Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần phu nhân không chịu thả người, Triệu Đông Đông ở bên Tần gia cũng sắp nửa tháng. Thấy nhóc con ở bên kia ăn ngủ chơi đùa rất tốt, hai vợ chồng Tần Mục Dương cũng không nhiều lời nữa.

Chậm rãi qua đến tháng ba, bụng Triệu Tịch lại lớn thêm một vòng, có lúc bước đi đều phải dùng cả hai tay để đỡ lấy người, Tần Mục Dương run sợ trong lòng, cứ lo cậu sẽ mất thăng bằng té ngã.

Sau khi tra xét thông tin từ chổ Diêu Vũ Quân, hiện tại vẫn cách ngày sinh dự tính một khoảng thời gian dài, đến năm mươi ngày. Thế nhưng cũng phải cẩn trọng một chút, dù sao chuyện bà bầu đẻ non khi mới tám tháng cũng không phải không có.

Phòng giải phẫu cũng đã sắp xếp xong xuôi, Diêu Vũ Quân xuất thân từ một gia đình đã hành nghề bác sĩ nhiều đời. Phụ thân cô cũng chuyên về khoa sản, sau khi về hưu, ông ở phụ cận mở một chỗ khám bệnh nhỏ, bình thường phụ nữ mang thai trong tiểu khu có đau đầu cảm mạo gì cũng đều đến chổ ông để khám bệnh cả.

Cha Diêu y thuật rất giỏi, đối y học cũng có một bầu nhiệt huyết vô cùng chấp nhất. Hai tháng sau Triệu Tịch sẽ sinh con, một mình Diêu Vũ Quân nhất định sẽ lo không xuể, Cao Nham lại không phải khoa phụ sản, nên cũng không có cách nào hỗ trợ. Sau cùng mọi người vẫn quyết định tìm tới cha Diêu, ngoài ý muốn lại không có nhiều ngăn trở như dự đoán. Tình tình của cha Diêu giống y như đứa con gái Diêu Vũ Quân, không nhiều lời, đối với một nam nhân lớn bụng cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc hay hiếu kỳ gì, chắc có lẽ Diêu Vũ Quân đã ngầm làm công tác tư tưởng với cha mình trước rồi. Nhưng đối với Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương mà nói, đây đã là điều vô cùng cảm kích.

Thời gian sau đó bọn họ vẫn thường qua bên cha Diệu kiểm tra.

Hiện tại thai nhi đã càng ngày càng lớn, Triệu Tịch cũng cảm thấy trọng lượng mà thân thể gánh vác đã tăng thêm rất nhiều. Mấy năm trước, tâm tình của cậu khi có thai Đông Đông vô cùng không xong, bà nội qua đời, cậu lúc đó chỉ có một thân một mình ở nước Mỹ. Tần Mục Dương khi ấy chắc cũng hận chết cậu đi. Chỉ có thể nói tâm tư cậu đều tràn ngập sự tưởng niệm đối với người yêu cùng sự tuyệt vọng ở sâu trong tận xương tủy. Mà tiểu Đông Đông trong bụng dường như cũng cảm nhận được sự khổ sở của ba ba, ngoại trừ lúc mới đầu còn có hơi năng động và hưng phấn thái quá, thì càng về sau bé con càng an tĩnh đi rất nhiều.

Cảm giác bây giờ cũng không hơn gì, nửa đêm thường xuyên bị đau đớn trong bụng đánh thức, thai nhi quá lớn đè ép lên bàng quang, số lần đi vệ sinh cũng tăng lên, đã vậy còn gặp phải thân thể năng nề, cậu mỗi lần như thế đều phải tốn một phen khí lực, mà không chỉ có Triệu Tịch, ngay cả Tần Mục Dương cũng lo lắng đề phòng theo.

Nửa tháng sau, Tần phu nhân điện thoại tới nói muốn mang Đông Đông đi Hương Cảng chơi, nhóc con từ bé đã có một sự yêu thích trên mức bình thường đối với những nơi như thế. Tần phu nhân thương cháu, cố gắng để trống thời gian đưa nhóc qua Disney land vui đùa một chút.

Triệu Tịch và Tần Mục Dương đang bị thằng ranh con còn chưa có xuất thế chơi đùa đến muốn ngất xỉu, sau khi đứa con lớn được bà đưa ra ngoài chơi, hai người quả thật cũng đỡ mệt hơn một ít.

Chỉ là Tần phu nhân vốn nói chỉ đưa cháu đi chơi một tuần, nhưng đã qua gần mười ngày, hai người còn chưa có trở lại.

Tần phu nhân mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại đến, để cho Đông Đông nói chuyện với hai ba ba, báo cáo hành trình đi chơi và mấy thứ khác.

Nhưng hai ngày gần đây không có điện thoại gọi tới, hai người gọi qua thì không có ai bắt. Khởi đầu hai phu phu cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng tình hình này đã kéo dài đến tận mấy ngày, Triệu Tịch đã có chút đứng ngồi không yên.

Tim của Đông Đông vốn không khỏe, có thể hay không đã xảy ra chuyện gì ở bên kia, hay là bị bắt cóc, xảy ra tai nạn xe cộ?

Triệu Tịch càng nghĩ càng loạn, sự đau đớn quen thuộc trong bụng truyền đến, mặt lập tức trắng như tờ giấy.

Tần Mục Dương vội vàng đưa tay xoa bụng cho cậu, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, đã xãy ra chuyện gì đâu nào? Mẹ của anh ở đó, nhóc con chắc chắc sẽ không xảy ra chuyện.”

Triệu Tịch bắt tay hắn lại, cau mày, “Vậy tại sao vẫn chưa trở lại?”

Nói chơi một tuần sẽ trở về, hiện tại đã qua tới ngày thứ mười ba rồi!

Triệu Tịch cũng không lo đến thái độ của Tần phu nhân, lấy điện thoại di động không ngừng mà ấn xuống một dãy xuống, vừa vò bụng vừa nhấn gọi lại, vốn là không có hi vọng, kết quả một lát sau bên kia đã nhận máy.

“Alô, là ai vậy?” Thanh âm của Tần phu nhân vô cùng lạnh lùng, thái độ cũng vô cùng không tốt.

Triệu Tịch sợ hết hồn, nhìn Tần Mục Dương một chút, vội vàng nói: “Bác gài, là con Triệu Tịch, Đông Đông đâu rồi? Bác không phải bảo một tuần sau sẽ trở về à? Làm sao… đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đối diện yên lặng một chút, cậu tựa hồ còn nghe thấy tiếng thở dài.

“Không phải chuyện lớn gì, hài tử có chút cảm mạo, đang truyền dịch, chờ khỏi rồi sẽ trở về.” Thái độ của Tần phu nhân mềm mại hơn rất nhiều, qua vài giây liền bổ sung, “Hai ngày trước bác đã để cho cháu ra ngoài chơi lúc trời quá lạnh, bác…bác rất xin lỗi, buổi tối không chú ý tới, ngày hôm sau liền phát sốt .”

“Xin lỗi, là sơ sót của bác, bác rất xin lỗi.” Tần phu nhân dứt khoát nói ra sự áy náy trong lòng, tính cách của bà tuy rằng cường thế, nhưng ở những phương diện này bà sẽ không bày đặt thái độ trưởng bối gì, đặc biệt đây còn là những chuyện liên quan đến cháu trai của bà.

Triệu Tịch cằm điện thoại ngây ngẩn cả người, nhất thời không phản ứng kịp.

Tần Mục Dương vội vàng đem điện thoại lấy qua, “Mẹ, Đông Đông bị cảm sao? Có quan trọng không, mẹ có sao không? Hiện tại thế nào rồi?”

Tần phu nhân thở dài, có chút uể oải, “Mới đầu sốt cũng không quá nặng, rồi mẹ đã đứa cháu tới bệnh viện, lúc đó mẹ mới biết tim của đứa nhỏ không tốt…”

Nói tới chỗ này bà dừng lại một chút, “A Dương, Đông Đông có bệnh tim phải không?”

Từ bề ngoài mà quan sát, nhóc con cũng trông bình thường như bao đứa trẻ khác, hiện tại lại mập mạp cao ráo thêm một phần, nhìn thế nào cũng không giống như một người có bệnh. Nên Tần phu nhân chưa bao giờ để ý đến những phương diện khác. Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương cũng chưa từng nói qua với bà chuyện này.

Chờ khi tới Hương Cảng, có một hôm lúc bà đưa cháu về khách sạn, nhóc con liền bắt đầu nhảy mũi, Tần phu nhân cứ nghĩ là bé bị cảm, liền tìm vài viên thuốc đút cho cháu uống, thấy nhiệt độ cơ thể bé cũng không quá cao, nên bà cũng không chú ý nữa, kết quả ngày hôm sau nhóc con lại đột nhiên phát sốt một trận. Lúc đến bệnh viên kiểm tra mới biết tim không được khỏe, tình huống như thế bất luận là bệnh nặng hay nhẹ đều phải đưa đến bệnh viện.

Tần phụ nhân sợ hãi vô cùng, bà cùng trợ lý do Tần Nhã Lâm phái tới, hai người xoay quanh tại bệnh viên, may mà đưa đến đúng lúc, đại khái là sau nửa đêm mới phát sốt, cũng không có quá nghiêm trọng.

Chỉ là điện thoại di động của bà vẫn luôn đặt ở khách sạn, mỗi ngày đều ở lại bệnh viện, nên không nhận được cuộc gọi của Tần Mục Dương. Vào lúc này, nhiệt độ trên người Đông Đông cũng đã giảm xướng, để cho trợ lý trông coi, bà trở về lấy quần áo và một số thứ cho đứa nhỏ, mới vừa vặn nhận được điện thoại.

Tần Mục Dương áo não không thôi, vỗ mạnh trán, “Đúng, là bệnh từ trong bụng mẹ, một năm kiểm tra một lần, thế nhưng không nghiêm trọng, năm nay kiểm tra cũng cũng không có vấn đề gì.”

Tần phu nhân yên lòng, “Hừm, mẹ biết rồi. Hài tử không có chuyện gì, hai con không cần lo lắng, để cháu khỏe lại, chúng ta sẽ trở về.”

Tần phu nhân lo sợ không thôi, không còn dám thư giãn. Suy tinh hay là ở chỗ này, thuận tiện kiểm tra từng bộ phận trên cơ thể đứa nhỏ lại một lượt.

Cúp điện thoại, Tần Mục Dương vẫn còn sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng cười cười an ủi Triệu Tịch, “Không có chuyện gì, Đông Đông chỉ hơi sốt, đang ở bệnh viện truyền dịch, rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Triệu Tịch trắng bệch cả khuôn mặt, tay đặt ở bụng cũng có chút run rẫy.

Tâm Tần Mục Dương đau gần chết, đem người ôm vào trong ngực, sờ sờ bụng cậu, “Thật sự không có chuyện gì a, nhiệt độ đã giảm xuống rồi, nhưng để đảm bảo nên mẹ đã để con ở lại thêm mấy ngày.”

Hắn vừa nói xong, chiếc bụng dưới lòng bàn tay cũng nhúc nhích một chút, Tần Mục Dương sợ hết hồn, lại nhìn Triệu Tịch, trên mặt đã không còn quá nhiều vẻ thống khổ.

“Vậy thì tốt…” Triệu Tịch đột nhiên nhắm mắt lại, thở phào một cái, dựa vào g ngực hắn, đem tay của đối phương phóng đến góc bụng bên phải, “Nhu nhu, nhóc lại đá em ở chổ này.”

Tần Mục Dương cười cười, “Được.”

An tâm xoa xoa, động tĩnh của thai nhi từ hai tháng gần đây đã bắt đầu mạnh dần, còn thường thường lựa ngay mấy trường hợp bất đắc dĩ mà nháo loạn, có lúc sẽ đá đấm cả một buổi tối không nghỉ ngơi, làm cho sức đề kháng của Triệu Tịch đối với đau đớn cũng không tự chủ liền cao hơn một bậc.

Lại nhanh qua thêm một tuần lễ, Tần phu nhân rốt cục cũng mang theo hài tử trở lại. Triệu Tịch gấp đến độ không thể ngồi yên, cuối cùng vẫn là Tần Mục Dương một mình tới Tần gia đón hài tử.

Nhóc con gầy sọp hốc hác đi, ỉu xìu ủ rũ không có rất nhiều tinh thần. Chờ Tần Mục Dương đem nhóc ôm vào trong nhà, viền mắt của Triệu Tịch lập tức đỏ lên.

“Làm sao gầy, gầy nhiều như vậy chứ…” Cậu khổ sở đem con ôm vào trong ngực, không ngừng mà xoa xoa tóc trên đỉnh đầu nhóc.

Hài tử mãi đến tận lúc trở về nhà, được ba ba ôm lấy, mới hơi có chút tinh thần, ủ rũ ủ rũ sờ sờ cái bụng lớn của ba mình, nhỏ giọng nói: “Ba ba, em trai lại lớn thêm…”

Triệu Tịch ừ một tiếng, ôn thanh nói: “Đông Đông đi chơi đã lâu, em trai rất nhớ con đó, mau chào hỏi với em trai đi!”

Đôi mắt của Triệu Đông Đông sáng lên, phải nói đến, từ lần trước sau khi xảy ra sự việc nho nhỏ do uy khoai chiên cho Triệu Tịch ăn, Tần Mục Dương liền bắt đầu hạn chế các loại hành vi tinh nghịch của nhóc, tính ra trong khoảng thời gian này bé đã không thể chào hỏi với em trai được gì!

Triệu Đông Đông đem đầu dán lên, bên trong giống như vẫn luôn có động tĩnh, chờ lỗ tai bé áp tới gần, lập tức bị đá cho một cước.

“Ba ba, em trai đá vào mặt con!” Nhóc con oán giận chu chu mỏ.

Triệu Tịch nhẫn nhịn cơn khó chịu trong người, cười cười, “Đó là tại em thấy Đông Đông là lạ à, con chơi nhiều với em thêm một chút, em liền nhận ra con ngay.”

Bé con nghiêng đầu, có chút không dám tới gần, “Nhưng mà, con có thể không?” Nhóc còn lén lút hướng nhà bếp dòm dòm, Tần Mục Dương hiện tại đang bận rộn làm bữa tối cho hai đại gia ở bên trong.

Triệu Tịch kéo đầu nhóc con qua, ấn lên bụng, “Đương nhiên có thể. Đông Đông là anh trai mà.”

“Ân ân!” Nhóc con hí ha hí hửng nằm úp sấp tới, bắt đầu hưng phấn kể chuyện, nào là chuyện bé được nhìn thấy những nhân vật đáng yêu trong khu vui chơi, nào là tòa thanh lộng lẫy nguy nga như trong chuyện cổ tích, đến thật nhiều thật nhiều món ăn ngon khác…

Vừa thao thao bất tuyệt lải nhải, vừa không quên duỗi móng vuốt khoa tay múa chân.

Hài tử nói đến hưng phấn, đáng thương cho Triệu Tịch bị dằn vặt không nhẹ. Đứa nhỏ trong bụng lại thích đùa dai. Bác sĩ Diêu có nói, trong những tháng cuối thai kì, đứa nhỏ thật ra đã có thể nhận biết đến được thanh âm ở bên ngoài, tuy rằng không nhất định hiểu được, thế nhưng căn cứ vào cách dưỡng thai rồi tính cách của đứa nhỏ và vân vân, thai nhi cũng sẽ làm ra một số phản ứng để đáp lại.

Gống như hiện tại bây giờ, nhóc con tựa hồ đã cảm giác được tiểu ca ca đang cùng bé tán gẫu ở ngoại giới. Thằng anh ở ngoài đang hứng phấn, đứa em bên trong cũng theo đó hưng phấn, bắt đầu vung quyền vung cước nhảy nhót vui vẻ.

Triệu Tịch không dám nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng thân thể, không dám cắt đứt cuộc nói chuyện của hai con.

Chờ Tần Mục Dương bưng món ăn đi ra, nhìn thấy tình cảnh này, mặt cũng bị dọa đến trắng xanh.

“Em đang làm cái gì vậy? Cưng chìu con cũng phải có mức độ thôi chứ! Em không khó chịu sao hả?”

Tần Mục Dương vừa tức vừa gấp đem Đông Đông lôi ra, trên chiếc bụng cao cao của Triệu Tịch cơ hồ có thể nhìn rõ từng điểm nhỏ gồ lên xẹp xuống, thậm chí có chổ còn hằn lại dấu bàn tay hay bàn chân nhỏ xíu xíu. (đọc khúc này lại nhớ tới đoạn Tôn Ngộ Không quậy phá trong bụng Thiết phiến công chúa,chắc đau gần chết ấy nhỉ,…các bà mẹ đã phải chịu đựng nhìu T^T)

“Thực sự là quá hồ nháo!” Tần Mục Dương tức giận gần chết, ngồi xuống một bên xoa xoa cái bụng một bên nói ngon ngọt, bình thường hắn cũng phải dùng đến biện pháp này để dẹp yên cơn bạo loạn của nhóc.

Một lát sau, thai nhi rốt cục yên tĩnh lại, Triệu Tịch cũng đã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Triệu Đông Đông ngốc ngốc, ngơ ngác đứng kế bên, Tần Mục Dương quay đầu nhìn lại, cũng nhanh chóng mềm lòng. Nhìn bên trái, lại nhìn bên phải một chút, quên đi, bất kể chuyện gì, sau này chỉ cần hắn chú ý đến ba cha con nhiều hơn một chút là được.

“Không sao rồi, bảo bối đi rửa tay đi, đã đến giờ ăn cơm.” Tần Mục Dương vỗ vỗ đầu của đứa con lớn, dặn dò.

“Dạ.” Nhóc con dõng dạc hô, nhìn Triệu Tịch ở đối diện đang nở một nụ cười rất ôn hòa với mình, bé cũng lập tức tươi cười xán lạn.

Hai cha còn đối đáp lại tươi cười của đối phương, hoàn toàn không xem đây là chuyện gì quan trọng, Tần Mục Dương nhìn mà dở khóc dở cười.

Rốt cục, Triệu Tịch quay về phòng thay quần áo, Triệu Đông Đông đi rửa tay, lưu lại Tần nhị thiếu rất bất đắc dĩ bên bàn cơm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio