Hết buổi học liền trực tiếp đi về phía cổng trường, trước đó Henry có cho người đưa tin là lúc này sẽ đến.
Trên đường, y vừa đi vừa đau khổ nghĩ về yêu cầu thư tình của Garlock, người ta đều đã thả con tép bắt con tôm gởi cho mình một lá thư trước rồi, aizzz~
Kì thậ t viết một hai lá thư cũng không có gì, cùng lắm thì đem mấy ca từ buồn nôn ở kiếp trước viết hai ba câu, nhưng mà cứ cảm thấy mấy loại thư từ mềm nhũn đó có chút liên quan gì đến Garlock cường tráng thế kia.
Đúng rồi, vẻ mặt của đại quý tộc ra sao khi viết ra nhiều thứ khiến người ta nổi da gà như vậy nhỉ?
Á Lai cũng không biết rằng gương mặt bây giờ của mình rất ngọt ngào, hoàn toàn là bất giác phát ra từ nội tâm.
Chỗ nghỉ, Henry thấy người đến, mỉm cười đứng dậy.
Á Lai bất đắc dĩ, y cảm thấy mình như một đứa trẻ lần đầu đến trường khiến mẹ lo lắng quá độ, quan tâm có khát hay không, có đói bụng không, có quen không và vân vân, một hai lần thì thực cảm động, nhưng thời gian lâu thì nói thì khó tránh khỏi có chút phiền.
Henry cũng có chút không chị u nổi, Garlock sợ Á Lai không thích ứng được với thức ăn của trường học, cứ hai ba ngày lại sai người đem đồ tới cho người ta, dù sao cũng phải đưa vào cửa, phải ổn thỏa. . . . nhiệm vụ chạy việc rơi xuống quản gia là anh.
―Cách pha trà mới, tôi đã dựa theo tỉ lệ pha ổn lắm rồi.‖ Ngụ ý, cậu cũng đừng hòng xằng bậy.
Á Lai mỉm cười nói cảm ơn, nếu là tay nghề của Henry, mỗi ngày đều không ngại phiền, ‗nhân dĩ thực vi thiên‘ mà!
(người coi ăn uống là trên hết)
Henry lại lấy ra một lá thư trên mặt bìa có vẽ mấy nét bút trẻ conmàu vàng, cười nói: ―Đây là Lôi Mạn ngàn dặn vạn dò nhất định tôi phải tự tay đưa cho cậu.‖
Lòng Á Lai rấ t vui vẻ, vội vàng cất vào, quyết định chút nữa quay về phải tỉ mỉ xem. ―Có phải Lôi Mạn gần đến đây rồi không?‖ Chắc là muốn cùng Barret đi xem hội diễn xuất, thật là một đứa nhỏ làm cho người ta cảm thấy một ngày không gặp như cách tam thu.
Henry nói: ―Còn vài ngày nữa.‖
Thấy không còn chuyện gì khác, Á Lai nghĩ nghĩ, ánh mắt nhịn không được rung động một chút, mới nói: ―Giúp tôi gởi lời hỏi thăm đến Garlock.‖
Henry cười, ―Đượ c rồi.‖ vẫn gật đầu một cái, nên gửi giúp sự hỏi thăm ân cần này cho Garlock, có điều anh vẫn bỏ thêm một câu: ―Xinhãy biểu đạt sự ân cần hỏi thăm của tôi với Kathytiên sinh.‖ Ý nhắc đối phương nên an phận thủ thường.
Á Lai rấ t nhanh quay trở lại kí túc xá, lấy lá thư của đứa nhỏ ra nằm trên giường vừa đọc vừa cười, đặc biệt lúc nhìn thấy những lỗi chính tả đáng yêu kia, hơn nữa nhìn đến mấy bức tranh được thay vào cho những chữ bé không biết viết, ycười to ra tiếng, có thể dễ dàng tưởng tưởng được hình dạng nhỏ bé của đứa nhỏ nằm ghé lên mặt bàn vừa viết vừa nhăn mũi suy nghĩ.
Thu th ập xong hết rồi, y quyết định ra ngoài, Ngải Phàm vẫn la hét ầm ĩ bắt y làm cho cái chìa khóa, vừa đúng lúc mang qua, dù sao hôm nay mình cũng không có tiết học.
Nhìn thời khóa biểu Francis dán trên tườ ng, hiện tại bên vũ đạo cộng đồng chắc đang trong giờ học, địa điểm học là ở ngoài học phủ xem kiến trúc có đường cong uyển chuyển.
Ra cửa, y lại quay lại lấy bút kí theo, chút nữa đến chỗ luyện vũ đạo biết đâu có thể vừa hay tìm được ý tưởng, có cơ hội nâng cao tài nghệ của mình.
Bậc thang trên thính phòng, sân luyện mở rộng. Á Lai không dám quấy rầy, im lặng ngồi ở chỗ có tầm nhìn rất tốt, tận lực không phát ra tiếng động mà chuẩn bị giấy bút.
Coi m ột đám người mảnh khảnh eo nhỏ này, nhìn cử chỉ của đám người kia từng động tác nâng tay nhấc chân, may mắn là thế giới này không có nữ nhân nếu không thì thể nào cũng ghen tỵ đến mức giết xong rồi tự sát cũng không chừng, có khi tự sát trước giết saucũng không thể không có khả năng.
R ất nhiều người nhịn không được nhìn về phía phi thú nhân ở thính phòng, trong giới quý tộc đã sớm lưu truyền, mấy hôm trước một bức tranh của người này đã được bán đấugiá ra với một cái giá khiến người khác líu lưỡi.
Không cầ n phải nói, đó chính là công lao của hội trưởng Barret, còn bản thân Á Lai thì mới nghe một lần đã quên mất rồi, bởi vì y cho rằng tác phẩm tốt nhất vĩnh viễn là con người.
Ng ải Phàm thừa dịp giáo thụ không chú ý trộm chào hỏi với Á Lai, như là biểu hiện với người khác rằng mình mới là người thân nhất với nhân vật nổi tiếng trong trường này.
Á Lai cũng lễ phép vẫy tay một cái.
Vì là giảng bài cộng đồng nên học viên ở sân luyện rất nhiều, chủ yếu là chia thành những nhóm vòng tròn nhỏ, tỷ như Ngải Phàm là một người đứng ở tâm một vòng tròn, còn mấy học viên xung quanh thì bước từng bước một, tựa như Francis vậy, bất quá nhìn có vẻ như là nhiều nhóm độc lập với nhau nhưng thực ra cũng chỉ phân tán ở khu sườn sân luyện.
So sánh hai người này thì Á Lai nghĩ, Ngải Phàm tuyệt đối là loại như công chúa bạch tuyết thiện lương, Francis thì đúng kiểu một kiểu mỹ nhân rắn rết tràn đầy mị hoặc akanhân vật phản diện, ha, sao lại so sánh hai người họ với nữ nhân chứ? Ngải Phàm hoàn thành công khóa trước, vui vẻ chạy về phía Á Lai.
Á Lai thấ y cậu chảy mồ hôi ròng ròng, theo bản năng ngửi thử một chút, quả nhiên thật sự đổ mồ hôi, nếu lấy cậu so sánh với đàn ông thì đây là một đứa nhỏ trắng trẻo sạch sẽ.
Á Lai đem đồ cho cậu, Ngải Phàm cao hứng vô cùng, nhưng khi nhìn thấy bản vẽ bên cạnh, lập tức mất hứng.
―Vũ đạ o của tôi mới chính thống nhất, sao anh không vẽ tôi?‖ Ngược lại tất cả tranh đều vẽ Francis, có mình thì chỉ là một trong những kẻ khác làm bối cảnh thôi, làm cho người ta cảm thấy cậu chỉ là phụ trợ thêm, thật đáng tức giận mà.
Á Lai thẳng thắn nói: ―Bởi vì Francis làm cho tôi có linh cảm, tranh về cậu cũng không tồi, nhưng cảm xúc trong tranh có phần yếu quá.‖
Y cho r ằng không cần khen tặng giả dối với người quen, hơn nữa ycũng không hoàn toàn xem Ngải Phàm là một đứa trẻ chưa lớn, cho nên có đôi khi quên dỗ ngọt.
Ng ải Phàm một mạch quay trở lại đám người ở bên dưới, không thèm nhìn Á Lai, ngược lại nhìn về phía Francis đang làm động tác yêu cầu độ khó cao, trong mắt nhịn không được sự ghen tỵ và tức giận, động tác kia cậu phải luyện nửa tháng mới làm được, trước khi Francis đến đây thì giáo thụ và học viên đều khen ngợi mình.
Á Lai thở dài, Ngải Phàm không hổ là một người hai mươi tuổi chỉ mới trưởng thành, vui buồn đều biểu hiện ra mặt, ykhông muốn so đo với người như vậy.
Á Lai thấy Francis không có ý dừng lại, ycũng đã vẽ đủ rồi, gật đầu với người ta một cái, chuẩn bị quay về nếm thử chút đồ ăn ngon Henry mới đưa đến.
Francis ăn ý đáp lại, nhìn theo y rời đi. Cậu biết rằng mình khó có được sự khẳng định công bằng của người khác, nhưng cậu cũng không cần, tựa như lời Á Lai nói chỉ cần mọi chuyện không thẹn lương tâm là được, chỉ cần người mình để ý quan tâm mình là đủ, mà giờ người khiến cậu để ý chỉ có cái người không đi đường như người thường là Á Lai kia thôi.
Vốn kế hoạch là tiếp cận Á Lai để lợi dụng Eden bảo, có lẽ có thể đổi hướng khác.
Ng ải Phàm gắt gao nắm chìa khóa, lại nhìn giày múa của Francis, hình dáng rất bình thường, nhưng cậu muốn có được, bởi vì trong tranh của Á Lai nó rấtđặc biệt khiến rất nhiều người hâm mộ, có rất nhiều người nhờ cậu thỉnh Á Lai làm chiếc hài trong bức tranh, nhưng mà ngay chính cậu còn chưa được, Francis dựa vào cái gì có được chứ?!
Chuyện đó thậtra là thế này, ngày đó Á Lai nhàm chán không có linh cảm gì, nên nằm lăn lộn trên giường, một đôi giày múa lọt vào tầm mắt, vì thế tiện tay vẽ nó.
Mà Francis đi ra khỏi nhà tắm nhìn thấy thì ôn nhu đánh giá: ―Lần sau dám vẽ bậy lên đồ của tôi, tôi sẽ đánh anh đó.‖
Cho nên Á Lai học ngoan ngoãn, không dám vẽ bậy khắp nơi, vạn nhất gặp phải người không giống Francis không thèm cảnh báo trước mà trực tiếp đánh người thì biết làm sao đây?
Bu ổi học chấm dứt, Ngải Phàm rốt cuộc không nhịn được xúc động, bước lên đài tuyên bố trước mặt mọi người: ―Francis, tôi đại biểu cho toàn thể học viên ở giáo dục tư nhân hướng ngươi khiêu chiến!‖ Đây là lần thứ hai cậuđưa ra lời khiêu chiến, nhưng mà tình huống hoàn toàn bất đồng, lúc này còn nêu lên cả hai hệ thống giáo dục của trường.
Không có gì đáng trách, cậuvà Francis tuyệt đối là hai tân sinh tốt nhất trong trường, một người thuộc danh gia, một người là dã gian tân quý (tài năng trong dân gian), đại biểu cho hai hệ thống giáo dục khác nhau.
M ạch Kì khó chịu, mình cũng đâu có kém hơn, nhưng cũng chỉ có thể xếp sau hai người này đứng hạng ba, hừ, đây là cơ hội tốt, trở về thương lượng với Kathy một chút. . . . . . .
Giáo thụ hai bên qua đã nhiều năm tranh đấu, cho nên cũng không phản đối, lại còn có tư thế mỏi mắt mong chờ.
Kì thật Francis không có hứng thú, nhưng sau đó lại có một câu ―Tôi ủ ng hộ cậu‖, làm cho cậu hiện tại đâm lao thì phải theo lao, ai bảo bên tư nhân giáo dục học viên nhiều quý tộc bình thường kiêu ngạo như vậy chi, bọn họ bên này bình dân luôn ước có cơ hội đấu một lần mới nuốt trôi ngụm ác khí này.
Tâm lí ghét người giàu khiến nhóm người bên này thành mặt trận thống nhất.
―Được, tôi đồng ý.‖
. . . . . . . .
Phòng kí túc xá—
Francis vừa ra khỏi nhà tắm đã thấy trên bàn bày ra một ấm nước chứa một chất lỏng có ánh nhu hòa và những cái tách.
Á Lai hưng phấn nói: ―Chờ cậu nè, đến đây nếm thử một chút.‖
Chẳng quahai người này chưa đủ hiểu biết nhau.
Francis không biết rằng thức ăn qua tay Á Lai thì nhất định phải thận trọng. Mà Á Lai thì không biết trên đời này có một số người không thể uống sữa.
Trước nôn, sau tiêu chảy, chân rút gân, sau lại có chút phát sốt.
May mắn phòng y tế là phòng khám lớn chứ không phải là phòng chứa mấy thiết bị y học đơn giản.
Khi rõ hết chân tướng, Á Lai giả đà điểu áy náy ngồi bên giường bệnh của Francis: ―Cậu không uống thuốc thì ăn chút trái cây đi, ngừng nôn rồi, tôi lột vỏ cho cậu.‖
Francis sao có thể trách cứ Á Lai, chỉ cười nói: ―Tôi không muốn ăn bản đồ đâu.‖
Nhận được tin tức Garlock và Henry vội vàng chạy đến, đến nơi thì thấy Á Lai đã gọt nghệ thuật phần vỏ trái cây thành hình bản đồ.
―Xin để tôi làm cho.‖ Henry chủ động tiếp nhận công việc lột vỏ, dù sau đồ ăn cũng là do anh đưa đến, chỉ có thể tự trách mình không lo lắng chu toàn, không có nói rõ thành phần trong đó với Á Lai, còn xem nhẹ chuyện Á Lai còn có thể mời người khác uống cùng.
―Anh ngày mai phả i nộp bài tập mà, đi đi, tôi không sao, sáng mai sẽ quay về, cũng không cần đến đón tôi đâu, cứ làm như tôi bị bệnh nặng vậy, là điềm xấu đó.‖ Francis nói với Á Lai.
Garlock cũng biết Á Lai ở lại cũng không giúp được gì, nên phân phó Henry ở lại hỗ trợ chăm sóc, rồi mang Á Lai rời đi.
Á Lai chân trướ c vừa bước ra cửa thì chợt nghe Francis bổ sung: ―Đừng có lấy hai cái vỏ trái cây hôm qua bị hư thành hai cái chấm đen nói là con mắt để đem đi lừa bịp giáo thụ đó.‖
Á Lai xoay người, ―Ngườ i bệnh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ít quan tâm lại đi, với lại cậu cũng nói mấy trái kia bị hư mất rồi, tôi đây chỉ là dùng thủ pháp nghệ thuật khiến cho nó phát huy hết giá trị thôi.‖
. . . . . . . .