Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

chương 105: tâm bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thật, Hoàng Hậu cũng không biết tường tận hết mọi chuyện, nàng cũng chỉ là nghe người của Lưu gia kể lại sau khi ra khỏi Thánh Phật, thế nhưng, có một chuyện nàng biết rất rõ, rằng nhi tử của nàng tuyệt đối không thể biết đến 'chuyện đó', nếu không, với tình hình thân thể hiện giờ của hắn, căn bản sẽ không chịu nổi.

Cho nên, Hoàng Hậu cũng chỉ lựa ra một số chuyện tốt ra để nói cho hắn, tỷ như chuyện hắn bị người khác hãm hại đã được chứng thực cả rồi, Hoàng Đế còn thương tiếc hắn bị thương nặng, cho nên đã đồng ý cho nàng rời khỏi Thánh Phật để tiện đường chăm sóc cho hắn.

Còn cả chuyện Đại Vận Hà đã được đả thông....

Chỉ là, chính Hoàng Hậu cũng tính đến, ngay cả khi nàng đã cố ý tránh né không đề cập tới, thì người có tâm cũng không tránh khỏi hỏi han. Cung Triệt nghe thấy Cung Dĩ Mạt hết lòng hộ tống, bảo hộ hắn, lại lo liệu hết thảy mọi việc từ sông Hoài đến khi hồi kinh, không nhịn được vui mừng, hắn hồ hởi hỏi:

" Mẫu hậu, Mạt Nhi đâu? Vì sao muội ấy không có mặt?"

Chẳng lẽ muội ấy mệt mỏi đường dài sao? Nhưng mà không phải bọn họ đã trở về được bảy ngày rồi sao?

Hoàng Hậu không biết nên nói thế nào mới được, chuyện này đã náo lớn đến như vậy, làm sao có thể giấu diếm mãi, chỉ là lúc này thì không được! Nàng không dám nói tiếp, chỉ đành ứng phó vài câu, rằng Cung Dĩ Mạt vừa rời đi rồi, sau đó lấy cớ có việc đi ra ngoài, thay người đến đây hầu hạ hắn.

Nha hoàn đến thay là tâm phúc bên người Hoàng Hậu, kêu là Thủy Tiên. Nàng đi tới, tay chân nhẹ nhàng, cúi đầu, cũng không dám đưa mắt nhìn Cung Triệt, chỉ dám khẽ khàng đút thuốc cho hắn.

Lúc này, Cung Triệt đột nhiên cười cười.

Hắn trời sinh tuấn mỹ, tính cách lại ôn hòa, lúc này mỉm cười không khỏi làm cho người bên cạnh cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái.

" Thủy Tiên cô cô, Mẫu Hậu nói Công chúa bồi bên cạnh Phụ Hoàng, sao lại không có đến đây thăm bổn cung?"

Nghe thấy hắn nói, Thủy Tiên ngẩn người, muỗng thuốc lật nghiêng đổ ra ngoài cũng không biết. Nét mặt ngày thường vẫn bình thản, ung dung, lúc này lại lộ ra thần sắc hoảng loạn, rối bời, hoàn toàn bại lộ ra sự tình không tốt.

Cung Triệt tựa hồ không nhìn ra thần thái cô cô bất thường, chỉ cười nói: " Bổn cung hiện tại cảm thấy tinh thần rất tốt, Thủy Tiên cô cô có thể truyền lời mời nàng đến đây được không?"

Hắn thật sự....rất muốn gặp nàng!

Nhưng hắn vừa nói xong, Thủy Tiên vội vàng ôm chén canh quỳ xuống, cả người nàng đều run rẩy, lại không dám nói lời nào, bởi vì nàng thực sự không biết vừa rồi Hoàng Hậu đã nói gì với Thái tử, cho nên, nàng không dám tự mình nói sai.

Hành động này làm tâm Cung Triệt đột nhiên trở lạnh, hắn tựa hồ đã dự cảm tới cái gì, rồi lại sợ hãi không dám nghĩ sâu xa hơn.

Hắn sắc mặt trắng nhợt, gắng gượng cười nói: "Thủy Tiên cô cô đang làm gì vậy? Mạt Nhi đâu?" Mấy chữ cuối, hắn thốt lên cực nhẹ, thanh âm khẽ run.

Mà Thủy Tiên càng nghe càng sợ hãi, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng chân tay luống cuống quỳ gối ở yên một chỗ, không biết nói như thế nào mới tốt, nếu nói sự thật, nàng sợ thân thể Cung Triệt đả kích không chịu nổi, nếu ra nông nỗi gì, nàng nhất định phải chết ngàn lần cũng không hết tội!

" Cô cô hiện tại đang làm cái gì đây?"

Cung Triệt cuối cùng cũng không duy trì được nét mặt tươi cười nữa, từng câu từng chữ gằn ra tiếng:

"Mạt Nhi đâu?"

Thủy Tiên ấp úng nửa ngày mới thấp giọng đáp: " Nô tỳ...Nô tỳ không biết..."

Cung Triệt dường như nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhẹ nhõm: " Cô cô mau đứng lên đi. Nhìn ngươi này, bổn cung chỉ là muốn hỏi Mạt Nhi ở đâu, người không biết thì không có tội, ngươi hà tất phải khẩn trương như vậy?"

Thủy Tiên gấp gáp muốn khóc, mà lúc này, Hoàng Hậu không yên lòng liền quay trở lại. Nàng vừa nhìn đã không khỏi thở dài, phất tay cho Thủy Tiên lui xuống, Thủy Tiên như được đại xá, vội vàng rời khỏi.

Cung Triệt lặng im nhìn Mẫu hậu, tựa hồ muốn lột trần vẻ né tránh, thất thố của nàng.

" Mẫu hậu, Thủy Tiên cô cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhi thần chẳng qua chỉ là hỏi nàng một câu, hà tất dọa nàng sợ hãi đến như vậy?"

Lưu Hoàng Hậu nghe xong, thần sắc lộ vẻ bi thương. Nàng ngồi xuống bên giường Cung Triệt, nghĩ ngợi hồi lâu, khóe miệng mấp máy như muốn đấu tranh tư tưởng cực kỳ day dứt, cuối cùng, chỉ thốt lên một tiếng thở dài.

" Triệt Nhi...... Nếu Mẫu hậu nói thật, con nhất định phải đồng ý với Mẫu hậu, ngàn vạn lần phải cẩn thận thân mình!"

Lời nàng nói giống như cấp cho Cung Triệt một hồi chuông cảnh báo! Cung Triệt gắt gao cười:

" Mẫu hậu rốt cuộc đang nói gì vậy...Nhi thần không rõ....."

Lưu Hoàng Hậu biểu tình đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, bình tĩnh nhìn hắn:

"Triệt Nhi.... Cung Dĩ Mạt....nàng chết rồi!"

'Ầm' một tiếng, Cung Triệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn giống như nghe thấy tiếng sét ầm ầm bên tai, Mẫu hậu đang nói gì vậy? Hắn nhất định là nghe lầm rồi, Mạt Nhi làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện?

" Mẫu hậu....Người, người nói gì vậy?"

Lưu Hoàng Hậu thấy Cung Triệt sắc mặt đột nhiên trắng bệch, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn chốt hạ quyết tâm!

Vừa muốn mở miệng, Cung Triệt lại đột ngột đánh gãy nàng!

"Mẫu hậu!"

Bờ môi hắn run rẩy, hai mắt khẩn thiết nhìn Hoàng Hậu, giống như chỉ cần Hoàng Hậu không lại nói ra mấy chữ kia, hết thảy đều tốt đẹp như chưa từng phát sinh ra bất kỳ chuyện gì!

Sao có thể, Mạt Nhi của hắn sao có thể xảy ra việc gì? Nàng chính là Cung Dĩ Mạt cơ mà!

Hoàng Hậu không khỏi rơi lệ, nàng cũng thực lòng cảm kích Cung Dĩ Mạt đã vì Triệt Nhi mà làm ra hết thảy, chỉ là, hiện giờ muốn nói gì cũng đều đã muộn, người đã chết rồi!

Cho nên, nàng kiên định đem hết thảy tiền căn hậu quả nói ra toàn bộ.

Bao gồm chuyện Lý Kha phản bội, Cung Dĩ Mạt vì hắn mà bị Hoàng Đế uy hiếp, bị bức đến hộc máu!

Bao gồm chuyện vì hắn có thể bình an hồi kinh, nàng hao phí vô số tâm tư đả thông Đại Vận Hà.

Bao gồm chuyện nàng cự tuyệt không chịu giao ra vũ khí sắc bén trong tay...... Còn cả tam cáo tam cầu cuối cùng của nàng, sau đó khẳng khái chịu chết!

Nàng chậm rãi kể hết lại mọi chuyện, đơn giản lại rõ ràng, rành mạch, hy vọng rằng Cung Triệt nhìn rõ hiện thực, đau dài không bằng đau ngắn!

Nhưng Cung Triệt..... Hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh toát....Giống như cùng một câu 'chịu chết' của Hoàng Hậu, hắn cũng chết đi theo nàng!

Hắn cảm thấy toàn thân dường như đã bị vỡ vụn thành ngàn mảnh, vạn mảnh! Mỗi một phần, một phân trên thân thể đều vỡ vụn, đau đến tê tâm liệt phế!

Cung Dĩ Mạt! Nữ nhân hắn yêu thương nhất trên đời này! Nàng sao có thể đã chết! Nàng sao có thể đã chết!!!

Cảm giác hít thở không thông lại lần nữa xuất hiện, Hoàng Hậu cả kinh! Vội vàng đem thuốc chuyên dụng đưa cho hắn uống! Lại lớn tiếng gọi Thái y tâm phúc của mình nhanh chóng tiến vào! Cung Triệt, hắn giống như phát bệnh!!!

Đã uống không biết nhiêu thuốc, lại giống như chưa từng uống giọt thuốc nào, Cung Triệt đau khổ đưa tay nắm chặt ngực, giống như lên cơn suyễn không thể hô hấp. Mà sau khi Thái y tới, Cung Triệt chỉ nói ngực đau, đau đến không thở nổi, nhưng Thái y kiểm tra qua, hắn căn bản không hề phát bệnh...Cho nên, đau đớn tột cùng này, không phải là thân thể ốm yếu của hắn đau đớn, mà chỉ là tâm bệnh!

Mà tâm bệnh thì cần tâm dược, Thái y lắc lắc đầu, tỏ vẻ không giúp được gì. Hoàng Hậu càng thêm hối hận, nàng ôm chặt Cung Triệt khóc ròng.

"Triệt Nhi! Con không thể có việc gì được! Nếu con có mệnh hệ gì, Mẫu hậu phải sống thế nào bây giờ!"

Nhưng Cung Triệt đã không còn nghe thấy điều gì, hắn cả người run rẩy, cuộn tròn quằn quại trên giường.

Hắn không nghe thấy tiếng Hoàng Hậu kêu khóc thảm thiết, cũng không nghe thấy Phượng Tê Cung hỗn loạn người ngã ngựa đổ, hắn chỉ cảm thấy trái tim bị dường như bị một bàn tay hung hăng nắm lấy! Hung hăng bóp nát!

Hắn không thể hít thở được, hắn sắp chết rồi, vì cái gì, vì cái gì mà trước khi chết hắn lại đau đớn như thế, trong trí óc, trong tâm tưởng ngập tràn bóng dáng nàng, mà nàng lại không có bên cạnh! Vì cái gì!!!!

Cung Triệt thấy hối hận....Hắn hối hận rồi, hắn hối hận vì chính mình vẫn chưa từng bảy tỏ tâm tình với người trong lòng, hối hận vì người đã chết!!! Nàng chết đi vẫn chưa biết được cảm tình hắn dành cho nàng!

Hắn không muốn làm ca ca! Hắn không phải ca ca của nàng! Hắn phải làm nam nhân của nàng! Không sợ nàng chán ghét, hắn cũng muốn nói cho nàng phần cảm tình đã đâm sâu vào trong lòng hắn bao nhiêu lâu nay!

Cung Dĩ Mạt....., nàng ở đâu? Nàng ở đâu!!!!

(P/s: lại một chàng bị Mạt tỷ nhà ta nhúng chàm,không biết nên cười hay nên khóc, haiza, tâm lý chàng nào cũng vặn vẹo hết cả!!!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio