Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

chương 26: ân oán đời trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Năm đó, Tuyết Phi được sủng ái, có thể nói là không kém so với Dương Quang công chúa bây giờ đâu!"

Nàng hừ lạnh một tiếng. "Hoàng Thượng năm đó đương lúc cường đại nhất, trong lòng ấp ủ nghiệp lớn, mỗi lần ra tay, liền làm lòng người rung động. Mà ba vạn tỷ muội trong hậu cung, tuy không thể nói là mưa móc phân đều, nhưng ít ra cũng đôi lần được yết kiến thánh nhan. Vậy mà, từ khi Tuyết Phi xuất hiện, hết thảy đều thay đổi."

Tầm mắt Hoàng Đế dần dần chỉ chăm chú nhìn một người, đối với tất cả nữ nhân khác, đều không rảnh ứng phó.

Năm đó, nàng mới vào cung chưa đầy một năm, nhìn Tuyết Phi thịnh sủng vô song, nàng ghen ghét đến phát điên!

Nàng sâu kín cười cười. "Tuyết Phi thịnh sủng vô song, nữ nhân trong hậu cung đều ghen ghét đố kị, âm thầm xuống tay không ít, nhưng đều thất bại, bởi vì Hoàng thượng bảo vệ nàng rất chặt, các nàng căn bản là không có cơ hội."

" Nhưng...... Chỉ có mẫu phi ngươi." Liễu Hiền phi hai mắt nhìn về nơi khác, trong mắt dần dần hiện lên bóng dáng người nọ, Lý Thanh Hoa, nàng đã bao lâu không nhớ tới người này rồi? Trong trí nhớ của nàng, ấn tượng về nàng ta luôn là một thân váy màu thiên thanh, cười dịu dàng thành thục, mang theo phong thái của một nữ tử khuê các, gia giáo.

"Mẫu phi ngươi ban đầu cũng là được sủng ái, nhưng về sau bởi vì Tuyết Phi mà dần dần bị vắng vẻ. Sau này, không biết bằng cách nào, nàng thế nhưng lại cùng Tuyết Phi giao hảo. Hoàng thượng thấy Tuyết Phi khó có được một tỷ muội thâm tình, liền không ngăn cản, còn nhờ vậy mà quan tâm nhiều hơn đến Mẫu phi của ngươi. Thế mà, Ngài không nghĩ đến, không bao lâu sau, Tuyết Phi liền bệnh nặng qua đời.

Lúc ấy, Hoàng Thượng đau lòng tưởng chừng không thiết sống, nghiêm lệnh tra rõ, cuối cùng tra được đến Mẫu phi ngươi. Đáng tiếc, Tuyết Phi trước khi chết còn hy vọng đem nữ nhi của nàng phó thác cho Mẫu phi ngươi, vậy lại bị tỷ muội tốt của nàng hạ độc dược mãn tính mà chết!"

"Đó đều là sự thật sao?"

Cung Quyết giọng nói gấp gáp, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Liễu Hiền Phi , như không muốn bỏ lỡ bất kì biểu tình nào trên mặt nàng! Mẫu phi hắn ôn nhu hiền hậu, không hề giống như nàng ta nói thâm trầm tâm cơ như vậy, còn nhẫn tâm mưu hại một mạng người!

Liễu Hiền Phi bị ánh mắt của hắn dọa cho nhảy dựng, sau đó hừ lạnh

"Tất nhiên là thật, Mẫu phi ngươi thích đọc sách, mỗi lần sang thăm đều sẽ mang một ít sách vở hay cho Tuyết Phi xem, lại ở trong giấy hạ độc không sắc không mùi.... Hay cho một tài nữ thích đọc sách, thủ đoạn quả nhiên cao tay hơn người, độc kia luyện đến trình độ một lượng vừa phải thì không có độc tính, lâu dần tích tiểu thành đại, trong chớp mắt tước đi mạng hồng nhan. Nếu không phải Hoàng thượng tức giận tra hỏi gắt gao cùng đúng lúc bắt gặp, thì chỉ cần kéo dài thêm một hai ngày, ai cũng sẽ không hề biết là nàng hạ tay đâu!"

Cho nên... Cho nên Phụ hoàng mới mượn tay Liễu Hiền phi trừng phạt Mẫu phi? Cho nên, lúc hắn bị hãm hại, Phụ hoàng mới không cần tra xét liền lập tức định tội rồi biếm hắn vào lãnh cung? Không, sẽ không, Phụ hoàng không cần thiết phải mượn tay người khác để gϊếŧ người, điều này không hợp với tính cách của Người.

Mẫu phi cũng không phải người như vậy, hắn cũng không phải nhi tử của kẻ thù gϊếŧ chết Mẫu phi của Hoàng tỷ!

Liễu Hiền phi thật ra đúng là đã che giấu một phần.

Không sai, kỳ thật lúc ấy Hoàng Đế căn bản không điều tra ra là ai ra tay, mà nàng, bên người có một nữ quan thông thuộc y dược, là thân tín của phụ thân phái đến hỗ trợ nàng. Trong một lần ngẫu nhiên, nữ quan của nàng nghe thấy Lý Thục Phi bàn kế hạ độc vào mùi hương hoa của kẻ nào đó, cùng với việc không lâu sau Tuyết phi chết đột ngột, mới khiến nàng sinh lòng hoài nghi.

Nàng giả vờ giao hảo với Lý Thục Phi, sau lưng ra lệnh tâm phúc đi tìm chứng cứ, lúc này mới phát hiện quyển sách kia có một trang nhiễm độc. Nàng lập tức mật báo với Hoàng Đế ngay trong đêm.

Hoàng Đế nổi giận đùng đùng. Nàng liền xung phong nhận việc nói muốn giúp Người chủ trì công đạo đòi lại công bằng cho Tuyết Phi, chỉ đạo cho nữ quan chế một loại độc xứng tầm, nguyện ý vì Tuyết Phi, trừng trị hung thủ đã độc chết nàng.

P/s: Bà cũng chả kém, biết lợi dụng cơ hội gớm, đọc mà ứa máu, không hiểu sao Hoàng Đế lại tin cái lý do xàm xí này không biết nữa, =.=

Hoàng Đế đáp ứng, sau khi sự thành liền phong nàng là Liễu Hiền phi, ngay cả khi nàng tính kế Cung Quyết nhằm nhổ cỏ tận gốc, Hoàng Đế cũng mắt nhắm mắt mở để mặc nàng.

Chỉ là những chuyện này, nàng sẽ không nói cho Cung Quyết biết.

"Tin hay không tùy ngươi. Lý Thục phi trước khi chết có tới hỏi bổn cung, bổn cung nói thẳng, đây là ý muốn của Hoàng Thượng, nàng lập tức thất lạc hồn phách trở về, đêm đó liền qua đời. Bổn cung có thể thề với trời, từng câu từng chữ đều là thật!"

Cung Quyết nhìn nàng, hai mắt lạnh giá, tâm lại đau như dao cắt!

Hắn không thể không nghĩ đến mấy lời trăn trối cuối cùng của Mẫu phi trước khi lâm chung, hóa ra lại hàm nghĩa đến như vậy.

Hai câu không cần báo thù.

Một câu, là bởi vì tâm sinh áy náy, cho nên lấy cái chết trả lại.

Còn một câu, là bởi vì đến tận lúc chết, nàng vẫn yêu nam nhân kia sâu đậm như cũ, chưa từng thay đổi, cho nên cam tâm tình nguyện chịu chết!

Chỉ là đáng tiếc, Mẫu phi không thể nhìn con trưởng thành......

Cung Quyết cảm giác cả người dường như bị một cái kén bao vây, đè nén làm người nổi điên!

Mẫu phi hắn hại chết Tuyết Phi, rồi lại vì Tuyết Phi mà chết. Mẫu phi hắn còn hại Hoàng tỷ, ba tuổi đã bị biếm vào lãnh cung, triền miên trên giường bệnh bốn năm...... Hoàng tỷ nếu như biết hắn là nhi tử của kẻ thù đã hại chết Mẫu phi ...... Nàng sẽ ghét bỏ hắn đi......

Trên đường trở về, Cung Quyết dường như bị ai cướp mất hồn, lần đầu tiên trong đời, hắn cả người đần độn, không biết phải làm sao.

Bên tai hắn lặp đi lặp lại thanh âm của Liễu Hiền Phi.

" Dương Quang công chúa coi trọng ngươi, là bởi vì ngươi là người đã ba năm cùng nàng sống nương tựa trong lãnh cung, nhưng nếu như nàng biết, Mẫu phi ngươi chính là đầu sỏ đã hại nàng rơi vào lãnh cung, cũng không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào a..."

Nàng cười thoải mái. "Tỷ đệ tình thâm? Điện hạ vẫn là mong nàng vĩnh viễn sẽ không biết thì hơn, một khi trở mặt thành thù, Điện hạ sẽ không phải đối thủ của nàng."

Hoàng tỷ...... sẽ ghét bỏ hắn sao?

Lần đầu tiên, Cung Quyết đứng bên ngoài Thái Cực Điện, nhìn đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể nghe được tiếng nàng cười.

Nàng loá mắt như vậy, ở bên người nàng, có thể cảm nhận được vui sướng vô tận, mặc dù là cung nhân bên người nàng, mỗi lần ra vào, trên mặt đều mang theo ý cười, không khí ấm áp thân thiết như vậy, lạc lõng trong hoàng cung tràn đầy nghi ngờ và máu tanh.

Cung Quyết đứng một lúc lâu, xoay người đi về điện Thái Hòa của mình.

Điện Thái Hòa thật ra cách Thái Cực Điện một đoạn đường khá xa, nhưng mỗi lần đi qua, Cung Quyết đều cảm thấy dường như chỉ cần qua một cái chớp mắt là đã đến. Bởi vì có thể được nhìn thấy hoàng tỷ, đoạn đường này không tính là gì, nhưng lúc này đây, hắn đi trên đường dẫn về điện Thái Hòa, chỉ cảm thấy con đường này chưa từng dài đến vậy, u ám đến vậy, hai bên nhảy lên ánh lửa tựa hồ có thể ăn thịt người, lại không thể hòa tan được màn đêm nồng đậm đang che phủ.

Vài ngày sau, Cung Dĩ Mạt cảm giác được có cái gì không đúng.

Nàng từ trước đến nay không phải người trói buộc tự do của người khác. Cho nên, Cung Quyết một hai ngày không xuất hiện, nàng cũng cho rằng đối phương đã lớn, sẽ có không gian riêng tư của chính mình, nhưng liên tục năm ngày cũng không thấy mặt mũi hắn, Cung Dĩ Mạt trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, mà đúng lúc nàng đang muốn đi tìm hắn, một cung nhân hối hả chạy vào.

"Công chúa không tốt, không tốt rồi, Cửu Điện hạ ở Thái Học ra tay đánh bị thương Thập tứ Điện hạ, Thánh Thượng đang trách phạt Cửu Điện hạ!"

Cung Dĩ Mạt vừa nghe, còn tâm tư nào ngồi đợi, nàng vội vàng xoay người, dùng khinh công nhanh chóng chạy đến.

Thái Cực Điện cách Thái Học có chút xa, chờ đến khi Cung Dĩ Mạt chạy tới nơi, tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất, thanh âm giận dữ của Hoàng Đế ở cao đường vang lên. Không một ai dám lên tiếng, không khí im lặng như tờ!

Cung Dĩ Mạt chạy tới, một vật gì đó hướng về phía nàng bay tới. Cung Dĩ Mạt theo bản năng tránh đi, cũng không kịp xem đó là cái gì, tiếng Hoàng Đế rống giận liền truyền tới.

"Nhìn đệ đệ tốt mà ngươi hết lòng che chở đi! Không chỉ dám cãi lại lời của trẫm, còn thẳng tay đả thương đệ đệ của mình! Ngươi có gì muốn nói !"

Mà lúc này, Cung Quyết toàn thân đỏ bừng đứng trước mặt Hoàng Đế, nghe vậy mở to hai mắt đầy sắc máu, thanh âm khàn khàn phản bác.

"Việc này không liên quan đến Hoàng tỷ!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio