Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

chương 53: 53: 《 công ty dọn dẹp dị thường》7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Xin chào?"

Cặp mắt vàng óng kia dưới ánh đèn tối tăm lại có vẻ cực kỳ lộng lẫy.

Tạ Tiểu Chu bay bổng mà suy nghĩ, có một loài cá dưới biển sâu, vì muốn săn mồi, trên đỉnh đầu sẽ giắt một chiếc đèn, trong bóng đêm hấp dẫn con mồi tới gần, lại một ngụm cắn nuốt lấy nó.

Rõ ràng là chẳng có liên quan gì đến nhau, nhưng ngay khi Tạ Tiểu Chu đối diện với cặp mắt kia, liền không tự chủ mà đem hai loài vật liên tưởng đến nhau.

Thoạt nhìn ấm áp rất an toàn, trên thực tế lại sát khí đằng trời.

Tạ Tiểu Chu run mi, tiếp theo là rũ xuống, tránh đi tầm mắt đối phương.

Người này từ khi nào xuất hiện, sao cậu đến chút cảm giác cũng không có?

Chẳng lẽ......!Là thư viện sinh ra dị thường sao?

Tạ Tiểu Chu âm thầm duỗi tay, nắm chặt đồng hồ quả quýt lạnh lẽo trong túi.

Chỉ cần một khi có khác thường, cậu liền sẽ mở đồng hồ quả quýt ra, đem thời gian lùi đến một giờ trước.

Thư viện một mảnh yên tĩnh.

Xúc tua quý ngài dấu trong góc cọ cọ nhau, như bánh quai chèo quấn quanh nhau, có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ không nên chào hỏi như vậy sao?

Chính là hắn đã biết qua lễ nghi kết giao của nhân loại, hắn bây giờ cũng làm vậy mà.

Không, chắc không đúng rồi, quý ngài là dựa vào kiến thức có trong thư viện này mà học tập, khả năng vận dụng trong thực tế quả thực có chút ít.

Ngay khi quý ngài đang chuẩn bị đổi cách thức chào hỏi khác, Tạ Tiểu Chu rốt cuộc cũng đáp lại, thanh âm cậu có chút trong trẻo, quanh quẩn trong kệ sách: "Xin chào, anh là......?"

Xác định không có gì nguy hiểm, Tạ Tiểu Chu quyết định tạm thời không đem thời gian lùi lại, mà là lựa chọn tùy cơ ứng biến.

Cậu bất động thanh sắc mà đánh giá người đứng đối diện.

Bởi vì cách nhau một kệ sách, chỉ có thể từ khe hở trông thấy được cặp mắt đối phương.

Cặp mắt kia màu vàng óng, chỉ nhìn chăm chú đến hồi lâu, lại tựa đã gần như trong suốt.

Hắn không phải khách mời.

Mà ở nơi này trên người nhân viên công tác đều sẽ ít nhiều mà có dấu vết dị hoá, mà người trước mắt này lại không có.

Vậy......!Hắn là ai?

Quý ngài cũng đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề này thế nào.

Kỳ thật quý ngài cũng là một người rất thành thật.

Hắn không thích lừa gạt, đối mặt với nghi vấn, cũng luôn là biết gì nói hết.

Bởi vì hắn thích học tập, cũng thích học tập người khác.

Nhưng hiện tại nếu trực tiếp nói cho nhân loại này biết tên thật cùng thân phận của hắn, sợ là cậu ấy sẽ bị "Ô nhiễm", biến thành quái vật dưới biển sâu.

Không được.

Lòng hiếu học của quý ngài hắn còn chưa được thỏa mãn đâu.

Cho nên quý ngài quyết định nói dối nhỏ: "Tôi là nhân viên quản lý sách báo.

Cậu có thể gọi tôi là......" Hắn nghĩ lại dĩ vãng một chút những nhân loại kia đều gọi hắn như thế, "Quý ngài."

Tạ Tiểu Chu đối với cách xưng hô này có chút kỳ quái: "Quý ngài?"

Người có dạng thân phận gì mới có thể được xưng hô như vậy?

Tạ Tiểu Chu ẩn ẩn cảm thấy, những người đó gọi hắn như vậy, cũng không phải xuất phát từ tôn kính, mà là......!Sợ hãi.

Qúy ngài hơi hơi gật đầu.

"Là như vậy à." Tạ Tiểu Chu thoạt nhìn cũng không có hoài nghi, mi mắt cong cong, tràn đầy vẻ vui sướng mà nói, "Nếu quý ngài anh là nhân viên quản lý sách báo, hẳn là biết, báo chí ba năm trước đây đặt ở chỗ nào đúng không?"

Cậu chắp tay trước ngực, đặt ở trước ngực, làm ơn nói: "Có thể giúp tôi tìm thử được không?"

Quý ngài có đôi khi cảm thấy ngôn ngữ nhân loại rất khó để lý giải, thông thường mỗi một từ ngữ đều có thể mang nhiều nghĩa khác nhau, mà hắn thường thường vẫn rất khó có thể phân biệt hàm nghĩa trong đó.

Hoặc là do, hắn cùng nhân loại không giống nhau.

Quý ngài lại xác nhận lần nữa: "Báo chí?" Hắn nhìn về phía trước mặt kệ sách, "Là cái loại đăng tin tức, theo định kỳ mà phát hành cho công chúng, in trên khổ giấy trắng kiểu A2 ấy hả? ①"

Tạ Tiểu Chu: "......"

Nghe có chút phức tạp, nhưng đúng là vậy.

Quý ngài hiểu rõ, đáp ứng: "Để tôi tìm thử xem."

Báo chí.

Là muốn báo chí ba năm trước đây......

Sau lưng quý ngài là một mảnh hắc ám, bên trong giấu kín từng đoạn xúc tua, chúng nó thong thả mà mấp máy, chui vào từng chồng báo chí, nhanh chóng tìm kiếm, trong quá trình này lại không phát ra chút tiếng vang.

Đại khái qua hai phút, xúc tua lui ra, cuốn một phần báo chí, lặng lẽ đưa đến trước mặt quý ngài.

"À......" Quý ngài cầm lấy, lậy thử tờ báo, "Tìm được rồi."

Tạ Tiểu Chu nhìn kệ sách ngăn cách hai người, đang nghĩ có nên duỗi tay qua đó lấy không, liền thấy một bóng người từ kệ sách trước mặt đi ra.

Người nọ có mái đầu đen nhuận, bị một vải đỏ buộc lên, lỏng lẽo rũ ở một bên, lúc đi lại lắc lư một chút, tựa như chiếc xúc tua nho nhỏ.

Ánh mắt Tạ Tiểu Chu như là bị hấp dẫn vậy, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh này, lúc hắn xoay người, nhịn không được đình trệ hô hấp.

Tạ Tiểu Chu trước kia ở giới giải trí hỗn tạp, đã gặp qua không biết bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ.

Sau lại bị tổ tiết mục lựa chọn, tiến vào cảnh quay tiết mục âm phủ này, cũng đã gặp được một ít phi nhân loại.

Tần Nguyên mang khí chất thiếu niên tinh xảo, Thần Sông nho nhã lại ôn nhu, còn bác sĩ là tuấn lãng lại điên cuồng......!Có thể nói đều có phong tình.

Nhưng người trước mặt này, tựa hồ cùng những người đó đều không giống nhau.

Thần bí.

Kỳ thật không nên dùng từ thần bí để hình dung bề ngoài một người, nhưng lạ thay từ này so với bộ dáng của hắn rất hợp.

Chỉ là ngay khi Tạ Tiểu Chu nhìn đến ánh mắt hắn, liền khẳng định đây không phải là bề ngoài mà nhân loại có thể có được.

[..................!]

[Vừa thấy gương mặt này, tôi còn ổn, các bạn thì sao?]

[Xin lỗi Tần Nguyên, xin lỗi Thần Sông xin lỗi cả bác sĩ nữa!!! Tui lại muốn bò tường nhập nhà mới rồi]

[Diện mạo này, không phải là BOSS thì tôi không tin!]

Tạ Tiểu Chu tự nhiên cũng nghĩ như vậy.

Chỉ bằng cái bề ngoài này, nói hắn là nhân viên quản lý sách báo? Ai mà tin.

Nói không chừng chính là BOSS trong tiết mục đấy chứ.

Tưởng tượng đến cái này khả năng, Tạ Tiểu Chu liền bình tĩnh lại, khôi phục trạng thái ban đầu.

Quý ngài nhạy bén mà nhận ra biến hóa của Tạ Tiểu Chu, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ, tôi lớn lên rất khó coi sao?"

Quý ngài thích nhân loại.

Vì có thể không làm cho con người không khủng hoảng, hắn đã đem thân hình mập mạp kia tạm thời cất ở biển sâu, sử dụng hình thái của loài người, thân thể này nếu dựa theo thẩm mỹ nhân loại để hình dung, hẳn là đẹp.

Tạ Tiểu Chu không nghĩ quý ngài sẽ hỏi như vậy, đành phải trả lời: "Còn, còn tốt."

Còn tốt.

Là có ý gì?

Quý ngài vẫn chưa hiểu rõ ngôn ngữ của nhân loại nên sử dụng thế nào, vẫn là thái độ ham học hỏi đó: "Là đẹp, hay là khó coi."

Tạ Tiểu Chu bị hỏi lại liếc mắt nhìn quý ngài một cái.

Không thể nói quý ngài là khó coi, nhưng đối diện với một khuôn mặt như vậy, cậu vẫn sẽ bất giác nghĩ đến một ít sinh vật tự nhiên khác, chúng nó càng diễm lệ nhiều màu, liền sẽ càng tràn đầy sự độc tính.

Tạ Tiểu Chu tự nhiên sẽ không bị bề ngoài mê hoặc, nhưng trong miệng vẫn là nói: "Đẹp."

Quý ngài nhận được câu trả lời, nhưng lại vẫn cứ không đủ, tiếp tục truy vấn: "Vậy cậu thích tôi không?"

Tạ Tiểu Chu: "?"

Hình như không đúng rồi.

Quý ngài phát ra giọng mũi chứa vẻ nghi hoặc: "Hửm?"

Tạ Tiểu Chu liếc mắt nhìn báo chí trong quý ngài, vặn hỏi ngược lại: "Sao lại muốn biết vấn đề này?"

Quý ngài biết gì nói hết: "Bởi vì tôi thích học tập."

Tạ Tiểu Chu lặp lại: "Học tập?"

Quý ngài gật đầu: "Là.

Tôi cảm thấy nhân loại rất có nhiều thứ để học hỏi, như tư duy, từ ngữ, đồ vật sáng tạo ra......!Mà mỗi quyển sách nới này tôi đều đã xem qua, nhưng mấy cái miêu tả về đồ vật đó tôi lại không hiểu.

Tỷ như cảm tình, tôi đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả."

Tạ Tiểu Chu: Vậy có liên quan gì tới tôi?

Quý ngài tựa hồ đã nhìn ra vẻ nghi hoặc của Tạ Tiểu Chu, nói: "Tôi cho rằng, cậu có thể dạy cho tôi biết cảm tình là gì.

Rốt cuộc, những cái tồn tại đó không phải đều thích cậu sao?"

Tạ Tiểu Chu: "???"

Quý ngài chậm rãi chuyển động tròng mắt một chút: "Tôi thấy hết rồi."

Tạ Tiểu Chu tựa hồ đã hiểu rõ ý của quý ngài, theo bản năng mà đem tay dấu ở phía sau, che đi cúc áo cùng nhẫn.

Quý ngài tựa hồ đang châm chước từng chữ nên mở miệng thế nào: "Tôi có thể cảm nhận được, bọn họ đang bảo vệ cậu.

Cũng có thể cảm nhận được bọn họ đối với cậu có cảm tình, kia chắc là thích đi?"

[Kinh! Chân dung hải vương thế mà bị vạch trần rồi]

[Cái BOSS này hình như rất ngay thẳng nha? Bị vạch trần rồi, Chu Chu làm sao mà diễn đây?]

[Vậy mà lại bị vạch trần rồi? Cho cái chỗ để thực hành đi!]

Quý ngài nói xong một chuỗi lời nói kia, cuối cùng nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu có thể dạy tôi không? Tôi cũng muốn thích cậu."

Tạ Tiểu Chu: ".................."

[............]

[Chẳng lẽ đây là —— biết rõ trước có hải, thiên hướng đường trung hành!]

[Thơ hay, thơ hay]

[BOSS giả dối: Chu Chu đang nghĩ mọi cách để câu dẫn hắn rơi vào ao cá; BOSS chân thật: Ao cá? Tui tới ——]

[ ha ha ha ha ha, Chu Chu sẽ làm thế nào đây?]

Tạ Tiểu Chu cũng không biết nên làm thế nào.

Tạ Tiểu Chu vẫn là lần đầu tiên gặp được một cái BOSS không biết lẽ thường như này, vậy nên cũng không biết nên trả lời thế nào, ngay cả kỹ thuật diễn xuất cũng đều bị chịu ảnh hưởng, chỉ có thể khô cằn mà nói: "Cảm tình......!Là một thứ rất phức tạp."

Quý ngài hiểu rõ mà nói: "Tôi có rất nhiều thời gian."

Tạ Tiểu Chu liền bị nghẹn họng: "Ầm......!tôi không thể dạy cho anh hết được."

Quý ngài cũng hiểu rõ.

Này cũng rất bình thường thôi, hắn đọc nhiều thư tịch cùng các chương trình như vậy, nhưng vẫn không thể biết được "Cảm tình" là thứ gì, tự nhiên cũng sẽ không lập tức học được thôi.

Vì thế quý ngài khoan dung mà nói: "Vậy cậu cứ từ từ mà dạy."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định nói thẳng: "Vậy anh trước đưa báo chí cho tôi đi."

Quý ngài thành thật giao ra xấp báo chí kia.

Tạ Tiểu Chu rút một tờ trong đó ra, cúi đầu nhìn lướt qua ngày.

Quả thật là báo chí ba năm trước.

Nhưng đây là do mực dầu in ấn, hơn nữa cũng không có bảo tồn tốt, mực dầu phía trên đa số đều đã biến mất, chỉ có thể lấy tạm hình ảnh mơ hồ đến không rõ kia, nhìn đến một vài linh tinh.

【 Trời giáng......Sụp đổ......】

【 Động đất......】

【 Cư dân......!Tử thương......】

Chẳng lẽ ba năm trước đây thành phố này đã xuất hiện một tai hoạ?

Tin tức có thể lấy từ báo chí quả thật quá ít, không thể xác định nội dung cụ thể.

Tạ Tiểu Chu đem báo chí bỏ trở lại, quyết định lại tìm kiếm một chút, nhìn xem nơi này còn có manh mối khác hay không.

Lật xem báo chí khi phát ra tiếng "Xào xạc", ở trong thư viện yên tĩnh lại có vẻ rất chói tai.

Tạ Tiểu Chu đọc nhanh như gió mà đảo qua nội dung các tờ báo, bên tai vang lên thanh âm quý ngài: "Cậu muốn biết cái gì à?"

Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, đột nhiên nhớ tới theo như lời quý ngài nói —— thư tịch trong này hắn đều đã từng đọc qua.

Cậu buông báo chí trong tay xuống: "Chồng thư này anh đã xem qua, còn nhớ rõ không?"

Quý ngài: "Đương nhiên."

Tạ Tiểu Chu: "Vậy anh có nhớ, ba năm trước đã xảy ra chuyện gì không?"

Ký ức đối với nhân loại mà nói là một thứ có thể quên đi, bọn họ sẽ chỉ nhớ kỹ một ít chuyện ấn tượng đã khắc sâu vào nội tâm, những thứ khác đều sẽ quên đi.

Thông thường, người 30 tuổi sẽ không nhớ nổi chuyện của lúc ba tuổi.

Mà đối với quý ngài mà nói, chỉ cần là hắn đã gặp qua, đọc qua, nghe được, mỗi một thanh âm mỗi một hình ảnh mỗi một tri thức, đều sẽ cẩn thận đặt trong cung điện ký ức, chỉ cần yêu cầu, là có thể lấy ra.

Xúc tua ở trong cung điện ký ức tuần du một chút, nhưng lại không có thể tìm được nội dung Tạ Tiểu Chu nói.

Ba năm trước đây, khi đó quý ngài hẳn là còn đang ngủ say dưới biển sâu, lại bị vận mệnh chú định mà có một thanh âm đem hắn đánh thức, khiến hắn đi tới mặt đất.

Quý ngài nỗ lực nhớ lại: "Hình như......!Có một thứ từ bên ngoài rớt xuống, rơi xuống nơi đó, lại đánh thức tôi.

Cái đồ vật kia rất khiến tôi chán ghét, cho nên tôi mới tới đây tìm hắn."

Quý ngài là học tập ngôn ngữ nhân loại, nhưng sử dụng lại rất không thông thuận, nói được nửa đoạn, cư như học sinh tiểu học vậy.

Tạ Tiểu Chu càng nghe càng cảm thấy không đúng, hỏi: "Vậy anh tìm được rồi?"

Quý ngài lắc đầu: "Hắn trốn rồi, lúc đó tôi vốn muốn đi ngủ, lại phát hiện nhân loại rất thú vị, liền ở lại, học tập tri thức nhân loại."

Tạ Tiểu Chu: "............"

Quý ngài, anh lộ đuôi rồi!

Quý ngài đột nhiên hỏi: "Cậu cũng tới tìm tên kia sao?"

Tạ Tiểu Chu cảm thấy vấn đề này có chút nguy hiểm, đang nghĩ nên trả lời thế nào, liền nghe thấy quý ngài nói: "Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nhưng, cậu phải dạy tôi cái gì là cảm tình ."

Quý ngài là một người rất hiếu học.

Tạ Tiểu Chu ho khan một tiếng: "Qúy ngài......"

Quý ngài nhìn qua, tròng mắt lộng lẫy sáng ngời.

Tạ Tiểu Chu mịt mờ mà khuyên: "Cảm tình không nhất định là thứ tốt."

Quý ngài nhìn chăm chú vào Tạ Tiểu Chu.

Ở tuổi này, trong nhân loại hẳn sẽ bị gọi là "Thiếu niên".

Thiếu niên bộ dạng tinh xảo mỹ lệ, chỉ cần hơi dùng chút sức liền sẽ chết, rất không kiên nhẫn khó chơi.

Nhưng đúng là nhân loại yếu ớt như vậy, lại khiến những tồn tại khác bảo vệ cậu ta.

Quý ngài không thích chịu thua.

Nếu những dạng tồn tại đó đều có thể cảm nhận được cái gì là "Cảm tình", vậy quý ngài cũng muốn học.

Hay là nói, nếu không thì quý ngài hắn đã thua kém mấy dạng tồn tại đó rồi ấy chứ?

Tạ Tiểu Chu thấy quý ngài không nói, còn nghĩ rằng hắn đã từ bỏ cái ý nghĩ này, kết quả trong nháy mắt, liền thấy trước mắt lặng yên không tiếng động mà nhiều thêm một bóng người.

Khuôn mặt cậu bị đôi tay kia chế trụ, tiếp theo, chính là một đồ vật mềm mại bao trùm ở khóe môi.

Tạ Tiểu Chu:!

Còn may, quý ngài cũng không muốn thâm nhập quá sâu, cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm một cái liền rụt lui, hắn mặt mày có chút nghi hoặc: "Sao lại không có cảm giác?"

Tạ Tiểu Chu: "Bởi, bởi vì anh không thích tôi."

Quý ngài cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Tôi sẽ học thích cậu."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Được.

***

Tạ Tiểu Chu rời khỏi thư viện, không chỉ mang theo một phần báo chí, còn tiện tay xách luôn nhân viên quản lý đi ra.

Về khu vực của công nhân lầu hai.

Lý Tiếu vừa thấy đến Tạ Tiểu Chu liền hỏi: "Mắt kính đâu?"

Tạ Tiểu Chu lúc này mới phản ứng lại, mắt kính vẫn luôn đi theo bên cậu lại không thấy đâu: "Tôi không biết, lúc nãy còn ở cùng tôi mà."

Lý Tiêu trầm mặt, dùng di động gọi Mắt kính.

Đợi trong chốc lát, lại không bắt máy.

Ở trong tiết mục âm phủ này, không thấy cùng mất đi tin tức, tám chín phần mười cũng đã tử vong rồi.

Lý Tiêu cũng không uổng phí sức lực, quay đầu nói với Tạ Tiểu Chu: "Tính cả Mắt kính thì chúng ta hôm nay đã tổn thất mất hai người rồi."

Hôm nay nhiệm vụ khó hơn với ngày đầu tiên không ít, có người mắc mưu, hiện tại thành viên Hội Phục Sinh chỉ còn lại có bốn người.

Lý Tiêu nói, lại liếc liếc mắt nhìn cái bàn làm việc bên cạnh, nói: "Người của Hiệp Hội Diễn Viên......!Hừ."

Hiệp Hội Diễn Viên cũng giống vậy, thiếu hai người.

Tạ Tiểu Chu vừa thấy, đúng là hai người dám đẩy cậu xuống biển kia.

Vốn dĩ cậu còn nghĩ phải tìm cơ hội đi trả thù lại, lại thực không nghĩ tới đã trực tiếp cùng nhau xuống mồ.

Đại khái thì hai bên đều tổn thất một ít nhân thủ, không khí trở nên có chút nặng nề.

Lý Tiêu đứng ra cổ vũ mọi người: "Điểm tích phân của chúng ta so với Hiệp Hội Diễn Viên cũng chẳng cách mấy, ngày mai buộc phải đảm bảo các suất nhiệm vụ đều phải hoàn thành, nếu không thì độ chênh lệch của chúng ta cùng bọn họ sẽ càng cao.

Mọi người hiểu chưa?"

"Đã rõ!"

Tạ Tiểu Chu nghe nghe, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng —— cậu bên người còn mang theo quý ngài, mà quý ngài có bộ dạng như vậy, không thể không khiến người khác không có phản ứng.

Cậu quay đầu vừa thấy, phía sau rỗng tuếch.

Không thấy?

Không thấy cũng tốt, cậu vẫn luôn cảm thấy quý ngài này quá mức nguy hiểm, nếu có thể rời đi liền sẽ chẳng còn gì tốt hơn.

[BOSS đi lúc nào zị?]

[Không phát hiện nà]

[Bảo muốn làm cá của Chu Chu, sao lại chạy rồi?]

Tạ Tiểu Chu cũng không phát hiện,trên túi quần áo xuất hiện một vòng cung nhỏ, giống như có thứ gì đang ở bên trong trương phình phình.

"......"

Một cái xúc tua nho nhỏ dò ra đầu, nhìn quanh bốn phía một chút, lại rất nhanh đã rụt trở về.

Hội nghị ngắn ngủi kết thúc, các khách mời đều lục tục về ký túc xá của công nhân.

Cả hai tầng lầu giờ lại để trống vài căn phòng, tức khắc có chút quạnh quẽ.

Tạ Tiểu Chu về tới phòng mình, cởi áo khoác chuẩn bị đi tắm rửa một cái.

Rốt cuộc hôm nay rớt vào trong biển, tuy rằng nói Thần Sông đã giúp cậu làm bay hơi nước trên người, nhưng vẫn là cảm thấy rất khó chịu.

Cậu thuận tay đem áo khoác treo trên vách tường, đi vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp ào ào chảy xuống, thanh âm bay tới bồn rửa mặt.

Bạch——

Trên khe hở trần nhà, lại chui ra một khối thịt hồng hồng, nó mấp máy một chút, lại xuất hiện hai cái tròng mắt.

Tròng mắt quay tròn mà chuyển động một chút, nhìn thẳng về phía vòi sen phòng tắm.

Phòng tắm có hơi nước trào ra, dưới lớp kính pha lê bao trùm lấy một tầng sương mù, chỉ có thể thấy thân ảnh mơ hồ bên trong.

Tròng mắt có chút hưng phấn.

Hắc hắc......

Người này, là của nó.

Đêm qua thật vất vả mới đánh thắng được nữ nhân trong cái khung ảnh kia, vốn đang muốn đi nhấm nháp đồ ăn thuộc về nó, nhưng không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một cổ hơi thở đáng sợ, làm nó không thể không lui ra.

Nhưng buổi tối hôm nay, mặc kệ là phát sinh chuyện quái gì, đều không thể ngăn cản nó ăn cơm!

Thịt khối không có chân, lại bay nhanh mà phóng tới chỗ Tạ Tiểu Chu mấp máy.

Nhanh......

Tới rồi!

Trong mắt đỏ sậm kia lại dần hiện ra màu lam nhạt.

Cái phòng tắm này cũng không có cao lắm, chỉ cần nó từ trên trần nhà bay qua, liền có thể dừng ở trên cái ót của người kia.

Người nọ sẽ chỉ biết cảm nhận được một chút lạnh lẽo, sẽ không có lấy chút đau đớn, mà chờ đến khi phản ứng lại đây thời điểm, nó đã chui vào trong đầu hắn, cắn nuốt tuỷ não tươi ngon.

Tưởng tượng đến cái hình ảnh này, thịt khối kích động mà run rẩy lên.

Chính là nó vừa nhìn đến mấy cọng tóc đen kia, liền từ bên cạnh xuất hiện một cái xúc tua, đem thịt khối cuốn vào trong bóng tối, rồi nhét vào trong miệng.

Sau khi ăn no xong, xúc tua giật giật, như là muốn đi qua, rồi lại dừng lại.

Cách một tầng pha lê.

Dòng nước chảy qua đỉnh đầu Tạ Tiểu Chu, từng sợi tóc đen dính ở trên trán, bốc lên sương mù khiến cho tầm mắt trở nên mông lung không kém.

Bọt nước theo làn da chảy xuống, cuối cùng tụ lại dưới chân.

Tạ Tiểu Chu cũng không mất cảnh giác, đã sớm nhận ra thịt khối xuất hiện, đang chờ nó đánh một trận lôi đình.

Chính là cứ chờ mãi, vật dị thường lại không thấy đâu.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút quỷ dị, tắt vòi nước, qua loa mà lau chùi một chút, liền đi ra ngoài.

Hơi nước nương theo động tác mà bay ra ngoài.

Tạ Tiểu Chu nâng mắt, cặp mắt trắng đen rõ ràng kia lại quét quanh, không thấy cái đồ vật kỳ quái gì tồn tại.

Cậu có chút khó hiểu, nhưng cũng không muốn đi gây chuyện, cũng không đi tra xét, mà chỉ mặc quần áo vào rồi ra ngoài.

Trong góc tối.

Xúc tua đua nhau rụt lên, lại bay nhanh mà b ắn ra ngoài, không tiếng động đi theo bên cạnh Tạ Tiểu Chu.

Bóng đêm lại càng tối.

Đèn nê ông bên ngoài bên ngoài đã tắt, dần dần, cả thành phố đều vắng đến lặng người, phảng phất như một bãi tha ma thật lớn, không có vật sống tồn tại.

Tạ Tiểu Chu nằm ở nơi đó, nửa khuôn mặt bị chăn che đi, chỉ lộ ra phần mũi nho nhỏ.

Quý ngài chăm chú nhìn nhân loại này.

Hắn rất không hiểu, sao đám tồn tại đó lại thích con người này, nhưng cũng không sao, nhiều tồn tại thích nhân loại này như vậy, thì cũng chứng thực quyết định của hắn không sai.

Nhân loại này, chắc chắn có thể dạy hắn cảm tình là gì.

Quý ngài cần phải quan sát lâu hơn nữa.

Nhưng không sao, thời gian của hắn rất nhiều, năm tháng này cũng chỉ là một đoạn thời gian nho nhỏ, cũng tựa như giọt nước rơi vào biển cả vậy, không đáng giá nhắc tới.

Nhưng quý ngài không biết chính là, càng ngắn ngủi, liền sẽ càng nhớ thật lâu, cho dù trải qua tháng năm bị thời gian mài mòn, cũng không thể quên đi.

***

Tạ Tiểu Chu lại nằm mơ.

Cái mộng này cũng không khác mấy so với hôm qua.

Không ngừng rơi xuống biển sâu.

Lơ lửng ở chung quanh một thân ảnh thật lớn.

Còn có......!Một đám thâm tiềm giả dữ tợn.

Tạ Tiểu Chu thật nhỏ bé, đối diện với xúc tua khổng lồ trước mặt, cậu lại như hạt bụi trôi nổi trong biển sâu

Xúc tua là từ một thân thể cao lớn vươn ra, tuy Tạ Tiểu Chu nhìn không thấy bộ dạng của thân hình kia, nhưng lại có thể cảm nhận được vẻ ôn nhu của xúc tua.

Cậu dưới cái nhìn chằm chằm của vực sâu, nhận được sự cứu rỗi.

***

Một giấc ngủ tỉnh.

Có thể là giường quá ngạnh, Tạ Tiểu Chu vẫn ngủ không tốt, vừa đi vừa duỗi tay sờ sờ cái lưng tê tê đến mỏi nhừ của mình.

Vừa lúc Lý Tiêu đi ra, hỏi một câu: "Cậu làm sao vậy?"

Tạ Tiểu Chu cười khổ một tiếng: "Giường quá ngạnh, cộm người."

Bên cạnh có người c ắm vào một câu: "Thật sao, nhưng giường chẳng phải rất mềm à?"

Tạ Tiểu Chu dừng động tác một đốn, không phải do giường có vấn đề, vậy là cái gì......?

Hình ảnh vụn vặt trong mộng lại chợp nháy trong đầu.

Cậu cảm thấy ánh đèn sáng ngời trên hành lang dần tối sầm xuống, cứ như đã đi tới một cái thế giới khác.

Các loại bóng dáng quỷ dị từ dưới lòng bàn chân bò ra, rõ ràng là các khách mời mặt mang nụ cười, nhưng lại do từng đám thịt thối nặn thành, vô ý một cái liền chia năm xẻ bảy.

Tạ Tiểu Chu: "............"

Cậu áp chế cái ý tưởng đang muốn tiến sâu hơn kia.

Chém đinh chặt sắt mà xác nhận —— chính là giường có vấn đề!

Lý Tiêu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dừng ở sau lưng Tạ Tiểu Chu.

Chỗ cổ áo, có vết ửng đỏ từ cổ áo chạy xuôi, ngang ngang dọc dọc trên làn da trắng nõn, cực kỳ ái muội.

Tác giả có lời muốn nói:

① tham khảo Bách Khoa Baidu về bài thuyết minh"Báo chí"

Quý ngài: Các tồn tại khác đều thích cậu, không được, tui cũng phải học thích cậu, nếu không sẽ thua mấy dạng tồn tại đó đấy (?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio