Vừa ăn xong một bữa cơm sáng, mọi người đều dự định đi lên Thượng Tắc Sơn.
Sau khi đã tạm biệt, đám người Trầm Bích Thủy đã rời đi trước.
Lúc này, Lãnh Tề Hiên mới đi dẫn ngựa tới, để Phó Kinh Hồng cùng Bạch Luyện Hoa đứng chờ ở cửa khách điếm.
Nhìn theo bóng lưng khuất dần của đám người Trầm Bích Thủy, Phó Kinh Hồng miên cưỡng áp chế lại nỗi bất an không ngừng dâng trào ở trong lòng. Y chỉ cúi đầu tự nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay của mình…
Y đã khôi phục được sáu, bảy phần nội lực. Tuy rằng, vẫn còn kém xa lúc trước, thế nhưng vẫn dư sức để đối phó với người bình thường.
Chỉ là nỗi bất an ở trong lòng của y, vẫn không hề giảm đi, mà lại càng tăng thêm.
Phó Kinh Hồng quay mặt sang, nhìn Bạch Luyện Hoa đang đứng cạnh y.
Kiếp trước, sau khi võ lâm minh hội này kết thúc, y cùng với Bạch Luyện Hoa và Lãnh Tề Hiên quay trở lại Đoạn Tụ cốc. Đến cuối cùng, y lại chết ở dưới một đường kiếm của Bạch Luyện Hoa, cả người cũng rơi xuống Trọng Sinh nhai.
Mà, đời này, võ lâm minh hội lại bị trì hoãn mà chọn cử hành vào ngày hôm nay.
Mà, ngày hôm nay…
Tựa hồ như cũng là đúng vào ngày ở kiếp trước, y đã bị rơi xuống Trọng Sinh nhai.
Đây là nguyên do sinh ra nỗi bất an ở trong lòng của y sao?
– Sư huynh, làm sao vậy?
Thấy sắc mặt của Phó Kinh Hồng tựa hồ như không tốt mấy, Bạch Luyện Hoa nhíu nhíu đôi chân mày thanh tú lại hỏi.
– … Không có chuyện gì đâu.
Phó Kinh Hồng cúi đầu, che giấu đi biểu tình ở trên mặt.
Ngay trong khi Bạch Luyện Hoa cau mày, đang định tiến đến kéo lấy ống tay áo của Phó Kinh Hồng, thì Lãnh Tề Hiên đã dắt ngựa lại đây.
– Sư huynh, có thể đi rồi.
Lãnh Tề Hiên mang theo mặt không chút thay đổi nào mà nói.
– … Đi thôi.
Phó Kinh Hồng cũng không tiếp tục để ý đến Bạch Luyện Hoa nữa, mà bật nhảy một cái, người đã ngồi lên lưng ngựa, nhanh chóng điều khiển ngựa đi về phía trước.
Mà, cánh tay của Bạch Luyện Hoa vừa đưa ra, đang khựng lại ở giữa không trung, qua một lát sau, mới chậm rãi thả xuống.
Lãnh Tề Hiên vẫn là một bộ mặt không có cảm xúc, liếc mắt nhìn hắn, liền xoay người lên ngựa, đi theo Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, trong đôi mắt của Bạch Luyện Hoa liền sắc bén, âm trầm một mảng. Qua một lát, mới nhảy lên lưng ngựa, dùng sức kéo cương ngựa một cái, liền phóng vó ngựa đuổi theo hai người đang đi ở phía trước.
Chờ đến khi ba người Phó Kinh Hồng đến đỉnh núi của Thượng Tắc Sơn, đã có rất nhiều đám nhân sĩ võ lâm khác nhau đang tụ tập.
Trên mặt đất trống trải, bằng thẳng đã được bố trí một võ đài rộng rãi chừng mười trượng, cao gần một trượng. Mà sau lưng của võ đài này chính là vách núi đá lởm chởm, dữ tợn. Bên dưới đó, chính là vực sâu vạn trượng. Những vách núi đá san sát nhau, liền trở thành một tấm chắn thiên nhiên của đoạn nhai ở phía trước mặt.
Lấy trời làm chứng. Lấy đất làm chiếu.
Trận võ lâm minh hội này, khiến cho chính khí đang sôi sục hừng hực.
Dưới đài luận võ, thì có hơn mấy trăm đến cả ngàn nhân sĩ đang ngồi thành hàng, còn phân chia ngồi theo mấy môn phái khác nhau. Ngồi ở gần đài luận võ nhất cũng chính là đại môn phái đứng đầu trên giang hồ mà Phó Kinh Hồng đã từng gặp qua – Tiêu Dao môn.
Phần lớn đệ tử Tiêu Dao môn đều là thiếu niên mặc bạch y. Ngồi ở chính giữa, tất nhiên là đại đệ tử cực kì xuất chúng của Tiêu Dao – Nhâm Giang lưu.
Gã thiếu niên mặc một thân bạch y phong độ phiên phiên, hoàn toàn hiện lên một hình tượng quý công tử văn nhã, thảo nào, đang có mấy vị nữ hiệp lén nhìn về phía gã.
Mà, gã cũng chính là ứng cử sáng giá nhất cho chiếc ghế minh chủ võ lâm lần này đi.
Phó Kinh Hồng thoáng nhìn qua một vòng trong đám người, cũng không có ý muốn nhìn lại, chỉ đi tới tìm một góc ngồi khá là vắng vẻ, mới dừng bước lại, ngồi xuống.
Những tiểu bối vô danh như bọn họ, tất nhiên là không thể nào có danh phận mà được hưởng đãi ngộ như mấy đám đệ tử của các đại môn phái mà ngồi vào mấy hàng ghế tựa vây xung quanh mấy chiếc bàn bát tiên kia.
Mà, ba người Ôn Như Ngọc, Trầm Bích Thủy, Đào Chi Hoa cũng ngồi ở vị trí khá cao. Dù sao, bọn họ cũng xuất thân từ danh môn đại phái.
Còn Hoa Thanh Lưu lại mang thân phận là thần y đệ nhất thiên hạ, nào có ai dám bất kính đây? Tất nhiên là hắn cũng đang được ngồi ở vị trí cực kì cao.
Phó Kinh Hồng cười cười hiện lên vẻ hiểu rõ, đang chuẩn bị chờ xem kịch vui.
Qua không bao lâu, đã đến thời khắc mở màn.
Một gã đại hán mặc thân hắc y đoản đả, sải mấy bước chân, vọt thân, bật nhảy lên mấy cái, liền đáp xuống trên võ đài cao một trượng kia. Chỉ thấy gã cầm lấy hai cái dùi trống, bắt đầu gõ lên mặt trống to đang đặt ở trên võ đài. Nhất thời, vang tiếng trống ‘tùng, tùng, tùng’ vọng động khắp chân trời. Hiển nhiên, là do gã đã dồn nội lực đến mà gõ lên mặt trống. Bất thình lình, ở bên dưới đài, liền có một số người vốn có nội lực thường thường, liền hiện lên sắc mặt tái nhợt, không chịu nổi sắc mặt, thậm chí có mấy người nôn ra cả máu.
Gõ vang lên ròng rã mười hai tiếng trống, gã đại hán ném hai cây gõ gỗ đi, hô to:
– Võ lâm minh hội chính thức bắt đầu!
Một câu nói này cũng rót vào nội lực hùng hậu vang vọng đến xung quanh, nhất thời, ở dưới đài, lại có thêm mấy người không đứng vững nổi.
Gã đại hán nhìn mấy người đang mềm nhũn sắp té ngã xuống kia, bật lên một tiếng cười nhạo, liền nhảy xuống đài, biểu thị rằng, những ai muốn luận võ cứ tự nhiên lên đài.
Trong nháy mắt, tình cảnh đang vắng lặng, lập tức náo nhiệt hẳn lên. Có rất nhiều người nóng lòng muốn thử.
Rất nhanh, một gã nam nhân mặc áo xám liền nhảy lên đài.
Tướng mạo của gã áo xám này cực kì bình thường, cầm trong tay một cây kiếm bình thường, gã quét mắt nhìn lướt qua một vòng mọi người ở dưới đài, mở miệng nói to:
– Tại hạ là Giang Du của Thanh Long bang, có vị cao thủ nào đồng ý lên đài tỷ thí một trận với ta hay không đây.
Mọi người ở dưới đài đang xôn xao đều có chút nóng lòng muốn thử.
Tiếp theo, có một gã chỉ mặc một chiếc áo đơn màu vàng nhảy lên đài, gã vung vẩy cây đao ở trong tay mình, nói:
– Lục Nhân, Bạch Hổ môn!
Tiếp đó, hai người cũng không cần phải nhiều lời nữa, liền giao thủ với nhau.
Phó Kinh Hồng nhìn một lúc, liền nhớ lại, trước đây cũng đã từng đọc qua những câu nói này ở trong thoại bản.
Bình thường đến thời điểm then chốt của trận đấu, các cao thủ chân chính mới xuất trận. Còn ngay khi mới bắt đầu, kẻ không chịu được mà nôn nóng ra tay, đều là hạng người tầm thường, lỗ mãng, võ công thấp.
Y không khỏi nhìn về phía Ôn Như Ngọc đang ngồi ở dưới đài.
Ôn Như Ngọc vẫn đang ngồi thẳng lưng, trên mặt luôn hiện lên mạt mỉm cười ôn nhuận như ngọc, trong đôi con ngươi cũng không hề mang theo bất kì tâm tình gì cả, chỉ dõi nhìn theo hai người đang giao thủ ở trên đài.
Mà, đám người Tiêu Dao môn đang ngồi gần với võ đài nhất. Tuy vậy, ánh mắt của đám người này hoàn toàn không rơi vào trên thân của hai người đang đấu ở trên võ đài, tựa hồ như là hoàn toàn không để ý đến vậy. Còn kẻ ngồi ở bọn họ ngay chính giữa là Nhâm Giang Lưu. Tuy rằng tầm mắt vẫn nhìn theo hai người đấu đá ở trên võ đài, nhưng trong đôi con ngươi lại hiện lên vẻ khá là xem thường.
Ngồi ở bên cạnh Nhâm Giang Lưu chính là mấy nữ đệ tử của Tiêu Dao môn. Các ả đều đang mặc trang phục đồng môn của Tiêu Dao môn. Mấy nữ đệ tử này đều là tướng mạo xuất chúng, đều mang một bộ mặt hoa nhường nguyệt thẹn, trên thân lại cùng mặc một bộ đồ trắng là càng tôn nên dáng vẻ xinh đẹp như Cửu Thiên tiên nữ. Các ả cũng hiện lên vẻ mặt xem thường đối với hai kẻ ở trên võ đài, luôn thấp giọng nói chuyện với gã Nhâm Giang Lưu. Tuy con mắt của gã Nhâm Giang Lưu vẫn luôn nhìn kên trên võ đài, nhưng hiển nhiên là cũng không hoàn toàn đặt tâm tư lên trên kia, chỉ lo vừa nói vừa cười với mấy ả nữ đệ tử, chọc cho mấy ả nữ đệ tử kia cười đến nhánh hoa run rẩy.
Trên võ đài, rất nhanh, hai người kia cũng đã phân được thắng bại, gã áo vàng cầm đao đã bị gã áo xám đánh rơi xuống đài, liền cúi đầu ủ rũ lui bước xuống dưới.
Gã áo xám liền có chút dương dương tự đắc mà nhìn lướt qua mọi người ở dưới đài, mở miệng nói:
– Còn có vị cao thủ nào đồng ý lên đài tỷ thí cùng với ta một trận…
Còn chưa kịp để gã nói dứt lời, đột ngột, một gã đại hán tháo vát liền vung vẩy hai lưỡi búa, vừa nhảy lên võ đài, hô lớn:
– Ta là Vương Hổ – Phi Thiên Hổ đến tiếp chiêu của ngươi đây!
Gã đại hán vạm vỡ đột ngột xuất hiện trên võ đài, chính là gã đại hán mà mấy ngày trước đây Phó Kinh Hồng đã gặp qua ở trong khách điếm kia.
Gã áo xám vừa nhìn lướt qua, liền nhanh nhẹn tránh thoát hai lưỡi búa bổ đến của gã đại hán. Gã áo xám liền vung vẩy thanh kiếm ở trong tay, tiên phát chế nhân, mà liên tiếp tung ra từng chiêu kiếm một đâm hướng yết hầu của gã đại hán.
Tất nhiên là đã ở trên võ đài để tỷ thí vốn không chỉ là chạm đến thì thôi. Cho nên, nếu mà, không cẩn thận mà thương tổn đến người khác, không có gì đáng trách.
Gã đại hán mau lẹ tránh né, ‘hừ’ lạnh một tiếng, lập tức giơ lên hai lưỡi búa, liền bổ một nhát búa xuống, miễn cưỡng chặt đứt thanh kiếm mà gã áo xám đang cầm ở trong tay, tiếp theo, gã đột ngột ép về phía trước, bức gã áo xám phải lui lại mười mấy bước.
Sắc mặt của gã áo xám liền trắng bệch, nhặt lên đoạn lưỡi kiếm đã bị gãi làm hai ở trên võ đài, sau đó, liền ảo não bước xuống đài.
Gã đại hán tháo vát đứng trên võ đài tỷ, vung lên hai lưỡi búa, biểu thị mời người tiếp theo lên đài khiêu chiến.
Dưới đài lại tăng thêm mấy phần ồn ào, chợt, một gã đại hán để trần thân trên, nhảy lên võ đài, ha ha cười nói:
– Ta chính là Lý Thử – thử củng hạ địa!
Rất nhanh, hai người liền giao thủ với nhau.
Dưới võ đài, nhất thời, mấy ả nữ đệ tử của Tiêu Dao môn vừa nhìn thấy gã đại hán để trần thân trên, đều lập tức bày ra một vẻ mặt ghét bỏ, đều đồng loạt vội vã mà quay mặt đi.
Đang ngồi ở bên cạnh các ả, thấy như vậy, Nhâm Giang Lưu liền mở miệng an ủi, bày ra vẻ mặt thân thiết.
Phó Kinh Hồng nhìn hai người đánh đấm đã qua mấy chục chiêu, vẫn chưa có ý tứ phân được thắng bại, liền nghiêng mặt sang, thấp giọng hỏi Lãnh Tề Hiên đang ngồi ở bên cạnh mình:
– Làm sao vậy? Đệ không có ý định lên võ đài sao?
Lãnh Tề Hiên liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, mặt không hề cảm xúc thấp giọng đáp:
– Không có.
– Tại sao vậy?
Phó Kinh Hồng cười cười hỏi,
– Đệ không muốn gặp gỡ mỹ nữ đệ nhất võ lâm sao?
– Không muốn.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng khựng người một chút, mới nói:
– … Thế thì được rồi.
Trên võ đài, hai người lại đã đánh qua mấy chục chiêu, rốt cục, gã đại hán để trần thân trên vẫn thua trận, chắp tay, bước xuống đài.
Sau đó, lại có mấy người lên đài, nhưng đều liên tiếp bị thua trận.
Chỉ vừa thấy lại có một người bị đánh văng xuống đài, thì gã đại hán tháo vát kia, vẫn đang đứng ở trên đài vung vẩy hai lưỡi búa, nghênh đầu nói:
– Nhưng còn có ai muốn lên tỷ thí với ta nữa không?
Sau một chốc, gã đại hán kia vẫn thấy chưa có người lên đài, liền không khỏi có chút tự đắc, dào dạt kiêu ngạo mà nói:
– Không còn ai sao? Vậy chiếc ghế minh chủ võ lâm này, lại sẽ là do ta…
Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một giọng nam dễ nghe vang lên:
– Nhâm Giang Lưu – Tiêu Dao môn, kính xin chỉ giáo.
Cùng lúc này, một gã nam tử mặc áo trắng đứng lên khỏi bàn bát tiên, phi thân lên trời, lại nhẹ nhàng đáp xuống trên võ đài.
Nam tử mặc một bộ đồ trắng bay lượn theo gió, trên khuôn mặt tuấn lãng, bất phàm đều mang theo nụ cười ôn văn, nhĩ nhã như trước, chẳng khác nào một vị quý công tử. Ngay trong nháy mắt, hai chân của gã vừa rơi xuống mặt đất, cùng một lúc vạt áo trắng liền tung bay lên, nhất thời, càng tôn lên thêm bộ dạng như thần tiên hạ phàm của gã.
Đột ngột, ở dưới đài đều bùng nổ vang lên vài tiếng la hét, mà hiển nhiên, chủ nhân của một mảng ồn ào này đều là nữ nhân.
Mà, ngồi ở trước võ đài, mấy ả nữ đệ tử của Tiêu Dao môn cũng đang bày ra một bộ mặt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào gã nam tử mặc áo trắng ở trước mắt. Bên tai vừa nghe thấy được, tiếng thét chói tai đang truyền đến, thì trên mặt lại hiện lên vẻ xem thường.
Đương nhiên là gã nam tử mặc áo trắng lại hết sức hài lòng đối với phản ứng dồn dập ở dưới dành cho mình, chỉ thấy gã khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói:
– Tại hạ là Nhâm Giang Lưu – đại đệ tử của Tiêu Dao môn. Hôm nay, kính xin các hạ chỉ giáo. Chúng ta liền luận bàn về một chút…
Gã còn chưa kịp nói hết lời còn thì gã đại hán tháo vát kia đã thiếu kiên nhẫn mà ngắt lời, nói:
– Tỷ võ liền tỷ võ. Nói nhảm nhiều như vậy để làm cái gì! Rút kiếm đi!
Nhất thời, vẻ mặt của gã Nhâm Giang Lưu lập tức cứng đờ, nhưng gã vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói:
– Nếu vị huynh đài này đã nói như vậy, thì Nhâm mỗ liền…
Đột ngột, gã đại hán tháo hán đã giơ hai lưỡi búa lên sẵn sàng từ lâu, liên vọt tới.
Nhất thời, ở dưới đài, chúng nữ đệ tử Tiêu Dao môn tức giận bất bình la lớn:
– Tiểu nhân hèn hạ! Sư huynh còn chưa kịp nói xong, đã liền ra tay đánh lén!
Nhâm Giang Lưu vội rút kiếm ở trong tay ra.
Phó Kinh Hồng nhìn Nhâm Giang Lưu lên đài lại có chút kinh ngạc.
Bình thường, trong những dịp thế này, không phải các cao thủ đều đến thời khắc cuối cùng mới ra trận hay sao?
Thanh kiếm trong tay của gã Nhâm Giang Lưu, tất nhiên là một thanh kiếm tốt. Cho nên, gã chỉ vừa mới rút kiếm ra, liền tản ra hàn khí bức người, kiếm ý lẫm liệt.
Nhìn gã đại hán tháo vát kia vẫn đang vọt tới, gã Nhâm Giang lưu khẽ mỉm cười, giơ tay rút cả thanh kiếm ra, vừa trở tay liền ngăn lại hai lưỡi búa của gã đại hán.
Gã đại hán vừa thấy chiêu thứ nhất vừa tung ra vốn không ăn nhập gì, gã liền lại giơ lên hai lưỡi búa bổ về phía gã Nhâm Giang Lưu.
Hiển nhiên, đây là một đòn dồn ra toàn sức của gã đại hán kia, chỉ thấy hai lưỡi búa lớn nhanh như sấm vang chớp giật, bổ xuống đầu của gã Nhâm Giang Lưu.
Nhất thời, dưới đài đều truyền đến một tràng tiếng vang hít khí, nhưng sắc mặt của mấy ả nữ đệ tử Tiêu Dao môn lại không hề thay đổi, hiển nhiên, là cực kì có lòng tin với gã Nhâm Giang Lưu này đi.
Quả nhiên, gã Nhâm Giang Lưu lách thân đi, vọt đi, liền lui mười mấy bước về phía sau.
Ngay lập tức, một đòn búa như sấm vang chớp liền mạnh mẽ bổ xuống, đột ngột, khiến cho mặt sàn của võ đài phải tóe lên tia lửa văng lên khắp nơi, đến tận cả mặt núi đá ở bên dưới sàn võ đài, cư nhiên đã bị thủng xuống thành hai cái hố to, sâu hoắm.
Lại tung ra một chiêu vồ hụt, càng khiến cho gã đại hán tháo vát kia đã dâng lên chút tức giận. Gã dùng sức rút hai lưỡi búa ra, lại mau lẹ vọt về phía Nhâm Giang Lưu.
Gã Nhâm Giang Lưu nắm kiếm ở trong tay, nhanh nhẹn múa ra từng kiếm hóa giải mỗi một đường búa mà gã đại hán giáng xuống, động tác nhẹ nhàng, lưu loát chẳng khác nào mây trôi nước chảy.
Không qua bao lâu, gã đại hán tháo vát kia đã mệt đến cả mặt đều đỏ, luôn thở hồng hộc. Mà, gã Nhâm Giang Lưu vẫn duy trì một bộ dạng ‘dù bận vẫn ung dung’, đến cả một nếp nhăn ở trên bộ đồ trắng kia cũng còn không có nữa là.
Rốt cục, gã đại hán kia đã tức giận, tung một đường búa bổ nhanh như sấm xuống người Nhâm Giang Lưu.
Sau khi gã Nhâm Giang Lưu lại lánh mình tránh đi được lần nữa, gã liền giơ kiếm đâm về phía hai bàn tay đang cầm búa của gã đại hán. Dưới lưỡi kiếm linh hoạt của gã, ngay lập tức ở trên tay của gã đại hán bị cắt ra vết máu, hai lưỡi búa cũng tuột tay mà văng đi, bay xuống võ đài.
Nhất thời, đám người ở dưới võ đài đều nhanh chân mà vội tản ra bốn phía, hai lưỡi búa kia liền bổ xuống, lại tạo nên hai hố to ở trên mặt đất.
Còn, gã đại hán lại mang theo một bộ mặt cụt hứng, bước xuống đài.
Gã Nhâm Giang Lưu đứng ở trên đài, trở tay, xoay kiếm, chắp ở phía sau lưng, khẽ mỉm cười nói:
– Kính xin các vị chỉ giáo.
Nhất thời, dưới đài đều là một mảng vắng lặng, càng không có một người dám lên tỷ thí nữa.
Qua một lúc lâu sau, gã Nhâm Giang Lưu mỉm cười nói:
– Còn có vị nào muốn chỉ giáo cho Nhâm mỗ hay không? Nếu đã không có…
Lúc này, một giọng nói mềm mại phảng phất như thấm đượm đến tận xương tủy, chậm rãi vang lên.
– Ta…
Nhất thời, mọi người đều sững sờ, liền nhìn thấy một nữ tử mặc một thân hồng y chậm rãi lên đài.
Nữ tử mặc hồng y kia, rực rỡ, diễm lệ như đào yêu, lại uyển chuyển, thướt tha như hồng liên, cả người mong manh phảng phấp như là trời sinh vậy.