Trọng Sinh Chi Á Lai

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xem ra buổi chiều vị đại quý tộc này không có việc gì làm, nên mới rảnh rỗi đi xem nhóc con học hành.

Đối với chuyện phụ huynh học sinh cùng tham dự Á Lai vẫn rấtđể ý.

V ừa đến giờ vào lớp, thì lỗ tai và đuôi của Tiểu Lôi Mạn đều mọc ra theo thói quen mỗi khi khẩn trương, luống cuống không biết làm sao, nhìn sách vở nói cũng không xong.

Á Lai đã sớm chuẩn bị lấy ra hai mảnh vải quấn quanh đầu bé che đi hai lỗ tai đen.

Đứa nhỏ bấy nhiêu tuổi nên lý giải mọi chuyện cũng hữu hạn, chỉ cần cho bé cảm nhận thấy được có người ở cạnh bé thì bé sẽ bình tĩnh lại.

Quả nhiên tiểu Lôi Mạn liền lấy lại tự tin, lưu loát thuật lại hết một câu chuyện lịch sử, chính y cũng phải khen ngợi bé.

Mà Garlock cứ như một bức tượng điêu khắc lạnh như băng, không một tiếng động ngồi bên cạnh, chỉ có ánh mắt lâu lâu khẽ chuyển chứng minh hắn vẫn đang chăm chú nghe bài giảng.

Được cỗ vũ và khen ngợi mới có thể tự tin, nhưng điều này không chỉ cần từ thầy mà còn cần từ phụ huynh.

Garlock mở tờ giấy nhỏ gia sư đã nhân lúc đứa nhỏ không chú ý mà đưa qua ra xem, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn trịnh trọng vỗ vai đứa nhỏ, ―Không tệ.‖

Tiểu Lôi Mạn hé miệng nhưng không nói, rõ ràng đang ưỡn ưỡn ngực tự hào.

Cơm chiều rất phong phú, gần đây tiểu Lôi Mạn ăn rất tốt, điều kiện tiên quyết phải là có thầy giáo ăn cùng.

Cho nên hầu như mỗi ngày Á Lai đều vô cùng vinh hạnh cùng ăn với đại quý tộc, ăn thoải mái mới là lạ, hai má chỉ mới mập lên giờ đã hóp trở lại như cũ.

Thời gian nghỉ ngơi, bé sờ sờ mặt thầy, lại sờ sờ khuôn mặt tròn tròn của mình, không vui, khẳng định vì mình quá ngốc nên thầy mới mệt mỏi.

Lòng Á Lai thật thỏa mãn, học trò của mình rất quan tâm mình nha ―Thầy là phi thú nhân nên không cần phải cường tráng như thú nhân.‖

Tiểu Lôi Mạn lại sờ sờ vành tai Á Lai: ―Con cũng muốn làm phi thú nhân…‖ Có hơi mất mác.

―Làm thú nhân tốt lắm mà.‖ Á Lai xoa xoa lỗ tai nhỏ của bé, nhỏ nhỏ mềm mềm, chơi thật vui.

Tiểu Lôi Mạn quya người ngồi lại ghế cúi đầu xuống: ―Nhưng mà con không thể hoàn toàn biến thân, còn là màu đen nữa.‖ Chọc chọc hình thú ở mi tâm mình.

Cậu bé con lại tự ti, Á Lai lấy thuốc màu ở sau lưng ra quét quét lên tờ giấy trắng: ―Chúng ta cùng làm một thực nghiệm nhé.‖

Nửa ngày, Á Lai hỏi dẫn dắt bé: ―Màu gì có thể che lấp các màu sắc khác?‖

―Màu đen.‖ Tiểu Lôi Mạn có tí kinh hỉ trả lời.

Á Lai khẳng định: ―Cho nên màu đen là màu sắc cường đại nhất, cũng chứng minh Lôi Mạn là độc nhất vô nhị.‖

Tiểu Lôi Mạn trừng to mắt, tựa như muốn hỏi lại có phải thật thế không.

Á Lai khẳng định gật đầu: ―Thật ra là chờ đợi kì tích, thầy tin tưởng một ngày nào đó tiểu Lôi Mạn sẽ rất cường đại.‖

Tiểu Lôi Mạn mở mắt càng to, nhìn Á Lai đầymong đợi: ―Lớn lên con cũng có thể lợi hại như chú sao?‖

Á Lai thở dài trong lòng, vật nhỏ con cũng biết chọn lúc để hỏi quá nhỉ, ông chú đại quý tộc của con vẫn còn ngồi bên cạnh kìa, tuy rằng giờ này đang lật tới lật lui tờ báo nhưng rõ ràng đang lắng nghe con nói gì, ―Đương nhiên, có lẽ tiểu Lôi Mạn còn có thể lợi hại hơn.‖

Một trang báo bị lật qua, vang nhẹ một tiếng xoạt.

Á Lai biết đại quý tộc rất hài lòng với câu trả lời của mình.

Buổi tối, Garlock hoàn thành xong công vụ, phân phó quản gia Henry:―Chăm lo tới sức khỏe của gia sư tốt một chút.‖

―Vâng, thưa ngài.‖ Henry đương nhiên sẽ không nói ra sự thật ‗người ta là vì phải ngồi ăn chung với ngài nên mới ăn không ngon đấy‘, ―Tiểu thiếu gia và ngài Á Lai có nhiều cử chỉ quá thân mật, ngài xem có cần nhắc nhở một chút không?‖ Bé con giờ chỉ còn kém là chưa yêu cầu vị phi thú nhân kia ngủ cùng nữa thôi. Garlock sờ sờ cằm nói: ―Không cần.‖

Henry hi ểu rõ, thấy chủ nhân đã mệt mỏi, đề nghị: ―Ngài Á Lai có đặt chế ra một loại giường rất đặt biệt, nghe nói có tác dụng tiêu trừ mệt nhọc, ngài có hứng thú dùng thử không?‖

Giường gì? Giường nước.

Á Lai thậ t hợp tình hợp lí hưởng thụ đãi ngộ công việc của mình, ăn không ngon dẫn đến tâm trạng kém nên phải ngủ ngon để bù đắp.Nhưng mà không nghĩ đến trong phòng mình trừ một cái giường nước nhỏ bao nệm bằng da thú tinh xảo do chính mình thiết kế, còn có một bản hợp đồng độc quyền, tiền tài trước mắt mình, y mà không kí thì là tên ngốc.

Ký!

Gởi hợp đồng lên xong, y chọn mực tốt, theo kế hoạch đã định sang phòng cậu nhóc bên cạnh bắt đầu vẽ.

Chờ tiểu Lôi Mạn ngủ trưa dậy, vách tường bên cạnh mình đã có một con hắc báo đang đứng uy phong lẫm lẫm.

Nhóc con không kịp mang giày, đứng trướ c mặt nhìn, muốn giơ tay lên sờ nhưng sợ làm hư nên nhanh chóng rụt tay lại, cuối cùng nhịn không được vui mừng lớn tiếng hoan hô, lại viết vài chữ xiêu vẹo ở góc —— Lôi Mạn khi trưởng thành, sau đó nắm chặt tay nhỏ quơ quơ tự khuyến khích mình, quyết định mỗi ngày đều nỗ lực chiếu theo hình dáng này cố gắng lớn lên.

Nhận được quà thì phải cảm ơn, nhưng mà thầy giáo hình như đang bận, tiểu Lôi Mạn quyết định tự mình xem sách trước.

Á Lai đang thuậ t lại công hiệu, ưu điểm và cả khuyết điểm của giường nước, y là một người rất có trách nhiệm, lấy tiền của người khác thì sẽ trả lại thành quả tương ứng, tuy rằng ở kiếp trước mình đã rất thành thục việc này nhưng cũng quyết không làm qua loa.

Y biết gia sư chẳng qua cũng chỉ là người hầu có tri thức, trên cơ bản không có quyền lợi gì, cho nên có rất nhiều ý tưởng cho thế giới này y cũng không nói ra.

Nhân cơ hội này, Á Lai chuẩn bị cho tiểu Lôi Mạn chiếc giường nhi đồng.

Bức tranh phác thảo thiết kế do chính y vẽ ra hiện lên một chiếc giường vô cùng thú vị.

Cuối cùng Á Lai tổng kết lại, chỉ cần chứng minh việc này có lợi với cậu nhóc con thì phần lớn việc mình xin đại quý tộc sẽ được chấp nhận.

Đương nhiên được lợi lớn nhất chính là cái kẻ đang suốt ngày tươi cười kia.

Lại tiếp tục qua rất nhiều ngày vô sự.

Qua một thời gian dài, Á Lai không cảm cảm thấy Eden bảo âm trầm như ban đầu nữa, thậm chí còn thấy rằng cả ban đêm ở nơi đây cũng trở nên đáng yêu.

Nhìn thấy cự lang lam sắc ở dưới cửa sổ, Á Lai lễ phép gật đầu, mới kéo rèm lại.

Garlock không biết tại sao ngày nào mình cũng ở dưới tán cây này nhìn lên khung cửa sổ kia, khi chú ý đến hành vi này thì đã làm như thế nhiều ngày rồi.

Trong nháy mắt đã qua nửa tháng, mũ đỏ cũng đã cất vào rương y phục. Á Lai gần đây cũng dừng uống thuốc, thêm vào gần đây trở lại luyện tập vận động, thân thể vân chưa kịp thích ứng nên dễ bị mệt mỏi,vì thế nhân lúc tiểu Lôi Mạn theo quản gia Henry học tập những tri thức khác, y thường trốn nơi nào thoải mái nghỉ ngơi chốc lát.

C ảm thấy trên người có gì đó động, Á Lai chậm rãi mở mắt thấy trên người có một cái chăn nhỏ mà chủ nhân của nó – tiểu Lôi Mạn – đang giúp y đẩy đẩy nhẹ xích đu.

Y mỉm cười nhìn cậu bé con đang đợi y khen ngợi, ―Có muốn cùng ngủ mộtlát không?‖

Tiểu Lôi Mạn cười tủm tỉm dùng sức gật đầu, sợ đứa nhỏ rớt xuống Á Lai kéo bé sát vào g ngực.

Khung c ảnh thật ấm áp tĩnh lặng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên xích đu màu bạc, nhẹ nhàng vỗ về như sợ làm tỉnh giấc một lớn một nhỏ đang ngon giấc, từng đợt gió mềm nhẹ thổi qua, mái tóc màu rượu vang khẽ lay động, lộ ra một ít đường cong duyên dáng ở cổ, cùng dáng người khẽ nghiêng càng thêm đẹp.

Cự lang nhẹ nhàng đi đến bên bụi cỏ xanh gần xích đu, cùng chia sẻ khoảnh khắc bình yên đẹp đẽ này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio