Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

---•---

Có lẽ do dùng sức nhiều cũng có lẽ là do tinh thần mệt mỏi, bạn học Ninh An tim đập hữu lực nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau thức dậy, y mở đôi mắt còn mê mang, ngơ ngác ngồi trên giường một lúc rồi mới kéo tấm màn ra.

Ánh sáng mãnh liệt chiếu vào, y giơ tay che mắt, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn học.

Thì ra đã giờ rồi.

Y chưa từng ngủ lâu như vậy. Có một đoạn thời gian y sợ hãi tử vong rất nghiêm trọng, chỉ ngủ thôi cũng rất sợ. Sợ khi chìm vào giấc ngủ rồi sẽ chết lúc nào không hay, chẳng thể bao giờ mở mắt ra được nữa. Về sau tình trạng này tuy giảm bớt nhưng giấc ngủ vẫn luôn không yên ổn, đối với y mà nói, ngủ chỉ là yêu cầu về mặt thân thể.

Ngủ một giấc thức dậy cho đến khi ánh sáng tràn đầy chiếu xuống lòng ngực, loại trải nghiệm này trước kia chưa từng có.

Ninh An nghĩ, được sống lại như vậy thật quá tốt. Ít nhất thân thể khỏe mạnh là được, hoàn cảnh sinh hoạt chỉ là thứ yếu.

Căn chung cư này đã tương đối cũ, cách đó không xa có một khu chợ bán thức ăn. Hiện giờ đang là mùa hè, bên ngoài có chút vắng vẻ, ngoại trừ tiếng ve kêu cũng không còn âm thanh nào khác.

Ninh An mở cửa sổ để thông khí, xếp chăn rồi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng khách im ắng, trong phòng Tống Trấn cũng không có tiếng động. Ninh An biết, hắn đã ra ngoài rồi.

Tống Trấn là một tên thu vay nặng lãi, "tổ chức" của hắn có một địa bàn, trên cơ bản một tháng thì hết ngày hắn ở chỗ đó, có lẽ vì chưa từng xem nơi này là nhà nên hắn không muốn trở về, cũng chẳng nghĩ đến ở đây còn một đứa con hơn mười tuổi của hắn phải biết sống thế nào.

Dù sao trong lòng Tống Ngọc Trạch cũng không muốn Tống Trấn trở về, vì nếu hắn trở về nó sẽ tránh không được bị đánh.

Nên Ninh An tự nhiên cũng không hy vọng Tống Trấn ở nhà, như thế rất hợp với tâm ý của y.

Biết Tống Trấn không ở đây, tâm tình y khó có được cảm thấy vui vẻ, dường như phòng khách bừa bộn cũng không khiến y quá khó chịu.

Sau khi rửa mặt, y cảm thấy bụng hơi đói.

Thức ăn tối qua dư lại để trên bếp đã không còn, nhưng trong bồn rửa thì có thêm hai cái chén. Vừa nhìn là biết kiệt tác của Tống Trấn.

Ninh An đành phải ngâm nồi trong nước trước, rồi mới bắt đầu rửa chén.

Ninh An không hiểu những việc này nhưng Tống Ngọc Trạch thì biết, ví như cơm dính vào đáy nồi, dùng nước ngâm trước sẽ dễ rửa hơn.

Chờ xong xuôi, y lại lấy gạo bỏ vào nồi vo sạch sau đó ấn nút nấu cơm.

Vào lúc này mà ăn sáng thì hơi trễ còn ăn trưa lại quá sớm. Y đành tính toán dọn dẹp phòng khách trước.

Tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, lại lấy khẩu trang che mặt lại, Ninh An kéo áo mang bao tay vào, bắt đầu quét dọn phòng khách.

Chẳng biết phòng khách bao lâu chưa được dọn dẹp, thậm chí góc tường còn kết mấy lớp mạng nhện. Khung lưới cửa sổ cũng bám đầy dầu mỡ.

Trước tiên y cầm tất cả quần áo Tống Trấn vứt loạn mang vào phòng tắm, lượm mấy chai bia cùng với tàn thuốc bỏ vào sọt rác, trên đường còn nhặt được một bao cao su đã dùng qua.

Sau khi để bao rác ngoài cửa y mới bắt đầu tiến hành dọn dẹp vệ sinh.

Cơ thể không quá phát triển, vì thiếu dinh dưỡng nên chỉ mới hơn m, nhưng cũng may căn nhà này không cao, y cột cán chổi vào một thanh cây dài, nỗ lực quét từng lớp mạng nhện trong góc xuống.

Chờ y dọn nóc nhà xong, trên mặt đất đã phủ một lớp vụn dơ cùng với một tầng bụi bẩn, cơ hồ chẳng còn chỗ nào sạch để đặt chân.

Trong nhà không có máy hút bụi, Ninh An đành phải tự quét hết bụi bẩn sau đó lại quỳ trên sàn nhà lau sạch vài lần, thẳng cho đến khi mặt sàn phản chiếu ra được ảnh ngược của đồ vật.

Ninh An làm việc chuyên chú lại nghiêm túc, vì thế chờ đến lúc y quét dọn phòng khách sạch sẽ từ trong ra ngoài, làm cho nó không còn một hạt bụi thì cũng đã giờ trưa.

Bụng đói vẫn luôn kêu thầm, Ninh An chịu đựng mang một thân mồ hôi cùng bụi bẩn tắm rửa sạch sẽ rồi tùy tiện làm mấy món, ăn liền chén cơm lớn.

Cơm nước xong, y lại tháo khung lưới cửa sổ xuống mang vào nhà vệ sinh chà rửa, cho đến khi cửa sổ được lau chùi thật sạch, dù đứng gần cũng không thể thấy được một vết bụi nhỏ.

Căn nhà này được chia thành năm phòng, bắt đầu từ phòng Tống Trấn, kế tiếp là phòng Tống Ngọc Trạch, phòng khách, phòng bếp và cuối cùng là phòng tắm.

Cả ngày hôm nay Ninh An bận rộn vệ sinh nhà cửa, trừ phòng Tống Trấn những nơi khác đều được y dọn thật sạch.

Vào phòng Tống Trấn, Ninh An vừa liếc mắt thì lập tức đóng cửa lại, nơi đó muốn dọn sạch tuyệt đối là một công trình. Dù gì y cũng không vào phòng của hắn, để đó sau này dọn cũng được.

Lần thứ hai, Ninh An lại muốn lười biếng.

Đến buổi tối y tiếp tục nấu cơm, vẫn như cũ ăn hai chén lớn, sau khi tắm rửa lại ngồi trong phòng khách xem TV.

Không giống Tống Trấn gác chân lên bàn, dáng ngồi của y rất tốt, dù dọn dẹp mệt nhọc suốt một ngày nhưng y vẫn thẳng lưng như cũ, tay đặt lên đầu gối, cả người nhìn qua rất nghiêm túc.

Trước kia y không xem TV, trên cơ bản cả ngày đều ngồi trong thư phòng đọc sách. Nhưng nơi này trừ sách giáo khoa của Tống Ngọc Trạch ra thì cũng không còn loại sách nào khác. Y chỉ xem một chút tin tức, thuận tiện tìm hiểu thêm tình hình trong nước.

Quả nhiên nơi này là thế giới song song, lãnh đạo quốc gia cũng khác nhau, nếu không phải tên nước vẫn là ZG, y cơ hồ cho rằng bản thân mình đang ở một quốc gia khác.

•ZG: giống như viết tắt phiên âm pinyin của từ ZhōngGuó - Trung Quốc.

Qua mấy ngày Tống Trấn vẫn chưa trở về, Ninh An thấy rất thoải mái cũng rất thích ý, cơ thể thậm chí còn thêm được vài lạng thịt.

Trong lúc đang suy nghĩ mỗi ngày cứ trôi qua như vậy cũng không tồi, y lại phát hiện...Sắp khai giảng rồi.

Khai giảng có nghĩa là phải cần tiền, cần tiền mua cơm, cần tiền mua sách, vậy tiền ở đâu?

Nhưng mà y vẫn chưa có khả năng kiếm tiền, sau hôm nay đã lập tức gần đến khai giảng.

Trừ việc xin Tống Trấn, y không nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Ninh An suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tính toán ra ngoài tìm Tống Trấn, cùng lắm thì bị hắn đánh cho một trận...

Nhưng trước hết y phải đến tiệm cắt tóc, cắt đi mái tóc dài này.

Lúc thợ cắt tóc nhìn thấy y, anh ta tiếc hận nói: "Em gái, tóc đẹp như vậy sao lại cắt? Để dài càng đẹp hơn."

Ninh An nhìn quần áo của mình, một cái áo thun đơn giản cùng chiếc quần lửng, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa con trai, cho nên vấn đề là ở khuôn mặt này.

Y không muốn tranh luận với thợ cắt tóc mình là nam hay nữ, chỉ nhàn nhạt nói: "Cắt đi."

Thợ cắt tóc thấy tuổi y còn nhỏ nhưng lại trưng ra khuôn mặt vô biểu tình này, đột nhiên nghĩ tới một chữ, thật manh.

• Manh: dễ thương.

Sau khi cắt xong có hai nữ sinh cầm tạp chí che mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt tò mò. Ngồi ở đằng kia nhìn chằm chằm Ninh An.

"Là con trai."

"Con gái mới đúng."

"Rốt cuộc là trai hay gái?"

"Dễ thương như thế nhất định là con trai."

"Nè, nếu là con trai lớn lên cũng quá đẹp rồi, a a a a dáng vẻ chép miệng thật đáng yêu."

"Này, nhìn nhỏ như vậy. Cậu nghĩ xem nhóc đó bao nhiêu tuổi."

Ninh An không nghe rõ hai nữ sinh nói gì, nhưng y biết bọn họ đang nói về mình, tầm mắt nóng rực như vậy muốn bỏ qua cũng khó.

Có lẽ do thói quen, lúc làm Ninh An y luôn là đề tài trong miệng mọi người, sau này quen rồi y cũng không còn để ý đến những chuyện như vậy nữa.

Y nhìn bản thân mình trong gương.

Tóc mái thật dài được cắt đi vừa vặn chạm đến chân mày, lộ ra cặp mắt phượng khiến người chú ý, lông mi cong nhẹ. Bởi vì màu tóc thuần đen nên làm bật lên làn da trắng nõn cùng với đôi môi đỏ tươi.

Cho dù tóc được cắt ngắn nhưng đứa bé này lớn lên cũng đẹp quá mức rồi. Chẳng trách thợ cắt tóc kia lại hiểu lầm y là nữ.

Không còn tóc che khuất tầm nhìn, Ninh An cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vừa lòng trả tiền rời đi.

Y dựa vào trí nhớ đến nơi Tống Trấn "làm việc".

Trong ký ức, y chỉ đi qua nơi này một lần, lòng vòng nửa ngày Ninh An mới tìm được chỗ đó.

Đang đứng trước cửa do dự thì vừa lúc có một nam nhân ngậm điếu thuốc bước ra, người nọ cao lớn, ngũ quan cũng tương đối, trên cánh tay che kín hình xăm dữ tợn, toàn thân đều là khí chất lưu manh, nhìn không đứng đắn chút nào.

Thấy Ninh An đứng trước cửa, gã lập tức lộ ra nụ cười như một ông chú hiền lành, vuốt tóc Ninh An nói: "Này, cháu gái lạc đường sao? Chỗ này không phải nơi con nên tới, mau về đi."

Ninh An đẩy tay gã ra, mở miệng nói: "Tôi tìm...Tống Trấn."

Người nọ khựng lại, cảm thán một tiếng: "Khẩu vị của Trấn ca nặng quá, đến bé gái cũng không tha?" Người nọ dùng ánh mắt không có ý tốt quét qua Ninh An một vòng, dừng lại ở trước ngực bằng phẳng của y, thầm mắng một câu thô tục.

"Con bao nhiêu tuổi?" Dường như nam nhân không có ý muốn giúp y kêu Tống Trấn, ngược lại hỏi Ninh An.

Ninh An không trả lời, chỉ nhìn gã: "Tôi tìm Tống Trấn."

"Tìm Trấn ca làm gì? Con là gì của Trấn ca."

"..."

Thấy Ninh An nhấp miệng không nói chữ nào, lăn qua lộn lại chỉ có một câu muốn tìm Tống Trấn, nam nhân cười cười: "Cháu gái chờ chút nha, chú đi tìm Trấn ca cho con đây."

Người nọ mở cửa, hô to một tiếng vào bên trong: "Trấn ca, mỹ nữ tìm."

Khi cửa được mở ra, Ninh An nghe thấy bên trong rất ồn, âm thanh chơi mạt chược, tiếng mắng chửi thô tục của nam nhân, mùi khói thuốc nồng nặc làm người khó thở, từ rất xa cũng có thể cảm nhận được không khí hỗn tạp bên trong.

Tống Trấn đang đánh bài, hắn ấn điếu thuốc rồi úp bài xuống mặt bàn: "Không được xem bài của tao, bằng không trở về đánh chết tụi bây." Sau đó mới không kiên nhẫn hô lớn: "Ai tìm tao, vận may của lão tử vừa lúc..." Nhìn thấy Ninh An, nửa đoạn mắng chửi còn lại cũng nuốt vào trong miệng.

Ninh An thấy Tống Trấn đứng đó nhìn mình không nói một lời, y đành phải mở miệng trước: "...Ngày mốt khai giảng rồi, tôi cần ít tiền." Bởi vì tồn tại của Tống Trấn đối với y như là một người xa lạ, nên khi mở miệng hỏi tiền người lạ xác thật cảm thấy rất kỳ, âm thanh không tự giác nhỏ vài phần.

Nói xong, y lập tức rũ mắt không nhìn Tống Trấn nữa.

Tống Trấn cũng thật kỳ lạ, chẳng nói muốn đưa hay không mà chỉ im lặng đứng đó, Ninh An không thích tình huống xấu hổ như vậy, đang tính đến biện pháp khác thì Tống Trấn đã nắm cằm y nâng lên. Đôi mắt sắc bén của hắn quét nửa ngày trên mặt Ninh An.

Cằm Ninh An bị hắn nắm hơi đau, cùng với tầm mắt kia làm cho y cảm thấy không thoải mái nên có ý muốn né tránh, đừng nói là không nhận ra y đi.

Quả thật ngay từ đầu Tống Trấn không nhận ra y, tiếp theo hắn mới nhớ đến đứa con hời kia của mình. Rồi lại nhéo nhéo mặt của y, chẳng nghĩ tới sau khi vật nhỏ tẩy rửa sạch sẽ nhìn cũng không tệ.

Đánh giá một hồi, Tống Trấn buông cằm y ra, khôi phục dáng không vẻ kiên nhẫn: "Muốn bao nhiêu?"

Ninh An nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cằm, đang lúc tự hỏi muốn bao nhiêu mới không bị đánh, Tống Trấn đã lấy ra từ trong túi một sấp tiền đưa cho y: "Nhiêu đây đi. Nhiều nữa không có." Nói xong hắn lại mở cửa bước vào, lúc sau cửa lập tức đóng lại.

Ninh An cầm tiền trong tay mà vẫn chưa phản ứng kịp, thực ra y đã chuẩn bị tinh thần ăn đòn rồi, đừng nói là xin được tiền. Chẳng nghĩ tới Tống Trấn không mắng cũng không đánh.

Y đếm đếm, khoảng tệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio