Kế hoạch lần này không hề tầm thường, nhất định phải cực kỳ thận trọng!
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, thông qua tấu chương của đại thần hắn đã từng xem qua, còn có mật báo của bản thân, hắn mặt mày hớn hở một lúc, cuối cùng thở dài.
Không được, hắn vẫn lo lắng tạo kênh đào sẽ tạo áp lực cho trung hạ lưu dòng Trường Giang, rốt cuộc cả một hệ thống kênh chỉ có một cửa sông đổ vào biển lớn, ngày thường còn tốt, nhưng nếu gặp đợt lũ định kỳ, nhất định sẽ là tai ương ngập đầu!
"Huynh thấy vẫn là không ổn lắm, không biết việc này có đạt được hay không, vẫn phải tổ chức thương thảo thật kỹ càng lại mới được. Nhân lực có hạn, vô pháp chống lại thiên địa tạo hóa, huynh thật sự không muốn vì dã tâm của mình, lại khiến trăm họ lầm than đâu!"
Nói đến như vậy vẫn không bị dã tâm to lớn mà cho đầu óc choáng váng, ngược lại bình tĩnh nhìn nhận trước sau, vì dân lo lắng, Cung Dĩ Mạt không khỏi gật đầu tán thưởng, nàng vô bả vai Cung Triệt.
"Thái tử ca ca không cần phải suy nghĩ thêm nữa, những gì cần nghĩ, muội đã sớm giúp huynh hết rồi! Thái tử ca ca nếu sợ phía nam dòng Trường Giang khó có thể gánh vác áp lực, vậy vì sao không thể tiếp tục đào một kênh đào đả thông Quảng Châu? Phải biết rằng, đã có thể bắt đầu được một lần, liền sẽ có lần thứ hai! Muốn hưng thịnh quốc gia, vẫn phải dựa vào giao thông thông suốt, chỉ cần đem thiên hạ này đả thông, một cái kênh đào không phải là chuyện lớn lao gì!"
Cung Triệt chấn kinh, dã vọng cuồn cuộn trong lồng ngực, cuối cùng cũng không thể áp chế lại được! Sông Hoài nối thẳng đến kinh thành? Trường Giang đi xuống đả thông Quảng Châu? Nam tử hán sinh ra trên đời, không một ai dám nghĩ đến đại sự này đâu? Công trình có thể nói là cực kì vĩ đại, to lớn! Khí thế ngập trời! Còn chưa bắt đầu đã khiến cho người người chấn động hướng về!
Thấy hắn rốt cuộc đã thông suốt, Cung Dĩ Mạt chỉ cười cười...Kế tiếp chính là vấn đề thực hiện đâu. Thời cổ đại này, Hoàng quyền chính là một điểm tốt. Cho dù ngươi làm bất cứ cái gì, chỉ cần đảm bảo được quyền lợi cùng tài lực đi kèm, liền tính kể cả có vô số người đi trước ngã xuống, lập tức cũng có vô số người từ sau tiến lên. Cho nên, kể cả khi ngày sau xảy ra vấn đề gì, lại mở thêm một cái kênh đào liên thông Trường Giang cùng Quảng Châu, có cái gì không được?
Chỉ tiếc là kiến thức hiện đại không thể phổ cập tại đây, nhân tài quá ít, công nghệ cũng quá mức lạc hậu đi, nếu không, không biết chừng nàng sẽ cho xây dựng hẳn một nhà máy thủy điện Tam Hiệp trên sông Trường Giang xem thiên hạ có trầm trồ! Ý nghĩ này làm Cung Dĩ Mạt bật cười! Xây dựng thủy điện Tam Hiệp thật đúng là ý tưởng điên rồi đi, không tính khả năng "ngàn người có một" như nàng, mà kể cả đem tất cả kỹ sư cùng nhân viên của nhà máy Tam Hiệp xuyên đến thời đại này thì vật liệu xây dựng như bê tông, sắt thép cũng như kĩ thuật, công nghệ đều không đủ tiêu chuẩn, chỉ có thể vẽ hổ trên giấy mà thôi!
Nhưng Cung Triệt lại không biết đến suy nghĩ của nàng, hắn càng nghĩ càng kích động, bò xuống giường đi vòng quanh phòng, miệng lẩm bẩm, cặp mắt kia ngày càng sáng rực!
"Nói rất đúng, muội nói rất đúng! Là ca ca ta hẹp hòi, đầu óc nông cạn rồi! Kế hoạch này....thật đúng là Tuyệt diệu! Đúng thế! Chính là tuyệt diệu!"
Cung Triệt thực nghĩ không ra từ nào có thể miêu tả tâm trạng hắn hiện giờ, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng vào đại não, trước mắt được khai sáng, tầm nhìn đều được nâng cao, nhìn đến xa tít tắp!
Nếu chuyện này hắn có thể làm thành công tới, như vậy ngày sau, đừng nói nhân tâm, chỉ sợ sẽ lưu danh thiên cổ rồi!!!
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, ý tưởng kinh ngạc này lại đến từ một nữ hài mới mười hai tuổi, Cung Dĩ Mạt, nàng thật đúng là đa trí gần yêu, hết thảy tinh hoa tài trí trên thế gian đều tập trung trên người nàng, làm cho tất cả những người đã từng coi thường nàng là nữ tử cũng đều phải câm nín!
(P/s: đa trí gần yêu: đa mưu túc trí, tài giỏi giống như đã thành tinh, thành yêu quái, không phải người bình thường)
"Chỉ là......"
Sau niềm hưng phấn tột cùng, Cung Triệt dần dần bình tĩnh lại, biểu tình lại ngập ngừng dần. "Chỉ là...Mở kênh đào này hao tài tốn của, hơn nữa lại cực kì tốn thời gian, ta chỉ sợ..." Chỉ sợ rằng, hắn còn chưa đào kênh xong, cục diện kinh thành đã định xong rồi, đây cũng chính là nguyên nhân mà những hoàng tử có dã tâm không dễ dàng chịu rời khỏi kinh thành.
Cung Dĩ Mạt cười hì hì như hồ ly.....
"Huynh yên tâm đi, Phụ hoàng hãy còn trẻ, hơn nữa lại chí khí ngút trời, một lòng muốn lưu danh thiên cổ. Chỉ cần Phụ hoàng hiểu được hết chỗ tốt của ý tưởng này, thì dù có đào rỗng quốc khố, Người cũng sẽ duy trì! Hơn nữa...."
Nàng tủm tỉm: "Phương diện tiền bạc, muội cũng có thể xuất lực, hơn nữa cũng có tiểu kế, làm cho mấy vị đại thần cổ lỗ sĩ đó không thể ngáng chân chúng ta! Còn về thời gian, huynh cũng đừng lo lắng quá, muội có biện pháp, chưa biết chừng trong vòng một, hai năm sẽ hoàn toàn đả thông nam bắc!"
"Một, hai năm?!" Tuy là Cung Triệt trấn tĩnh hơn người, nhưng nghe thấy con số này hắn cũng sợ đến ngây người, hắn còn đang nghĩ rằng, kể cả nhanh chóng, cũng phải mất tầm năm, sáu năm đi!
Cung Dĩ Mạt kiên định gật đầu, trong mắt lấp lánh đầy tự tin!
"Đúng vậy, công trình to lớn, người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ tốn kém thời gian. Cho nên, dù người có đa nghi đến đâu, cũng sẽ không rảnh theo chân huynh tranh đấu. Mà một người làm không xuể, huynh cũng có thể viện lý do này mà "tiện tay" yêu cầu giúp đỡ một chút gì đó đâu!"
Nàng cười đến hí hửng. " Mà mấy cái giúp đỡ này cũng không phải người nào cũng có thể giúp đâu. Huynh nhất định phải bẩm tấu với Phụ hoàng, xin Người khâm điểm cho Bộ Hộ cùng các lão trọng thần đi theo tương trợ.Chỉ cần như vậy, những vị nào mang lòng riêng muốn được húp thêm một bát canh cũng sẽ không gây khó dễ cho chúng ta."
" Suy cho cùng thì, tất cả mọi người đều biết, nếu việc này mà thành, chắc chắn sẽ là công tích lưu danh thiên cổ! Chỉ là tốn kém thời gian, cho nên mấy lão thần bọn họ, tuy rằng không chắc sẽ phái nhân tài, đích tử được coi trọng trong gia tộc, nhưng nhất định sẽ chọn thứ tử, đệ tử đi cùng. Như vậy, vừa là rèn luyện bọn họ, mà ngày sau kênh đào hoàn thành, bọn họ làm rạng rỡ gia tộc không nói, càng là có cơ hộ được phong thưởng vinh quang, mà những người đó đều không phải nhân vật trọng yếu, căn bản không uy hiếp đến chúng ta!"
"Hiện tại, Hoàng Đế đã tước đoạt đi quyền lợi Thái tử của huynh, những hoàng tử khác như kẻ đói ngửi thấy mùi bánh thơm, đầu óc đã bắt đầu tính toán rồi, nhất định sẽ ở trong kinh thành đấu đá ngươi sống ta chết. Cho nên, biết huynh rời đi, bọn họ sẽ không ngăn cản, có khi còn thuận tay hỗ trợ huynh một phen, muốn bớt đi một đối thủ, cắn miếng bánh to hơn. Mà chúng ta, muốn đối phó thì đơn giản vô cùng..." Nàng hơi hơi dừng lại, híp híp mắt ra vẻ gian xảo vô cùng. " Ngư ông đắc lợi. Cứ để vũng nước đục này cho bọn họ quẫy. Chúng ta vạn sự khởi đầu nan, bọn họ không thèm để vào trong mắt, nhưng chỉ cần một hai năm sau, kênh đào đã khởi sắc, danh tiếng đã lên rồi, đến lúc đó, bọn họ muốn nhìn đến, cũng đã muộn..."
(P/s: Ngư ông đắc lợi: Câu đầy đủ của thành ngữ này theo tiếng Hán là: bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi, dịch ra tiếng Việt: Trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi. Đây là một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau, trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng, qua đó nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ ).
Vạn sự khởi đầu nan: Mọi việc lúc bắt đầu làm đều rất khó khăn, gian khổ)
Hai chữ cuối cùng nàng không nói ra nhưng ý tứ đã rõ ràng, khẩu khí nàng ẩn ẩn hả hê cùng thích chí, tựa hồ đã tưởng tượng ra bộ dáng nghiến răng dậm chân uất hận của những kẻ đó rồi.
Mà Cung Triệt lại thập phần kinh ngạc, nàng có thể nói là mọi mặt chu toàn, thập chí các tình huống hắn chưa kịp nghĩ đến như tài chính eo hẹp, triều thần khó dễ hay các thế lực đối phó nàng cũng đã nghĩ xong đối sách.
Cung Triệt thật không tưởng tượng nổi, cái đầu nhỏ của nàng cuối cùng có bao nhiêu tri thức cùng kế sách? Dường như nàng chỉ tùy tiện nói ra dăm ba câu đơn giản, cũng làm những mưu sĩ tài hoa của hắn dù thương nghị mấy tháng phải hổ thẹn, chưa kể đến nàng chỉ dùng thời gian một buổi tối đến suy nghĩ đâu?
Đang lúc Cung Triệt chấn động, cảm động lại có chút hổ thẹn, Cung Dĩ Mạt lại đột nhiên nói:
" Chỉ là chuyện này, muội hy vọng Cung Quyết cũng tham dự."
( Ầu de! Làm gì cũng ko quên tiểu Quyết, Mạt tỷ đúng là cưng tiểu Quyết quá hihihi. Mấy chap này dịch đoạn kế sách r thì kênh đào muốn ong não, căn bản đến Umi đọc xong cv cũng ko tưởng tượng ra nổi, đành lên gg tìm hiểu qua vậy. Từ ngữ cùng kiến thức có hạn, bạn nào ko hiểu thì thông cảm cho mình nha!)