Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

chương 103: tam cáo, tam nguyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"—— vật ấy...... Để làm ra nó, nói khó không khó, nói đơn giản, cũng không đơn giản......Nhưng một khi đã để nó xuất hiện, ta dám nói, trong hoàn cảnh bức bách sinh tử, người khác muốn phòng chế, chỉ là vấn đề về thời gian."

Một lời này của nàng, quan lại còn chưa kịp có phản ứng, dân chúng sắc mặt càng thêm tái nhợt. Bọn họ thực sự vô pháp tưởng tượng, nếu thứ đồ vật này dùng trên người bọn họ, trên đồng ruộng, thư viện, nhà cửa, xóm làng,... sẽ tạo thành hậu quả khủng khiếp như thế nào!

Cung Dĩ Mạt hai mắt nhìn thẳng, khẽ than thở: " Nhưng thứ này dùng cũng tốt lắm. Ta dùng nó để mở kênh đào, thời gian sáu, bảy năm có thể rút gọn lại hơn nửa! Cho nên, hiện tại ta mới có thể dùng thuyền đi tới nơi này..... Không chỉ có như thế, nó còn có thể dùng để sửa đường, có thể xuyên núi, có thể đào quặng....Tác dụng nhiều không kể xiết, chỉ là, nó càng có thể dùng để gϊếŧ người!"

Nàng cười khổ, nhìn Cung Thịnh đang trầm mặc không nói lời nào: " Cho nên Bệ hạ, ngài kiêng kị cũng ổn, tức giận cũng tốt, ngài như thế nào cũng được cả! Nhưng đồ vật này, hiện tại đạo đức nhân sinh không thể giữ gìn, ta tuyệt đối không thể giao ra. Ngài cũng không nghĩ lại xem ngài có bao nhiêu hài tử, ít nhiều phi tần? Bọn họ dã tâm so với ngài có ít hơn bao nhiêu? Lúc ngài còn tại thế, có lẽ sẽ trấn áp được tới cùng, nhưng lúc ngài không còn thì sao? Chỉ một tà niệm bất hảo, cũng đã đủ cho quốc gia này chia năm xẻ bảy, cấu xé, ăn thịt lẫn nhau rồi...."

Nói rồi, nàng lại quay về phía dân chúng, bái một lạy thật sâu.

"Lúc trước, ta đành bất đắc dĩ lừa dối chư vị, nói rằng bản thân có năng lực dời núi lấp sông, cũng bởi vì muốn tiếp tục khai kênh, liền nói dối là thiên tu kênh đào! Ta chấp nhận hết thảy. Hiện giờ, Lâu Diệp tới xâm phạm, chiến sự sắp tới, ta lại không muốn giao ra vũ khí kinh thiên, chư vị chắc hẳn oán ta bất nghĩa. Thế nhưng, ta đây có thể thề! Đại Dục chúng ta không có, bất kỳ quốc gia nào cũng đều không có..... Lời thề này thiên địa chứng giám! Nếu có vi phạm, ta đây sẽ chịu chết không được tử tế, nhân thần ruồng bỏ!"

Nói đến đây, nàng vén vạt áo quỳ xuống, cúi đầu, sám hối thật sâu.

" Cầu trời tha thứ, Cung Dĩ Mạt ta thân mang trọng tội, tay có vũ khí sắc bén lại không chịu vì chiến sự của quốc gia mà đóng góp cho Thiên tử. Vì Cung Dĩ Mạt ta, mà Thái tử liền chịu liên lụy, không cam tâm rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Cũng vì Cung Dĩ Mạt ta, Cửu Hoàng đệ rơi vào vòng vây của kẻ địch Tây Châu lại không được cựu trợ kịp thời! Ta, Cung Dĩ Mạt, tội muôn lần chết!"

Nàng càng nói thanh âm càng lớn, giống như đang xưng tội với trời! Lại giống như đang bất mãn, phản kháng với số mệnh! Từng câu từng chữ, đều tê tâm phế liệt, nơi nơi nhuốm máu! Cố tình nàng khuôn mặt lạnh lùng, cho nên, lại mang một vẻ trào phúng, chế giễu khôn cùng!

Cuối cùng, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Đế:

" Bệ hạ, Cung Dĩ Mạt ta thực là có tội, ta cũng nguyện ý tiếp thu tất cả mọi khiển trách, cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với hết thảy!

Còn ngài, ngài xác định ngài sẽ duy trì đại cục được sao?

Ngài bức ta giao ra đồ vật này, có từng suy xét đến tiền căn hậu quả? Khát vọng thống nhất Trung Nguyên, Hoàng quyền phân tranh? Ha,chỉ cần sai một bước, lập tức hết thảy kế hoạch cũng theo đó mà tàn lụi, đem vô số bá tánh cũng theo đó mà vùi trong biển lửa, vĩnh viễn không thể hối hận, không thể quay đầu! Hậu quả này, chỉ trong nháy mắt, ngài đã từng suy nghĩ qua chưa? Hành động này của ngài, thật sự là không làm bá tánh thất vọng hay sao?"

Cung Thịnh sắc mặt trắng bệch, cũng không xuống đài được, hắn đưa mắt nhìn dân chúng phía dưới. Lúc này, bọn họ đều đã quên hết sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chính mình, tựa hồ chỉ cần một ý nghĩ của mình, liền quyết định sinh tử của bọn họ.

Chỉ là, hắn không thể không cần! Lúc chưa nhìn thấy uy lực của hỏa dược, hắn còn có thẻ an ủi bản thân chỉ là người ngoài phóng đại, cho đến khi thật sự thấy được, hắn không chiếm được cũng không việc gì, nhưng nếu bị các quốc gia khác chiếm được thì làm sao đây?

Hắn không thể không suy xét tới!

Thề nguyện cái gì, gánh vác cái gì, hắn không làm được! Cung Dĩ Mạt chỉ là một nữ tử, sao có thể làm được đâu?!

Trừ phi nàng chết, nếu không...!

Cung Dĩ Mạt chậm rãi đứng dậy, nhìn Cung Thịnh ẩn ẩn sát ý, trong lòng không khỏi đau xót, hai mắt không khỏi rơi lệ......

" Phụ hoàng.....Ngài còn nhớ rõ, ta là nữ nhi của ngài sao?!"

"Ta từng là nữ nhi ngài sủng ái nhất! Để làm cho ngài cười.....ta đã từng làm mọi cách? Ngày xưa, đã từng, ngài....còn nhớ sao?!"

Một tiếng 'Phụ hoàng' này của nàng, rõ ràng là thanh âm không lớn, nhưng lại tê tâm liệt phế, làm không ít dân chúng động lòng. Nàng giống như một nữ hài bình thường, luôn khao khát tìm kiếm tình thương của phụ thân, ủy khuất lên án, bi thương đau lòng, gương mặt non nớt tràn đầy nước mắt!

Bọn họ thực không rõ, vì sao Công chúa tốt như vậy, vì sao Công chúa một lòng vì nước vì dân, ngay cả mục đích xuất phát cũng rất tốt, lúc này đây vẫn phải đứng đối diện với Hoàng Đế, một mình thừa nhận toàn bộ bức bách của Hoàng quyền?!

Đây rõ ràng là không đúng, Công chúa không hề sai!

Cung Thịnh trong lòng đau xót, lại quay đầu đi, không dám nhìn thẳng nàng.

Nàng không phải nữ nhi thân sinh của hắn, Cung Thịnh không thể phủ nhận, hắn đối với nữ nhi này đều là thật tình thật nghĩa, so với nữ nhi ruột thịt còn sủng ái hơn nhiều!

Chỉ là...nàng vì sao lại không tin tưởng hắn?

'Tin tưởng', Cung Thịnh cười khổ. Đúng rồi, hắn cũng không có cách nào tin tưởng được Cung Dĩ Mạt cả đời này sẽ luôn giữ gìn vũ khí sắc bén kia cho hắn, nàng sao có thể không như vậy đây? Chính nàng cũng không tin tưởng chính mình, sợ thiên hạ sẽ tạo thành cục diện đại loạn.

Cả hai người đều suy xét vì người trong thiên hạ, nhưng lại đối lập về góc độ! Ý nghĩ này, cả nàng và hắn đều rõ ràng, cũng không có cách nào giải quyết!

Cung Dĩ Mạt cuối cùng xoa xoa nước mắt, lúc này, bộ dáng nàng thương tâm ảm đạm, thế nhưng lại làm rất nhiều đại thần trung lập cảm thấy không đành lòng, bọn họ không khỏi nghĩ, nam nhi đại trượng phu thế gian này không thiếu, cớ sao không ai sánh được với đứa nhỏ trước mắt này?

Cung Thịnh hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

"Tam cáo này, trẫm....nhận!"

Cung Dĩ Mạt lộ vẻ bi thương, khom lưng nhất bái:

" Nhưng ta còn có tam nguyện, mong Bệ hạ ân chuẩn."

Cung Thịnh hơi nghẹn ngào.

"...Nói đi!"

" Tâm nguyện thứ nhất, dân chúng dưới thành này, đều có lòng tốt muốn bảo hộ ta, hộ tống ta đến tận đây. Bọn họ vô tội, mong Bệ hạ không truy cứu tội trạng, cho phép bọn họ vào thành."

Không ít người đọc sách, nghe thấy ý nguyện đầu tiên Cung Dĩ Mạt nghĩ đến chính là bọn họ, liền không khỏi hổ thẹn khôn cùng, có người đã rơm rớm nước mắt, không biết ai hô lên một câu:

" Công chúa nhân nghĩa! Tại hạ tình nguyện đi theo!"

"Thề sống chết đi theo!"

Cung Dĩ Mạt vui mừng cười, nhưng không nhìn bọn họ. Cung Thịnh gật gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

Hắn khẽ ra hiệu, cho dù vẫn có đại thần sợ hãi Cung Dĩ Mạt sẽ làm ra điều gì khuất tất, cửa thành vẫn nặng nề mở ra. Dân chúng lữ khách cuối cùng đã có thể vào thành nghỉ ngơi, nhưng tất cả bọn họ đều trầm mặc, không ai tỏ ra vui vẻ, cũng không ai ngay lúc này phản kháng lại ý tứ của nàng.

Thấy dân chúng có thể vào thành, Cung Dĩ Mạt nhẹ nhõm thở ra một hơi, hơi hơi mỉm cười.

" Tâm nguyện thứ hai.... Thái tử hiện giờ sinh tử không rõ, ta hy vọng Phụ hoàng có thể ân chuẩn cho Hoàng Hậu tới chiếu cố hắn, hơn nữa, công nhận công lao của Thái tử, trao cho hắn vinh hoa mà hắn đáng được hưởng."

Nghĩ đến hài tử vô tội ngày trước bị hắn lợi dụng tới uy hiếp Cung Dĩ Mạt, Cung Thịnh có chút hổ thẹn. Hắn làm phụ thân còn tàn nhẫn hạ ngoan tâm, mà Cung Dĩ Mạt làm muội muội, lại có thể vì hắn làm đến nông nỗi này...... Cung Triệt có lẽ thực bất hạnh, nhưng bởi vì Cung Dĩ Mạt, hắn cỡ nào may mắn đây?

Cho nên hắn lại gật gật đầu, đáp ứng ý nguyện thứ hai.

Cung Dĩ Mạt cười, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút huyết sắc, mới ngày trước nàng mới phun ra máu từ đầu quả tim, hiện giờ lại vì an nguy của người khác mà cố chống đỡ.

"Chuyện thứ ba..... Cung Quyết vô tội...... Hắn từ nhỏ khổ cực đơn côi, chỉ mình ta thay mẫu quan tâm hắn đôi phần. Sau này, hy vọng Phụ hoàng có thể thay ta tiếp nhận phần trách nhiệm này, đừng để hắn lại côi cút một mình."

Cung Thịnh vẫn như cũ gật đầu, nhưng ngay lúc sau, liền lập tức nhận thấy có điều không ổn?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio