Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

chương 99: hoàn thành đại vận hà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đường Bắc tiến, bọn họ đi qua Thiên Khải, Hoa Nghi, Đông Ý, cuối cùng tới Hành Thủy, sau đó sẽ tiến vào kinh thành.

Dọc đường đi, học sinh gia nhập theo nhiều không kể xiết, bọn họ hết thảy đều mặc một thân áo dài xanh thẫm, chậm rãi thay thế đội ngũ hộ tống đại thuyền. Không biết từ bao giờ, dân công dần dần lui xuống vị trí cuối đoàn, không bao lâu, Cấm quân cũng dần dần lui lại, nhường chỗ cho mấy vạn học sinh, cực kì thành kính bảo vệ đại thuyền, một đường tiến về phía trước!

Bọn họ tuy rằng đã nghe Công chúa hứa hẹn, rằng cứ tiến về Hành Thủy, thủy lộ đã thông, thế nhưng, cho đến khi được tận mắt chứng kiến, cũng không khỏi tán thưởng. Không biết, cần phải bao nhiêu nhân lực đồng thời tiến hành, mới có thể đem con đường vốn dĩ phải mất một tháng thi công, trực tiếp rút gọn xuống thành bảy, tám ngày ít ỏi như vậy a?!

Chỉ là, phía trước vẫn còn đang khua chiêng gõ mõ thi công rầm rộ, con đường vẫn còn chưa hoàn toàn khai thông, cho nên, mực nước trong lòng sông rất thấp. Đại thuyền chạy đến đây, tốc độ liền phải giảm dần đi.

Nhưng cái khiến Thường Hỉ khó có thể tin chính là, khi bọn họ vừa đi đến cổng thành Hành Thủy, đội ngũ thi công phía trước đã nắm được tin tức, tốc độ tiến hành càng lúc càng nhanh! Mà dân chúng nhìn thấy đại thuyền cự luân, biết là Thái tử cùng Công chúa đã tới, liền nhanh chóng nhường đường cho học sinh theo hầu bảo hộ, sau đó, cung kính quỳ xuống bái lạy!

" Cung nghênh Thái tử! Cung nghênh Công chúa!"

"Cung nghênh Thái tử! Cung nghênh Công chúa!"

Một màn này, cơ hồ đã dọa cho nhóm học sinh sợ tới ngây người rồi. Bởi lẽ, để tu sửa được đoạn kênh đào cuối cùng này, Thái thú địa phương cơ hồ đã huy động toàn thành cùng tới, dốc lòng dốc sức chạy đua với thời gian để khai thông con kênh Đại Vận Hà. Nhân số nhiều vô kể, hết thảy đều quỳ xuống cất tiếng tiễn đưa, thanh thế rung động đất trời, chính là cảnh tượng ngàn năm có một!

Không ít học sinh hốc mắt đã ươn ướt, hai tay nắm dây kéo thuyền cũng trở nên trịnh trọng hơn nhiều. Bọn họ cảm thấy, bản thân mình đã không đơn giản chỉ là kéo thuyền nữa rồi, mà chính là đang giúp đỡ chính nghĩa, vì chính nghĩa mà hành đạo giúp đời! Bởi vì là chính nghĩa, cho nên, mới có thể có được dân tâm, mới có thể có được sự tán thành, ủng hộ tuyệt đối đến như vậy!

Thuyền chạy càng lúc càng quá sức, bởi vì nơi này vừa mới khai thông chưa đến một ngày. Đoạn sông Hành Thủy vốn dĩ chỉ là đoạn trung gian, không hề có nguồn nước có sẵn, mà hướng sông Long Đằng bên kia còn chậm trễ một phân, cho nên, mực nước bên này, hoàn toàn là nhờ sông ngầm nhỏ đổ tới, nước sông cạn không dâng nổi thuyền. Lúc này đây, đoàn người thực sự phải kéo thuyền theo đúng mặt chữ!

Mà những học sinh thong dong, cao quý, có thể có được bao nhiêu sức lực? Thuyền chạy chậm dần rồi nhanh chóng khựng lại hẳn, dọc quá trình này không ít dân chúng xoa tay hằm hè! Cuối cùng cũng đến lúc cho bọn họ được thể hiện bản lĩnh rồi! Không chỉ có vậy, nông công hai bên bờ sông, cũng sôi nổi lại đây giúp nhóm học sinh hợp sức kéo thuyền!

Bọn họ sức lực rất lớn, tựa như vừa ra tay, đã giảm bớt áp lực cho nhóm học sinh, thuyền, lại lần nữa tiến lên phía trước!

Nếu là ngày thường, không ít học sinh gia cảnh giàu có, lại đọc sách thánh hiền, hiển nhiên sẽ xem thường những kẻ tay bùn chân đất, thế nhưng hiện tại, làn da ngăm đen của đối phương kề sát bên người, bụi bẩn bùn đất làm dơ tà áo học sinh xanh thẫm, bọn họ cũng không có lấy một tia ghét bỏ.

Đặc biệt, khi nhìn thấy những bá tành bình dân, hai tay vẫn còn siết chặt sợi dây thừng đến xanh tím, mà trên miệng vẫn hết sức quan tâm đến chúng học sinh chân yếu tay mềm bọn họ liệu có mệt mỏi, không ít học sinh đã bật khóc, đặc biệt, một số người gia cảnh không sang giàu, không khỏi nhớ tới cha mẹ mình.

Sinh mà cùng cội, uống mà cùng nguồn, người không phân đắt rẻ sang hèn, nhân tâm mới thấu thế đạo.

Giờ khắc này, bọn họ cuối cùng cũng đã minh bạch được ý tứ của thánh nhân lưu lại, cùng với thâm ý mà trước kia bọn họ tuyệt đối không cách nào thấu hiểu nổi.

Trong lúc lòng người còn đang vô hạn cảm thán, thì từ phía sau, một người cưỡi ngựa, tay giơ cao một lá cờ, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, hối hả chạy tới!

Hắn vừa phi như bay vừa hô to:

" Nước! Nước về! Đại Vận Hà thông! Đại Vận Hà thông rồi!"

Đại Vận Hà thông rồi!!!

Chỉ trong chớp mắt, cả đám đông đều vì tiếng kêu của hắn mà tâm tình dậy sóng, kích động reo hò:

" Nước về! Đại Vận Hà thông rồi! Đại Vận Hà thông rồi!"

Trong tiếng reo hò vang dậy khắp đất trời, một luồng nước cuồn cuộn ùa tới, gió cuộn sóng gầm, mãnh liệt mà mạnh mẽ!

Nước về như vạn mã nước đại, như Long Đằng vỡ đê! Luồng nước đánh vào hai bên bờ tung bọt trắng xóa, dữ tợn mà đầy tràn, thần thánh không thể chống cự!

Nước! Vốn là nguồn sống trời cho! Nó chính là kính ngưỡng ngàn đời! Là sức mạnh không thể phản kháng! Vừa là thiện, nhưng cũng là độc nhất vô tình!

Bọn họ thực sự đã thành công! Đại Vận Hà xây nên, không chỉ xoay chuyển nước, mà còn thuần phục nước! Giờ khắc này, bàn tay con người chế ngự sức mạnh vô biên của tự nhiên, chính là một cảm giác thành tựu không gì sánh kịp! Làm cho tâm say, làm người mê muội!

Mà rồng nước ào ạt lao nhanh đến, không ít học sinh ở hai bên bờ sông tránh không kịp, bị dòng nước xiết xối cho ướt nhẹp quần áo, bọn họ cũng không tức giận, trái lại cùng phá lên cười!

Hai bên tả hữu, hết thảy đều vui mừng phấn khởi! Tiếng cười vui sướng cùng tiếng hoan hô, chỉ sợ kinh thành cũng nghe tiếng!

Có người chỉ vào dòng sông cuồn cuộn sóng trào, cao hứng ngâm lên:

" Hùng thủy hiềm thuyền nhược

Ầm ầm giáng lôi âm

Bất quá phong phản phúc

Sóng gờm thạch khó gầm"

( Dịch thơ:

" Nước cuộn cười thuyền (yếu) nhược

Ầm ầm tựa thiên lôi

Ngờ đâu gió ngoảnh mặt

Sóng lại e khó gầm" )

Trong tiếng kinh ngạc cảm thán, đại thuyền cự luân lại lần nữa được dòng nước dâng cao! Đầu rồng oai vệ vươn mình trong sóng dữ, hiên ngang kiên cường không gì lay chuyển nổi!

Đám đông như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, gắt gao nắm lấy dây thuyền, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước! Một đường Bắc tiến, thưởng hướng tới kinh thành!

(P/s: haizzz, đúng là dính dáng đến học sinh chỉ toàn là thơ với phú, một bụng chữ nghĩa làm khó Umi quá. Mn đọc bài thơ trên có thấy hay ko, Umi bịa ra đó, cv tối nghĩa quá đọc ko hiểu. Có vẻ như, hoàn xong bộ này, Umi sẽ trở thành người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, sách lược trị nước, thơ ca thi họa ko gì ko biết, có thể an tâm xuyên không rồi (ಥ﹏ಥ) )

---------------

" Bệ hạ! Bọn họ...bọn họ..đã trở lại!

Một vị tiểu công công run run rẩy rẩy chạy vào đại điện, sau khi thốt lên một câu chấn động, liền an tĩnh đứng nép ở một bên, hận không thể ngay lập tức biến mất!

Hắn vốn nghĩ Hoàng Đế Bệ hạ sẽ vô cùng giận dữ, sấm giật sóng rền, không gì khuyên can nổi! Thế nhưng, đợi một hồi lâu, ngoài ý muốn lại vô cùng an tĩnh.

Hai ngày trước, Cung Thịnh đã thu được tin tức: Cung Triệt cùng Cung Dĩ Mạt dùng đại thuyền kinh thế cự luân để hồi kinh, hơn nữa, lại có vô số bá tánh vì cự luân mà điên cuồng lao dịch, ngày đêm thi công không ngừng nghỉ!

Cuối cùng, buổi sáng hôm nay, đã hoàn toàn đả thông sông Long Đằng ở kinh thành! Cự luân đại thuyền trực tiếp tiến vào trong kinh!

Còn có vô số học sinh, thư sinh, phu giáo cùng nhau kéo thuyền! Đi đến đâu, người hưởng ứng gia nhập nhiều vô số kể. Dân tâm đồng lòng như thế, nhân lực đồng sức như vậy, thay vì nói hắn kiêng kị, có lẽ nên nói rằng hắn chấn động thì hơn!

Cung Thịnh không khỏi nhớ tới thời điểm vừa nghe được tin tức này, kẻ bẩm báo kia còn tự cho là cẩn thận dặm mắm thêm muối, không biết rằng hắn cả người ngây ngẩn, trong trí óc chỉ vang vọng một câu:

" Hài tử của hắn....thật sự đã vượt qua hắn!"

Một loại cảm xúc phức tạp vừa kiêu ngạo khôn tả vừa sợ hãi kiêng dè bao trùm toàn thân hắn, thật giống như muốn nói: hắn đã già rồi, đã trở nên thập phần vô dụng, rất mau sẽ bị người khác thay thế. Hiện tại, lại nghe thấy bọn họ thực sự đang gióng trống khua chiêng quay trở về, phản ứng đầu tiên thế nhưng không phải muốn sinh khí, ngược lại lại muốn cười!

Đây là hài tử của hắn a..... Đây nhất định là chủ ý của tiểu nha đầu kia đi!

Mà lúc này, cửa điện bật mở, một mỹ nhân mặc cung trang chậm rãi bước vào, hai tay nàng bưng một chén thuốc, cả người yểu điệu như ngọn liễu trước gió từ tốn đi đến trước mặt Đế Vương.

" Bệ hạ..... nên dùng thuốc rồi."

Cổ tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng bưng chén lên, lại bị Cung Thịnh không kiên nhẫn đẩy ra.

"Bệ hạ?"

"Trẫm không muốn ăn."

Đôi mắt yêu kiều khẽ chuyển, chén thuốc nhẹ nhàng được bưng ra, rất nhanh liền có cung nhân tiếp được. Mỹ nhân khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái, liền ôn nhu cười: " Nghe nói Thái tử hồi kinh, Bệ hạ là đang ưu sầu nên xử trí Thái tử như thế nào sao?"

Sau khi nói xong lời này, nàng còn thấp giọng ho khan vài tiếng, thật là thập phần nhu nhược.

Cung Thịnh trong mắt hiện lên một tia thương tiếc: " Long Nhi, việc này không cần nàng quản. Nàng thân thể không tốt, cũng đừng quá nhọc lòng."

(P/s: rồi xong, Mạt tỷ của chúng ta đã về đến kinh, sau khi trải qua khoảng - chap tính sổ vô cùng kịch tính với lão Hoàng Đế, thì chúng ta sẽ rất hân hạnh được gặp lại cameo tiểu Quyết nhé mn. Mn có nôn nóng ko )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio