Th ật sự là một đêm không ngủ, ngay hôm sau khắp phố lớn ngỏ nhỏ đều nghe thấy câu hát yêu em không che dấu linh tinh, quả thực nỗi đến độ thành câu cửa miệng luôn rồi.
Hơn nữa như bị ngọn gió nhiều chuyện thổi qua, bài hát được truyền bá khắp mọi nơi, ở thành chủ trung tâm cũng thường xuyên nghe được câu hát muốn mang người nào đó bỏ trốn.
Bill đại quản gia nghiêm túc nói với thành chủ là nên hạn chế loại bài hát bất lương này lại.
Lão thành chủ nghe hết một bài hát mới thoải mái cười nói: ―Đôi khi chúng ta quá mức bảo thủ, có thể nhanh chóng khiến nhân Ngư và thú nhân chung sống hòa thuận như vậy, không thể nói không có công của bài hát này, đứa nhỏ Á Lai này thật đáng tán thưởng.‖ Nếu năm đó có thể hát cho Abe một bài như thế này thì thật tốt!
Bill đại quản gia không nói gì, ngoài miêng không nói một lời nhưng trong đầu bị làn điệu lặp đi lặp lại ám ảnh.
Eden bảo,
Henry quẫn bách dùng mặtnghiêm túc và ngữ khí gần như nói chuyện bình thường thuật lại lời bài hát cho bạn lữ mình nghe.
Cho dù chỉ có hai người trong phòng ngủ, Francis cũng ngượng ngùng khống dám nhìn người nghe hết bài, dị sắc trong mắt cũng hiện lên sự e lệ phong tình.
Phủ tế ti,
Đào Đức bắt lấy Terrence bắt người này hết lần này đến lần khác hát cho mình nghe, hát đến Terrence đỏ bừng mặt, khiến Đào Đức càng muốn ăn hiếp.
Lặc tư bảo,
Fran vu ốt bụng đã to lên, không có việc gì làm chồm người ra cửa sổ phía hoa viên, sau đó không chút ngượng ngùng trước mặt mọi người hát cho bạn lữ đang xanh cả mặt đứng ở hoa viên nghe.
Luân Ân thật muốn tống kẻ sáng tác bài hát này vào ngục giam!
M ột ca khúc đơn giản như vậy không ai ngờ sẽ ảnh hưởng lớn đến vậy, Garlock đúng lúc cho Barret đi phong bế tin tức, cho nên mọi người không có cách nào tìm ra được người sáng tạo ca khúc thành thánh này.
Nhưng mà Barret mỗi ngày vào buổi sáng đều ngồi góc tường phòng Julian, hát một bài hát:
Chờ em yêu anh,
Chẳng sợ một lần thôi cũng đã đủ rồi.
Chờ em yêu anh,
Có lẽ chỉ là một lần nhưng là vĩnh cữu.
……
Câu hát giống nhau không ngừng lặp lại, mỗi ngày đều thế nhưng lại không khiến người khác thấy phiền thậm chí có chút cảm giác đê mê.
Người Ngư tộc thì lại muốn khóc, hiện tại Lục thế đại nhân mới ba tuổi của họ cũng hưng phấn há mồm hát ‗không che dấu, không che dấu‘
Nhưng ngay lúc mọi người đang hưng phấn xem gian tình thì Barret hội trưởng đột nhiên không hiểu tại sao mất tích.
Ngườ i lo lắng nhất bây giờ là ai? Chính là nhóm thân thích quá mức nhiệt tình của Julian, bọn họ sợ Julian ôn hòa hiền lành của họ cứ lơ là Barret khiến gã bị người khác cướp mất rồi.
Nhưng đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt như vậy, dù Julian có ôn hòa ổn trọng đến đâu cũng có chút không biết phải làm sao.
Nhưng, rất nhanh Barret hội trưởng lại tạo một sự kiện khiến người người hâm mộ.
Một cái xe ngựa, bốn con mã thú răng nanh móng sắc, toàn thân tuyết trắng không chút tạp mao, một vị quý tộc tộc thuần huyết.
Nhìn lại trang trí, viền là vàng, thành là bạch kim, càng miễn nói đến bạch thạch trên người mã thú.
Barret tao nhã vươn tay về phái Julian, đưa ra lời mời: ―Tôi có thể có được vinh hạnh cùng ngài đồng hành trên còn đường sinh mệnh không?‖
―Á -‖ Xung quanh đầy rẫy tiếng théo chói tai.
Julian c ứng đơ người, cảm thấy thật không chân thật, cho nên trong lòng không tìm thấy được lối đi, cuối cùng nhắm mắt có chút thống khổ nói: ― Barret, xin lỗi, tôi cần bình tĩnh lại một chút.‖
Rắc, sự nhiệt tình của xung quanh tụt dốc xuống âm độ, mọi người đều biết điều nhanh chóng tản hết đi.
Julian né tránh đi, anh không thể ứng phó với loại tình huống choáng váng đầu óc này được, bàn chuyện với Garlock xong liền chuyển đến nhà riêng ở trấn bên.
Ti ểu Lôi Mạn nhìn chú Barret rầu rĩ không vui cũng sốt ruột theo, bé có thể không làm hoa đồng cũng được, chỉ cần chú Julian trở về để chú Barret vui vẻ là được.
L ục thế đại nhân thấy tiểu ngu ngốc phát sầu, cũng đi theo người ta học cách phát sầu, bất quá muốn hỏi lại không muốn hé miệng, cuối cùng cầm nĩa ăn nhỏ gọi cá heo đến để người ta xem.
Tiểu Lôi Mạn vẫn con nít, cho nên thấy cá heo nhanh chóng vui vẻ lên. Lục thế đại nhân gãi gãi đầu, động tác quả thực không khác Barret chút nào, hóa ra làm người khác vui là chuyện thú vị như vậy.
Garlock và Á Lai cùng nhau đi đến chào hỏi tiền bối Ốc Luân đang ở một nơi bí mật xem trò hay, cầu ông giúp người anh em Barret của mình.
đầu tiên Ốc Luân cườ i ha hả thân thiện một hồi với Á Lai mới lần đầu chính thức gặp mình, nếu không phải Garlock luôn nhìn, rất có thể Á Lai đã bị cái người thích người tài này bắt cóc mất.
Ốc Luân ngồi ở trên nhánh cây, xõa mái tóc xám dài: ―Xem ra giờ là lúc cậu ấy nên ra đòn sát thủ rồi đó.‖
Nhìn theo hai tiể u bối đi xa, Ốc luân lẩm bẩm: ―Abe, hậu đại của anh thật thú vị, đứa nhỏ được sinh ra chắc càng thú vị, không phải nói thành chủ đời kế thuộc nhóm mấy đứa nhóc này sao, nếu hai năm nữa ta mà còn sống thì ta sẽ bắt cóc vài đứa, cố gắng bồi dưỡng được thành chủ đời kế, ha ha. . . . .‖
Julian đang tránh né, Barret cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi nên chỉ có thể sa sút tinh thần thôi chứ tuyệt đối không nổi giận.
Đêm khuya, Garlock không yên lòng nhìn Barret và mọi người đang làm việ c tại vách đá hiểm trở, sợ có chút sơ hở nào sẽ khiến anh em mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Barret cười gãi đầu, nói với Garlock đang rấ t lo lắng: ―Julian khác với Á Lai, mấy người thân của anh ấy nuôi anh ấy lớn trong mật ngọt, cho nên anh ấy cũng đối xử với người khác thật sự ngọt ngào, ôn nhu ngọt ngào như kẹo đường, nếu em không thể cho anh ấy thấy một tương lai càng ngọt ngào thì làm sao anh ấy có thể yên tâm theo em, em phải thể hiện được rằng em đủ khả năng và quyết tâm bảo vệ người ấy, khả năng thì em không cần quá cố bày ra, tất cả mọi người đều có thể thấy được mà, em cũng không tin rằng, về buôn bán danh tiếng của em là hạng nhất, chuyện này không thể có người không biết, nhưng vấn đề thể hiện sự quyết tâm thì còn vài khó khăn. . . .‖
Chân trờ i vứa lấp ló ánh sáng, Julian đã bị tiếng huyên náo của mọi người ngoài cửa đánh thức, anh vừa mở cửa đã bị người kéo đi hỗ trợ, căn bản không có khả năng trốn thoát.
Nướ c biển trào dâng vỗ mạnh vào đá ngầm, gió thổi g lộng, mà ở vách đá cao nhất, một gấu ngựa cường tráng nhìn thấy được người mình chờ đợi đã lâu nên rống lên khí thế không thể chống đỡ.
Julian v ừa đứng vững đã thấy trên vách đá có mốt tấm tranh chữ được hạ xuống, trong tiếng gió xé tai, tranh chữ được hạ xuống va vào vách đá tạo âm thanh vang dội,
Tôi giờ đang là hội trưởng của đế quốc, một người thành công và độc lập,
Tranh chữ thứ hai được hạ xuống,
Có quyền, có tiền, nhưng không người chia sẻ.
Tranh chữ thứ ba được hạ xuống,
Tôi muốn có một gia đình, gia đình ấy phải có em.
Tranh chữ thứ tư hạ xuống,
Cả thế giới này, cái gì tôi cũng có thể buông tay, nhưng chỉ riêng em đáng để tôi trân quý.
Tranh thư thứ năm hạ xuống, Vì biểu đạt tâm ý mình. . . .
―Á. . . .‖ Tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên, ai cũng không đoán được gấu ngựa sẽ vì yêu mà dám nhảy từ vách đá lao thẳng xuống biên.
Nhưng ngay sau tiếng vât nặng rơi xuố ng biển bọt nước bắng tung tóe xong, khi mọi người lấy lại tinh thần thì thấy trước mắt chính là cảnh hôn môi ngọt ngào chấn động lòng người.
Á Lai ngồi trên mộ t tảng đá ngầm rộng rãi một tay ôm một đứa nhỏ, nhìn hình ảnh ngọt ngào của hai người trong nước kia, mín môi nghĩ: Tên Barret này đúng là thiên tài, kẻ xuyên việt như y đây còn chưa nghĩ được chiêu dùng mạng để theo đuổi này, xem ra tình yêu chân chính thì không có giới hạn.
Cùng với tình yêu lãng mạng đẹp đẽ của Barret và Julian thì đó chính là việc lễ hội thân cận mùa tiếp theo lại sắp bắp đầu rồi.
Á Lai không thể tin được vậy mà có nhiều cặp tình nhân xuất hiện như vậy, hơn nữa chủng tộc lại rất đa dạng, nhìn kĩ lại lần nữa thì không khỏi có chút vui vẻ, rất nhiều người không còn ngượng ngùng như lần đầu nữa, mà càng giống như sự vui sướng vì có thể bỏ qua vấn đề chủng tộc để làm bạn với nhau.
Nh ững đại nhân vật quả là những người làm chuyện lớn, luôn đi một bước đã suy tính trước ba bước, như vậy dù là thú tộc hay ngư tộc đều đã sớm có mong đợi này rồi nhỉ.
Lục thế đại nhân cảm thấy nhàm chán, gọi người kêu tiểu ngu ngốc lại.
Ti ểu Lôi Mạn tốt tính nên vẫn đi lại, bé cảm thấy Dylan là một đứa em có bản chất không tệ, mặc dù đôi lúc ngang bướng, nhưng chỉ cần nghiêm túc giảng đạo lý cho emấy là em ấy sẽ nghe.
L ục thế đại nhân nhảy xuống ngai vàng của mình, hai mắt khinh khỉnh đi chập chững về phía tiểu ngu ngốc có vị chanh kia cắn một miếng, sau đó chép chép miệng, cũng đâu có ngon lắm đâu, sao mấy người lớn cứ thích cắn tới cắn lui là sao nhỉ?
Mọi người ở đây hóa đá hết luôn.
Không lâu sau, Á Lai lạ i cầm bàn vẽ đã vài ngày không chạm đến của mình, ngày kết hôn của Barret và Julian sắp đến rồi, y chỉ có thể cố vẽ một bức tranh kinh điển làm quà.
Nhưng y lại nhanh chóng sử a lại ý nguyện ban đầu của mình,bởi vì người cưới hôm đó không chỉ có một đôi, mọi người đã quyết định kết hôn tập thể trên bờ biển.
Garlock nhìn kế hoạch của Á Lai thì không biết phải nói sao, bạn lữ của mình quả thực là một người có thể đem kỳ tích đến cho mọi người xung quanh
Lúc trướ c Barret hội trưởng vì thể hiện quyết tâm của mình với Julian nên đã tu kiến lại vách đá, quá trình luôn bị che dấu, cuối cùng sau vài ngày nữa tấm vải đỏ mới bị kéo xuống, không uổng công mọi người làm việc ngày đêm cũng đã xong hành lang bờ biển trước ngày hỉ.
Ngày hôn lễ đương nhiên cả trấn đều rất náo nhiệt, những người thân của tân nhân đều có thể đến.
Đào Đức làm chủ trì hôn lễ, đứng trên đài đợi tân nhân vào vị tró, bởi vì trong lòng luôn nghĩ đến dưới tấm vải đỏ sẽ là hình vẽ gì, cho nên nháy mắt ý bảo Terrence đi xem lén cho mình trước.
Nhưng vì Lục thế đại nhân đã sớm nhịn hết nỗi rồi nên nhân lúc nhân viên không chú ý đã giơ nĩa ăn nhỏ lên gọi sóng đến kéo tụt tấm vải đỏ xuống. Trên vách đó có khắc một lời thề: Yêu người mãi mãi!
Lục thế đại nhân hỏi tiểu ngu ngốc đang lại chỗ mình không cho mình phá nữa rằng trên đó viết gì vậy.
Tiểu Lôi Mạn nói: ―Là một câu ước định, ý là yêu em đến vĩnh cữu.‖
L ục thế đại nhân nhớ tới đến không lâu trước đó khi tóc đỏ hẹn mình đi xem rùa con, cho nên dùng ngón tay nhỏ bé của mình giữ chặt ngón tay tiểu ngu ngốc nói: ―Nếu đã ước định thì phải ngoéo tay!‖
Tiểu Lôi Mạn:……
Barret chỉ vào chữ trên đó để Julian xem, chỉ cười ngây ngô thôi không nói gì.
Julian nhìn vẻ ngốc nghếch của bạn lữ mình cảm thấy hạnh phúc lâng lâng.
Garlock hỏi Á Lai nói: ―Đây là quà em tặng cho bọn họ sao?‖
Á Lai nhìn người yêu mình nói: ―Không, đây là em tặng cho anh, chỉ là muốn tất cả mọi biết mà thôi.‖
Garlock cười hôn môi bạn lữ cả kiếp vĩnh viễn không chia lìa.
……
The End