Trác Huyên mở mắt ra, mất một lúc mới thích nghi được, cô phát hiện hình như mình đang nằm trong một chiếc quan tài.
Lý do gọi là quan tài, bởi vì phía trên có một cái nắp chưa đậy kín hẳn, ánh nắng mặt trời lọt qua kẽ hở chiếu vào.
Không thể nào, đây không phải là mẫu giường hay nôi trẻ em mới nhất, chật chội và thô ráp như vậy, chỉ có thể là quan tài.
Cô xoa tai, nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn Xô-na vang lên với tiếng người đi lại mơ hồ.
Trời sáng, cô đã ngủ một giấc thật lâu, hay nói cách khác là đã chết một lần, theo xu hướng thời thượng của việc xuyên không, quay trở về thời cổ đại?
Trác Huyên duỗi chân phải, vận động dễ dàng như thể chưa từng gặp vấn đề gì, chân chạm vào nắp quan tài, khác hẳn với trước khi cô tự tử.
Đúng vậy, ký ức gần nhất của cô là về việc tự tử, còn công khai đăng một dòng trạng thái với hình ảnh đốt than lên Weibo, cài đặt bộ hẹn giờ để đăng sau một giờ.
Dòng trạng thái ngầu lòi mà cô nghĩ ra: "Cuộc đời có thể bỏ qua, nhưng chân không thể gãy! Tôi đi khập khiễng, đi đến khi trên người không còn một sợi lông.
"
Không biết điều này sẽ thu hút bao nhiêu người xem, cô lặng lẽ sống, chết đi thì phải gây tiếng vang chứ?
Đốt than là cách tự tử phổ biến, do đó cô đã đăng tải hình ảnh đốt than lên Weibo.
Trên thực tế, cô đã uống thuốc ngủ, chân phải khiếm khuyết của cô không thể đi đến siêu thị mua than, và cô không có đủ tiền để mua một chiếc xe lăn.
Có lẽ liều lượng thuốc ngủ không đủ, không thì làm sao cô có thể sống lại được?
Nhưng bây giờ là năm 9102, sống trong một thành phố phát triển, dù đã chết, tại sao họ không đặt cô vào trong một hũ tro cốt mà lại để trong quan tài?
Chân bị đứt lại được nối lại, giờ đây cô đã là một người hoàn chỉnh, ha ha.
Trác Huyên dùng sức đẩy nắp quan tài, có vẻ như nó bị lỏng lẻo một chút, cô mở miệng muốn gọi người, nhưng môi cử động mấy lần mà không phát ra tiếng nào, như thể bị ai đó siết chặt dây thanh quản vậy.
Cơ thể mệt mỏi, đẩy nắp quan tài đã tiêu hết sức lực của cô, cô tỉnh táo trong giây lát, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này là ngủ mơ, lúc là hình ảnh trên sân bóng chuyền oai hùng, lúc lại là tiếng kèn Xô-na, một tấm vải đỏ che phủ một tấm bia và hình ảnh người con hiếu thảo giả vờ khóc.
Trong tiềm thức, một giọng nói liên tục nhắc nhở cô, đã đến lúc phải thức dậy, mau thức dậy, nếu không mọi thứ sẽ quá muộn.
Rầm!
Quan tài đang lắc lư được đặt xuống đất, kéo ý thức của cô trở lại.
Có người lao đến bao quanh quan tài, phát ra tiếng khóc già nua và thảm thiết, như thể đang gọi tên cô: “Vân Vân ơi, Vân Vân của mẹ ơi! ”
Trong mơ, Trác Huyên không cam lòng trả lời: “Biệt danh của tôi rõ ràng là Huyên Huyên! ”
Không ai có thể nghe thấy câu trả lời của cô, tiếng kèn Xô-na càng lúc càng lớn, như thể sau khi thổi xong đoạn này, họ sẽ hoàn thành công việc, nhận tiền thưởng trong tay.
Tiếp theo, giữa tiếng khóc và tiếng kèn Xô-na, có tiếng nói sắc nhọn của một người đàn ông vang lên: “Đậy nắp quan tài, chôn xuống đất…”
Trong giấc mơ, Trác Huyên giật mình tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang vội cái gì rồi.
Nếu không tỉnh dậy lật nắp quan tài, cô sẽ thực sự bị chôn vùi.
Ý thức này lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cảm giác tê liệt, như thể có một sức mạnh vô hạn, cô gắng sức đẩy nắp quan tài bằng gỗ lên.
Sau đó, như một cơn lốc, cô xuất hiện và hét lớn: “Chị đây còn sống!”
Tuy nhiên, nắp quan tài không hề mở ra theo ý muốn của cô.
Trong bóng tối, Trác Huyên hoàn toàn tỉnh táo, sau vài lần cố gắng, cô rơi vào tuyệt vọng khủng khiếp.