Phượng cầu hoàng’?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng hiện lên vẻ mặt phức tạp.
Y nhìn đến sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Liễu Nhàn Cầm vẫn đang đánh đàn kia, bất chợt, đến cùng thì y cũng không bắt được ý tứ, hay đoán ra được suy nghĩ gì của trong đầu kia của hắn cả.
Từ lâu, Liễu Nhàn Cầm đã phát hiện ra có người đến. Thế nhưng, hắn vốn chưa từng ngẩng đầu lên, hai tay vẫn tập trung vỗ về dây cầm.
Phó Kinh Hồng suy nghĩ một lát, mới mở miệng gọi:
– Liễu huynh.
Lúc này, tiếng đàn của Liễu Nhàn Cầm mới chợt dừng lại.
– Ma giáo đã phát sinh nội loạn. Hiện tại, toàn bộ đám đại môn phái kia đều rút lui về Tư Đồ sơn trang. Bọn ta dự định đi xem náo nhiệt. Không biết, ý của Liễu huynh thì thế nào đây?
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười hỏi.
Liễu Nhàn Cầm đưa lòng bàn tay lên đặt xuống bên trên dây đàn, khẽ khép hai mắt lại, chỉ đáp:
– Được.
… ‘Được’ là có ý gì a?
Phó Kinh Hồng nhìn Liễu Nhàn Cầm đứng dậy, ôm chiếc cầm vào trong lòng, sau đó, vẫn là một sắc mặt lạnh nhạt nhìn vào y.
Bất chợt, ở trong lòng của y, lóe lên một ý nghĩ.
Chẳng lẽ…
Liễu Nhàn Cầm vừa nghe qua câu mà y vừa nói kia lại được hắn hiểu lầm rằng là do y đang mời hắn cùng đi hay sao a?
Liễu Nhàn Cầm vẫn mang theo sắc mặt lạnh nhạt mà chăm chú nhìn y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng uốn cong khóe môi lên, nói:
– Đi thôi.
Đứng ở một bên, sắc mặt của Bạch Luyện Hoa liền không vui, khẽ phát ra một tiếng ‘hừ’.
Cả bốn người vẫn không tìm được lối mòn để đi lên cả, cũng chỉ có thể dựa vào khinh công mà nhảy lên trên kia mà thôi.
Mà, vách núi này lại cao lên tới mấy ngàn thước, may là vách đá này cũng không tính là cực kì cheo leo, trơn nhẵn. Bốn phía vẫn có một vài mõm đá nhô ra, tuy nhỏ, hẹp vẫn có thể làm chỗ để đặt chân.
Mà, nội lực của Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa khôi phục lại.
Bạch Luyện Hoa xung phong nhận việc đến cõng y đi lên, đã bị y quả đoán từ chối.
Trong khi đó, Lãnh Tề Hiên vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Phó Kinh Hồng nghĩ thầm.
Tất nhiên là nhị sư đệ nhà mình vẫn khá là đáng tin hơn đi.
Cho nên, y liền cực kì yên tâm nằm sấp ở trên lưng của Lãnh Tề Hiên.
Đứng ở một bên, Liễu Nhàn Cầm vẫn bày sắc mặt lạnh nhạt nhìn y, ôm chặt lấy chiếc cầm ở trong tay.
Bốn người phải tiêu tốn một phen công phu, rốt cục, cũng mới có thể đi tới.
Trên vách đá, cảnh tượng đều đã điêu tàn, bốn phía xung quanh đều đẫm máu, rải rác một đóng thi thể đứt tay cụt chân.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày, xoay người rời đi.
Đám ngựa mà bọn họ đã cưỡi tới đây, đã sớm ở trong loạn chiến mà biến mất rồi, đại khái là do có ai đó trong khi chạy trốn đã thuận tay cưỡi mất đi rồi đi.
Bốn người không thể làm gì khác hơn là đành đi bộ xuống khách điếm ở dưới chân núi của Thượng Tắc Sơn.
Sau khi bọn họ vừa mới hao phí hết nội lực một phen, cho nên, lúc này, y đã cực kì mệt đến bở hơi tai.
Đi dọc theo đường hiu quạnh ở trên núi, càng không thấy bóng người nào cả.
Thật vất vả, bốn người mới xuống được khách điếm ở dưới chân núi Thượng Tắc Sơn, thì trời cũng đã bắt đầu tối.
Lúc này, Phó Kinh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, liền đi vào trong khách điếm, chuẩn bị kỹ càng để nghỉ ngơi một phen.
Sau khi tiến vào khách điếm, bọn họ mới phát hiện ra, trong khách điếm đều rất vắng vẻ, hầu như cũng không còn ai tới lui cả.
Tuyệt nhiên không hề giống với cảnh tượng ngồi đầy ở trong khách điếm này, ngoại trừ đang có lác đác vài bàn đang có người uống trà ăn cơm nhưng đều là người bình thường ra, thì vốn không có một người trong giang hồ nào cả.
Biết rõ đám người kia đều đã đi tới Tư Đồ sơn trang, cho nên, Phó Kinh Hồng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Y chỉ ngồi xuống bên bàn, tùy tiện kêu vài món ăn.
Khi ở dưới vực thẳm y chỉ ăn được mấy quả dại để no bụng. Vào lúc này, y cũng đã đói đến gần chết rồi đi, cho nên, sau khi vừa mới được tiểu nhị bưng món ăn để lên bàn, thì y liền ăn hết ba bay cơm như hùm như sói.
Sau khi đã cơm no rượu say, bốn người liền quay về mỗi khách phòng của mình, ngủ một giấc, chuẩn bị đến rạng sáng ngày hôm sau liền lên đường ngay.
Phó Kinh Hồng kêu một thùng nước nóng. Thùng vừa được đổ đầy thì y liền thư thư phục phục mà ngâm mình vào trong nước ấm.
Trôi qua một lúc, có người gõ cửa.
Phó Kinh Hồng đáp một tiếng, người kia đã đẩy cửa, đi vào.
– Nhị sư đệ. Đã muộn như vậy, còn có chuyện gì sao?
Phó Kinh Hồng dùng một vốc nước lau mặt mình một cái, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đi tới.
Lãnh Tề Hiên mang theo một bộ mặt không hề cảm xúc, chậm rãi đi về phía Phó Kinh Hồng.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng đang ngâm mình ở trong dục dũng, yên lặng quay mặt đi, nói:
– … Ở bên này của ta, có dược cao.
– Dược cao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng khó hiểu hỏi.
Y vốn không hề bị thương gì nha…
Lãnh Tề Hiên im lặng một lát, mới nói:
– Trên người huynh… Còn có ở phía sau…
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững sốt.
Lúc này, y mới cúi đầu, tự nhìn qua một vòng ở trên người mình.
Tuy mấy vết cắn của Liễu Nhàn Cầm lưu lại đã cầm máu, chỉ còn lại mấy dấu răng nho nhỏ, mà nơi tư mật ở phía sau của y…
Đúng là có chút bị xé rách.
Đại khái là ngày hôm nay, tư thế bước đi có chút khó chịu, cho nên, y mới bị nhị sư đệ phát hiện đi.
Nhất thời, ở trên mặt của Phó Kinh Hồng khá là tối tăm, liền nói nhỏ:
– Đệ cứ đặt ở trên bàn đi. Huynh tắm xong, liền thoa.
Lãnh Tề Hiên xoay đầu lại, nhìn về phía y, vẫn là một khuôn mặt không chút thay đổi nào, nói:
– Sư huynh. Để ta giúp huynh đi.
– Không cần đâu.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng vọt miệng từ chối.
– Sư huynh. Để ta giúp huynh đi.
Lãnh Tề Hiên vẫn là một bộ mặt không hề có cảm xúc, vẫn lặp lại lời này lần nữa, nhưng trong đôi mắt lại toát ra một tia cầu xin.
Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng liền mềm nhũn.
Suy tư một chút, y cảm thấy nhị sư đệ cũng không có bất kì thói quen xấu xa nào cả, liền gật đầu đồng ý.
Lãnh Tề Hiên vẫn duy trì bộ mặt không hề cảm xúc, liền tiến lên, ở trước mặt của y, mở ra cái nắp của bình lam nhỏ, tiếp theo, dùng ngón tay luồn vào trong bình kia, dính lấy một chút dược cao màu màu trắng đục trên đầu ngón tay rút ra.
Ngón tay của Lãnh Tề Hiên cũng rất là thon dài, đẹp đẽ, chỉ là do từ nhỏ đã luyện kiếm, cho nên, mới bị bao phủ một tầng vết chai mỏng manh.
Hắn dùng đầu ngón tay có sẵn dược cao kia cùng với ngón áp út của mình, nhẹ nhàng thoa đều lên vết thương ở trên bờ vai của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào ngón tay của Lãnh Tề Hiên, chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần mới phát hiện ra, hắn đã thoa xong rồi.
Dược hiệu của dược cao này lại cực kì thần tốc, vừa thoa lên, mà vết cắn ở trên bờ vai của Phó Kinh Hồng liền nhạt đi nhiều rồi.
Lãnh Tề Hiên lại dùng ngón tay dích ra một chút thuốc cao, liền bôi lên mỗi một dấu răng ở trên người của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được sự mát lạnh được lan đến từ trên miệng vết thương, khiến y hết sức thoải mái.
Tiếp theo, Lãnh Tề Hiên khựng người lại, vẫn một bộ mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, cũng tự nhìn thấy được hai dấu răng xếp một vòng xung quanh hai điểm đỏ ở trước ngực của mình, mà trên mặt của y cũng đã biến thành một bộ mặt không hề cảm xúc.
Ngay khi y đang muốn mở miệng định nói “để tự huynh thoa”, thì bất chợt, ngón tay đang dính theo dược cao của Lãnh Tề Hiên đã đặt ở trước lồng ngực của Phó Kinh Hồng ngực.
Thoáng chốc, khiến cho Phó Kinh Hồng không khỏi phải sững sốt.
Nhất thời, ngón tay kia của Lãnh Tề Hiên cũng ngừng lại một chút, tiếp đó, hắn vươn ngón trỏ ra, điểm dược cao lên, bắt đầu thoa theo dấu răng ở trên ngực của Phó Kinh Hồng.
Ngón tay của hắn đang khẽ run, không cẩn thận liền chạm phải cái điểm đỏ ở chính giữa kia.
Nhất thời, khiến cho Phó Kinh Hồng cảm nhận được một trận tê dại được truyền đến từ trước ngực, dẫn đến, cả thân thể cũng đang run rẩy theo.
Bất chợt, ngón tay của Lãnh Tề Hiên khựng lại một lát, lại đưa ngón tay về bên còn lại, cũng thoa đều dược cao xung quanh vết răng đều đặn kia.
Sau lại, không biết là không cẩn thận hay là cố ý, mà ngón cái của hắn đang đặt lên trên điểm đỏ chính giữa kia.
Sau đó, Lãnh Tề Hiên vẫn là một bộ mặt không hề có cảm xúc, lại do dự một chút, liền đè lên nó.
Nhất thời, cả khuôn mặt của Phó Kinh Hồng liền đỏ ửng lên. Ngay lập tức, y giơ cánh tay lên, đập mạnh một cái ở trên mặt nước, liền vọt lên một trận bọt nước tung téo.
Bọt nước văng lên, khiến cho Lãnh Tề Hiên không khỏi phải nhắm hai mắt lại.
Phó Kinh Hồng liền đẩy tay của hắn ra, phát ra một tiếng “hừ”.
Ngay khi Lãnh Tề Hiên mở mắt ra, vẫn luôn duy trì một bộ mặt không hề có cảm xúc nhìn chăm chú vào Phó Kinh Hồng cũng đang hiện lên một vẻ mặt không hề cảm xúc mà nhìn lại hắn.
– Sư huynh…
Lãnh Tề Hiên khẽ gọi.
– Làm sao hả?
Phó Kinh Hồng vẫn là một bộ mặt lạnh lùng, tựa lưng ở trên thành dục dũng, nhìn hắn.
Nhất thời, sắc mặt của Lãnh Tề Hiên có chút biến đổi, nhưng ngay sau đó, hắn vẫn quay về bộ mặt không chút biến sắc nào, nói:
– Sư huynh. Ta vẫn chưa thoa dược xong cho huynh.
– Vẫn còn chưa thoa xong sao?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Còn có… Nơi ở phía sau kia.
Lãnh Tề Hiên vẫn duy trì một bộ mặt không chút thay đổi nói.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người lại, liền phát ra một tiếng “hừ”, nói:
– Ta tự mình thoa được.
– Sư huynh vốn không thể tự nhìn thấy để thoa được. Tất nhiên là so với việc để ta thoa cho vẫn tốt hơn nhiều.
Lãnh Tề Hiên vẫn là bản mặt không chút thay đổi nói.
– Không cần,
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, bỗng cười cợt, nói,
– Nếu để cho ngươi thoa dược cho ta nữa, thì lại càng thêm vết thương mới nữa rồi, không phải ta lại càng thê thảm rồi sao?
– Sẽ không sao cả.
Lãnh Tề Hiên luôn giữ một bộ mặt không chút thay đổi, nói.
– Há, thật sao?
Phó Kinh Hồng cười lạnh, chợt vươn cẳng chân trái ra, duỗi qua thành dục dũng, lấy lòng bàn chân trần trụi, đạp nhẹ lên, dùng mũi chân đè ép lấy nơi nào đó đang độn cao lên một tầng vải vóc đang mặc ở trên người của Lãnh Tề Hiên.
Nhất thời, sắc mặt của Lãnh Tề Hiên đã có chút biến đổi, nhưng cũng rất nhanh, hắn lại khôi phục lại bộ mặt không hề cảm xúc, nói:
– Ta sẽ nhịn xuống.
Chỉ là trong giọng nói của hắn đã có chút khàn khàn.
Phó Kinh Hồng chỉ nhìn Lãnh Tề Hiên, ánh mắt xoay chuyển một vòng, mới đáp:
– Được thôi.
Vừa dứt lời, y liền xoay người lại, nằm sấp trên vách thùng gỗ.
Nước ở trong dục dũng này vốn rất cạn, chỉ ở cao hơn eo của người bình thường một chút đi. Phó Kinh Hồng nằm sấp ở bên vách thùng, nhấc vòng eo lên, liền để lộ ra mỹ cảnh ở trong.
Mà, Phó Kinh Hồng đang nằm sấp trên vách thùng gỗ, để hiện lên ánh mắt thâm trầm.
Y cũng không biết vì sao, đời này, cả hai vị sư đệ này, tựa hồ như đều đang có tâm ý yêu thích y…
Mà, bản thân y cũng không thể nói ra được là y nên buồn hay nên vui đây.
Có lẽ là do đời trước, y đã bị tổn thương quá sâu. Cho nên, đời này, y không muốn lại dính líu đến một chữ ‘tình’ này nữa.
Y không muốn người khác phải thua thiệt cho y. Mà, y cũng không muốn mình thiệt thòi, phải đi nợ ân tình của người khác.
Y vốn định, sau khi kết thúc mọi chuyện rườm rà này, thì y liền cùng với hai vị sư đệ quay trở lại Đoạn Tụ cốc, liền ẩn cư ở trong thung lũng của nơi đó, vốn không cần hỏi tới chuyện của giang hồ nữa. Nhưng nếu hai vị sư đệ này đều đã bắt đầu có tâm tư yêu thích y rồi, thì y cũng chỉ đành dùng một đao sắc bén mà chặt đứt tơ tình này đi vậy.
Tâm tư của tiểu sư đệ vốn đơn giản, chỉ y thẳng thắn từ chối là được rồi. Nhưng mà nhị sư đệ này, thì tâm tư của hắn lại chôn giấu rất sâu. Nếu không phải là do y để tâm chú ý cẩn thận, thì chỉ sợ là y cũng không phát hiện ra được tâm tư này của nhị sư đệ. Mà nếu không phát hiện ra được, tất nhiên, y cũng sẽ không thể nào từ chối được.
Nếu mà lần này nhị sư đệ đã không nhịn nổi nữa…
Vậy thì y tự nhiên là có thể nói ra lời lẽ nghiêm nghị mà khước từ, đoạn tuyệt mọi yêu thương, nhớ nhung của nhị sư đệ rồi a.
Ngay lúc này, ngón tay đang dính theo dược cao lạnh lẽo của Lãnh Tề Hiên đang chậm rãi đâm vào trong hậu huyệt của y.
Ban đầu, bên trong hậu huyệt vốn đang có chút nóng rát, đột ngột, lại bị cảm xúc lạnh lẽo bao trùm lên một mảng.
Ngay lập tức, khiến cho Phó Kinh Hồng không nhịn được mà run rẩy lên.
Bất chợt, ngón tay kia của Lãnh Tề Hiên cũng ngừng lại một chút, nhưng vẫn chầm chậm, kiên định mà đâm vào nơi sâu xa, sau đó, bắt đầu thoa một vòng ở bên trong vách thịt.
Phó Kinh Hồng đành nhắm mắt lại, vừa cắn chặt môi của mình.
Mà, tựa hồ như là hô hấp của Lãnh Tề Hiên cũng dần dần có chút gấp gáp lên. Thế nhưng thủy chung, hắn vẫn không hề làm ra chuyện gì khác người cả, vừa thoa xong thuốc mỡ, hắn liền vội vàng định rút ngón tay ra.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng theo bản năng mà kẹp chặt lại hậu huyệt, nhất thời, ngón tay của Lãnh Tề Hiên liền bị siết lại.
Đến khi Phó Kinh Hồng hồi phục tinh thần lại, thì lúc này, ngón tay của Lãnh Tề Hiên mới chậm rãi rút ra.
– Sư, sư huynh. Huynh nên nghỉ ngơi trước đi. Ta đi đây.
Lãnh Tề Hiên vừa nói xong, liền vội vã xoay người đi, đang muốn chạy đi.
Ở trong nước, Phó Kinh Hồng xoay người lại, ánh mắt sắc bén, thâm trầm thấy Lãnh Tề Hiên đang khom người định rời đi.
Nhất thời, phản ứng của Lãnh Tề Hiên đã không thể che lấp được nữa, dưới lớp trang phục huyền sắc, nơi nào đó đã bị độn cao lên, vừa nhìn qua liền hiểu ngay.
Cũng không biết là có phải hắn đã phát hiện ra ý đồ của Phó Kinh Hồng hay không, mà Lãnh Tề Hiên nóng vội muốn rời khỏi đây, vốn không muốn cho đại sư huynh nhà mình nhìn thấy phản ứng của cơ thể mình đi.
Hiển nhiên, Phó Kinh Hồng không ngờ rằng, Lãnh Tề Hiên đang vội chuẩn bị rồi đi, ngay lập tức, y liền vọt miệng nói:
– Chờ đã.
– Sao, làm sao vậy?
Lãnh Tề Hiên dừng bước, vẫn quay lưng đối diện với Phó Kinh Hồng thấp giọng ngập ngừng hỏi.
Vừa rồi, Phó Kinh Hồng chỉ là theo bản năng mà vọt miệng kêu lại. Tất nhiên là y không hề có lí do gì để lưu người lại cả.
Cho nên, vừa nghe hắn hỏi, y trầm mặc một hồi.
Lãnh Tề Hiên thấy y không mở miệng nữa, lại không hề bước đi tiếp. Hắn chỉ duy trì bộ dạng cúi đầu, quay lưng đối diện với Phó Kinh Hồng, vẫn chỉ trước sau như một.
Phó Kinh Hồng thấy bộ dạng này của Lãnh Tề Hiên vốn nhất định là phải đi, cũng không biết là do y không cam lòng hoặc là do vì lí do nào khác. Y chỉ mở miệng tùy tiện nói:
– Chờ một chút… Đệ kỳ lưng giúp huynh đi.
Nhất thời, bóng lưng của Lãnh Tề Hiên bị cứng đờ.
– Huynh vốn tự mình kỳ không tới,
Phó Kinh Hồng lại khẽ ‘hừ’ lên một tiếng, nói:
– Hay nên nói là, với tư cách của một kẻ làm đại sư huynh như ta đây, chỉ muốn nhờ ngươi làm một chút chuyện, mà ngươi cũng không muốn sao?
Bóng lưng của Lãnh Tề Hiên đều cứng đờ lại cả.
Qua một lúc lâu, hắn mang theo một bộ mặt không hề cảm xúc, mới xoay người lại.
Phản ứng rối loạn vừa rồi của hắn, tựa hồ như đã biến mất hoàn toàn rồi vậy, mà dưới lớp vải vóc huyền sắc phẳng lặng, nơi nào đó cũng đã im lìm mất rồi.
Tất nhiên, Phó Kinh Hồng vốn đã nhìn thấy, mới vừa rồi, trước khi Lãnh Tề Hiên xoay người lại, hắn đã tự điểm huyệt đạo ở trên người của mình, mạnh mẽ đè ép phản ứng của nơi kia rút đi.
Đương nhiên, y cũng sẽ không mở miệng mà vạch trần chuyện này.
Mà y chỉ xoay người lại, nằm sấp trên vách thùng gỗ, biểu thị cho Lãnh Tề Hiên nên lại đây kỳ lưng cho mình.
Ngay trong khi mảnh khăn trắng ướt sũng ở trong tay của Lãnh Tề Hiên chà qua trên lưng của y, thì bất chợt, Phó Kinh Hồng mới ý thức được, hành vi vừa rồi của y vốn thật giống như là đã làm ra một chuyện ngu xuẩn a.
Tại sao y cứ nhất mực mà phải gọi Lãnh Tề Hiên ở lại đây, bộ còn muốn khiến cho Lãnh Tề Hiên dâng lên lại phản ứng hay sao a?
Nếu như Lãnh Tề Hiên không muốn vạch trần mọi chuyện, vậy thì y cứ giả vờ xem như là chuyện gì cũng không biết đi.
Vẫn cứ duy trì bầu không khí ôn hòa giữa ba người thế này mà quay trở lại Đoạn Tụ cốc. Rồi cứ ngây ngốc mà sống qua một đời, vậy thì y có thể giả vờ không biết bất kì chuyện gì cả một đời a.
Nghĩ tới chỗ này, Phó Kinh Hồng đang muốn mở miệng đuổi Lãnh Tề Hiên quay trở về phòng trọ của mình
Thì, ngay lúc này, cửa phòng lại bị vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Kinh Hồng đáp một tiếng.
Người kia liền đẩy cửa mà bước vào.
Một bộ bạch y, mi mục như họa, chính là tiểu sư đệ của y.
– Đại sư huynh. Đệ đến kỳ lưng giúp huynh…
Ngay trong khi Bạch Luyện Hoa vừa nói, lại đang nhảy nhót, vui vẻ đi vào. Đến khi hắn vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lãnh Tề Hiên đang tự tay kì lưng cho Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Bạch Luyện Hoa liền ngây người.