Trọng Sinh Chi Á Lai

chương 17: tu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Á Lai không biết Lôi Khăn Đức trưởng lão muố n một mình gặp ylàm gì, không hổ là người chủ quản viện tư pháp – chủ tịch hội trưởng lão, không giận mà uy, tác phong nghiêm túc, làm cho người ta tự giác có tâm lí kính phục.

Lôi khăn Đứ c cố ý đưa tay lật văn kiện lâu hơn một chút, mới mở miệng nói, ―Ngài vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để trở thành bạn lữ của một vị công tước.‖ Dường như đã suy nghĩ rất cặn kẽ, lời nói ra không chút lưu tình.

Ha~, Á Lai hiểu đượ c, vị Lôi Khăn Đức đối với bọn họ vừa là một người cha cũng vừa là một vị huynh trưởng này đang bất mãn với mình ―Tôi nghĩ ngài hiểu lầm, tôi không có vinh dự này, tôi căn bản không cần phải chuẩn bị cái gì cả.‖

―Phải không?‖ Thanh âm thâm trầm của Lôi Khăn Đức đầy tính áp bách, ―Có lẽ người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy ngài đang lạc mềm buộc chặt.‖

Đúng là cự tuyệt vô lực! Á Lai há miệng, vẻ mặt của đối phương cao cao tại thượng như đang nhìn xem ngươi diễn trò thật khiến ykhông thích, y muốn giận dỗi như một thiếu niên, cho vào mặt người ta vài câu khó nghe, nhưng đáng tiếc là yđã có lí trí của một người trưởng thành, đối với những chuyện này, y biết vị đại quý tộc trước mặt không dễ chọc, huống chi nếu hiểu theo góc độ khác, người ta cũng chỉ lo lắng cho người nhà, có thể hiểu được.

―Bây giờ ngài không có gì để nói sao?‖ Lôi Khăn Đức lại giáng thêm một đòn.

Á Lai đang nghĩ, mượ n vị trưởng lão này đến cấp y một cái thang, trước tiên có thể cố gắng để đại quý tộc thả yra, ―Nếu tôi có mưu đồ muốn lạc mềm buộc chặt, ngài có đuổi tôi ra ngoài không?‖ Cố gắng làm ra vẻ tà ác.

Trong lòng Lôi Khăn Đức có chút ý cười, ―Tôi sẽ trực tiếp tống ngài vào ngục.‖

Á Lai thấy đối phương phả n ứng không như dự đoán, vội cam đoan: ―Tôi là một thanh niên thẳng thắn tốt đẹp, tuyệt không có tâm tư bất lương nào.‖ Những lời này ykhông hề biết xấu hổ nói ra, dù sao cũng đã mượn danh người ta để nhập học lẽ ra ykhông được đi, còn tham gia thi nghệ thuật nữa.

Lôi Khăn Đức nói: ―Như vậy sao ngài không nhận lời cầu hôn của Garlock, xem ra là bảnthân nó có vấn đề .‖

Việc này Á Lai lại rất công chính, ―Garlock các hạ rất vĩ đại, chẳng qua là trước mắt tôi không có ý định lập gia đình.‖

Lôi Khăn Đức gật đầu, ―Vậy khi nào ngày muốn thành gia thì đối tượng đầu tiên ngài nghĩ đến sẽ là Garlock chứ?‖

Á Lai chậm rãi nhíu mày, phát hiện nếu mình dứt khoát phủ định, hình như có một chút trái với lương tâm, y lại không có kinh nghiệm ở chung với nữ nhân nào, chứ huống chi là nam nhân, hơn nữa là một nam nhân thú hình sói.

Lôi Khăn Đứ c nhận ra nội tâm rối rắm của y, vì thế thả lỏng một ít khí thế, ―Ngài không cần vội trả lời, đây là một vấn đề nên thận trọng suy nghĩ, tôi chỉ muốn nói, Garlock là một thú nhân khó có được‖. Dừng một chút nói ―Cám ơn ngài đã chăm sóc Lôi Mạn.‖

K hi đã ra Á Lai khỏi cửa vẫn không nhịn được tiếp tục suy nghĩ, đứa con của mình, bạn lữ tái hôn, còn có anh em từ nhỏ mình chăm sóc. Vị trưởng lão Lôi Khăn Đức này rất khó cân bằng hai bên, nếu chính hắn lựa chọn tái hôn, cũng không chắc có thể duy trì cân bằng được, nghĩ nghĩ hắnđang dần có nhiều phản ứng không thích hợp, vừa rồi hướng đi của câu chuyện có chút quái dị, thất nữu bát oai. (bảy xoay tám lệch)

Tiểu Lôi Mạn làm xong bài tập liền chạy đến, vui tươi hớn hở rốt cục cũng tìm thấy thầy giáo rồi.

Á Lai vứt phiền muộn ra sau đầu, vô cùng vui vẻ bị nhóc con lôi đi.

Hai người hoàn toàn đi xa, Garlock mớ i từ căn phòng cách vách đi ra thẳng tắp ngồi đối diện Lôi Khăn Đức, đối với vị huynh trưởng này, tình cảm đã bị một vết nứt lớn, nhưng ít ra cũng không thể tiếp tục tổn thương.

Lôi Khăn Đức nói: ―Ý kiến của tôi là không nên quá sốt ruột.‖

Garlock càng lạnh băng, trước khi đi Henry có nói không thể gấp, giờ Lôi Khăn Đức cũng nói vậy.

Lôi Khăn Đức chỉ điểm, ―Là của cậu thì sẽ chạy không thoát.‖

Garlock cao ngạo nói: ―Dù không phải của tôi người khác cũng phải hỏi trước xem tôi muốn hay không.‖

Lôi Khăn Đức có chút bất đắc dĩ, cũng có chút an ủ i, rốt cuộc cũng có người có thể đi được vào lòng của Garlcok lãnh tình, ―Á Lai tiên sinh là người có lý tưởng có trách nhiệm, hơn nữa có ân tất báo, vô luận là ghế vàng của Barret, hay thủ trượng của Henry tất cả đều là những lễ vật phát ra từ tâm của y, cậu hiểu ý tôi không?‖ Hắn biết Garlock đã sớm quyết định, cũng không cần người ngoài khua chân múa tay, để mình gặp Á Lai, bất quá cũng chỉ để cho thấy ý muốn chữa trị quan hệ anh em, hoặc là Garlock đã đoán được đế quốc xảy ravài chuyện, thời điểm hiện tại không phải là để Eden bảo nội bộ lục đục, dù cho là loại ý tưởng nào, đều có lợi hòa giải mâu thuẫn.

Garlock ph ản ứng lại, nói cách khác chỉ cần hắnkhông ngừng tốt với Á Lai, làm cho y không cách nào trả hết ân tình của mình, làm cho y không thể rời khỏi mình. . . .

Nhưng mà giờ hắnnghĩ lại, đã lâu như vậy mà chỉ có ống đựng bút, để có nó thì cũng là do hắntìm mọi cách ám chỉ mới có được!

Suy đi tính lại, Garlock sờ sờ cằm mưu tính, có lẽ mình nên sử dụng phương pháp lạc mềm buộc chặt.

.

.

.

Á Lai còn nghĩ tiểu Lôi Mạn vội vàng tìm ylà có chuyện gì hóa ra là chuyện Barret đã quay về, còn mang theo một số tài liệu cho y.

Barret mang theo l ễ vật đi nhìn qua Clare liền quay về phòng làm việc chờ Á Lai, thấy một lớn một nhỏ đi vào, lập tức thoải mái tươi cười: ―Á Lai, tôi nghe Lôi Mạn nói cậu mới làm ra trang sức cầu phúc cho trẻ con phải không?‖

Á Lai hiểu rõ, vị này là đang muốn kiếm tiền đây, vì thế đem vài cái thiết kế ―trường mệnh tỏa‖ cho gã xem, đây là do y tham khảo ở kiếp trước, thiết kế nó hoàn toàn mới theo ý niệm của thế giới này, ―Đồ này là phụ tùng đeo trên người, có thể tránh tà, ―Khóa‖ sinh mệnh lực, vô tai vô họa, bình an lớn lên, đồng thời biểu lộ ý chúc phúc của trưởng bối với con cháu.‖

Barret đã ngử i thấy mùi vị mê người của tiền, khí thế bừng bừng hô: ―Tốt!‖ Á Lai tiếp tục nói: ―Hơn nữa có thể lựa chọn nhiều loại chất liệu và họa tiết để tượng trưng thân phận, cũng có thể viết tên cha mẹ và địa chỉ nhà lên, đứa nhỏ bị lạc cũng có thể được đưa về, thích hợp cho nhiều loại gia đình để lựa chọn.‖

Có tác dụng như bảng hiệu, thật sự quá thông minh, người nào đó đang tự tâng bốc mình.

Ti ểu Lôi Mạn nghe đến mê mẩn, thầy thiệt lợi hại, tuy rằng gần đây kể chuyện xưa mình nghe không hiểu lắm, nhưng mà hình như sau khi mình buồn chán kể cho chú Garlock nghe hình như chú ấy hiểu rõ, đã rất lâu không gặp, tông phụ càng cần mình chiếu cố. . . .

Á Lai lạ i lấy ra một bản kế hoạch đầy đủ, ―Còn có thể đeo vào tay chân trẻ nhỏ cũng là cách không tồi, rất có ý nghĩ kỉ niệm, cũng là lời cầu chúc của cha mẹ dành cho con cái, tuyệt đối rất kì diệu‖.

Hai mắt Barret nhanh chóng biến thành hình đồng tiền, mỹ danh là đi chiếu cố thiết kế của nhà thiết kế Eden bảo thực hiện tác phẩm dự thi.

Th ật ra Á Lai cũng không hưởng ứng, kì thi nghệ thuật kéo dài, để nhiều người trên toàn quốc xemxét, do đó để đạt giải cần nhiều phiếu bầu, bây giờ vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị.

Nhưng Á Lai có dự cảm, tác phẩm của mình tuy không bất ngờ nhưng cũng sẽ khiến người ta ngỡ ngàng, có lẽ căn bản nghệ thuật của ykhông cao hơn người ta nhưng y thắngở sự sáng tạo độc đáo.

Garlock chủ động châm trà cho Á Lai.

―Phiền ngài.‖ Á Lai vội phản ứng lại cảm tạ. ―Đang nghĩ gì?‖ Giọng Garlock vẫn lạnh đến thấu xương nhưng trong đó lại hàm chứa ôn nhu.

Á Lai nghĩ một chút cái gì đó sau liền hỏi, ―Chủ thành trung tâm ra sao?‖ Eden bảo lớn như vậy nhưng cũng chỉ là chủ thành vùng ngoại thành.

―Rấtnáo nhiệt mà cũng rất lạnh lẽo.‖ Garlock trả lời, ―Chờ khi nào an bài tốt, tôi sẽ dẫnem vào đó ở lại.‖

Á Lai nhìn hắn, ―Tôi đã trưởng thành, không cần ngài dẫn dắt.‖

Garlock có vẻ thâm tình nhìn y, ―Tôi không muốn có một ngày đột nhiên nhận ra rằng tôi đã đánh mất em.‖

Á Lai há miệng, tưởng tượ ng chủ thành trung tâm chắc vô cùng. . . lớn, chạy thế nào có thể một người sẽ không tìm thấy một người, ―Thật ra phương hướng của tôi tốt lắm, muốn tìm ai thì tôi vẫn biết đường đi, nói lại thì dưới cái mũi vẫn còn cái miệng có thể nói mà, không biết đường thì hỏi chứ.‖

Garlock biết Á Lai lại hiểu sai nữa, nhưng hắnkhông ghét đáp án này, chậm rãi nắm lấy bàn tay người bên cạnh.

―Cũng không phải trẻ con, tay nắm tay giống cái gì chứ?‖ Á Lai đánh một cái lên mu bàn tay Garlock.

―Em đang cố ý giả ngu.‖ Garlock cũng không giận.

―Biết tôi đang giả vờ, ngài còn vạch trần tôi, làm người phải phúc hậu chứ.‖ Á Lai không nhanh không chậm nói.

Garlock: . . . . . . . . Trong lúc ngủ đột nhiên tỉnh lại, Á Lai bất ngờ nhận ra mình đã rơi lệ đầy mặt, kí ức như thủy triều ùa về, xem ra đây là cảm xúc tự nhiên của ykhi nhìn thấy kí ức còn sót lại của thân thể này.

Á Lai không biết đó là nỗi thương cảm của đời trước của mình, hay là quá khứ bi kịch đời trước của thân thể này, tình cảm gì đó thật phiền toái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio