"Được, con gái của mẹ lo lắng cho mẹ! mau ăn chút gì đi.
" Bà lấy từ trong gói hành lí ra mấy cái bánh cao lương, một hũ dưa muối.
Trác Huyên cố gắng nuốt xuống, nhưng nó như mắc cổ.
Nếu không phải mẹ đang ở đây, cô thà ăn cỏ cũng không muốn ăn những thứ thô ráp này.
Cứ như vậy, tạm thời an tâm nghỉ ngơi.
Mẹ lo lắng cho sự an toàn của cô, còn dùng phương pháp tự nhiên để đặt vài cái bẫy, nếu có người hoặc động vật tới, chắc chắn sẽ phát hiện.
Trác Huyên co ro trên giường đất, nghe tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, mãi sau mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Chưa ngủ được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng vật nào đó cào cửa.
Trác Huyên co rúm mình vào trong chăn, nhưng tiếng cào càng lúc càng rõ ràng, càng nhanh và mãnh liệt hơn.
Nghe tiếng động, đó chắc chắn không phải là loại động vật nhỏ như thỏ, nơi này là núi rừng hoang sơ, có thể có sói.
Không phải có bẫy sao? Làm sao nó có thể tránh được?
Trác Huyên muốn khóc, cô đã phạm tội gì chứ? Cô không có gì để tự vệ, không có cả một cái liềm.
Tiếng cào cửa vẫn tiếp tục, trong đêm tĩnh mịch, tiếng động càng thêm chói tai.
Trác Huyên hét lớn: "Đi đi!"
Phía bên kia do dự một chút, sau đó cào mạnh hơn, gấp gáp hơn.
Trác Huyên lập tức hối hận vì đã phát ra tiếng, bây giờ con vật đó chắc chắn biết trong nhà có người.
Cô buồn bã bước dậy, đi đến cửa nhìn qua khe gỗ.
Cô thấy một đôi mắt xanh biếc.
Quả nhiên là sói.
Con sói như thể ngửi thấy mùi người, từ việc cào cửa bằng một chân trước chuyển sang cả hai chân cào cùng một lúc, gấp gáp một bất thường, còn phát ra tiếng gầm nức nở.
Thôi xong, mạng nhỏ của Trác Huyên sắp kết thúc ở đây, nỗi sợ hãi lướt ngang qua trái tim.
Cô run rẩy lục lọi trên bếp lò, tìm được một cây nến.
Sói sợ lửa!
Trác Huyên bỗng nhiên phấn khích, sau đó lại cười khổ, nến là lửa, nhưng không có sức đe dọa cho lắm, phải không?
Chờ đã, còn có bếp lò nữa!
Cô vụng về tìm bấc lửa, tối qua mẹ đã dạy cô cách sử dụng.
Đầu tiên cô châm nến, sau đó dùng ánh sáng của nến để đốt rơm, rồi đặt củi lên trên đống rơm, vài phút sau, ngọn lửa bùng cháy rực rỡ trong bếp lò.
Nỗi sợ hãi mang đến bởi con sói đã tan biến phần nào, Trác Huyên lấy nước từ thùng gỗ nứt đổ vào nồi, vì nồi bị cố định trên bếp lò, không nên để khô.
Con sói bên ngoài cảm nhận được ngọn lửa ngày càng mạnh, do dự một chút rồi không còn cào cửa nữa, chỉ là tiếng r3n rỉ của nó càng tăng.
Trác Huyên nghe tiếng đó, dường như nó đang cầu xin cô mở cửa, nó có điều muốn nói.
Sau đó cô giật mình tỉnh lại, muốn nói gì? Đó là sói mà!
Cô lại lén nhìn ra ngoài, nhưng thấy dưới ánh trăng sáng, con sói đang nhìn thẳng vào mắt cô, rồi đột nhiên ngã xuống đất.
Trác Huyên hoảng hốt, con sói này có cái bụng rất to, dường như bị mắc kẹt trong một cái bẫy, và đang bị thương.
Liệu có phải nó đến để xin giúp đỡ không?
Cứu hay không cứu?
Con sói nằm trên mặt đất, vẫn còn r3n rỉ, đôi mắt màu xanh như mất đi ánh sáng, dần trở nên mờ nhạt.
Có vẻ như đó là một con sói mẹ mang thai, bị một cái bẫy của thợ săn kẹp vào bụng, Trác Huyên thở dài, mạnh dạn mở cửa.
Con sói mẹ không thể đứng dậy, có lẽ không thể tấn công cô.
Quả nhiên, khi cô mở cửa, đôi mắt của sói mẹ lóe lên một tia sáng, tiếng rên càng thêm tha thiết, mang theo sự cầu xin.
Cô quyết định cứu nó, dù nó là một con sói hoang dã không thể thuần hóa.
Dù sao cô đã chết một lần, chẳng qua là bị sói cắn chết một lần nữa, biết đâu cô có thể trở về xã hội hiện đại.