Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người

chương 45: có tật giật mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh Dao ở trong lòng Lưu Thúy Hoa ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh, "Mẹ, con đồng ý!"

Lưu Thúy Hoa không khỏi giật mình, bà vốn cho rằng Mạnh Dao sẽ không đồng ý.

Mạnh Dao cũng nhìn ra nghi hoặc trong lòng bà, đặc biệt chân thành giải thích với bà: "Mẹ, con không gạt mẹ nữa, kỳ thật con một chút cũng không thích Bác Ngạn, trước kia luôn cảm thấy anh ấy lớn lên tuấn tú, nhưng ở chung lâu con phát hiện, tình tính anh ấy rất kém, căn bản không phải là người chồng tốt, con thích người ôn nhu!"

Mạnh Dao lo lắng mình nói không tốt cho Kỳ Bác Ngạn, Lưu Thúy Hoa sẽ không vui, lại tiếp tục giải thích: "Đường nhiên con không phải nói anh ấy không tốt, chỉ là cảm thấy hai chúng con không thích hợp, tính tình cả hai khác xa nhau, không thích hợp làm vợ chồng!"

"Sở dĩ trước đây con chưa nói bởi vì con luyến tiếc mẹ, trừ bỏ cha con mẹ là người đối với con tốt nhất, con không muốn rời xa mẹ đâu! Mẹ, con muốn làm con gái của mẹ!"

Lưu Thúy Hoa rốt cuộc cũng nở nụ cười, "Đồ ngốc, nơi này chính là nhà của con, vĩnh viễn đều như vậy, mẹ có ba đứa con trai, nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái, ai cũng không được giành!"

Mạnh Dao ôm bà cười ngây ngô.

Từ lúc cô tới thế giới xa lạ này, người đầu tiên nhìn thấy là người mẹ chồng này, tự nhiên đối với bà có một tình cảm không thể nói rõ, hơn nữa một mình cô lẻ loi trong căn nhà này càng làm cô thêm ỷ lại vào bà.

Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện thêm một lúc, quan hệ càng thêm thân mật, Mạnh Dao ôm cánh tay của Lưu Thúy Hoa đưa bà ra cửa, nhìn bà ra đồng rồi mới đóng cửa đi vào nhà.

Vừa đi vừa nhảy, cô muốn quay về phòng mình. Thình lình, đột nhiên có ánh sáng bật lên dọa cô giật mình.

"Ai?"

"Quỷ!"

Một hỏi một đáp, đem Mạnh Dao chọc tức chết.

"Thằng nhóc thúi, em không có việt gì giả quỷ dọa người hả? Biết sẽ dọa chết người không?"

Kỳ Văn Diệp nghe Mạnh Dao gọi mình là thằng nhóc thúi, miệng dẩu lên cao.

"Rõ ràng chị có tật giật mình, em quang minh chính đại đứng đây nãy giờ, chính là chị mắt mù không thấy, còn nói!"

Mạnh Dao tức a, cô thật muốn đánh người, cách cậu thật xa, hướng nắm đấm về phía cậu.

"Hừ, một lát nữa làm đồ ăn ngon sẽ không làm cho em, muốn ăn thì tự mình làm!"

Kỳ Văn Diệp lập tức nhăn nhó, "Nói đạo lý được không? Rõ ràng là do chị không thấy em, chính mình có tật giật mình, tự dọa mình, còn đổ lên đầu người khác!"

"Đồ trong nhà này em cũng có một phần, chị làm gì em cũng có một phần, chị đừng nghĩ không cho em ăn, mặc kệ làm nhiều hay làm ít em đều sẽ ăn!"

Mạnh Dao bị Kỳ Văn Diệp chọc cười, "Em lúc trước không phải kiêu ngạo lắm sao, không chịu ăn đồ chị làm mà, như thế nào bây giờ lại đòi ăn, liêm sỉ của em đâu?"

Kỳ Văn Diệp học khôn, căn bản không bị mắc lừa, "Chị đừng có nói khích, đây là nhà của em, em muốn thế nào liền như thế đó. Nếu em không ăn chẳng phải chị được như nguyện ý sao?"

Mạnh Dao hừ một tiếng, lười cãi cùng cậu, tiếp tục đi vào phòng mình.

Cô muốn lấy bàn chải đi đánh răng.

"Chị từ từ, đừng đi, em còn có chuyện muốn hỏi chị, chị thật sự muốn cùng anh hai ly hôn?"

Chân Mạnh Dao cứng lại, quay lại nhìn Kỳ Văn Diệp, bộ dạng khẩn trương, khuôn mặt nghiêm túc đáng thương.

"Như thế nào, chẳng lẽ em không nghĩ? Chẳng lẽ em... em nhận định chị là chị dâu thứ hai của em?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio