BỊ NHẢY CHƯƠNG MỌI NGƯỜI CỨĐỌC TIẾP BÌNH THƯỚNG NHA !!!!!!!!!!
Garlock s ờ sờ cằm, tín vật trả lại sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt, hơn nữa trước mắt cũng chỉ có thể làm thế thôi, nhưng mà hắn cảm thấy giao vật quan trọng như thế vào tay Lục thế đại nhân thì chẳng thể nào yên tâm được.
V ạn sự chú ý một quy củ, năm đó Ngư tộc giao một viên trân châu rất quan trọng của biển sau cho Abraham đại Tế ti, cũng nói trong năm mươi năm chỉ cần người đứng đầu thú tộc có viên trân châu này làm chứng, thì mặc kệ người nào kế thừa vương vị của Ngư tộc cũng sẽ không vi phạm hiệp ước không xâm phạn lục địa, cho nên dù tín vật mất đi hiệu lực thì nghi thức trả lại cũng phải long trọng mới có thể biểu hiện sự tôn trọng lẫn nhau và có thành ý.
Julian đang bận thì thấy Barret biến mất trong chốc lát đã trở lại, hỏi: ―Đi đâu vậy, sao có vẻ giận dỗi thế?‖
Barret đi ―thăm hỏi‖ đạ i biểu đỉnh Allan, lúc này trừ khi Lục thế đại nhân muốn chủ động triệu kiến Hải Đăng, nếu không Hải Đăng rất khó có thể gặp được Lục thế đại nhân, chẳng qua Hải Đăng cũng nhìn ra mình ở thế bất lợi nên xuất ra một số tiền lớn muốn hối lộ hội trưởng đại nhân nghe đồn là rất mê tiền,nhưng mà suy tĩnh của gã đã sai đến không thể sai hơn.
Barret là yêu tiền nhưng là không phải nô lệ của đồng tiền, Hải Đăng này lại xem Barret như một tên tiểu nhân trong mắt chỉ có tiền, cho nên Barret làm sao có thể không giận, căm giận trả lời Julian: ―Tôi cảm thấy Ưng tộc đưa Hải Đăng đến đây là muốn khiến gã chết.‖ hiện tại Garlock đang ứng phó Ngư tộc nên không rãnh, nếu không, hừ hừ!
Julian kh ẩn cấp lấy tay che miệng gã, ―Đừng nói bậy‖. Sự tình tiến triển càng ngày càng hỗn loạn, cho nên giai đoạn này không ai được lộ sơ hở, đương nhiên nói cũng không được tùy tiện nói lung tung.
Tay thật mền mại, không biết trong não Barret đang nghĩ cái gì mà vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay chú Julian một cái.
Julian cười vỗ bả vai Barret, nói: ―Bướng bỉnh!‖ Không coi hành động của đứa nhỏ này là hành động khác thường.
Barret: Vừa rồi mình đã làm cái gì vậy nè? Tất cả lại tại tên Hải Đăng kia chọc giận! May mà chú Julian chỉ nghĩ đó là đùa giỡn.
Có lẽ là ở chung với Lôi Mạn ngoan ngoãn đã lâu, nên Á Lai không có cách nào với vị Lục thế đại nhân không phân rõ đúng sai, thành ra y đành trốn được thì trốn, vẫn hơn là chủ động lấy lòng, với lại Garlock cũng rất đồng ý với quyết định này của mình.
Hai ngày sau, gió biển thổi, tù và vang lên, mọi người đứng ở khu vực được bố trí trên bờ cát.
Garlock t ự mình dâng lên hộp nhung đựng châu báu trả lại cho Lục thế đại nhân, sự cung kính của hắn dâng lên là cho Hải vương đại nhân không chịu lộ diện kia, chứ không phải cho thằng nhóc hỗn láo cầm nĩa ăn ngồi chồm hổm trước mặt này.
L ục thế đại nhân đứng lên bắt lấy viên trân châu như quả bóng nhỏ nhìn nhìn, cuối cùng lấy núm vú cao su trong miệng ra, sau đó nhét trân châu vào miệng, ngấu nghiến, ngấu nghiến…..
Đám người Ngư tộc đều có lòng muố n tự sát rồi, Lục thế đại nhân, đó là sinh thần châu của tổ phụ ngài, tuy rằng ngài răng non thích nhai nhai nhưng cũng không thể đói bụng ăn quàng được……
L ục thế đại nhân hình như thấy nhai rất thích, nhưng mà giờ muốn ngủ rồi, cọ trên ngai vàng, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện một nơi có vẻ không tồi.
Th ời gian còn hơi sớm, không khí ẩm ướt lại lạnh, Garlock lo lắng Á Lai bị đông lạnh cho nên hắn cố ý bảo Julian đem một áo khoác dài dày một chút mặc cho Á Lai.
Ai ngờ Lục thế đại nhân lại cảm thấy màu sắc trên người Á Lai giống như màu của cái nệm nhỏ yêu quí của mình để quên ở đảo nhân ngư.
Á Lai muốn động mà không dám động, lo lắng hãi hùng nhìn tiểu ma đầu lộ mông đang ghé lên đùi mình.
Lửa giận trong lòng Garlock cháy bừng lên, tên nhóc hỗn láo đáng đánh dám xâm nhập lãnh địa tư nhân của hắn!
Ngư tộc cũng cảm giác được sát khí của đối phương, đành phải đuối lý đưa mắt cầu xin nhìn công tước đại nhân, xin hãy cho Lục thế đại nhân ngủ một lát thôi, ai cũng biết dù sức mạnh có cao đến đâu thì cũng cần nghỉ ngơi mà.
Garlock nhịn xuống tức giận cân nhắc mãi cuối cùng đành ngồi xuống bên cạnh Á Lai.
Nh ững người khác thấy thế lui ra, Hải Đăng không có lí do để ở lại nên cũng đi thẳng ra cửa không quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được liếc về phía sau một cái.
Mà lúc này trên đảo Nhân Ngư, cho dù công việc có mệt đế n cỡ nào, trên mặt mọi người cũng có sự thích ý như sau cơn mưa thật dài lại thấy được ánh sáng mặt trời mà ngồi uống trà chiều.
Một đại thần khó hiểu hỏi một vị đại thần khác, ―Giờ ông có thể nói cho tôi biết vì sao Hải vương lại an bài như vậy không?‖
M ột vị đại thần khác quay đầu: ―Phái Lục thế đại nhân đi sứ Lục địa, thứ nhất là xuất kỳ bất ý (hành động bất ngờ), hai là, ông nói thử xem trong Ngư tộc của chúng ta ai là lợi hại nhất?‖
Vị đại thần run một cái nói: ―Đương nhiên là Lục thế đại nhân.‖
V ị đại thần khác cười nói: ―Cho nên, nếu bọn họ có thể ứng phó được với cả Lục thế đại nhân khiến trời nghiêng đất lở, thì chúng ta không cần phí sức gây chiến với họ, cái thứ ba……‖
Vị đại thần căng thẳng, trừng mắt, ông nói toẹt ra dùm cái đi!
Vị đại thần khác hí mắt cười, ―Đã lui về biển sâu sinh sống năm mươi năm, ông nói đi ngoại trừ Lục thế đại nhân thì ai thích hợp với nhiệm vụ này hơn nữa?‖
Vị đại thần cười gian theo, nhưng lại hỏi: ―À, ông biết tín vật mới được mang theo là cái gì không?‖
Vị đại thần khác nói: ―Đây không phải là chuyện mà tôi với ông có thể đoán mò được.‖
Vị đại thần hí mắt thành một đường cong cũng gật đầu theo.
Vị đại thần khác thừa dịp nguười ta không chú ý bày ra vẻ mặt sảng khoái vì đùa giỡn được người.
Sự thật chứng minh, trẻ nhỏ ban ngày dù có phá phách đến mức nào nhưng khi ngủ cũng sẽ đáng yêu như thiên sứ…… Mới là lạ!
Á Lai đã ngồi đế n bắt đầu muốn đau hết cả cái hông và lưng, nhưng mà cố tình cứ hễ mình động một cái, Lục thế đại nhân liền xoay người một lần nữa tìm tư thế ngủ thoải mái, còn thường thường đá cái chăn mà y có lòng tốt đắp lên.
Ch ỉ cần Lục thế đại nhân vừa động, Ngư tộc bên cạnh liền hít khí lạnh, bọn họ sợ Lục thế đại nhân đột nhiên tỉnh lại sau đó nổi giận khi mới thức, đến lúc đó xung quanh lãnh đủ……
Garlock triệt để nổi giận, biến thành con sói to đùng đi qua đi lại trong đại sảnh, nôn nóng như muốn đánh người vậy.
Ngư tộc rất có mắt vội vã đưa ra tạ lễ — vật trang trí bằng san hô rất đẹp, người biết hàng đều sẽ biết vật này không dễ kiếm.
Á Lai không khỏi vươn ngón tay chọ t chọt cái mặt nhỏ nhắn kia: Ngài bình thường dù xấu tính đến thế nào thì đại thần của ngài cũng đã không tiếc hi sinh để ngài có giấc ngủ ngon rồi đó?
Người đầu tiên đưa tay nhận lễ vật là Barret.
Julian th ấy đã qua giờ ăn trưa nên tự làm chút đồ ăn bưng lên. Á Lai tận lực không phát ra âm thanh ăn một ngụm bánh mì Garlock đút tới, nhưng lập tức một móng vuốt nhỏ giơ lên cướp mất bánh từ trong miệng y rồi đút về miệng mình.
Á Lai nghiêng đầ u ho khan một cái, Lục thế đại nhân cũng triệt triệt để để tỉnh dậy, ánh mắt khinh khỉnh nhìn nhìn, trực tiếp dùng miệng liếm vụn thức ăn trên miệng Á Lai.
Sự nhẫn lại của con người luôn có hạn!
Garlock ném thằng nhóc hỗn láo về phía Ngư tộc, khiêng Á Lai của mình về phòng cắn, chuẩn bị dùng hơi thở của mình triệt để đánh sạch mùi vị của người khác.
Barret ôm san hô bất đắc dĩ lắc đầu.
―Con còn chưa ăn cơm phải không? Ăn với chú được không?‖ Julian đem bàn ăn đến, Garlock nói tạm thời không để người khác quấy rầy.
Barret xác thực đói bụ ng, nhấc g đậy bóng loáng lên, canh cá thật ngon, hương vị tỏa bốn phía, sung sướng ngồi ăn ngon lành, dù sao ngươi trước mắt cũng không phải người ngoài nên không cần khách khí.
Julian cũng bắt đầu ăn, thấy Barret ăn ngon lành như vậy anh cảm thấy hình như mình cũng thấy đói, vì thế cũng ăn nhiều hơn một ít.
Barret ăn no, không cẩn thận ợ một cái, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Julian cười nói: ―Hôm nay nghe Á Lai nói muốn ăn mộ t loại mực, nên chú định cho người tìm, lại chưa kịp hỏi ythích kiểu gì, có thể nói cho chú vài điều tham khảo không?‖
Barret suy nghĩ mộ t hồi, xoay người đi tìm ngăn tủ của mình, cuối cùng tìm ra một cuốn bút ký rồi đưa cho Julian nói: ―Đây là lúc trước Á Lai giúp con chép lại một ít món hải sản, nhưng mà cụ thể làm sao thì y cũng không biết, con vốn muốn tìm người nghiên cứu thử, nhưng gần đây bận rộn nên quên mất.‖
Julian l ật xem sơ qua, Á Lai hiểu biết với sinh vật biển cũng không phải ở mức độ bình thường, rất nhiều thứ ăn được và phương pháp chế biến đến Ngư tộc cũng không biết, mở mắt hỏi: ―Con muốn mở nhà hàng ở đây sao?‖
Nhắc tới chuyên ngành của mình, Barret nói chuyện say sưa hơn, ví dụ như chuyện mình và Á Lai quen biết và hợp tác kiếm tiền như thế nào.
Nghe được chuyên thú vị, Julian cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Barret gãi gãi đầu cười theo, nhưng là trong lòng đang nghĩ lại, chú Julian trong trí nhớ gã vốn là giương nanh múa vuốt hù dọa gã bắt gã phải bôi thuốc, giờ Julian cười rộ lên như vậy, khụ, thật đẹp?
Nhưng mà không lâu sau, đột nhiên trời đổ mưa to, trời tối tăm mù mịt tuyệt không tốt đẹp gì.
Julian nhướng mày vội vã đi tìm Garlock.
Garlock đang cùng Á Lai nùng tình mật ý, bị quấy rầy, y đương nhiên không thoải mái.
Nhưng là Julian còn chưa kịp nói ra dự đoán của mình, người hầu vội vàng báo lại nói Ngư tộc tới chơi.
Nhìn vị khách Ngư tộc bị mưa xối ướt đẫm, Julian càng thêm khẳng định dự đoán của mình, vị Lục thế đại nhân kia chắc là đang khóc nháo, xem trận mưa này không biết đã khóc thành bộ dạng gì nữa.
Á Lai có chút hứng thú với đứa nhỏ, thật sự có người khóc khiến trời mưa sao?
L ục thế đại nhân tuy rằng sẽ không nói, nhưng vẫn lần lượt chỉ vào những vật màu đỏ, người Ngư tộc lập tức hiểu ý Lục thế đại nhân, đành phải đội mưa đi lại đây mời Á Lai tiên sinh qua.
Cũng không dễ dàng, Garlock sẽ tuyệt đối không để Á Lai đi, muốn gặp Á Lai, cút, để thằng nhóc thối kia tự qua.
Chỉ chốc lát sau, hết mưa rồi, có âm thanh như chốt mở, phỏng chừng là Ngư tộc về đưa người tới.
Vốn phải bàn chuyện chính sự, giờ biến thành phân cao thấp với trẻ nhỏ.
Lục thế đại nhân mới không sợ Garlock công tước đại nhân, mắt khinh khỉnh tỏ uy lực chống lại ánh mắt nóng rực.
Mọi người cẩn thận vô cùng, sợ mình không cẩn thận bị hai vị đại nhân một lớn một nhỏ ném cho một đòn là chết chắc.