Huyện An Khánh là khu hành chính phía dưới của Phụng Hiền thị.Phụng Hiền thị ở gần tỉnh Thương Đô.Thương Đô là một tỉnh thành, không cách huyện An Khánh quá xa, nhưng người dân trong huyện không có việc cũng sẽ không đi tới tỉnh, nông dân bán đồ chủ yếu vẫn bán ở trong trấn, xã, có rất ít người vào trong huyện bán, càng đừng nói là đi vào tỉnh.Ở điểm này, cũng không biết Hạ Hiểu Lan lấy lá gan từ đâu ra.“Tôi thấy việc bán trứng gà ở huyện An Khánh còn có thể làm mấy ngày, cô lại muốn tới Thương Đô nhanh như vậy?”Lá gan của Chu Thành cũng rất lớn, không có ý kiến gì với hành vi của Hạ Hiểu Lan, chỉ là không hiểu cách làm của cô.Hạ Hiểu Lan thích nói chuyện với người thông minh, sau khi cô trọng sinh, người thứ nhất có thể thuận lợi trò truyện chính là cậu Lưu Dũng, người thứ hai chính là Chu Thành.Chu Thành không hề cảm thấy chuyện bán trứng gà có thể vẫn luôn làm ở huyện An Khánh, anh còn đưa ra phán đoán của mình “Còn có thể làm mấy ngày”, Hạ Hiểu Lan cũng không giấu giếm:“Đi Thương Đô nhìn xem thị trường, hôm nay tôi còn mang theo những thứ khác, ở huyện An Khánh không dễ bán.”Chu Thành tiếp nhận xe đạp của cô, nhìn vào trong sọt, một bên là trứng gà, cái sọt còn lại thì phô vải nhựa không thấm nước, bên trong có một thứ lượn tới lượn đi trong sô.“Con lươn?”Chu Thành chép miệng nói: “Thứ tốt.”Hạ Hiểu Lan khẳng định đã chọn lựa kỹ càng, mỗi một con lươn đều to bằng ngón tay cái của đàn ông, là lúc thịt ăn ngon nhất, là nguyên liệu nấu ăn cùng đẳng cấp với cá trắm đen cân.Gặp được người có tay nghề tốt, còn ăn ngon hơn cả cá trắm đen.“Thứ này ở huyện An Khánh không dễ bán, cô như thế nào……”Chu Thành chỉ nói đến một nửa.Anh muốn nói là sao cô luôn chọn những việc buôn bán phiền toái vậy, bán trứng gà đã đủ vất vả, hiện tại còn muốn bán thuỷ sản, đều không phải việc thoải mái.Nhưng mà nghĩ đến tin tức ngày hôm qua nghe được, Hạ Hiểu Lan bị đuổi ra khỏi nhà chắc là không xu dính túi, trừ bỏ cậu giúp đỡ, người nhà họ Hạ bên kia đều hận không thể khiến cô đi tìm chết, việc buôn bán thoải mái thì cần phải có tiền vốn và quan hệ, Hạ Hiểu Lan không có một thứ nào.Anh nghĩ vậy liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.Không phải tin những lời đồn đãi kia, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy vết thương trên trán Hạ Hiểu Lan, nghĩ tới cô kiều nhược như vậy, sao có thể chịu khổ như vậy?Hạ Hiểu Lan cười, cũng không hỏi lời còn chưa nói hết của Chu Thành.“Thu trứng gà cũng là thu, thuận tiện thu thêm chút lươn cũng không phiền toái, đây là mấy ngày nay mới tích cóp được, tối hôm qua có người mang cân lươn tới, tôi liền nghĩ tới chuyện đi vào tỉnh xem sao”“Cô biết đường đi vào tỉnh sao?”Chu Thành lập tức chọc trúng tử huyệt của Hạ Hiểu Lan.Nguyên chủ chỉ là một thôn cô chưa thấy qua việc đời, nơi xa nhất từng đến chính là huyện An Khánh.
Đúng thật là chưa từng tới Thương Đô.“Phía dưới cái mũi là một cái miệng, tôi đi hỏi đường là được”Hiện tại, biển chỉ đường không có nhiều như đời trước, nhưng chỉ cần tìm đúng phương hướng, rồi lại đi hỏi đường dần là được.Chu Thành không biết nên nói Hạ Hiểu Lan ngốc vẫn là lá gan lớn.Hiện tại mọi người vì sao không muốn ra xa nhà? Giao thông không có phương tiện, không có kinh tế, còn có nguyên nhân chính là trên đường cũng không an ổn.Giống như bọn họ đi từ kinh thành đến Thượng Hải, chạy đường dài, nhất là ở những con đường ít người đi, cướp đường đặc biệt nhiều, nếu ngủ gật, có khi mất cả người cả xe.Nhưng mà bắt đầu từ mùa hè năm nay các nơi đều diễn ra nghiêm đánh, trị an tốt hơn nhiều.Chu Thành nghĩ đến về sau Hạ Hiểu Lan sẽ thường xuyên đi lại giữa thôn Thất Tỉnh và Thương Đô, thật không yên tâm rời đi huyện An Khánh.“Đi thôi, tôi biết đường, hôm nay mang cô đi”“Chu đại ca, anh không bận sao? Mấy hôm nay quá phiền toái anh rồi.”Chu Thành trợn mắt nói dối: “Khang Vĩ đi thăm thân thích ở gần đây, hắn lái xe đi rồi, hôm nay đi không được, liền cùng cô đi vào Thương Đô.
Huyện An Khánh rất nhỏ, không thú vị”Anh cố ý kéo dài thanh âm nói huyện An Khánh không thú vị, rất giống giọng điệu ghét bỏ của một đại thiếu gia nhà giàu.Hạ Hiểu Lan dở khóc dở cười, Chu Thành đã đoạt mất xe đạp của cô.“Lên xe đi, tôi chở cô”Chu Thành vỗ thanh ngang ở phía trước xe, Hạ Hiểu Lan nghĩ tới tư thế quả thực giống như ngồi trong lòng ngực Chu Thành vậy, liên tục xua tay:“Tôi ngồi ở phía sau là được rồi!”“Ngồi phía sau rất sóc, cô cần chuẩn bị sẵn sàng”Chu Thành vẻ mặt đứng đắn, dường như thật sự không có tâm tư chiếm tiện nghi của Hạ Hiểu Lan, khiến cô ảo giác rằng do mình đã suy nghĩ nhiều.Ghế sau cột hai cái sọt to ở hai bên, chân của cô chỉ có thể đặt về phía trước, xe đạp hơi sóc một cái, Hạ Hiểu Lan thiếu chút nữa thì ngã về phía sau, theo bản năng liền ôm chặt lấy eo của Chu Thành.Bây giờ là mùa hè, Chu Thành chỉ mặc một cái áo mỏng, tay Hạ Hiểu Lan dán lên, cách quần áo anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại kia.Dù sao Hạ Hiểu Lan cũng không nhìn được biểu tình của anh, khóe miệng Chu Thành nhếch lên:“Cô phải nắm thật chắc đó!”Nhìn không thấy biểu tình, nhưng sự sung sướng trong giọng nói của Chu Thành là không thể che giấu được.Hạ Hiểu Lan mím môi, luôn có loại ảo giác bị tiểu thịt tươi đùa giỡn.Hai tiếng sau hai người mới tới Thương Đô.Chu Thành vẫn chưa ăn cơm sáng đã đi lên đường chờ Hạ Hiểu Lan, lúc này bụng đã sớm đói đến kêu vang.Đồ ăn tối qua của nhà họ Lưu khá phong phú, Hạ Hiểu Lan trước khi đi đã ăn chút thức ăn thừa để lót dạ rồi.“Đi, ăn cơm trước đã”Đường phố của Thương Đô rộng hơn huyện An Khánh, nhà lầu hai bên đường cũng cao hơn ở trong huyện, diện tích tổng thể cũng lớn hơn rất nhiều, trong thời gian ngắn là không thể đi dạo hết được.Hơn nữa Thương Đô náo nhiệt hơn huyện An Khánh, các tiểu thương ở huyện An Khánh còn có điểm che che giấu giấu, nhưng các tiểu thương ở Thương Đô thì rất thản nhiên.Có một con phố chuyên bán đồ ăn.Mì thịt dê hấp, canh viên, bã đậu, canh hồ cay, bánh bao nhân nước, bánh bao trắng,..
đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, còn có mì sợi, cháo, sữa đậu nành bánh quẩy, những món thường thấy trong cả nước, đồ ăn từ nam tới bắc, nơi này đều bán!Hạ Hiểu Lan hít một hơi, ngũ tạng lục phủ đều đang kêu gào đói khát.Cô cũng thật đen đủi, tuổi trẻ thì phải phấn đấu sự nghiệp, bữa sáng hôm ăn hôm không, không quá chú trọng chất lượng.
Chờ khi có tiền, công việc rất bận rộn, mà lúc đó đã đến tuổi dễ béo, vì giữ được vóc dáng, mỗi sáng cô chỉ uống một chén cà phê.
Sau đó, cô liền biến thành muốn ăn lại không có tiền “Hạ Hiểu Lan”.Tình cảnh náo nhiệt trước mắt làm Hạ Hiểu Lan có chút xúc động, hiện tại trong lúc liều mình phấn đấu, có phải cô nên đối xử tốt với bản thân một chút?“Chu đại ca, anh muốn ăn cái gì, tôi mời khách”Chu Thành nhìn ra tâm tình cô không tồi, cười rộ lên thật là xinh đẹp, cặp mắt kia sáng chói động lòng người, khi nhìn người giống như liếc mắt đưa tình, khiến tâm tình Chu Thành cũng rất tốt.“Cô có thể có bao nhiêu tiền? Hào phóng lung tung! Kinh thành chúng tôi không thịnh hành chuyện để cho con gái mời, ngày đó cô mời ăn mì, khiến Khang Vĩ sợ hết hồn”Chu Thành vừa nói, vừa kéo Hạ Hiểu Lan vào một nhà bán canh lừa.“Ăn thịt lừa sao? Hôm nay ăn thịt dê có chút nóng, uống một bát canh thịt lừa, lại thêm một lung bánh bao nước, còn có thể thuận tiện hỏi thăm tình hình ở Thương Đô”Trên bầu trời có thịt rồng, dưới mặt đất có thịt lừa.Hạ Hiểu Lan không phải người thích làm ra vẻ, trừ bỏ rắn, côn trùng, chuột, kiến, những đồ ăn bình thường cô đều dám ăn.Đời trước cô đã từng tới Thương Đô đi công tác, cũng đã uống canh thịt lừa mấy lần, thật đúng là hương vị rất ngon.Một bát canh thịt lừa nóng hổi, không tanh không nóng trong người, một chiếc đũa gắp lên đều là thịt lừa, phía trên có rau cần cùng hành tây cũng rất ngon.Đời sau, hành với rau cần, các gia vị kiểu này đều trồng trong lều lớn, hương vị không thơm như lúc này.Hạ Hiểu Lan một mình ăn một bát canh lừa to, lại ăn một lung bánh bao nước.Sức ăn của Chu Thành còn lớn hơn cô, một bát canh lừa, hai lung bánh bao, còn gọi một bát mì dê hấp ở cửa hàng bên cạnh.
Vừa ăn vừa hỏi thăm tin tức sẽ dễ hơn, nghe nói Hạ Hiểu Lan bán trứng gà và lươn, chủ quán cười nói:“Hai người đi tới cuối phố, nhà kia là nhà bán mì lươn, hôm nào có nhiều khách thì có thể sẽ cần đến hơn cân lươn, đi ra con phố này rồi rẽ phải, không xa chính là chợ nông sản”Huyện An Khánh chỉ nhỏ bằng bàn tay, cho dù có hai cái nhà máy, thì trình độ chi tiêu cũng không cao.Thương Đô thì khác.Chu Thành đẩy xe đạp, Hạ Hiểu Lan tự mình đi hỏi chủ quán mì lươn có mua lươn hay không, người kia nhìn lươn trong sọt của cô, đôi mắt cũng không nháy liền mua cân, thịt lợn mới khối một cân, lươn là khối một cân, ở trong huyện sẽ có bao nhiêu người bỏ tiền ra để mua thịt lươn ăn?Ở đây chính là tỉnh Thương Đô, mao tiền một bát mì có thêm chút thịt lươn, cũng có người có thể ăn được.Lươn có thể kiếm tiền, Hạ Hiểu Lan mua nó ở trong thôn với giá mao một cân, một cân lươn có thể kiếm mao tiền, lợi nhuận hơn so với bán trứng gà.
Hạ Hiểu Lan lập tức quyết định ngừng bán trứng gà, chuyên môn bán lươn, từ giờ tới tháng , việc buôn bán này có thể tiếp túc làm thêm tháng nữa.Chu Thành thấy cô kích động đến nỗi đôi mắt, lông mày đều đang cười, vội bảo cô bình tĩnh lại:“Cô vẫn cần tìm được người mua lớn, chỉ một nhà mì lươn này không thể mua hết số lươn của cô đâu”..