Trọng Sinh Chi Á Lai

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy bác sĩ Terrence tâm trạng không tồi đeo mắt kính mới đi ra khỏ i phòng, người hầu cuối cùng mới thở phào nhẹ nhỏm, Tế ti đại nhân ra lệnh một tiếng, trong thời gian ngắn như vậy mà phải hoàn thành một sản phẩm thì quả thật là làm khó ông chủ tiệm kính mà, aizz~

Đào Đứ c ngồi trên ban công tràn ngập ánh nắng, nhìn xuống dưới lầu đã biết là ai đang đến, trên mặt nhanh chóng lộ chút nghi hoặc, sao mà vừa thấy tên bác sĩ chất phác kia là mình lại nghĩ đến mấy chuyện kì quái vậy trời?

Terrence đột nhiên có mộ t loại cảm giác cần phải cảnh giác, nhưng cũng không phát hiện ra ai đang nhìn trộm mình, đành phải tự giải thích rằng mình đeo mắt kính mới nên có chút không quen, không biết Tế ti đại nhân có uống thuốc đúng giờ không nữa. . . . . .

Thư phòng, Garlock buông bút trong tay ra nói với cảnh vệ: ―Mời vào.‖ Không biết Luân Ân đột nhiên tới có ý gì.

Hai người bàn một chút về vấn đề an toàn trong lễ giác đấu, còn thời gian dư ra thì bàn một ít việc tư.

Luân Ân: ―Danh tiếng của đại công đã quá đè nặng vào Lặc Tư bảo.‖

Garlock bất động thanh sắc nói: ―Ngài đang trưng cầu ý kiến của tôi à.‖ Giống như nghi vấn nhưng là đang khẳng định.

Luân Ân nói: ―Đúng vậy.‖ Không chút chần chờ.

Garlock nói: ―Nghe theo mệnh lệnh của thành chủ là sự lựa chọn sáng suốt.‖ Không biết Luân Ân đến đây đến tột cùng là có mục đích gì.

Luân Ân nói: ―Nhưng trong cái thời kì hòa bình này tôi không thể làm nổi danh bản thân được.‖

Garlocknói: ―Nhưng đối với việc này Eden bảo cũng không thích hợp phát biểu ý kiến.‖

Luân Ân cười nói: ―Không, ngài đề nghị với thành chủ là thích hợp nhất, bởi vì Eden bảo là lực lượng hậu phương chắc chắn nhất mà Abraham Đại Tế ti đã chuẩn bị, không phải sao?‖

Chờ Luân Ân đi rồi, Garlock cho người an bài buổi trưa của hắn với Đại Tế ti.

Đào Đứ c thật sự lo lắng, ―Tên Luân Ân này căn cơ còn thấp, làm như vậy cũng coi như thông minh, cho dù thành chủ không đồng ý, hội trưởng lão cũng sẽ tích cực thúc đẩy chuyện này.‖

Garlock bi ết có một số chuyện Đào Đức còn nghĩ chu toàn hơn cả mình, có điều nếu nhắc đến hội trưởng lão, hỏi: ―Thành chủ muốn động vào hội trưởng lão sao?‖ Cho nên Luân Ân mới có hành động tìm đường lui trước, xem chừng cũng đã nghe được phong thanh.

Đào Đức nói: ―Sau khi đế quốc thú nhân chính thức được thành lập, dù sao cũng phải cho các tộc trưởng các bộ lạc một cái công đạo, cho nên mới có hội trưởng lão này, lúc đầu thì không sao, nhưng khi cuộc sống dần trở lại yên bình, có người lại càng không muốn yên phận, Lôi Khăn Đức trở thành hội trưởng hội trưởng lão ngoài năng lực của bản thân ra thì làm sao lại không có sự trợ lực của thành chủ, sau Lặc Tư bảo sẽ xử lí hội trưởng lão.‖

Garlock: ―Lại một hồi phiền toái nữa.‖

Đào Đức đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng mà thành chủ cũng là bất đắc dĩ, nhớ tới nói: ―Thành chủ cố ý cho Barret tiếp quản tổng thương hội của đế quốc, nó cũng không thể cả đời cứ như đứa nhỏ núp mãi sau lưng cậu được.‖ Nhớ lại Barret ngày nhỏ bị rụng lông kiên cường không khỏi buồn cười.

Garlock cũng nhớ lại trước kia, lấy thành tựu bây giờ của Barret thì đã là lúc cậu ta nên độc quản một phương rồi, nhưng dựa theo tính cách của Barret sẽ không muốn gánh vác trách nhiệm lớn vậy đâu, ―Anh là Tế ti đại nhân, đương nhiên anh phải bàn với nó.‖

Sau đó, Đào Đức thật sự phát điên một hồi lâu, mấy chuyện mất lòng này Eden bảo lại bắt mình làm hết.

―Đại nhân, xin hãy bình tĩnh, ngài sẽ bị tăng huyết áp mất.‖ Đúng giờ chuẩn bệnh, Terrence buông dụng cụ y học ra.

Đào Đức bình tĩnh cười lại hỏi: ―Thật kì quái, anh vĩ đại như vậy sao vẫn chưa lập gia đình?‖

Terrence có chút ngượng ngùng nói: ―Trước kia có gặp qua vài người, nhưng sau khi gặp mặt người nhà tôi không hiểu sao lại chia tay, cũng thật kì lạ, người nhà tôi đều tốt cả mà, sau đó vì phải đi học chuyên sâu nên cũng không có nhiều thời gian lo lắng chuyện cá nhân.‖

Đào Đứ c thở dài trong lòng, đó là vì người ta gặp em trai thú nhân vĩ đại của anh xong rồi thì hết hứng thú với anh, thật sự là ngu muốn chết! ―Trước kia Á Lai là người thế nào?‖

L ập tức Terrence lộ ra vẻ cưng chiều, ―So với giờ thì nhát gan hơn, không dám nói chuyện trước mặt mọi người, nội liễm, thấy động vật nhỏ lưu lạc thì sẽ đem về nhà, nhưng mà không thể tự chăm sóc được, nên luôn chạy tới chỗ tôi xin giúp, không biết phải nấu cơm, nhưng luôn cố gắng học, cũng giống như chú biết đánh đàn, còn nhận được thông báo đậu vào học viện âm nhạc, nếu không. . . .‖ Nới tới đây không nói tiếp nữa.

Ngườ i nọ thực tâm yêu thương đứa em trai Á Lai, nhưng mà Đào Đức cũng biết được sự tình sau đó, hai người anh ở bên ngoài làm việc và học tập, Á Lai bỏ dở chuyện học của mình để chăm sóc hai vị lão nhân ở nhà, sau đó một lòng chờ đợi người trong lòng trở về kết bầu bạn, kết quả thì sao?

…………

Lúc này Á Lai đang thoải mái nhàn hạ tản bộ trong hoa viên.

Đây là một con đường đá cuộ i nhẵn nhụi, hai bên là loại cây có tên ―Cây ôm nhau‖, cây cũng như tên chỉ có thể sống khi hai cây ôm lấy chống đỡ nhau, hơn nữa nhiều hay ít một gốc đều không được, cho nên mọi người dựa vào đặc tính thiên nhiên này của nó để nó dựa dẫm nhau tạo thành hành lang hoa màu hồng tự nhiên.

Fran bẻ cành hoa phía trước xuống, ―Nhìn xuất thần như vậy, không ngại ngửa cổ hoài sẽ đau cổ à, này, cầm chơi đi.‖

Á Lai cười, bứt những cánh hoa mềm mại xuống rãi lên đầu Fran, ―Cũng không thấy anh có chút bộ dáng nào của bạn lữ đại công cả.‖

Fran xinh đẹ p sửa sang lại một chút, ―Chưa phải đại công mà, vốn là phải có công lao nhiều lắm mới có thể đạt danh hiệu đại công, hiện tại Luân Ân chỉ là hầu tước, so với vị kia của nhà cậu thì còn thấp hơn một bậc, nhưng mà như vậy là vừa đủ với Lặc Tư bảo.‖ Vỗ tay một cái nói: ―Nói như vậy, phi thú nhân mở màn lễ giác đấu liền phải do cậu làm rồi.‖

Á Lai khó hiểu, ―Là sao?‖

Fran khinh bỉ nói: ―Cái này mà cũng không biết, cậu nói đi bao nhiêu sách cậu đọc bay đâu hết rồi hả?‖

Á Lai há miệ ng, lễ giác đấu thì y biết, đến lễ giác đấu những tinh anh sẽ tụ họp lại biểu diễn, cũng vì phong tục kỉ niệm mùa săn bắn dã thú để trữ thức ăn qua mùa đông.

Đố i với các thú nhân thời bình thì giác đấu là nơi để gia tăng kinh nghiệm thực chiến, cũng có thể kiếm được thu nhập kha khá, mà quan trọng nhất là có thể thu hút được nhiều phi thú nhân đến xem, hơn nữa đây cũng là cơ hội phô diễn thực lực để bậc trên để ý đến.

Nhưng phi thú nhân thì liên quan gì chứ?

Fran gi ải thích cho y: ―Còn có một quy định bất thành văn, cũng là do Abraham Đại Tế ti lúc còn sống đề nghị, mỗi lần có lễ hội giác đấu giới quý tộc sẽ cử ra một phi thú nhân đại biểu đến chém một đầu thú xem như mở màn, để cho thú nhân biết rằng phithú nhân không phải chỉ là kẻ yếu cần được bảo vệ, mà thành chủ không có bầu bạn nên đành cử người phái dưới.‖ Yđếm trên đầu ngón tay, ―Thân phận đúng qui định, tuổi thích hợp, thân thủ không tồi, không phải cậu thì ai?‖

Á Lai thử hỏi: ―Nên là anh chứ?‖

Fran sờ sờ bụng cười: ―Ưm, tôi thật ra cũng muốn lắm, nhưng hiện tại chỉ sợ không được.‖ Tràn ngập hạnh phúc.

Đầu tiên Á Lai sửng sốt, tiếp đó cười chúc mừng, ngay sau đó trách cứ người này ban nãy còn trốn trên cành cây.

Fran ng ẩng đầu tự tin nói: ―Con của tôi đương nhiên phải giống tôi, sao có thể yếu ớt như vậy được, tựa như năm đó á phụ của tôi biết đến sự tồn tại của tôi đã nghĩ cách muốn giết chết tôi, còn không phải tôi vẫn lớn lên trong bụng ông ta để rồi lớn lên giết chết ông ta sao.‖

Á Lai bị đả kích không nhỏ: ―Anh hi vọng tôi xem thân thế anh là hài kịch hay bi kịch đây, anh không sợ tôi nói ra ngoài sao?‖

Fran phất tay có vẻ không có gì, sau đó lại lủi lên cây, Á Lai cẩn thận ngăn cản y, nói: ―Như vậy mà Luân Ân đại nhân yên tâm thả anh ra ngoài sao?‖ Fran nói: ―Giờ tôi cũng chỉ có thể đến mình chỗ cậu chơi một chút.‖

Á Lai thật tình nói: ―Hoan nghênh anh thường xuyên đến.‖

Fran nói: ― Thật ra cậu cũng có thể tranh thủ chút đi, chắc Garlock đại nhân chưa nói là vì lo cậu sẽ bị thương, nhưng đây cũng là cơ hội để cậu tạo uy tín vững chắc, nhớ kĩ, vĩnh viễn đừng chỉ dựa vào thú nhân.‖

Trong đầu Á Lai chợt lóe, ―Là Francis dặn anh nói cho tôi sao, sao cậu ấy không nói trực tiếp với tôi?‖

Fran cười ha ha, ―Hai người đúng là thậ t hiểu nhau, Francis nói khẳng định là Garlock đại nhân nói bậy không ít với cậu, cậu ấy cảm thấy rằng để tôi nói với cậu càng có lực thuyết phục hơn.‖

Á Lai gật đầu, ―Tôi lo lắ ng một chút, anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi đi, aizz, anh nói có khi nào anh sinh ra đứa nhỏ giống như Luân Ân đại nhân trời sinh thích quấn người?‖

Fran không phục, ―Cậu sau này cũng sinh ra đứa nhỏ giống Garlock đại nhân trời sinh mặt liệt!‖

Á Lai thực sự suy nghĩ một hồi, gật đầu khẳng định nói: ―Ông cụ non, không tồi.‖

Hai người cười nói hai ba câu, người của hầu tướcLuân Ân đã đến đưa người về.

Sau khi Á Lai tiễn khách thì đừng trên con đường hoa mát mẻ ngẩn người, nghe nói mấy gốc cây này đều là đồng tính ôm nhau, dựa theo cách nói của thế giới này thì chính là phi thú nhân và phi thú nhân, thú nhân và thú nhân, ý này, đại khái. . . .

Garlock vừa về đến nhà, người hầu đã đem sinh hoạt ngày hôm hôm nay báo lại từng chi tiết với gia chủ.

Garlock nghe xong trực tiếp về thư phòng, nhìn qua có vẻ rất bận rộn, ngay cả cơm chiều cũng không ăn chung với Á Lai.

Nửa đêm, Á Lai vừa khóc tỉnh, hỏi trời hỏi đất một hồi lâu, lại nằm trên giường sửng sốt hết nửa ngày, chuẩn bị thừa dịp đêm đẹp khó có văn nghệ một hồi.

Tiếng violon trong đêm khuya luôn mang đến một cảm giác thê lương.

Garlock qu ả thật lo lắng Á Lai phảichém giết ở lễ giác đấu, hôm nay sau khi nghe người hầu báo cáo Á Lai có vẻ muốn thử xem, cho nên hắn mới cố ý trốn tránh người ta về phòng ngủ của mình.

Không ngờ Á Lai không có mình bên cạnh lạithương tâm đến vậy, khóe miệng nhíu nhíu, bản thân cũng không thể an ủi chút nào.

Cho nên hình ảnh nghệ thuật âm nhạc đẹp đẽ có dấu hiệu chuyển thành hình ảnh nghệ thuật hành động.

Á Lai nhìn thấy sắc lang, một tay cầm đàn, tay kia vỗ ngực nói: ―Em ở đây rất khó chịu, cẩn thận em đánh anh đó.‖

Garlock cũng không sợ hãi cái uy hiếp có thể xem nhẹ này, trực tiếp kéo người ta về phòng.

Gi ữ chặt tay Garlock, Á Lai nhớ đến mộtđôi bàn tay to ôn nhu khác đã từng chiếu cố mình sau khi trọng sinh một thời gian ngắn, trong đầu suy nghĩ bâng quơ, sau đó lại tiếp tục cam tâm tình nguyện bị đại quý tộc ức hiếp.

Đạ i Tế ti mất ngủ, Terrence cũng không ngủ được theo, nhưng mà hắn vạn phần không hiểu được tại sao Tế ti đại nhân lại có hứng thú với tay hắnđến như vậy, chẳng lẽ là do vừa rồi khi mát xa vai cho ngài mình đã quá mạnh tayư?

Đào Đức: ―Nhìn qua tên kia ngốc như thế sao có một đôi tay tuyệt đến vậy nhỉ?‖

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio