―Em mộng du ban ngày à? Không phải một năm chỉ mộng du một lần sao?‖ Garlock sau khi về nhìn thấy Á Lai đang lau tường cùng người hầu đùa giỡn quá mức.
Á Lai không hé miệng, đẩy đẩ y mắt kính, càng thêm dùng sức lấy bàn chải chà chà vách tường, tự làm tự chịu, đương nhiên cũng thực cảm tạ mọi người đã giúp đỡ.
Tiểu Lôi Mạn xoắn tay áo, vội vàng muốn leo lên cùng, vui tươi hớn hở như đang chơi đùa.
Garlock bắt đứa nhỏ lại, ―Thầy Á Lai không phải đã dạy con, vấn đề của mình tự mình giải quyết sao, làm phiền người khác là việc làm sai trái sao.‖
Nguyên bản đám người hầu đang hỗ trợ cũng thông minh tự hiểu ra, như có huấn luyện qua chỉ trong chốc lát biến đi đâu hết không còn một bóng người.
Garlock cho người đem bàn ghế lại, mang theo tiểu Lôi Mạn vừa ngồi ăn uống vừa thưởng thức Á Lai đang một mình lao lực chà tường.
Á Lai buồn bực há miệng, vẽ là một môn học nghệ thuật nhưng xóa màu cũng là một môn học cần phải nắm giữ tốt trình tự.
Nhìn y chỗ này chà một cái, chỗ kia chà một cái, hình vẽ không thích hợp cho con nít trên tường càng ngày càng nhiều. Henry vội vàng mang bé conđi trước.
Garlock có chút hưng trí xem tiếp, dứt khoát nói: ―Hình như tôi đối xử với em quá tốt nhỉ.‖
Á Lai ngừ ng hồ nháo, thành thành thật thật lau sạch phần còn lại, y muốn dứt khoát cự tuyệt, nhưng mỗi lần lời đến cửa miệng lại không cách nào thoát ra, tóm lại là tại y nợ người ta, cho dù là người ta tự nguyện dâng sinh mệnh lực cho mình để mình mau chóng khỏe lại.
―Ban ngày nghe người ta nói nhiều như vậy,không muốn báo với tôi một câu nào sao?‖ ngón tay Garlock khẽ xoa miệng tách.
Á Lai cũng có chút suy nghĩ về chuyện kia, thấy bốn phía chỉ còn lại yvà Garlock, cũng vì đáp lại sự hy sinh thầm lặng của hắn cho y, y quyết định thẳng thắn, ―Yêu càng sâu thì tổnthương càng nặng, cho nên những người còn sống càng cần được an ủi. Suy nghĩ của người khác thế nào thì tôi không biết, nhưng nếu tôi rời nhân thế trước, tôi sẽ không bắt buộc người khác làm gì cả, chỉ cần người ấy vui vẻ là tốt rồi. Nếu người ấy lựa chọn vì tôi buông tha sinh mệnh mình thì tôi cũng không ngăn cản, người ấy lựa chọn cuộc đời còn lại cô độc thì tôi vẫn tôn trọng, người ấy lựa chọn tái hôn tôi sẽ hiểu cho người ấy. Không có gì là tuyệt đối, không thể lấy tiêu chuẩn của mình áp đặt cho người khác. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt thôi, cho dù có sống đến hai trăm năm thì vẫn rất ngắn, thật vất vả mới thành người một nhà, hai bên có thể hòa thuận ngồi xuống nói rõ ràng, tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác lo lắng cho họ một chút, sẽ không có gì không thể giải quyết.‖
S ự cố lần đó người bị thương tổn nhiều nhất không cần nghi ngờ đó chính là Lôi Mạn, cho nên làm sao Garlock không giận chó đánh mèo tức giận huynh trưởng Lôi Khăn Đức đây? Không thể nói những lời đối địch với người thân, nhưng nếu suy nghĩ vì tiểu Lôi Mạn, chẳng lẽ muốn thằng bé đã mất á phụ nay lại mất tông phụ sao?
Garlock thật lâu không nói gì, xung quanh chỉ còn lại âm thanh ma sát giữa bàn chải và vách tường.
Mãi cho đến khi trời ngả sang màu đen, Á lai cuối cùng cũng xong việc, Garlock hung hăng nói tiếp một câu: ―Em dám kết hôn với người khác thử xem!‖
Th ế này là thế nào, Á Lai cầm thùng nước, há hốc mồm trừng mắt nhìn theo bóng dáng đại quý tộc rời đi, bản nhật kí kia xuất hiện trước mắt mình chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mình chỉ dựa theo một chút hiểu biết về những chuyện trước đây của Eden bảo mà nói ra ý kiến khách quan thôi, quyền quyết định vẫn nằm trong tay chủ nhân Eden bảo.
Tế ti phủ—
Barret nhíu mày lo lắng không biết nên đặt quân cờ trong taymình vào chỗ nào.
Đào Đức hiếm có kiên nhẫn chờ, thăm dò nói: ―Barret à, nếu Garlock nguôi giận, cậu sẽ làm thế nào?‖
C ục diện phía trước rất căng thẳng, Á Lai đến Eden bảo khiến người kia vui vẻ chính là một cơ hội tốt, hơn nữa nếu cứ thế này, rất khó nói sẽ không bị người ta lợi dụng gây bất lợi cho Eden bảo thậm chí đến cả thú nhân đế quốc.
Barret ngẩng đầu xem xét, ―Còn làm sao nữa, thì hòa giải thôi.‖
Đào Đức có chút thoải mái, lập tức lại nhíu mày: ―Sao đến giờ cậu vẫn nghe lời Garlock thế?‖
Barretkhông cho là đúng nói, ―Thói quen.‖
Đào Đức ngoài mặt khó chịu nhưng trong lòng có chút hâm mộ, nếu nói là thói quen thì không bằng nói là tín nhiệm.
Barret hí mắt, ―Anh lại tính kế gì đó? Không đúng, cái bộ dạng cố ý không nói này, anh không phải là đã muốn làm gì rồi chứ?‖
―Kêu cái gì mà kêu, tôi hại các ngươi sao?‖ Đào Đức ra vẻ huynh trưởng cốc đầu giáo huấn Barret.
Barret cũng không giận, lấy một cái hộp mới ra, tự đắc vỗ lên mặt hộp, ―Sản phẩm mới, ‗cờ tỷ phú‘, mới vừa ra lò rất thú vị, thử không?‖
Đào Đức giương mắt nhìn thử, không tồi, màu sắc rất hợp thẩm mĩ của y, khẳng định là sản phẩm do Á Lai thiết kế, ―Thử, phải thử!‖
Đại tế ti là người đùa giỡn xuất sắc lại háo thắng cực kì lập tức lại ôm bàn.
. . . . . Tiểu Lôi Mạn lại bám lấy thầy giáo ngủ chung.
Á Lai cũng vui vẻ vì có cái bóng đèn nhỏ xuất hiện hợp thời như thế tránh được đại quý tộc đang muốn ngủ chung một phòng với y.
―Thầy, tại sao người đó còn chưa đi?‖ Tiểu Lôi Mạn nằm trong g ngực lão sư rầu rĩ hỏi.
Á Lai biế t người đó trong miệng thằng bé là ai, cũng không giấu diếm ―Cơ thể Clare tiên sinh không khỏe, cần ở đây nghỉ hai ngày, con thích ở bên chú Garlock hơn sao?‖
Tiểu Lôi Mạn gật đầu.
Á Lai nói: ―Nếuchú Garlock có con thì sao?‖
Tiểu Lôi Mạn không chút hoài nghi nói, ―Chú Garlock vẫn thương con.‖
Có đôi khi ngườ i lớn không cần hứa nhiều, trẻ con vẫn mẫn cảm nhận ra, kiểu như Garlock, cách bảo hộ của hắncó hơi ngang ngược nhưng lại càng làm cho Lôi Mạn cảm thấy an toàn.
Á Lai ôm bé nằm trên giườ ng kể chuyện xưa, nhìn đứa bé ngoan ngoãn, đột nhiên trong đầu có chút nghi vấn, sao có thể hoài nghi vật nhỏ ngốc nghếch này làm hại người được, trừ phi. . . . . .
Tiểu Lôi Mạn có chút ngập ngừng trả lời câu hỏi của lão sư: ―Con bỏ sâu vào tách trà của người đó.‖
Á Lai tiếp tục hỏi, trò đùa nhỏ này có thể có ảnh hưởng gì chứ.
Tiểu Lôi Mạn nghĩ nghĩ nói: ―Cũng bỏ sâu vào giày người đó.‖ Á Lai có tí buồn cười hỏi tiếp.
Tiểu Lôi Mạn đỏ mặt, ―Còn bỏ sâu vào túi áo người đó.‖
Á Lai tò mò, ―Con lấy đâu ra nhiều sâu vậy?‖
Tiểu Lôi Mạn nhìn nơi khác, nhỏ giọng, ―Bắt ở trong hoa viên về nuôi trong ngăn tủ.‖
Á Lai dở khóc dở cười, mấy chuyện xấu này đều thật đáng yêu, buông sách xuống cù cho thằng bé cười khanh khách, nhưng cũng hiểu được nguyên nhân người ta hiểu lầm bé vì lúc trước bé hay phá Clare.
.
.
.
Clare há miệ ng thở dốc một hồi lâu mới khỏe hơn một chút, nhưng nằm trên giường thật không thoải mái, người hầu đỡ cậu ngồi lên một chiếc ghế có trải nệm dày.
Eden b ảo không ngừng truyền đến tin tốt về Lôi Mạn, Lôi Khăn Đức cỡ nào mong nhìn thấy con trai, nhất là lúc biết tin Lôi Mạn đã có thể hoàn toàn biếnthành thú hình.
Nhưng thự c tế thì Garlock ngăn cản không cho Lôi Khăn Đức gặp Lôi Mạn, mà Lôi Mạn cũng không muốn gặp tông phụ, bởi vì giận tông phụ cấp cho mình một kế á phụ mà mình không thích.
May mà Đào Đức nguyện ý giúp mình nghĩ ra cách này, hiện tại là thời cơ tốt, nếu đứa nhỏ trong bụng có thể sinh ra ở Eden bảo, mọi chuyện sẽ có hi vọng thay đổi.
Đào Đức nói đúng, vị Á Lai tiên sinh này là mấu chốt, cho dù không nói nhiều nhưng sự tồn tại của ycó ảnh hưởng rất lớn đến Garlock và Lôi Mạn.
Chuyện nên làm đều đã làm, Clare quyết định lấy thứ kia ra, nước và thuốc lướt qua yết hầu, chờ đợi hết thảy đến.
Hài tử của cha, á phụ không còn cách nào khác, chỉ sớm hơn vài ngày thôi, bác sĩ nói mấy mặt khác đều không ảnh hưởng, hy vọng sự chào đời của con sẽ bù đắp cho gia tộc này. . . . . . . . . .