưa Đông Đông đến trường, còn hỏi Tần Mục Dương địa chỉ bệnh viện mà Triệu Tịch đang nằm là nơi nào.
Tần Mục Dương lúc này mới nhớ tới việc mình đã đem Triệu Đông Đông giao cho hắn…thở dài, cuối cùng vẫn gửi địa chỉ sang cho đối phương.
Triệu Tịch vẫn luôn mơ màng, ngủ rất say.
Đại khái không tới nửa giờ, cửa phòng bệnh đã bị gõ vang, Diêu Vũ Quân ở bên ngoài hỏi dò, Tần Mục Dương vội vàng đi ra ngoài, lập tức sửng sốt —— Bạch Vũ Hàng cũng tới.
Diêu Vũ Quân thấy bọn họ nhận thức, cũng không nhiều lời liền rời đi.
Hứa Hạo Nhiên buồn bã hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nhập viên?”
Tần Mục Dương do dự, không biết nên nói như thế nào. Bạch Vũ Hàng đột nhiên mở miệng, “Tiểu Tịch ở bên trong à? Để tôi vào xem một chút.”
Tần Mục Dương ngăn cản y, sắc mặt hơi hơi lúng túng, “Tiểu Bạch…”
Bạch Vũ Hàng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Tôi đã biết hết mọi chuyện, việc em ấy mang thai là thật sao?”
Tần Mục Dương miệng mở lớn, kinh sợ tại chỗ. Bạch Vũ Hàng không để ý tới hắn, đẩy cửa ra đi vào.
Hứa Hạo Nhiên sờ sờ đầu, chẹp chẹp mỏ muốn nói gì đó, “Cái kia… Tiểu Bạch ngày hôm qua để kêu tôi điều tra địa chỉ nhà cậu, buổi chiều hôm qua đã tới đó một chuyến, sau khi trở về thì mặt mày liền sa sầm đen thùi.”
Hứa Hạo Nhiên kề sát vào hắn một ít, “Lão Tần, có thật không? Cái kia…đứa bé?”
Tần Mục Dương khiếp sợ, ngày hôm qua Tiểu Bạch đã đến sao? Y đã biết chuyện đứa nhỏ?
Liên tưởng đến cảm xúc tối hôm qua của người yêu, hắn rốt cuộc cũng đã biết được nguyên do, không khỏi hơi xúc động.
“Hừm, là thật.” Tần Mục Dương không có phủ nhận, bọn họ vốn không có ý định gạt Bạch Vũ Hàng chuyện này, chỉ là Triệu Tịch vẫn luôn không có chuẩn bị tâm lý, cứ thế kéo dài thời gian, kỳ thực như vậy cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn mai mốt khi lão nhị đã được sinh ra, mới bị Bạch Vũ Hàng phát hiện ra sự tình thì càng không tốt.
Hứa Hạo Nhiên thở một hơi, chế nhạo, cười, “Được đó lão Tần, cậu nói xem cậu đây là cái mệnh cứt chó gì, tìm được một bà xã nam còn có thể sinh em bé?”
Hứa Hạo Nhiên cũng không truy hỏi quá nhiều, biểu tình là thản nhiên tin tưởng.
Tần Mục Dương vỗ vỗ vai hắn, “Sau này lão nhị ra đời, tôi sẽ cho bé nhận cậu làm cha nuôi.”
Hứa Hạo Nhiên trừng mắt, “! Có thật không?”
Tần Mục Dương toét miệng cười, “Đương nhiên. Cha nuôi phải lo hết học phí của con à.”
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi, khinh thường phát ra một tiếng “Hừ”, nhưng trong mắt lại là nồng nặc ý cười.
—
Bầu không khí trong phòng bệnh lại không tốt như vậy. Bạch Vũ Hàng từ lúc vừa vào cửa liền trầm mặt, nhìn thấy Triệu Tịch nhắm hai mắt mê man, lúc này y mới không dễ dàng thả lỏng biểu tình trên mặt.
Bạch Vũ Hàng ngồi ở bên giường, vẻ mặt chậm rãi mê mang.
Hài tử đã hơn năm tháng, dù bụng đang được chăn che lấp vẫn không thể che dấu mà lộ ra một độ cong rõ ràng, thậm chí theo từng đợt hô hấp của chủ nhân, chiếc bụng cao cao cũng theo đó dịch chuyển lên xuống.
Bạch Vũ Hàng mím môi nhìn em trai, không tự kìm hãm được khó chịu.
Tối hôm qua mất ngủ một đêm, cũng suy nghĩ cả một đêm. Mới đầu y nghĩ đến việc tại sao mỗi lần em trai có chuyện đều sẽ không tự nói với mình, đến cuối lại là vấn đề vì sao đàn ông có thể sinh con?
Hết thảy buồn bực cùng thất vọng đều biến thành lo lắng, đến nỗi sáng nay khi nghe được thanh âm gấp gáp hoảng hốt của Tần Mục Dương qua điện thoại, hắn đã nhất thời đánh rớt ly nước xuống đất.
May mà chỉ là cảm sốt thông thường, mà ở trong đó… Bạch Vũ Hàng lăng lăng nhìn bụng của cậu, ở trong đó, đúng là hài tử sao?
Người ngoài cửa vẫn không quấy rầy đến bên trong, trong phòng lại yên tĩnh đến nổi không có một tiếng động.
Biểu tình của Bạch Vũ Hàng hiếm có dẫn theo vài điểm mê hoặc, mãi đến tận khi Triệu Tịch chẳng biết lúc nào tỉnh lại, khó khăn kéo căng cổ họng khô khốc bật thốt một tiếng ‘ca’.
Bạch Vũ Hàng đột nhiên ngẩng đầu.
Triệu Tịch đáng thương nhìn y, trước tiên bắt tay y lại, “Ca, ca…”
Một tràng tiếng gọi, dẫn theo một chút ý tứ nũng nịu.
Bạch Vũ Hàng không tiếng động thở dài, biết rõ đây chính là biện pháp của đối phương dùng để đối phó với y, mỗi khi mình muốn la rầy hay đánh cậu từ lúc bé. Đối với người em trai này, cho dù tối hôm qua y có tức giận bao nhiêu, cáu giận bao nhiêu, nhưng chỉ cần đến nơi này, nhìn thấy cậu cả người tiều tụy nằm ở trong bệnh viện truyền dịch, trong lòng y cũng từ từ mềm nhũn.
“Em sao rồi, đầu còn đau không?” Bạch Vũ Hàng tận lực dùng khẩu khí lạnh nhạt hỏi.
Triệu Tịch nặn nặn lòng bàn tay của y, mới vừa muốn nói chuyện đột nhiên ho khan một tiếng.
Bạch Vũ Hàng lập tức đứng lên, rót cho cậu một ly nước, đem cốc đưa tới.
Trên mặt Triệu Tịch hơi bối rối, cơ thể vì vướng bụng nhỏ ưỡn cao, lại thêm phát sốt mà trên người đã không còn sức lực, làm sao còn có thể ngồi dậy được. Cậu không khỏi có chút lúng túng cứng ngắc.
Bạch Vũ Hàng bưng cốc đợi một hồi lâu, nhìn thấy đối phương dùng tay phải mất tự nhiên đặt ở trên bụng xoa hai lần, mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cậu.
“Để anh đỡ em.” Bạch Vũ Hàng không có nhiều lời, vươn tay giữ lấy lưng của cậu, dùng lực đem người đỡ lên.
Triệu Tịch cầm cốc uống hơn một nữa, cổ họng mới thoải mái hơn.
Bạch Vũ Hàng im lặng giúp cậu nâng cao giường, sau đó nhanh chóng di dời tầm mắt, không biết nên nói cái gì.
Triệu Tịch dẫn theo vài điểm ý cười, lắc lắc tay của y, “Ca, anh vẫn còn đang tức giận sao? Đừng tức giận, em sai rồi, em thật sự sai rồi, lần sau sẽ không như vậy như vậy nữa.”
Sau khi nghe hết nửa câu, Bạch Vũ Hàng mới có phản ứng, cười lạnh một tiếng, “Còn có lần sau?”
Triệu Tịch lập tức nghiêm túc, “Thật sự không có lần sau .” Cậu rũ mắt xuống, âm thanh có chút khẽ khàng, “Không phải em muốn cố ý gạt anh…em, em không dám…”
Cậu đột nhiên buông tay ra, với lấy ráp trải giường, vô ý thức siết chặt.
Bạch Vũ Hàng biết hành động này của cậu chỉ xảy ra khi đối phương căng thẳng lo lắng.
Triệu Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút hồng, “Ca, em không giống quái vật sao? Đàn ông, đàn ông lại có thể sinh con…Em sợ…”
“Tiểu Tịch…” Bạch Vũ Hàng xoa đầu ngón tay của cậu, thở dài, “Anh đương nhiên sinh khí, anh thật sự rất sinh khí. Nhưng anh không phải tức giận vì chuyện đứa bé, anh khổ sở là vì em trước giờ đều không coi anh là người thân, em xảy ra chuyện, từ trước tới nay cũng đều không tìm tới anh để tâm sự trước tiên.”
Trong mắt của y mang theo sự bi ai, “Anh rất xin lỗi, năm đó vì cãi nhau với Hạo Nhiên, nên anh không có chú ý tới chuyện của em cùng Tần Mục Dương… Anh biết những năm qua em đã sống rất cực khổ, ca ca, ca ca rất hổ thẹn…Anh hi vọng em sẽ hạnh phúc, hi vọng em sẽ an ổn vượt qua nữa đời còn lại, em có hiểu không?”
Tâm tình của Triệu Tịch cũng có chút kích động, hít mũi một cái, “Hừm, em biết.”
Bạch Vũ Hàng sờ sờ mặt của cậu, “Đã biết mà còn như vậy, Tần Mục Dương là người yêu của em, anh là thân nhân của em. Sau này có việc, nhất định phải nói cho anh biết, dù vấn đề có trầm trọng đến đâu, đã có ca thay em gánh vác, em còn sợ cái gì?”
Triệu Tịch toét miệng ngốc hề hề tươi cười, thân mật cọ lòng bàn tay của y, “Ca.”
Bạch Vũ Hàng bình tĩnh ứng với, “Ừm.”
“Khà khà.” Triệu Tịch vẫn cứ có chút ngây ngốc.
Bạch Vũ Hàng bị hạ gục, gõ nhẹ trán của cậu, “Đừng cười.”
Triệu Tịch lắc lắc đầu, “Ồ.”
“Tiểu Tịch.” Thanh âm Bạch Vũ Hàng đột nhiên nghiêm túc lên, “Anh hỏi em, Đông Đông là do em sinh sao?”
Triệu Tịch lúng túng ngưng tiếng cửa, hết nửa ngày mới gật đầu.
Bạch Vũ Hàng suy tư, “Ừ, anh biết rồi.” Chẳng trách trước kia y luôn băng khoăn, Triệu Tịch làm thế nào có thể chấp nhận để cho Tần Mục Dương lên giường với người phụ nữ khác.
“Em đây là do cơ thể đặc thù sao? Có tìm bác sĩ hảo hảo kiểm tra chưa?” Bạch Vũ Hàng nhìn bụng của cậu, tính toán một chút, “Chắc cũng được năm sáu tháng rồi nhỉ? Thai nhi hẳn đã thành hình?”
Y ti mỉ quan sát nét mặt của Triệu Tịch, nhận ra so với lần cuối cùng hai người họ gặp mặt vào hai tháng trước, cậu xác thức đã mập lên không ít.
Lại liên tưởng đến việc Tần Mục Dương luôn luôn từ chối mấy lần tụ hội trong khoảng thời gian qua, cùng với việc cả hai thần thần bí bí dọn sang nhà mới, Bạch Vũ Hàng đã tin đây là sự thật hơn phân nửa.
Chỉ là trong lòng y còn có chút không xoay chuyển được. Sau cùng, y đơn giản buông lỏng tâm tư mình. Bất kể có phải là mang thai hay không, nói chung, sức khỏe của em trai là quan trọng nhất.
Triệu Tịch ở dưới ánh mắt của y có chút co rúm lại, nuốt nước miếng, “A Dương đã tìm người quen làm kiểm tra qua, đứa nhỏ phát triển rất tốt.”
Ánh mắt của Bạch Vũ Hàng vẫn như trước không chuyển dời, “Há, vậy thì tốt.” Y lúc này đang nghĩ đợi lát nữa về nhà, phải lên mạng tìm kiếm thông tin về phụ nữ có thai, xem nên bồi bổ món ăn nào mới là thích hợp? Canh gà, hay là canh cá, còn có hoa quả, vân vân…
Bạch Vũ Hàng cau mày trầm tư, vừa ở trong lòng tính toán.
Triệu Tịch buồn bã dõi theo y, có chút không được tự nhiên lôi kéo chăn hướng lên trên bụng. Bạch Vũ Hàng lúc này mới lấy lại tinh thần, “Làm sao vậy? Đau bụng?”
Triệu Tịch bất mãn lắc đầu, “Không có, không đau.”
Lông mày Bạch Vũ Hàng nhíu càng chặt, “Vậy là đói bụng à?”
Triệu Tịch đã nghẹn đến sắp khóc, “Ca, em một chút cũng không thấy khó chịu gì, anh đừng hỏi nữa à.”
“Ồ.” Lần này đến phiên Bạch Vũ Hàng lúng túng, luôn cảm thấy chuyện mang thai này của em trai thật không thể nào tin tưởng được, này nếu lạnh quá hay đói bụng có thể hay không làm em bé rớt ra mất?
Mấy chuyện này là do Bạch Vũ Hàng tự hỏi bản thân, Triệu Tịch biết huynh trưởng đã không còn tức giận, liền cũng nới lỏng tinh thần, mà vừa mới buông lỏng, thần kinh buồn ngủ của cậu cũng nhanh chóng nổi lên, nhìn trần nhà được một lúc liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.