Lời của Mạnh Dao là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Kỳ Văn Diệp trộm nhìn Kỳ Bác Ngạn một cái, thấy anh không đi ra, cũng hớn hở giả ngu, "Em chính là đến giúp chị, chị hối hận cũng muộn rồi, em không ra! Em giúp chị nấu cơm, anh hai giúp chị nhóm lửa, cứ quyết định vậy đi!"
Kỳ Văn Diệp vén tay áo lên, hướng vào nhà bếp lấy gạo.
Mạnh Dao cắn răng, hung hăng chất vấn: "Anh hai em biết nhóm lửa sao?"
Mạnh Dao tuy biết anh lớn lên ở nông thôn, nhưng nhìn bộ dạng này, cô không nhịn được mà xem anh như công tử con nhà giàu.
Đơn giản nhìn tay anh mà xem, đây là bàn tay làm việc nặng sao?
Mà bên này, Kỳ Bác Ngạn nhìn nhà bếp sạch sẽ, nồi được rửa sạch, cửi lửa bày biện chỉnh tề, mày hơi nhíu lại vô thức giãn ra.
Trong bếp chỉ có một cái ghế đẩu nhỏ, bình thường Kỳ Văn Diệp ngồi rất tốt, nhưng hôm nay, vóc dáng Kỳ Bác Ngạn như vậy, ngồi ghế đẩu tự nhiên không thích hợp.
Kỳ Văn Diệp nhìn thấy, định đổi ghế lớn hơn cho Kỳ Bác Ngạn, nhưng anh đã ngồi xuống ổn định.
Kỳ Bác Ngạn đối với công việc ở đâu tự nhiên nhảy ra này, chỉ có thể nghẹn khuất ngồi trên ghế, rụt rè mà ưu nhã.
Cả người anh co lại, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thấy lửa không lớn, mới khom lưng dùng bàn tay khô ráo thêm củi vào bếp lò.
Động tác tùy ý lộ ra cảm giác ưu nhã cùng tự phụ.
Kỳ Văn Diệp vội vã đẩy đẩy Mạnh Dao, để cô nhìn xem: "Anh hai em đương nhiên biết nhóm lửa, anh ấy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn làm việc này giúp mẹ, chị đừng coi khinh!"
Mạnh Dao không nhịn được "Xí" một tiếng, biểu đạt rằng mình không tin, cùng với coi khinh Kỳ Bác Ngạn.
Nếu trùm cuối giống như Kỳ Văn Diệp nói, thường xuyên nhóm lửa thì đã không có bộ dạng không nhiễm bụi trần rồi.
Người thường xuyên lao động với người không làm, rất khác nhau.
"Chị có ý gì?"
Cho nên, người một nhà vẫn luôn là người một nhà.
Mạnh Dao chỉ biểu đạt một chút ý mình với Kỳ Bác Ngạn, Kỳ Văn Diệp là em trai liền đứng ra bảo vệ.
"Chị ở nhà em lâu như vậy, cái gì cũng không làm, chị chê anh hai cái gì? Anh hai em ít nhất còn ra ngoài làm việc kiếm tiền gửi về, không giống chị, cả ngày chỉ có ăn và ngủ!"
Mạnh Dao: "........."
Cô không nói lại được, "Nếu em đã nói vậy, chị đây không ăn ngủ, ngủ ăn, thì thực có lỗi với lời này của em."
Mạnh Dao đem rổ trong tay đưa cho cậu, "Nà, em tự nấu cơm."
Trái tim của Kỳ Văn Diệp nhảy dựng, lập tức đem cô giữ chặt, ngây ngô cười.
"Em nói giỡn thôi mà, chị không phải là người nhỏ mọn đúng không? Chị đừng tin mấy lời này của em, toàn nói dối thôi!"
Mạnh Dao ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Kỳ Văn Diệp.
"Chị là người nhỏ mọn, chị hiện tại liền đi ngủ, chờ tỉnh ngủ rồi ăn!"
Mạnh Dao dùng sức đem tay Kỳ Văn Diệp đẩy ra, vỗ vỗ vai cậu, "Chị không ăn là việc nhỏ, nhưng mẹ không có ăn là lớn chuyện đó, làm cho tốt đi nha!"
Kỳ Văn Diệp cảm thấy Mạnh Dao keo kiệt muốn chết, sống chết túm lấy tay cô, "Ai, không phải đâu, em nói, em chỉ nói vui vậy thôi, chị cũng xem là thật?"
"Không được sao?"
Mạnh Dao vỗ vai Kỳ Văn Diệp,: "Ngữ khí này còn được, nhận sai chưa?"
Kỳ Văn Diệp nghe được lời này, lập tức hiểu ý của Mạnh Dao, nhanh nhẹn xin lỗi.
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi chị đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho em lần này đi? Chị xem, trời đã sáng rồi nếu không nấu cơm là không kịp! Em xin chị đó, mau làm cơm đi!"