Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

chương 64: tiểu công tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lời khiến cho đám người ở đây nhiệt tình hưởng ứng, liền trực tiếp xem nhẹ cái từ "nhỏ nhất" này, sôi nổi xung phong nhận việc, thậm chí có người còn hét lên!

"Tiểu công tử thì có gì thú vị? Chí có đại lão gia chúng ta mới có thể thỏa mãn cô nương gia đi, tú bà ngươi có phải đã truyền sai lời rồi?"

Tú bà không vội, che miệng mà cười. "Kinh Vân cô nương chính là yếu đuối a, lần đầu lộ diện ở kinh thành phồn hoa này không khỏi có chút khiếp đảm, tất nhiên muốn nương nhờ tiểu công tử."

"Nhưng người tới thanh lâu, phần lới đều là người trưởng thành, nàng muốn tiểu, thì phải tiểu bao nhiêu?"

"Ai nói không có, ta không phải tiểu công tử sao?"

Một thanh âm lười biếng vang lên, rõ ràng còn non nớt, lại có thể áp chế tất cả thanh âm ồn ào xung quanh, vang bên tai người.

Không màng tới các thiếu niên sau lưng đang đấm ngực giẫm chân khuyên can, Cung Dĩ Mạt một người tựa vào lan can khắc hoa lan nhìn xuống bên dưới, bộ dáng lười nhác, lại cà phất cà phơ, thật là có cảm giác vài phần ương ngạch.

Mọi người ngẩng lên liền thấy, một tiểu công tử thật đúng là mới hơn mười tuổi, phấn điêu ngọc trác, tuy rằng nhìn không rõ dung nhan, nhưng khí chất ngang tàng kia, vừa nhìn đã thấy chính là một công tử đại gia.

(P/s: phấn điêu ngọc trác: là chỉ vẻ đẹp như ngọc tốt đã được mài dũa, chạm khắc tinh xảo, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp trắng trẻo, xinh xẻo của trẻ em, tiểu nữ hài, tiểu hài tử)

Chỉ là người ở đây cũng đều là phi phú tức quý, lập tức liền có người hướng về phía nàng quát lớn: " Còn nhỏ tuổi như vậy lại dám dạo qua cái gì nhà thổ? Nhìn ngươi như vậy, chỉ sợ còn chưa cai sữa đi!"

(P/s: không phú tức quý: không giàu có thì cũng là quyền quý. Ý chỉ những người xung quanh nếu không phải là người giàu có thì cũng đều là những người quyền quý, quan lại)

Hắn nói làm quanh lầu cười vang, Cung Dĩ Mạt không thèm để ý ngoáy ngoáy lỗ tai, cái mũi nhỏ hừ nhẹ. "Các ngươi làm sao mà biết Tiểu gia còn chưa cai sữa? Hôm nay, ta còn chính là muốn hướng về phía ngực của cô nương nhân gia đi!"

Nàng tuổi còn nhỏ lại buông lời thô tục, làm cho người người đều thấy không khỏe, có người liền giễu cợt. "Nhìn hắn mà xem, chỉ sợ là vì cái đầu quá lùn, chỉ cao tới ngực nhân gia đi!"

Cung Dĩ Mạt rất là không phục. "Ta xem các ngươi chính là ghen ghét với ta đi!" Nàng quay đầu hướng về phía tú bà. "Còn không gọi Kinh Vân cô nương tới! Tiểu gia ta đáp ứng lời mời!"

Tú bà híp mắt đánh giá nàng một phen, liền liên tục gật đầu. "Vâng , vâng, Lão thân liền nhanh chóng thỉnh người!"

Nghe thấy mỹ nhân muốn hiện thân, tất cả mọi người ai cũng đều không mở miệng nữa, gắt gao nhìn chằm chằm lên phía sau tấm sa lụa trên sân khấu, cảm xúc cũng dần kích động đến đỉnh điểm!

Thân Thập Dạ phát hỏa dúi đầu Cung Dĩ Mạt, hận rèn sắt không thành thép. " Rõ ràng là âm mưu vì ngươi mà đến, ngươi lại còn muốn chui đầu vào rọ hay sao?"

(P/s: hận rèn sắt không thành thép/gỗ mục không thể đẽo: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)

Cung Dĩ Mạt không kịp phòng ngừa bị hắn dúi cho lảo đảo, tức giận mà mắng. "Thân Thập Dạ, ngươi làm phản rồi! Ngươi dám chọc một cái nữa thử xem?!"

Thân Thập Dạ lập tức liền héo, hắn liếc mắt qua những người khác, mấy vị thiếu niên liền quay đầu đi như không ai thấy được, lúc này mới hừ nói:

" Còn không phải ta sợ ngươi trúng quỷ kế của kẻ khác hay sao? Nếu có gì sơ xuất, Thái tử ca ca của ngươi khẳng định sẽ tìm Tiểu gia ta phiền toái...."

Cung Dĩ Mạt khinh thường liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia rất minh bạch mà đáp rõ ràng:Quan tâm ta cứ việc nói thẳng, Tiểu bá vương ngươi còn sợ hắn sao?

Thân Thập Dạ bị nàng nhìn đến thập phần xấu hổ muốn phát hỏa, vừa lúc đó, dưới đài một trận kinh hô truyền tới, chắc là vị Kinh Vân cô nương danh chấn kinh thành ra tới rồi đi?

Cung Dĩ Mạt vội vàng thò đầu ra xem, chỉ nhìn thấy bốn nữ tử thân khoác lụa hồng sa uyển chuyển nhảy múa, các nàng dung mạo kinh người, dáng vẻ quyến rũ, trong tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng múa, hồng sa tung bay, làm đám đông hai mắt ngất ngây, nhưng rốt cuộc, ai mới là Kinh Vân cô nương đây?

Cung Dĩ Mạt sờ sờ cằm, lúc này, tú bà đột nhiên bước lên đài cười: "Còn thỉnh tiểu công tử xuống dưới, Kinh Vân cô nương nói, hi vọng ngài có thể dắt nàng bước ra!"

Tú bà nói làm dưới đài lại một trận kinh thế, hóa ra mấy nữ tử mỹ lệ vừa rồi đều không phải là Kinh Vân, Kinh Vân kia rốt cuộc sẽ có bao nhiêu xinh đẹp a.....

Có ý tứ, Cung Dĩ Mạt cười cười, đột nhiên một bước đạp vào cột chống, cả người vượt qua lan can lầu hai, trong tiếng hô kinh ngạc, nàng dùng khinh công đáp nhẹ xuống giữa sân khấu, bốn tỳ nữ khiêu vũ đều bị nàng dọa sợ chạy đi rồi, trên đài cao cũng chỉ có một mình nàng đơn độc đứng.

Hóa ra, tiểu công tử này lại là một cao thủ võ lâm a!

Không ít người ồn ào bàn tán, Cung Dĩ Mạt xua tay, đợi đám đông an tĩnh lại, nàng mới lộ ra nụ cười, xoạt một cái xòe ra quạt xếp vừa mới thuận tay lấy được từ trên bàn của Lý Kha khẽ phe phẩy, từ trên xuống dưới thập phần kiêu ngạo, cũng thập phần phong lưu a!

"Kinh Vân cô nương đúng không, tiểu sinh đã tới, nàng đã chuẩn bị tốt chưa?" Nàng tà khí cười, lại cố tình bởi vì môi hồng răng trắng, cho dù cười xấu xa cũng không một chút dâm tà đáng ghét, ngược lại thập phần đáng yêu.

Nàng khoan thai bước đến trước tấm màn sa phủ giữa sân khấu, hơi khom lưng, vươn tay, làm một động tác mời chuẩn thân sĩ.

Mọi người nín thở, sôi nổi nhìn chằm chằm, bọn họ rất muốn nhìn xem, mỹ nhân danh chấn thiên hạ, rốt cuộc có bộ dáng gì?

Chậm rãi, tiếng đàn tỳ bà dần dần nhỏ dần, mà khi an tĩnh, lại vang lên tiếng đàn tranh nhu mỹ, lúc này, một tiếng cười kiều nhu của nữ tử truyền ra, không thấy thân hình, lại nghe thấy một thanh âm như thế này, mỹ diệu tột cùng, như châu như ngọc, làm nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.

"Nhận được chư vị cổ động, Kinh Vân thật đúng là có phúc......"

Rõ ràng chỉ mấy chữ đơn giản, trong miệng nàng nói ra lại cố tình mị hoặc đến tận xương tủy, Cung Dĩ Mạt hơi hơi híp mắt, thầm nghĩ người này có phải đã tu luyện mị thuật gì hay không?

Rất nhanh sau đó, nàng liền không có tâm tư nào suy nghĩ đến vấn đề này nữa, bởi vì trên bàn tay đang vươn ra của nàng, có một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên bao trùm lấy....

Tất cả mọi người đều an tĩnh, rõ ràng chỉ là một bàn tay, cố tình vừa trắng lại vừa nõn nà đến như vậy, đốt ngón tay thon dài cân xứng, đều nói bàn tay là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân, không biết, dung mạo nàng có phải cũng mỹ miều như vậy hay không?

" Làm phiền tiểu công tử rồi...."

Cung Dĩ Mạt vốn đang còn thất thần, vừa nghe nàng nói như vậy, liền nhướng mày. "Không phiền toái, cô nương, thỉnh!"

Chỉ thấy một bàn tay ngọc khác đưa tay vén tấm rèm sa, một nữ tử cao gầy thong dong bước ra, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng nhìn nàng thực hiện, lại ung dung cao quý, như hoa như ngọc, nàng đang cúi đầu, thấy xung quanh hết thảy đều an tĩnh, liền có chút kỳ quái ngẩng lên, cười đến là xinh đẹp.

" Tiểu nữ Kinh Vân, xin được có lễ với các vị khách quan!"

Tiếng kinh hô cơ hồ muốn nổ tung toàn bộ thanh lâu!

Ngay cả Cung Dĩ Mạt cũng có chút sợ đến ngây người, nàng đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng để có thể xinh đẹp được như nàng, thực sự quá ít, nếu phải nói thực lòng rằng, e rằng cũng chỉ có Nhiếp Chính Vương yêu ma quỷ quái thành tinh ngày sau mới tương xứng được với nàng. (kekeke, chính là tiểu Quyết của cta đó mn, đã thấy chỉ số nhan sắc của a cao đến mức nào chưa)

Người đẹp ở trình độ nhất định, đã là không có bút mực nào miêu tả nổi, đều nói mỹ nhân băng cơ ngọc cốt là ngàn năm có một, mà trên người Kinh Vân cô nương này, yêu mị tận xương, nhất cử nhất động, đều làm hỗn loạn nhân tâm.

(P/s: băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình, dáng dấp của người con gái đẹp)

Một đôi mắt đào hoa lóng lánh ánh nước, một nốt chu sa nho nhỏ, như vẽ rồng điểm mắt dừng trên khóe mắt, làm cho người ta chỉ cần bị đôi mắt này liếc một cái, liền thất lạc hồn phách. Mà Cung Dĩ Mạt lúc này chỉ có một ý nghĩ.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quản nhiên là danh bất hư truyền, kỳ quái, mỹ nhân như vậy, nàng đời trước vì sao chưa từng nghe qua?

(P/s: Vẽ rồng điểm mắt: "Họa long điểm tinh": có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.Câu thành ngữ này bắt nguồn từ điển tích cổ. Trương Tăng Dao là họa sĩ nổi tiếng thời Nam Bắc Triều, trình độ vẽ của ông đã đến mức độ xuất thần. Tuy nhiên, khi vẽ rồng, ông ko bh vẽ mắt, ông nói: "Vẽ mắt rồng, rồng sẽ bay mất". Người đời không tin, ông liền bất đắc dĩ phải vẽ mắt con rồng để chứng thực. Quả nhiên,khi vẽ xong sấm sét nổi lên, bức vẽ hóa thành rồng thật bay mất. )

Mặc kệ đám đông ở dưới đài đang kinh ngạc đến ngây người, Kinh Vân đưa đôi mắt tò mò đánh giá Cung Dĩ Mạt, khẽ cười nói: " Tiểu nữ mới đến, cùng không biết nên biểu diễn tiết mục nào mới tốt, mong tiểu công tử có thể trợ giúp cho tiểu nữ, tiểu nữ xin hết lòng cảm tạ."

Mỹ nhân cười thật sự là khuynh quốc khuynh thành, dưới đài lại là một mảnh thanh âm hít sâu, ánh mắt ghen ghét không cần nói cũng biết đang tới tấp hung hăng ném lên người Cung Dĩ Mạt. Ngay cả Từ Nguyên ở trên lầu cũng ngơ ngác nói.

" Sớm biết thế này liền không mang Công chúa tới, nếu nàng không ở đây, ta khẳng định sẽ là người nhỏ tuổi nhất kia!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio