Lão Mộ Dung Lân cố ý dẫn y tới đây là muốn y làm một chuyện cho gã sao?
Phó Kinh Hồng nhìn Mộ Dung Lân, phát ra một tiếng cười lạnh, nói:
– Ngươi muốn ta làm gì thì ta phải liền làm cái đó sao?
Tiếng nói vừa dứt, nhất thời, y xoay cổ tay, lập tức, nhanh tay bắn ra ba hòn đá đánh về phía của lão Mộ Dung Lân.
Lão Mộ Dung Lân vẫn không nhúc nhích, chỉ giơ tay mau lẹ đánh nát ba hòn đá kia.
Mà, trong nháy mắt, lão Mộ Dung Lân giơ tay lên, Phó Kinh Hồng đã sớm liền vọt cả người về phía gã, đồng thời, vung tay lên lại bắn ra ba hòn đá.
Ngay lập tức, Mộ Dung Lân lách mình tránh đi, nhanh chóng, cách xa ra khỏi ba hòn đá đang phóng tới như chẻ tre.
Ngay lúc này, vang lên ba tiếng ‘oành oành oành’, ba hòn đá đã va mạnh vào trên vách đá phía sau cách Mộ Dung Thương xa đến mười mấy thước.
Mà, lúc này, mũi chân của Phó Kinh Hồng điểm nhẹ một cái ở trên mặt đất, xoay người rơi xuống trước một giá vũ khí kia, giơ tay đến liền rút ra một thanh kiếm khỏi vỏ, liền phát sinh một trận tiếng vang khẽ, tản ra hàn khí.
Phó Kinh Hồng liền biết, đây tuyệt đối là một thanh kiếm tốt. Chỉ là không biết lão Mộ Dung Lân này đã đoạt được từ đâu mà thôi, nhưng mà vẫn có thể đoán được, nhất định là do lão Mộ Dung Lân đã cướp bóc mà có được đi.
Phó Kinh Hồng cầm kiếm ở trong tay, lập tức, vọt người lên, trực tiếp đâm về phía Mộ Dung Lân.
Mộ Dung Lân lại phát ra một tiếng hừ lạnh, liền vận khinh công lên, tránh né một chiêu kiếm này.
Phó Kinh Hồng lập tức trở tay đến, lại vẽ ra một chiêu kiếm.
Mộ Dung Lân vội lui lại ba bước, giơ tay đến, lấy ra một thanh đao ở trên giá vũ khí.
Ngay khi nhát kiếm của Phó Kinh Hồng giáng xuống, liền bị Mộ Dung Lân nhấc đao lên, chặn lại.
Phút chốc, Phó Kinh Hồng liền xoay người. Kiếm ở trong tay liền linh hoạt vẽ ra chiêu kiếm liên hoàn như nước chảy mây trôi.
Nhất thời, khiến cho lão Mộ Dung Lân vốn luôn mang theo thái độ hờ hững, xem thường lúc ban đầu, ngay lập tức, đã thận trọng, nghiêm túc ra chiêu.
Hai người tỷ thí mấy chục chiêu.
Nhất thời, cục diện giằng co.
Mắt thấy tình thế đã như vậy, đột ngột, Mộ Dung Lân lại ‘hừ’ lạnh lên một tiếng, lập tức, giơ tay vung ra ba chiếc phi tiêu.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng lách mình tránh né. Tầm mắt liền nhìn thấy ba chiếc phi tiêu kia ba sượt qua, hầu như kề sát với mấy sợi tóc của y, mà trên phi tiêu kia đều tản ra ánh sáng tím dìu dịu, vừa nhìn liền biết, đây là ám khi đã tẩm qua kịch độc.
Mà, trong nháy mắt, khi phi tiêu lướt sát qua sợi tóc của Phó Kinh Hồng, đột nhiên, Mộ Dung Lân liền vung tay áo lên, vang lên một tiếng ‘xoạt’, chợt, bốc lên màn khói trắng mù mịt ở ngay tại chỗ.
Ngay lập tức, trực giác báo cho Phó Kinh Hồng biết là không ổn.
Y liền vội lùi mười mấy bước về sau, cố gắng tránh né. Thế nhưng làn khói kia lan tràn đến quá nhanh. Dù Phó Kinh Hồng đã nhận ra được, cũng không thể nào lập tức tránh né kịp, cho nên, y đã bị hít vào một ít khói dược kia.
Trong nháy mắt, cả người của Phó Kinh Hồng lập tức truyền đến một trận cảm giác tê dại, tiếp theo, toàn thân y rệu rã như là bị rút đi hết mọi khí lực vậy. Cho nên, y lập tức mềm nhũn mà hầu như sắp té ngã xuống mặt đất. Nhưng trong chớp mắt, muốn té xuống, y lập tức chống kiếm xuống đất, cả người duy trì tư thế nửa đứng nửa quỳ, miễn cưỡng không để cho mình ngã xuống đất.
Lão Mộ Dung Lân nhìn dáng vẻ này của y, liền cười lạnh, nói:
– Rượu mời không uống, chỉ muốn uống rượu phạt.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu, liếc mắt lạnh lùng nhìn gã, không nói.
Lão Mộ Dung Lân xoay người, đi trở về bên cạnh chiếc quan tài băng kia, giơ tay lên, khép lại nắp quan tài băng này.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng nhìn theo toàn bộ động tác này của gã.
Võ công của Mộ Dung Thương vốn cao thâm đến quỷ thần khó lường. Dù cho lão Mộ Dung Lân dựa vào luyện tà công gì đó mà khiến cho thực lực tăng nhanh, võ công lợi hại đến đâu đi nữa, thì làm sao lại có thể ám toán thành công Mộ Dung Thương đây?
Khả năng lớn nhất, có lẽ là giống như vừa nãy đi. Tuyệt đối là do lão Mộ Dung Lân đã nhân lúc Mộ Dung Thương không chú ý, mà đánh lén.
Nhớ đến, mọi chuyện ám toán xảy ra ở trong Tư Đồ sơn trang, xem như là Phó Kinh Hồng cũng hiểu được đại khái rồi đi.
Lão Mộ Dung Lân này cùng với Mộ Dung Thương. Mỗi người chiếm giữ một nửa thế lực của ma giáo. Tạm thời, ai cũng không áp chế được ai cả.
Lão Mộ Dung Lân lại đưa ra một cách là nhân lúc đám người cửu đại môn phái đang tỷ thí, thì nhờ Mộ Dung Thương điều bốn thủ hạ đắc lực đi ra ngoài, lại lợi dụng thời khắc này vẫn không có ai không nhận ra được, tung ra thủ đoạn, quật ngã Mộ Dung Thương.
Mà, thủ hạ tinh thông dùng dược nhất ở bên cạnh Mộ Dung Thương hẳn là Thái Cư Hoa, nhưng đến hắn ta cũng đã bị điều đi ra ngoài.
Vào lúc này, chỉ còn lại tà y ma giáo Hoa Thanh Lưu nhưng lại đứng về phía của lão Mộ Dung Lân, hắn ta cũng lợi dụng việc này mà đạp Mộ Dung Thương một cước.
Tuy võ công của Mộ Dung Thương vốn quỷ thần khó lường, cũng không ngăn nổi lòng người khó lường.
Nhất thời, ở trong lòng của Phó Kinh Hồng thở dài một tiếng.
Ngay lập tức, mới phản ứng lại, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, người mà y cần phải lo lắng nhất hẳn chính là bản thân mình a.
Rốt cuộc, lão Mộ Dung Lân dẫn y lại đây, là để muốn y làm cái gì đây?
Y ngẩng đầu lên, phát hiện ra lão Mộ Dung Lân đã đi tới trước mặt của y.
Trong tay mà Phó Kinh Hồng dùng sức cầm chặt kiếm để miễn cưỡng chống đỡ ở trên đất, đã ứa ra đẫm mồ hôi, lạnh lẽo một mảng, lại càng không có khí lực nào, đứng lên, vung kiếm được nữa.
Trong lòng của y, thầm hận, vừa nãy, bản thân mình quá bất cẩn rồi. Nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn theo lão Mộ Dung Lân này xem, gã có động tác gì.
Lão Mộ Dung Lân nhìn Phó Kinh Hồng đang nửa đứng nửa quỳ, cũng không hề có ý định ra tay đoạt lấy tính mạng của, mà gã chỉ chợt thở dài ra một tiếng, chậm rãi nói:
– Ta còn nhớ hai mươi năm trước… Ta vốn vẫn chỉ là một thiếu niên hồ đồ, không rành thế sự. Tuy thân là trưởng tử đích tôn của Mộ Dung thế gia, nhưng lại không được phụ thân yêu thích. Phụ thân ta yêu thích nhất lại chính là nhị ca do người thiếp thứ ba sinh ra, bởi vì, đó là hài tử của phụ thân với nữ nhân mà ông yêu nhất…
Phó Kinh Hồng cau mày, không biết vì sao lão Mộ Dung Lân lại kể ra loại chuyện bí mật trong nhà này cho một người ngoài như y nghe đây.
– Vì ta muốn làm cho phụ thân càng thêm yêu thích mình. Ta liền ra khỏi nhà, muốn đi lang bạt khắp giang hồ một phen, để gầy dựng danh tiếng, để cho người trong giang hồ đều biết được, Mộ Dung thế gia, hổ phụ không sinh khuyển tử. Đồng thời, để cho phụ thân biết nhi tử của ông cũng không phải là hạng người vô năng…
– Sau khi ta đang định ra tay dẹp yên đám sơn tặc trên Hắc Phong Sơn, thì ta gặp phải một người,
Lão Mộ Dung Lân dừng lại một chút, tiếp tục nói,
– Ta còn nhớ, lúc đó, hắn mặc một thân hồng y, trường kiếm múa lượn, khen một câu ‘phong thái khuynh thành’ cũng không quá đáng. Ta cùng hắn liên thủ tung một lưới bắt gọn đám sơn tặc kia. Ta vốn cho rằng, chắc hắn là tôn tử của môn phái ẩn cư nào đó…
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng ngây người, tựa hồ như y biết là lão Mộ Dung Lân đang muốn kể về cái gì rồi đi.
– Ta vừa gặp hắn mà như đã quen. Vui vẻ bàn luận, liền cùng nhau đi lang bạt. Cũng xem đúng như là tùy ý phóng ngựa vung kiếm, chu du ngang dọc khắp giang hồ. Cỡ nào khoái ý a!
Lão Mộ Dung Lân vừa nói vừa ai thán,
– Bình sinh có thể tìm kiếm được một tri kỷ là đã đủ rồi. Huống hồ gì còn là bằng hữu tri tâm đây? Tương giao càng sâu với hắn, ta liền càng thêm vui vẻ, dần dần, càng sinh ra tình cảm long dương, tâm ý đoạn tụ…
– Đáng tiếc. Sau đó, ta mới biết, hóa ra hắn là thánh tử ma giáo. Từ trước đến giờ, ma giáo vốn như nước với lửa, không đội trời chung với chính đạo bọn ta. Nhưng nhất thời, tâm ta đã bị tình cảm lấp kín, không dám nói cho hắn biết, ta chính là trưởng tử đích tôn của Mộ Dung thế gia. Lúc đó, ta một lòng chỉ chờ mong đến ngày ta có thể cùng hắn dắt tay ngao du khắp giang hồ. Dù cho bị Mộ Dung gia xóa tên đi nữa, thì cũng chẳng sao cả đi? Ta vốn cũng định rời khỏi Mộ Dung phủ, ở cùng với hắn cả một đời này…
– Sau đó, hắn dẫn ta tới nơi này. Chính là tổng đàn ma giáo, ta mừng rỡ như điên. Ta tự cho rằng, hắn vốn luôn có tình ý với ta. Thừa dịp say rượu, ta thẳng thắn biểu lộ tâm ý của mình với hắn. Nhưng không ngờ, hắn lại lạnh lùng, thẳng thừng từ chối ta. Hắn nói, hắn vốn chưa từng có loại ý nghĩ kia đối với ta. Hắn chỉ xem ta là bằng hữu tri kỷ thôi… Hóa ra, cho tới nay, chỉ là có mỗi mình ta đơn phương mà thôi. Cho nên, lúc đó, dưới cơn nóng giận, ta đã vung tay áo rời đi …
Phó Kinh Hồng nghe đến lời này của lão Mộ Dung Lân, nhíu nhíu mày.
– Sau khi trở lại Mộ Dung phủ, vẫn còn tức giận chưa bình tĩnh, ta liền báo cho phụ thân biết, ta phát hiện ra vị trí tổng đàn của ma giáo. Phụ thân lập tức triệu tập người của cửu đại môn phái, cùng nhau đánh vào ma giáo,
Lão Mộ Dung Lân vừa nói, trong mắt liền lộ ra nỗi hối hận sâu sắc,
– Rốt cuộc, dưới tình thế vây công của đám người cửu đại môn phái, hắn vốn không địch lại được nữa. Sau khi tận mắt nhìn thấy, hắn thà rằng ngọc nát còn hơn làm ngói lành(), mà rút kiếm tự vẫn, trong lòng của ta cực kì hối hận. Nhưng cũng đã không còn đường để quay đầu lại nữa. Sau đó, trong lúc cửu đại môn phái ở lục soát ma giáo, tiêu diệt sạch dư nghiệt, thì ta lại tìm thấy một tiểu hài tử, lại có khuôn mặt non nớt cực kỳ giống hắn… Ta liền mang thi thể của hắn cùng với hài tử kia về Mộ Dung phủ.
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Một tiểu hài tử vừa mới sinh ra, ngũ quan đều nhăn nheo. Vậy thì tại sao lão Mộ Dung Lân lại nhìn ra được ngũ quan hài tử có chỗ nào tương tự với Phật Tâm Lưu Ly đây?
– Sau trận chiến cửu đại môn phái vây chiến ma giáo thắng lợi, ta lập được công lớn. Rốt cuộc, phụ thân cũng đã bắt đầu nhìn thẳng vào ta. Mà sau khi nương của ta đã qua đời, phụ thân luôn cảm thấy ông luôn hổ thẹn với nương của ta, cho nên, lại càng đối xử tốt với ta, tựa hồ như là ông muốn bù đắp lại hai mươi năm thua thiệt ta rồi đi. Sau đó, ta liền thuận lợi mà kế thừa Mộ Dung thế gia, trở thành chủ nhân của Mộ Dung phủ,
Trong giọng nói của lão Mộ Dung Lân lại có chút già nua, gã tiếp tục kể,
– Sau đó, ta liền xây nên một mật đạo liên thông đến nhiều căn thạch thất ở dưới Mộ Dung phủ, cất giữ thi thể của hắn trong quan tài băng được làm từ băng vĩnh cửu, còn hạ xuống bách luyện độc trùng để duy trì thi thể, muốn tìm ra cách để hắn sống lại một lần nữa.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng hầu như là cảm thấy lão Mộ Dung Lân này đã điên rồi. Gã tự tay hại chết Phật Tâm Lưu Ly, sau đó, lại còn vọng tưởng để cứu hắn sống lại.
Dù cho Phật Tâm Lưu Ly có thật sự sống lại, thì e là hành động đầu tiên mà hắn sẽ làm, đó chính là phải ra tay giết chết lão Mộ Dung Lân – kẻ thù đã hại toàn bộ ma giáo của hắn bị tru sát đi!
– Chớp mắt một cái, hai mươi năm đã trôi qua. Ta mới phát hiện ra, hành vi, cử chỉ của Thương nhi càng ngày càng giống hắn. Sau đó, ta mới biết, hóa ra, trước khi chết, hắn đã hạ xuống vãng sinh độc trùng, hồn phách đều gửi ở trên người Thương nhi… Hắn lại trả thù, mà đã hạ xuống phệ tâm độc trùng lên trên người của ta. Thời gian độc trùng này sống kí sinh lại tương đối dài, nhưng lại sẽ cắn nuốt từng chút từng chút ngũ tạng lục phủ trong cơ thể của ký chủ, lại ẩn giấu tốt đến nỗi khiến cho ký chủ khó có thể mà phát hiện ra. Mà, ta cũng chỉ có thể tạm thời dùng băng tằm độc trùng để khống chế lại độc trùng này,
Mộ Dung Lân nói, bất đắc dĩ cười khổ, tiếp lời:
– Hắn hận ta đã hại ma giáo bị tru diệt. Nhưng trong hai mươi năm qua, ta cũng vẫn luôn sống trong nỗi hối hận khôn cùng. Vào lúc nửa đêm, vừa vào giấc mộng, ta đều sẽ mơ thấy ánh mắt lúc hắn sắp chết nhìn chằm chằm vào ta…
Phó Kinh Hồng vẫn lạnh lùng nhìn gã, cuối cùng, mở miệng hỏi:
– Ngươi nói những chuyện này cho ta biết, là có ý gì?
Mộ Dung Lân nhìn dáng vẻ này của y, lại quay đầu lại nhìn về phía người nằm ở trong quan tài băng, chậm rãi nói:
– Ta biết hắn phải thu hồi lại một hồn một phách vẫn còn lưu ở trên người Phật Tâm Lưu Ly năm đó. Cho nên, mới dẫn dụ từng bước, đưa ngươi đi vào trong căn phòng băng kia. Ta vốn cho rằng, sau khi hắn thành công, liền sẽ động thủ giết chết ngươi.
Gã chuyển đầu lại, lạnh lùng nhìn Phó Kinh Hồng, nói:
– Ai ngờ được. Hắn cư nhiên lại hạ xuống đồng sinh cộng tử trùng độc ở trên thân thể của ngươi. Cho nên, nếu ngươi chết đi, thì hắn cũng không có cách nào sống một mình ở trên đời này nữa.
– Cái gì?!!
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cả kinh.
Đồng sinh cộng tử độc trùng?
– Tên như ý nghĩa. Đồng sinh cộng tử độc trùng, chính là, một trong hai người, người ra tay hạ độc trùng cùng với người bị trúng phải độc trùng này, chết đi. Thì, người còn lại cũng không thể sống một mình,
Lão Mộ Dung Lân nhìn y lạnh lùng nói,
– Loại độc trùng này… Chính là khi nữ nhân Miêu Cương sợ tình lang phụ lòng mình mà hạ xuống ái độc trùng.
Phó Kinh Hồng sững sờ nhìn chằm chằm lão Mộ Dung Lân đang đứng ở trước mắt.
Từ lúc nào thì y đã bị hạ xuống loại độc trùng này?
Vì sao y lại không hề cảm nhận được?
Rốt cuộc, thì vì sao Mộ Dung Thương lại …
Muốn hạ xuống loại độc trùng này lên người y đây?
Thoáng chốc, tâm tình của Phó Kinh Hồng càng thêm phức tạp.
Nếu là như vậy, lần trước y bị Mộ Dung Thương bắt về ma giáo, Hoa Thanh Lưu lại nói với y rằng, Mộ Dung Thương lại muốn lấy mạng của y đi đổi lấy mạng của Phật Tâm Lưu Ly, cũng đều là lừa y thôi sao?
Nếu như y chết rồi, Mộ Dung Thương cũng không thể sống một mình, thì còn nói tới cái gì mà dùng mạng của y cứu lấy Phật Tâm Lưu Ly đây.
Hoa Thanh Lưu lại nói rằng, sau khi Mộ Dung Thương hoan ái với y xong, thì y sẽ chết.
Thế nhưng, sau đó, y vẫn chưa chết.
Hóa ra, tất cả đều là một màn kịch thôi sao…
– Sau khi đã hạ xuống đồng sinh cộng tử độc trùng, nếu như người trúng phải độc trùng bị trọng thương, thì một nửa đau đớn trên vết thương nặng kia sẽ chuyển đến trên thân của người đã hạ độc trùng này. Cho nên, ta vốn không thể nào gây tổn thương cho ngươi dù chỉ là một chút,
Mộ Dung Lân nhìn y, tiếp tục lạnh lùng nói,
– Nếu như ta tổn thương ngươi, thì hắn cũng sẽ bị thương.
Nghe xong, tâm tình của Phó Kinh Hồng càng thêm hoảng hốt.
Y chợt nhớ tới, ngày đó, ở trên đỉnh Thượng Tắc Sơn.
Mộ Dung Thương đâm một chiêu kiếm kia vào ngực của y…
Tựa hồ như y đã không nhớ rõ vẻ mặt ngay lúc đó của Mộ Dung Thương. Nhưng y nhớ rõ, lúc đó, y cũng đã xoay tay, đâm tới một nhát kiếm sâu vào trong lồng ngực của Mộ Dung Thương.