T ại nơi tổ chức cuộc thi nghệ thuật — Trung tâm triển lãm, chính là nơi trưng bày nhữngtác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất của các phi thú nhân tại trường nghệ thuật, không đúng, nói như vậy thì trình tự có chút bị đảo lộn, thông thường thì đầu tiên phải là một hành lang treo tranh vẽ sau đó mới tới các tác phẩm ở trường học, vì họ thích ngôi trường này mới quyết định thay đổi theo kiểu đó, trung tâm triển lãm được khởi công xây dựng trong một thời gian dài để tu sửa và mở rộng cuối cùng cũng đạt được sự hoàn mỹ như hiện nay.
Lúc này trong đạ i sảnh sáng rực rỡ, phần lớn tác phẩm nghệ thuật mang phong cách cổ điển, một bức tranh phụ tử nổi bật, nguyên nhân không phải vì người trong tranh, mà bởi vì nó được tạo nên từ vỏ trứng và vỏ bánh mỳ, dù không đạt được đến trình độ như thật, nhưng cảm xúc vô cùng mạnh mẽ.
V ị này tên ―Á Lai Da Vinci‖ là tác giả trẻ tuổi vừa nộp đơn xin nhập học, là chủ nhân của những tin đồn đang lan truyền gần đây, mấy giáo thụ đang ngấm ngầm hoặc công khai tranh nhau đến túi bụi.
Về chuyện này, Á Lai cũng không biết, hơn nữa gần đây ykhông có ý sốt ruột muốn ra ngoài.
Một số chuyện ít làm đi, bạn càng có nhiều thời gian nghiên cứu, kiến thức càng được nhiều hơn.
Thư việ n của Eden bảo là nơi gần đây Á Lai tiêu tốn nhiều thời gian nhất, mà thực tế thì Garlock cũng vì muốn người này an tâm ở lại Eden bảo, nên cũng an bài khá nhiều sách báo trong thư viện vốn đã đóng cửa nay lại dùng.
Này còn không giống với cho mèo con cá, cho chó khúc xương, cho quái vật thức ăn ngon sao.
Công có bột mới gột nên hồ (có kiến thức mới làm đc).
Á Lai càng thêm kinh ngạc với lượng tư liệu khổng lồ ở đây, lại càng thêm bội phục vị Đại Tế Ti Abraham uyên bác.
Đúng là trời đố kị anh tài, nếu vị vĩ nhân đã từng phụ tá thành chủ thống nhấtđế quốcthú nhân này vẫn tại thế, y tin thế giới này sẽ có một cái nhìn hoàn toàn khác.
Song song, y cũng thở dài, nếu được vị vĩ nhân như vậy chỉ dẫn thì là chuyện may mắn đến cỡ nào, như mấy người Garlock được nhận nuôi ấy, có người nào là không tuổi trẻ tài cao đâu.
Có thể nói Abraham Đại Tế Ti mới là người khởi đầu chân chính của gia tộc Eden bảo.
Á Lai là kiểu thích theo dấu chân vĩ nhân, nếu có cơ hộ i y muốn bái phỏng tổ phụ của Henry, ở đây chính là lão quản gia Bill, nghe nói hiện nay đang phục vụ cho thành chủ đại nhân.
Hướng về phía sách có minh họa, có lẽ giá sách đã quá lâu không có người dùng nên không còn chắc chắn như trước nữa.
Á Lai dùng sức túm chặt cuốn sách mình muốn, trong khoảnh khắc rút ra, khung giá bị gãy, sách trên đó bắt đầu rơi xuống.
Á Lai vô thức che đầu, thế nhưng không hề bị đập trúng, bởi vì có một đôi tay mạnh mẽ bảo vệ ôm yvào lòng.
―Garlock, anh không sao chứ?‖ Trong lòng Á Lai lo lắng nhiều hơn lòng biết ơn.
Đây là lần đầu Á Lai không dùng kính ngữ để gọi hắn, biểu tình Garlock hiện lên một tia nhu hòa, ―Tôi không sao.‖
Ngực Á Lai có chút xao động nhưng làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
―Tôi đến là để nói với em, ngày mai Lôi Mạn sẽ về, bạn qua thư của em,cũng chính là vị Ngải Phàm tiên sinh kia cũng sẽ đến.‖
Garlock may mắn tới đúng lúc, Á Lai không bị thương là tốt rồi. Á Lai đột nhiên phản ứng lại, ―Ngài hôm nay trở về sớm thế.‖
Lại bị gọi là ―Ngài‖, Garlock thu hồi ý cườitrên mặt, ―Tôi thích em gọi tên tôi hơn.‖
Á Lai vì cảm kích nên cố gắng thử gọi, nhưng vẫn không cách nào nói thành tiếng được.
―Cũng được.‖ Garlock hí mắt cười, ―Để sau này gọi ở trên giường vậy.‖
Lúc này Á Lai không khách khí nữa, thẳng tay giơ nắm đấm.
―Không tồi, độ mạnh có tăng lên.‖ Garlock dễ dàng dùng bàn tay to bao lấy nắm đấm của Á Lai.
Á Lai nhíu mày thu tay lại, không có kết quả, dùng tay đánh thì vô hiệu, dùng chân chân đá thì đứng không vững ngã nhào về phía Garlock.
―Thầ y, mấy người lại đánh nhau sao?‖ sách rơi tán loạn, hai người lớn đang dính một chỗ với nhau, tiểu Lôi Mạn trở về sớm hơn việc đầu tiên là tìm thầy giáo, rất lo lắng.
Thầy sẽ không đánh lại chú Garlock đâu, có nên giúp không đây?
Hai người lớn mang tâm trạng khác nhau theo đứa nhỏ ra ngoài.
Trên đường đi, tiểu Lôi Mạ n tự hào nói: ―Người xếp hàng trước tác phẩm của người nhiều nhất, bọn họ đều muốn bỏ phiếu cho tác phẩm của thầy, có một chú nói vì thầy rất được hoan nghênh nên phiếu bầu hai ngày gần đây nhiều ơi là nhiều!‖
Được công nhận, tâm trạng Á Lai rất vui vẻ, cho dù là đánh giá xấu nếu từ miệng đứa nhỏ đáng yêu này nói ra thì đều có tác dụng chữa thương. ―Chờ cuộc thi nghệ thuật kết thúc, thầy sẽ lấy tác phẩm này tặng con.‖ Y khắc hình ảnh tương đối trừu tượng, dù là ai cũng sẽ không nhận ra đó là hình An Cách Tư ôm Lôi Mạn.
(n ếu không nhầm thì ban đầu khi mọi người đọc mấy chương trước hẳn sẽ nghĩ đó là hình Clare ôm con mình, mình cũng nghĩ vậy. Nhưng đến chương này thì nghĩ lại với tính cách sủng trò vô đối như Á Lai hẳn nên là hình của Lôi Mạn. Điều này nói lại để tránh hiểu nhầm, đó là nếu ta edit ko sai =.=)
―Tôi cũng rất thích.‖ Thanh âm băng lãnh mang chút căm giận truyền đến, ý tứ rõ ràng là cũng muốn, đây là tác phẩm công khai đầu tiên của Á Lai nha.
Á Lai không nói gì, có mộ t số người chúng ta không thể nói gì, coi như là ylàm ra thêm cái nữa thì đó cũng chỉ là bản sao, không đúng, cái quan trọng đầu tiên là đại quý tộc sao lại có thể có hành vi ấu trĩ muốn giành đồ với con nít như vậy.
Tiểu Lôi Mạn có thật nhiều tri kỉ, trước hết là cảm ơn thầy giáo, sau đó quyết định sẽ đưa cho chú Garlock.
Garlock đương nhiên sẽ không thật sự làm như vậy, cả người Á Lai đều là của hắn, cần gì mấy thứ vật chết đó.
Kì thật hôm nay là hắ n xin nghỉ sớm để quay về với mục đích là thám thính tin tức cho Á Lai, đáng giận nhất chính là mấy tên giáo thụ ỷ vào việc mình giảng dạy chính quy, đều muốn kéo đem Á Lai làm học trò mình, nghĩ đến đây, mở miệng hỏi Á Lai: ―Em muốn đăng kí tên giáo thụ nào?‖ sớm quyết định thì sớm được yên thân.
Á Lai suy nghĩ lại, ―Tôi thích giáo dục cộng đồng hơn.‖
Học viện Nghệ thuật đỉnh cao của phi thú nhân chia làm hai loại dạy học giáo dục tư nhân và giáo dục cộng đồng.
Nh ững người được hưởng giáo dực tư nhân đều là có thành tích tương đối cao, đương nhiên họ cũng nhận được nhiều đặc quyền hơn người khác, hoặc là những người giàu có nhiều của hoặc là những con người xuất sắc.
T ất nhiên, dù là giáo thụ thì tài năng cũng có hạn, nên hạn nghạch cũng bị hạn chế, quý tộc lại bố trí tranh giành chỗ trước, bình dân muốn có gắng được vào lại càng không hề dễ.
Hiện tại Á Lai thuộc về nhóm người có học thức, có bối cảnh, một học trò như vậy thì giáo thụ nào cũng sẽ ưu ái.
Garlock quy ết định phải bàn luận trước với Á Lai, ―Em hẳn biết rõ rằng Eden bảo hoàn toàn có khả năng gánh vác bất kì một giáo thụ nào.‖ Hắn muốn Á Lai được quan tâm nhiều hơn nữa.
Th ật ra Á Lai muốn hòa vào cuộc sống trong học viện, tại sao phải tự nhận cho mình một giáo viên chủ nhiệm để thêm phiền phức, cuộc sống như thế này đã đủ lắm rồi, ―Giáo dục cộng đồng có thể tiếp xúc với nhiều người hơn.‖
Garlock th ật không muốn để Á Lai tiếp xúc với đám người loạn thất bất tao kia, học xấu thì làm sao đây, hắnđối với Á Lai thẳng thắn lại đơn giản như bây giờ rất hài lòng, ―Tôi không đồng ý.‖
Á Lai có chút bất mãn, ―Tôi có quyền quyết định chuyện riêng của mình.‖
Giờ đã học xong cách bất mãn không biết nghe lời rồi sao? Giọng Garlock lạnh lùng đến dọa người, ―Tôi nói tôi, không, đồng, ý.‖
Ti ểu Lôi Mạn nhịn không được run rẩy ngần ngại tiến về phía trước một chút, mới vừa đánh nhau giờ lại muốn cãi nhau sao? Nhưng cả hai bên nên hướng về ai đây, nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu qua lại nhìn hai người lớn. Nhưng không nghe rõ chuyện gì nên không biết nguyên nhân như thế nào, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ mếu máo không biết nói gì.
Đột nhiên kích động đến nỗi biến thành báo con, mắt to ngập nước không biết làm sao nhìn hai người.
Á Lai cúi đầu nhìn học trò nhỏ của mình cười nói: ―Thầy không phải là người thích gây sự đâu, không cần phải lo lắng‖. Ôm lấy bé con, không thèm nhìn đến đại quý tộc, tiếp tục đi về phía trước, dùng thanh âm cực nhỏ kề sát tai đứa nhỏ thì thầm: ―Không nên để ý mấy người không biết phảitrái.‖
Ph ải nói rõ thêm một lần nữa là thính lực của thú nhân cực kì tốt, đặc biệt là đối với thanh âm không cách xa lắm, hơn nữa lại phát ra từ nơi đang chú ý, không muốn nghe thấy cũng không được.
Thế nhưng đứa nhỏ đã biến trở lại hình người vui vẻ nói sang chuyện khác, Garlock không thể làm gì khác hơn là tạm thời chịu đựng.
―Con vớ i mấy người bạn cùng nhau đi vào trong thần miếu, có vài bạn mới vừa xa người lớn liền bắt đầu khóc lên, con một chút cũng không thấy sợ, chú Đào Đức khen con nha, còn khen thầy nữa, con còn thấy được thành chủ gia gia nữa, tuy rằng không thể lại gần, nhưng con biết ngườicó cười với con nha, hì hì, nhìn rất rất hiền nha, không giống như mọi người vẫn nói hung dữ a. . . . . ―
Trên bàn cơm, Garlock một lần nữa nêu lên ý kiến của mình về chuyện giáo thụ.
Á Lai không vội tranh cãi, ―Tôi có quyền quyết định việc này.‖
Garlock chân chính nổi giận, ―Như vậy, tôi có quyền cấm em đến trường.‖ Nếu Á Lai dịu ngoan thương lượng với hắnthì chưa chắc hắnđã không đồng ý, hắn cực kì không thích Á Lai cố chấp kiên trì giữ ý mình, nói xong hắncòn đập mạnh bàn tăng thêm khí thế.
Á Lai nhìn bàn tay mình rồi nhìn lên bàn rắn chắc, quyết định không đập lên, có chút lo lắng nhìn Garlock, ―Không đau sao?‖
Ti ểu Lôi Mạn ngồi gần đó suy nghĩ tìm cách sao cho chú không còn đau nữa, cố thổi thổi lên tay chú còn nói: ―Có phải đánh nhau với thầy bị thua nên mới tức giận không, không cần phải giận, thầy nói chuyện thắng bại ở nhà binh là chuyện thường tình.‖
Cơn tức của Garlock vừa mới đè xuống liền bị câu nói của đứa nhỏ khơi lên, ―Tại sao connghĩ chú bại trận?‖
Tiểu Lôi Mạn nói: ―Vì thầy đè lên người của chú mà.‖
Những người khác trong phòng đồng loạt nhìn về phía Á Lai, hai người đàn ông này không phải đã. . . sau đó bị thiếu gia Lôi Mạn vô tình nhìn thấy chứ?
Á Lai gấp gáp, vừa đị nh giải thích, nhớ lại lúc Garlock chắn sách cho mình rất tốt, một khắc kia không biết làm sao, nhìn về phía đại quý tộc đang đắc ý, lập tức phản ứng lại, đảm bảo là hắn cố ý, cố ý để đứa bé vô tâm nói ra, để cho người ta hiểu lầm, kích động nói: ―Chúng tôi có mặc y phục, không thể làm chuyện gì xấu đâu.‖
Thực sự là càng tô càng đen a.
Trong đầu tiểu Lôi Mạn suy nghĩ vòng vòng, dĩ nhiên là không hiểu gì cả, hỏi lão sư: ―Thầy, không mặc quần áo thì có thể làm chuyện xấu gì?‖
Á Lai bị dời lực chú ý, tập trung trả lời câu hỏi của học trò mình: ―Chuyện xấu có thể sinh em bé nha.‖
―Làm sao sinh em bé?‖ Tiểu Lôi Mạn còn muốn hỏi tiếp.
Garlock nghiêm khắc nói: ―Đừng hư xấu Lôi Mạn.‖
Á Lai nghĩ hôm n ay y thật sự khắc đại quý tộc, ―Thế nào là dạy hư? Trẻ nhỏ thấy hứng thú với chuyện này là chuyện quá bình thường, cũng như với những chuyện chưa từng thấy qua cũng vậy.‖
Hiện tại tiểu Lôi Mạn thật sự rất tò mò, sợ thầy bị ngăn lại, nhất thời sốt ruột vội vã hét to: ―Con biết em bé là từ bụng phi thú nhân chui ra.‖
Sau đó nghiêng đầu nhìn trời, ―Nhưng làm sao mà chui vào được vậy?‖
Ngoại trừ người nào đó ra thì tất cả mấy người lớn còn lại ở đây vẻ mặt thật . . . đẹp.
Á Lai nói: ―Nhìn đi không nên khinh thường sức quan sát và lòng hiếu kì của trẻ nhỏ.‖
Garlock: ―Im miệng.‖
Á Lai nói: ―Trườ ng học sẽ không dạy, gia trưởng cũng không nói, lẽ nào cứ để mặc sao. . . cứ để đứa nhỏ ngây thơ làm sai sao?‖ tiến thêm một bước giải thích, ―Tôi trong thư viện thấy được một quyển chép tay về cách giáo dục của Abrayham tiên sinh có ghi, những đứa nhỏ như Lôi Mạn nên được giáo dục những . . .tri thức như thế này.‖
Garlock nh ớ lại chuyện khi còn bé, hiện tại nghĩ lại thật có chút thẹn thùng, cách giáo dục của á phụ có chút vượt quá mức qui định, không ngờ Á Lại lại là người tiếp nối á phụ.
Garlock uy hi ếp nói: ―Em muốn bị cấm vào thư viện sao?‖ Á Lai đương nhiên không muốn, thế nhưng với những học thức ycho là đúng thì y rất cứng đầu, nhịn không được thốt ra một câu: ―Hiện tại không có một chút hành động, lo trước tránh học về sau, chờ chuyện xảy ra rồi mới hành động thì cũng đã muộn‖. Dứt lời, cũng đúng, phụ huynh giáo dục thì đã sao, có sai thì phải sửa, ―Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện.‖
Garlock dịu lại, nhưng lại nhếch khóe miệng nói: ―Em đã muốn thảo luận về vấn đề này, chúng ta buổi tối sẽ hảo hảo tâm sự.‖
Á Lai rất tò mò, thú nhân a, khả năng biến thú hình, vui vẻ nhanh chóng đáp: ―Tốt!‖
Phản ứng lại, há mồm, hắc tuyến!